Tiểu Bạch Kiếm

Đao phỉ ngày bình thường thói quen hung ác cầm đao dọa người,không sợ nhất chính là chảy máu, huống chi lúc này còn có chỗ dựa là thiếu gia nhà giàu, thì càng không để ý cái gọi là lấy mạnh hiếp yếu,lấy nhiều thắng ít, đám đàn em nghe được đại ca của mình lên tiếng không nói hai lời liền đồng loạt mà lên.

Vương Phục Hưng đứng ở phía trước nhất thần sắc bình tĩnh,vẫn là một câu, một chữ, không có nửa điểm bối rối nói: “Đánh.”

Dương Tu Kiệt, Đinh Thiếu Dương cùng với một công tử ca trên đầu đã không may trúng một bình rượu đồng thời nhảy dựng lên.

Chỉ có điều không có chờ bọn hắn kịp phản ứng, cái người nhìn như ngốc tử kia đột nhiên bộc phát, thân thể cao lớn lao thẳng vào đám người, giống như một thanh kiếm rộng lớn trầm trọng tuy chưa thể phá vỡ đội hình đối phương nhưng mang khí khái một anh hùng.

Hoàn toàn là đơn thương độc mã.

Xông vào đám đông, hơn hai mươi tên đồng thời đem giơ lên đao còn chưa kịp bổ xuống, đã bị Hổ Tử tiện tay rút ra gậy cảnh sát trên lưng bảo an, quát lên một tiếng lớn, trong tay gậy cảnh sát đột nhiên vung mạnh thành một cái vòng tròn.

Hoành tảo thiên quân.

Tiếng va chạm chói tai bỗng nhiên vang lên.

Sau một khắc, cảnh tượng khiến cho ba người Dương Tu Kiệt lập tức biến sắc.

Quản lý chân mềm nhũn, có chút hối hận khi đã không theo lời Hổ Tử.

Gậy cảnh sát trong tay Hổ Tử vung mạnh thành một hình vòng tròn, trong nháy mắt va chạm cùng một mảng lớn lưỡi dao, hàn quang lập loè, quá nửa lưỡi dao vậy mà toàn bộ thoát ly chủ nhân khống chế, bị đập bay lên không trung, lập tức xoay tròn rơi xuống đất, hình thành một cảnh tượng  khoa trương hoa mỹ.


“Khá lắm, thật ngưu bức.”

Dương Tu Kiệt híp mắt, cảm thán nói.

Ở bên cạnh hắn, công tử bị Yên Đế đập một bình rượu vào đầu lại cố nén không có bất tỉnh đã sớm không thể nói thêm gì, ngược lại bị Đinh Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi tát một cái trên mặt, lấy điện thoại di động ra, tựa hồ đang còn muốn gọi thêm người.

“Coi như là ngươi có thể gọi thêm viện binh,bọn hắn cũng có thể trước khi cứu binh của ngươi tới giết ngươi, ngươi còn không nhìn ra?”

Dương Tu Kiệt lườm Đinh Thiếu Dương, cười lạnh nói.đối với đồng bạn đã từng nghe lệnh mình làm việc nay trèo được cành cao,Dương Tu Kiệt ẩn nhẫn đã lâu nay được dịp lúc này tự nhiên sẽ không lưu tình.

“Vậy làm sao bây giờ?” Đinh Thiếu Dương nghiến răng nghiến lợi nói.Biểu lộ không cam lòng hơn phân nửa là giả bộ, thực ra nội tâm lo sợ không thể báo cáo kết quả với vị kia, xã hội cá lớn nuốt cá bé hiểu được ẩn nhẫn để leo lên tổ chức không chỉ có Phượng Hoàng Nam coi như là phú nhị đại quan nhị đại cũng muốn kéo quan hệ,nếu như thông qua chuyện này mà cùng vị kia kéo được quan hệ, đủ để mình tăng thêm một bậc trong các gia tộc ở Kim Lăng, khi đó cần gì quan tâm kiêng kị gì Dương Tu Kiệt nữa.

“Rút lui a. Có thể lọt vào mắt của vị đại nhân vật thông thiên kia, chúng ta có thể gây khó khăn cho họ sao, nếu ngươi không đi, chờ bị đánh hay sao? Ta đến Hoa Đình chỉ là vì tìm về nữ nhân của ta mà thôi, cũng không muốn theo ngươi gây ra tai họa.”

Dương Tu Kiệt lạnh lùng nói, cũng không nhiều lời, lôi kéo đồng bạn bên người đầu đầy máu tươi thân thể chống đỡ không nổi, quay người muốn rời đi.

Đinh Thiếu Dương do dự xuống, vừa mới quay người ý định đuổi theo.

Sau lưng lại kình phong nổi lên.

Hàng ghế dài bên người Vương Phục lập tức bay lên, kình phong gào thét, trực tiếp đập vào trước mặt Dương Tu Kiệt đang có ý định chạy đi.


Tiếng vang cực lớn.

Đưa lưng về phía Vương Phục Hưng ba cái công tử ca ánh mắt mờ mịt, có chút sững sờ, đứng ở một bên quản lý quán bar thiếu chút nữa đem con mắt trừng lòi ra, vốn cho là Hổ Tử đã là người mạnh nhất trong ba người, lại không nghĩ rằng người trẻ tuổi luôn bình lặng kia còn đáng sợ hơn.Vừa rồi đối phương một cước chỉ khẽ thoáng qua hắn còn không thấy rõ ràng liền thấy ghế dài bay lên chuẩn xác cản đường đi ba công tử ca

“Mẹ nó!! ba người đều là quái vật hay sao?”

Quản lý khẽ nuốt nước miếng rốt cuộc nhớ ra người trẻ tuổi nhìn quen mắt này.Hai ngày nay trong quán rượu xuất hiện hai tuyệt sắc đại mỹ nữ mỗi lần đều ra tay cực kỳ xa xỉ, gọi qua là rượu vang giá hơn vạn, hắn là người đi bên cạnh hai đại mỹ nhân.Nhìn hai vị tiểu thư không giống thiên kim tiểu thư nhà bình thường vậy mà sự kiện trong quán rượu kia giống như diễn biến thành thần tiên đánh nhau?

Hiểu được các mấu chốt trong đó quản lý quán bar nhanh chóng lui về phía sau, rời đi mảnh đất thị phi này, dứt khoát trốn đằng sau quầy bar, thò tay ngăn trở cử động muốn gọi điện thoại báo động của nhân viên pha chế rượu, ý định yên lặng theo dõi kỳ biến.

Vương Phục Hưng thấy Hổ Tử cùng hơn hai mươi tên tay chân cầm dao đánh nhau, xác định hắn có thể xử lý được, trực tiếp đi tới trước mặt ba người Dương Tu Kiệt, trên mặt bình thản rút cuộc xuất hiện vẻ tươi cười, lại càng thêm lại để cho ba cái công tử da mịn thịt mềm sởn hết cả gai ốc.

“Ba vị, gấp cái gì? Chẳng lẽ nói trò đùa các ngươi một tay đạo diễn không đủ đặc sắc? Thời điểm này đi, ngay cả mình bạn gái đều đã quên mang theo, nhìn xem, hai cái mỹ nữ.”

Vương Phục Hưng thản nhiên nói, ngón tay chỉ hai cái nữ nhân cuộn mình trong góc.

“Bằng hữu, làm người nên lưu một đường sống.”

Dương Tu Kiệt trầm giọng nói. Đêm nay hắn cảm giác tất cả đều bị người khác dăt mũi rất biệt khuất, bởi vì Đinh Thiếu Dương tựa hồ bị người sai khiến, chạy tới nơi này gây phiền toái với một bảo vệ, chuyện này khiến cho hắn như lọt vào trong sương mù, hiện tại nếm hậu quả, coi như là Dương Tu Kiệt đều có cảm giác muốn phát điên.


Vương Phục Hưng không có quan tâm đến hắn, ánh mắt rơi vào trên người Đinh Thiếu Dương, khí thế dần dần lăng lệ ác liệt.

Đinh Thiếu Dương che khuôn mặt của mình tự trấn tĩnh, sợ đối phương nhìn ra cái gì, hơn nữa thuận thế hỏi đến, tự làm khó mình.

Bất quá coi như là đến cuối cùng, đối diện tựa hồ chỉ có vũ lực cái gì cũng không có hỏi, ngay tại thời điểm Đinh Thiếu Dương trầm tĩnh lại, lại đột nhiên thấy đối phương lần nữa giơ tay lên.

“BA~.”

Một cái tát lại hung hăng vào má trái của mình.

Nhân vật coi như cũng có số có má tại Kim Lăng vậy mà thân thể lần nữa bay ra ngoài ngã cái thất điên bát đảo, hai bên khuôn mặt đã triệt để sưng vù, như một đầu heo.

Dương Tu Kiệt sắc mặt bình tĩnh, trong nội tâm lại một hồi khoái ý, đối với lần hành động thần thần bí bí của Đinh Thiếu Dương, hắn lộ ra rất tin tức trọng yếu chính là muốn tới nơi này thăm dò một cái an ninh, nghe nói còn là chuyện tình được một nhân vật rất lớn phân phó.Từ nhỏ Dương Tu Kiệt thủy chung đem Đinh Thiếu Dương coi như tiểu đệ của mình, đối với hắn lần này bợ đỡ được người khác, đã sớm lòng mang bất mãn,đánh thật thống khoái.

Nhưng Vương Phục Hưng tựa hồ vẫn chưa xong, nhìn thoáng qua Dương Tu Kiệt, lại một lần nữa đã giơ tay lên.

Dương Tu Kiệt ánh mắt âm lãnh, không nói chuyện, nhắm mắt lại, chỉ là một cái tát nha, tạm thời nhịn,chỉ là có chút tiếc âu phục thuần một màu trắng mặc trên người không bao lâu.

Hắn đợi hơn mười giây, vẫn là không có cảm thấy cảm giác đau đớn trên gương mặt truyền đến, nghi hoặc mở mắt ra, lại thấy đối phương đang chậm rãi móc ra một điếu thuốc, khẽ châm, ngậm lên miệng, hít một hơi rồi mới thản nhiên nói: “Cút đi. một bạt tai trước ghi nhớ, lại không thành thật sớm muộn gì cho ngươi trả trở về.”

Dương Tu Kiệt ánh mắt bình tĩnh, mang theo hai người đồng bạn cùng bọn họ nữ nhân, trực tiếp rời đi quán bar, ở lại thêm chút nữa hắn thật sợ mình bị tức chết.

Sau lưng, một hồi kêu rên.


Hơn hai mươi tay chân bị một mình Hổ Tử đơn thương độc mã đánh ngã trên mặt đất.

Cái này là số mệnh của tay chân.

Gặp được kẻ có tiền liền thành con chó để sai khiến, có thể cắn người, khen thưởng chút xương, cắn không đến người, ai quản ngươi chết sống a.

“Thật thực tế.”

Vương Phục Hưng trào phúng một câu, vô thức lộ ra một cái khuôn mặt tươi cười, vô thức quay người, nhìn qua sau lưng trống không, khuôn mặt tươi cười dần dần cứng ngắc lại.

Tại đoạn thời gian Hoa Thanh đại học kia, tựa hồ sau mỗi lần ẩu đả lấy ít thắng nhiều phía sau mình chắc chắn sẽ có một cái nữ hài vẻ mặt hưng phấn, vỗ tay, hô hào lão công uy vũ.

Hiện tại quay đầu.

Nàng đâu?

Con mẹ nó người đâu?

Tại nơi này ngọn đèn vẫn như cũ lập loè, trong quán rượu không có khách hàng, ban đêm, nam nhân trẻ tuổi vẫn cho rằng mình rất kiên cường không cho người khác thấy mắt mình đỏ, đào ra điện thoại di động của mình, gọi một cú điện thoại.

Đối phương rất nhanh nghe máy.

Vương Phục Hưng ngữ điệu khàn khàn, nhẹ giọng nói một câu: “Ta nhớ ngươi lắm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận