Tiểu Bạch Liên, Đại Thần Thương Em!

Hôm nay là ngày mừng thọ bảy mươi tuổi của bà ngoại, Bạch Tiểu Vân đã bận rộn từ sáng sớm.

Dựa theo phong tục tập quán ở chỗ cậu, ngày mừng thọ sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu để chiêu đãi mọi người.

Lần này tiệc sinh nhật của bà ngoại toàn bộ là do Bạch Tiểu Vân ôm đồm mọi việc, ngày hôm đó có rất nhiều họ hàng thân thích và người cùng quê tới.

Nhà bà ngoại đã từng được Bạch Tiểu Vân sửa một lần. Trước đây tường căn nhà được xây bằng bùn, rất cũ nát, nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, mọi người đều biết cháu ngoại của bà Ngô rất tài giỏi, lại vô cùng hiếu thảo. Ngày lễ, ngày tết, mặc kệ cậu ở xa cỡ nào cũng phải về thăm hai ông bà một chút. Hơn nữa, cháu nuôi của bà cũng rất tốt, hiếu thảo với họ như cháu trai ruột.

Bà ngoại ngồi ở ghế trên chính giữa, cười vui vẻ nhìn vào ống kính.


“Bà ơi, nhìn bên này, ngẩng đầu lên một chút, được lắm~” Thợ chụp ảnh đang tìm một góc độ lớn để lấy hết được toàn bộ cảnh gia đình.

Các dì của Bạch Tiểu Vân đều đứng trên bục, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, Bạch Tiểu Vân đứng bên phải của bà.

Bà ngoại nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng hô một tiếng: “Chờ một chút.”

“Làm sao thế?”

“Tiểu Tu còn chưa tới đây mà. Chưa đủ người, chờ một lát đi anh thợ.” Bà ngoại nhìn một vòng vẫn không thấy Kỳ Tu.

Bạch Tiểu Vân nghe được, lén lút cười. Bà ngoại đã biết quan hệ của cậu và Kỳ Tu, trước đây cậu còn lo bà sẽ không thể chấp nhận bọn họ, dù sao người già tuổi này rất khó có thể tiếp thu chuyện cháu trai mình là đồng tính luyến ái.

Nhưng lúc đó, bà ngoại chẳng hề nói gì cả, ngược lại còn coi Kỳ Tu như người trong nhà.

Có một năm, khi về thăm bà dịp tết âm lịch, Bạch Tiểu Vân len lén hỏi suy nghĩ của bà về chuyện giữa mình và Kỳ Tu ra sao, lúc đó bà ngoại kéo tay cậu, dấu chai trên tay bà lướt qua da Bạch Tiểu Vân.


Bà ngoại nói, “Cháu trai bà có số khổ, từ nhỏ đã chịu nhiều vất vả. Trước đây bà ngoại trông mà không làm được gì… Cũng may, bây giờ tốt rồi, Kỳ Tu là một người tốt, bà thấy được cậu ấy đối với cháu rất tốt. Bà không cầu mong điều gì, chỉ cầu có người quan tâm, chăm sóc cháu, sau này không phải chịu khổ nữa. Thế nên mặc kệ cháu yêu ai, chỉ cần người kia đối xử tốt với cháu, bà đã yên tâm rồi.”

Bạch Tiểu Vân thuật lại những lời bà nói cho Kỳ Tu, anh nở nụ cười, ôm chầm lấy bả vai cậu từ phía sau: “Chúng ta cũng phải chăm sóc bà thật tốt. Bà cũng không dễ gì…” Kỳ Tu biết Bạch Tiểu Vân rất coi trọng tình thân, mà ngoại trừ anh ra, bà ngoại, ông ngoại hiện tại là người thân nhất của cậu.

Bây giờ Kỳ Tu đang chơi bài poker với người ta, quay đầu lại thấy được Bạch Tiểu Vân đang ngoắc mình.

“Đến chụp ảnh gia đình đi, bà ngoại nói còn thiếu mỗi mình anh.”

Kỳ Tu mau chóng đến bên cạnh Bạch Tiểu Vân, “Bà ơi, vừa rồi cháu có việc nên đến trễ, xin lỗi bà.”


Bà ngoại phẩy tay, “Không trễ đâu, vừa kịp đấy, ha ha. Nào nào, anh thợ chụp đi.”

Bà vươn tay ra, cầm lấy tay Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu, cười vô cùng hài lòng.

Hình ảnh ngưng đọng lại, một tấm hình gia đình tràn đầy yêu thương ấm áp và hòa thuận.

Tiệc sinh nhật của bà ngoại rất tuyệt vời, những người ở đây đều khen Bạch Tiểu Vân không ngớt miệng.

“Thấy không, Bạch Vân thật hiếu thảo. Trước đây khổ sở như thế, bây giờ cậu ấy đối xử với bà ngoại tốt quá. Còn ông Bạch thì…” Người nọ lắc đầu, “Chậc chậc, lúc đó đối xử tệ bạc với Bạch Vân, còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy, lại coi thằng nhỏ hơn như bảo bối. Bây giờ nhìn mà xem, Bạch Vân nhà người ta mua nhà, mua xe trong thành phố, nở mày nở mặt biết bao. Còn thằng con thứ nhà ông Bạch cười về một mụ vợ ác như thú. Nó nhăn mặt một cái, ngay cả mẹ chồng cũng không dám hé răng. Mấy đồng tiền trước đây keo kiệt với Bạch Vân nhà người ta, giờ đưa hết cho thằng con thứ vẫn không đủ. Thấy Bạch Vân thành đạt như vậy, chắc họ hối hận gần chết…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận