Tiểu Bạch Thỏ Của Mạc Hàn Lâm


"Em sợ cái gì?" Mạc Hàn Lâm vừa hơi nhếch khóe miệng vừa đi vào phòng, sau đó lấu tay nắm cửa kéo lại một cái rồi đóng cửa phòng lại.

Anh đi đến cửa tủ quần áo, đứng đó trước cửa tủ lựa chọn một lúc, đồ mặc còn chưa lựa xong thì Hạ Nhạc Nghi đã lên tiếng trước.
"Tôi mới là người nên hỏi anh, anh qua đây làm gì ?" Hạ Nhạc Nghi nỗi sợ hãi còn chưa vơi đi, cô lấy tay chỉ vào Mạc Hàn Lâm mà tức giận nói.
"Anh dọa chết tôi rồi biết không vậy?" Hạ Nhạc Nghi trong lúc tức giận không suy nghĩ nhiều liền nói ra một câu , sau đó lại khiến cô hối hận không kịp.
"Em là đang trách tôi, đi vào phòng của tôi ?" Mạc Hàn Lâm vốn dĩ lúc đầu là đang nhếch miệng cười tâm tình vui vẻ, sau đó quay đầu lại nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi là đang chỉ tay về phía của bản thân anh mà tức giận nói nói.

Mạc Hàn Lâm liền thu lại nụ cười trên môi, thay vào đó là gương mặt đanh lại, nhìn chầm chầm về phía cánh tay kia của Hạ Nhạc Nghi hỏi.
"Không phải...không phải...tôi..." Hạ Nhạc Nghi nhìn thấy ánh mắt biết xiên người của Mạc Hàn Lâm là đang nhìn đến cánh tay của cô.

Hạ Nhạc Nghi liền hốt hoảng thu cánh tay lại, sau đó là quơ đi quơ lại hai tay trước mặt gấp gáp giải thích.
Cô xem như là lần này chết chắc rồi, Hạ Nhạc Nghi cô bị Lâm Tuyến tú lừa xem phim kinh dị, bị dọa đến ngốc rồi, trong đầu là đang nghĩ cái gì mà dám chỉ thẳng vào mặt của Mạc Hàn Lâm như vậy.

Hiện tại là đang hối hận muốn giải thích một chút, nhưng lời cho chưa nói xong thì lại bị Mạc Hàn Lâm nói chen vào chắn ngang câu nói còn chưa ra hỏi miệng của cô.
"Không cần giải thích làm gì..." Mạc Hàn Lâm nhìn thấy hành động sợ hãi của Hạ Nhạc Nghi thì trong lòng ý cười không ít.

Anh quay lại tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ưng ý nhất rồi bước đến gần cửa của phòng tắm, liền nhớ ra gì đó lại quay lại nhìn phía sau, nói thêm vào một câu.
"Tôi mượn phòng tắm một lúc, phòng sách của ba ông ấy đang làm việc, tôi không tiện dùng." Mạc Hàn Lâm hiện tại là rất chân thành mà hỏi qua Hạ Nhạc Nghi.
"Phòng tắm vốn dĩ là của anh, ai lại có quyền cấm anh sử dụng đồ của bản thân chứ?" Hạ Nhạc Nghi ngồi một chỗ ở trên giường ở phía sau Mạc Hàn Lâm mà trong lòng không khỏi trách thầm bản thân là quá lớn gan, đến cả Mạc Hàn Lâm chỉ dám chỉ tay vào như vậy.
Nhất định lúc này là Mạc Hàn Lâm đã bắt đầu ghi thù vào bụng rồi.

Hạ Nhạc Nghi cô vẫn còn ở nhà của anh ta vậy mà lại làm ra cái chuyện này, anh ta mà làm gì cô thì cô phải chạy đi đâu đây.
Nghĩ là như vậy, Hạ Nhạc Nghi sau khi nghe câu hỏi kia của Mạc Hàn Lâm thì không khỏi bất ngờ, cô liền ngước mặt ngoan ngoãn ngồi im trên giường trả lời Mạc Hàn Lâm.
"Hơ...cũng khó nói lắm...em là phu nhân, mà phu nhân trong cái nhà này thì rất có quyền...không phải em đã nhìn thấy rồi sao?" Mạc Hàn Lâm trong một câu nói lại không dưới hai lần nói ra là đang có ý tứ trêu chọc người khác, ý cười hiện lên cả ánh mắt, câu cuối lại còn nhìn chầm chầm Hạ Nhạc Nghi.
"Tôi..." Hạ Nhạc Nghi nhìn ra là trong câu nói kia là Mạc Hàn Lâm là đang muốn ám chỉ đến ai, trong nhà này người để cho Mạc Hàn Lâm anh để tâm như vậy cũng không qua khỏi hai người.

Hạ Nhạc Nghi lúc này chỉ có thể nói ra một chữ sau đó là nhìn đi chỗ khác.
"Em cứ tiếp tục xem đi, tôi tắm rất nhanh, không cần phải để tâm đến." Mạc Hàn Lâm nhìn vào chiếc điện thoại còn đang chiếu dở bộ phim kinh dị kia rồi nói với Hạ Nhạc Nghi.
"Tôi...không có để tâm...à được!" Hạ Nhạc Nghi nhìn tới cái điện thoại vẫn còn nằm trên gối nằm, rồi nhìn lại Mạc Hàn Lâm đang nhìn cô, cô liền lựa chọn việc xem tiếp bộ phim kinh dị kia, thay vì muốn để tâm đến việc người khác tắm như Mạc Hàn Lâm nói đến.
Mạc Hàn Lâm đã vào phòng tắm rồi, Hạ Nhạc Nghi vẫn còn ngồi thẩn thờ ở trên giường nhìn cái điện thoại kia.

Cô quyết định không xem nữa, bao nhiêu là đã đủ cho Hạ Nhạc Nghi cảm thấy đêm nay nhất định cô sẽ rất khó ngủ rồi, chứ đừng nói gì tới việc mà có thể xem hết toàn bộ.
Nghĩ tới tối nay Hạ Nhạc Nghi lại đau đầu vùi mặt vào trong gối, cô hối hận vì đã xem bộ phim quái dị này, cô hối hận khi lúc nãy đã nhắn tin với Lâm Tuyến Tú.
Hạ Nhạc Nghi nghĩ thế nào cũng cảm thấy rõ ràng là từ lúc ban đầu cô nói chuyện với Lâm Tuyến Tú là đã sai rồi, cho nên hiện tại thay vì nghĩ xem là phải đối phó với Mạc Hàn Lâm đang tắm ở trong kia thế nào, thì Hạ Nhạc nghi cô chi bằng nên nghĩ xem tối nay là nên bật hết thảy đèn trong phòng này lên, hay là mở cả tivi lên để có thể dễ ngủ hơn đi.
Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm phía sau cánh cửa của phòng vệ sinh làm cho tâm tình của Hạ Nhạc Nghi trở nên khó hiểu, cô hiện không biết là bản thân là đang hồi hộp cái gì, nhà vệ sinh và cả căn phòng này vốn dĩ từ lúc ban đầu cũng là của người khác, bây giờ hiện tại là người ta cũng chỉ là đang dùng nhà vệ sinh của người ta thôi.
Hạ Nhạc Nghi càng nghĩ càng rối, cô nằm ở trên giường không ngừng lăn qua lăn lại.

Đã qua một lúc lâu cũng không thấy Mạc Hàn Lâm bước ra, Hạ Nhạc Nghi nhịn không được, muốn bước lại gần đó gọi người, nhưng cô lại không có dũng khí đó, bản thân chỉ mới bước được hai bước chân đã dừng lại.
Cô nhìn thấy cánh cửa phòng kia mờ mờ ảo ảo chẳng thấy gì, chỉ có thể nghe tiếng nước chảy.

Hạ Nhạc Nghi lại nghĩ là bản thân đúng là có chút nóng lòng, Mạc Hàn Lâm hiện diện trong căn phòng này cũng gần tương đồng với việc thế giới quan của cô bị người khác bước vào vậy.
Mạc Hàn Lâm anh ta trước đó chẳng phải nói là sẽ tắm rất nhanh hay sao, như vậy mà đã qua hai mươi phút cũng còn chưa chịu bước ra.
Hạ Nhạc Nghi tâm tình rối rắm đi đi lại lại trước phòng tắm.

Những lúc thế này mà chuông điện thoại của cô lại vang lên, Hạ Nhạc Nghi giật thót mình đi ra xa phòng tắm đến gần giường ngủ để nghe điện thoại.
"Cậu lại cái gì nữa vậy?" Hạ Nhạc Nghi đi đến gần mép giường sao đó thì nói nhỏ vào điện thoại.
"Làm sao vậy? Cậu đang giấu tớ cái gì, lại sợ tớ phát hiện?" Lâm Tuyến Tú ở phòng ký túc xá đang nói chuyện với một người khác, sau đó lại tìm một chỗ kín đáo ít phát ra âm thanh để nói chuyện với Hạ Nghi.
"Tớ không có!" Hạ Nhạc Nghi nghe câu hỏi của Lâm Tuyến Tú thì cô ngay lập tức không cần nghĩ mà trả lời ngay.
"Còn muốn giấu tớ...nói mau !" Lâm Tuyến Tú còn xa lạ gì với bản tính sợ chết của Hạ Nhạc Nghi, mấy việc che giấu chuyện này Hạ Nhạc Nghi đúng là rất tệ.
"Thật sự là không có!" Hạ Nhạc Nghi trong lúc này chỉ có thể giải thích.
"Không có thì cậu sợ cái gì, bật loa ngoài xem." Lâm Tuyến Tú ý cười đầy trong bụng ra lệnh của Hạ Nhạc nghi.
"Cậu..." Hạ Nhạc Nghi không thể ngờ đến Lâm Tuyến Tú vì muốn bát quái chuyện của người khác mà lại ra tay nặng với cô tới vậy.
"Cậu hay thật, hôm nay lại còn muốn giấu tớ, mau nói ra nếu không sao này tớ chẳng nói chuyện của Mạc Hàn Lâm cho cậu nghe nữa." Lâm Tuyến Tú thấy Hạ Nhạc Nghi chính là một lời cũng không có muốn nói ra, nên chỉ còn biện pháp nhắc tới người bên cạnh mà Hạ Nhạc Nghi đang quan tâm đến kia.
"Tớ...Mạc Hàn Lâm đang ở trong phòng tớ...anh ta..." Hạ Nhạc Nghi nghe thấy ba chữ Mạc Hàn Lâm chỉ có thể cúi đầu chịu thua mà thôi.
Cô cũng chẳng thể nào vì cái tên đang ở trong phòng tắm kia mà lại đi trở mặt với Lâm Tuyến Tú được, xem như là hiện tại lúc này cô là ngã nào cũng phải chết, suy cho cùng nếu như cô nói chuyện nhỏ một chút thì Mạc Hàn Lâm cũng sẽ không nghe thấy được.
“Anh ta làm gì cậu, có cần tớ giúp cậu không ?" Lâm Tuyến Tú nghe được mấy câu không đầu không đuôi, chẳng một câu hoàn chỉnh của Hạ Nhạc Nghi thì trong lòng lại có chút lo lắng, cô sợ nếu Mạc Hàn Lâm ra tay với Lâm Tuyến Tú thật thì cô bạn này của cô có muốn chạy cũng là khó mà chạy thoát được.
"Anh ta đang tắm." Hạ Nhạc Nghi im lặng một chút sau đó nói ra một câu.
"..."
Lâm Tuyến Tú hiện tại gương mặt chẳng khác gì bị ai đó chơi xỏ vậy, vừa mấy giây trước đó cô còn lo lắng nghĩ ngợi giúp người khác, thì hiện tại cô chỉ mong muốn xé xác cái người đó ra mà thôi.
"Anh ta trước giờ chưa bao giờ vào đây, nên tớ..." Hạ Nhạc Nghi nói với Lâm Tuyến Tú.
"Cậu mê nam sắc rồi Tiểu Nhạc!" Lâm Tuyến Tú tâm tình cũng khá hơn lúc nảy không ít, ít nhất là cô cũng không cần lo là Hạ Nhạc Nghi sẽ bị vứt xác đi đâu nữa.
"Tớ không có!" Hạ Nhạc Nghi nhanh miệng lại bảo không có.
"Cậu không có thì cậu căng thẳng cái gì?" Lâm Tuyến Tú nói với Hạ Nhạc Nghi.
"Tớ..." Hạ Nhạc Nghi giống như bị nói trúng tim đen vậy, cả người ngơ ngác, im lặng suy nghĩ nữa ngày chỉ nói được một chữ.
"Mỹ nhân đang ở phòng chúng ta mượn sách." Lâm Tuyến Tú miệng cười gian xảo nói chuyện với Hạ Nhạc Nghi, sau đó thì liếc sang người đang đi đi lại trong phòng để tìm sách kia.
"Cậu không được...!" Hạ Nhạc Nghi hốt hoảng mà nói với Lâm Tuyến Tú.
"Tớ biết rồi...nhưng mà tớ có điều kiện." Lâm Tuyến Tú nói đến đây thì liền phát ra âm thanh lớn hơn, để lý Mũ lệ nói gì đó cho Hạ Nhạc Nghi nghe.
"Mau nói!" Hạ Nhạc Nghi nghe được tiếng nói của Lý Mỹ lệ bên kia điện thoại thì liền mất hết kiên nhẫn.
"Tớ muốn có ảnh người từ phòng tắm đi ra." Lâm Tuyến Tú cả mặt không biết xấu hổ nói ra điều kiện của mình.
"Cậu biến thái!...Cậu biến thái quá rồi!" Hạ Nhạc Nghi thất thanh nói lớn vì bất ngờ với lời nói kia của Lâm Tuyến Tú, nhưng sau đó thì lại nhận ra bản thân có chút thiếu hiểu biết tình hình, liền nói nhỏ lại.
"Làm sao? Không có thì thôi vậy." Lâm Tuyến Tú giả vờ như muốn cúp máy.
"Có...cậu đợi đó!" Hạ Nhạc Nghi trả lời một câu, liền không đợi đến khi Lâm Tuyến Tú trả lời liền tắt máy.
Hạ Nhạc Nghi nói chuyện xong xuôi với Lâm Tuyến Tú sao đó từng bước chậm chậm đi gần đến bên cánh cửa phòng tắm đang được đóng kín kia mà nhìn chầm chầm lấy.
Hạ Nhạc Nghi cô sống cho đến nay đã là hai mươi ba hai năm nhưng chưa bao giờ cô lại nhìn thấy bản thân một Hạ Nhạc Nghi hèn hạ và biến thái đến mức độ này.
Cô đi đến gần hơn một chút, sau đó cầm lấy chiếc điện thoại trong tay đưa lên không trung, bật camera trong máy lên.
Hạ Nhạc Nghi căn chính góc độ cẩn thận, sau đó chính là chỉ cần đợi cho đến khi Mạc Hàn Lâm từ trong phòng vệ sinh bước ra thì sẽ ngay lập tức có ảnh để gửi qua cho Lâm Tuyến Tú.
Trên lý thuyết thì Hạ nhạc Nghi cô đã nghĩ ra rất chu toàn mọi việc.

Tiếng nước chảy ở trong nhà vệ sinh qua thời gian ba mươi phút rốt cuộc cũng đã dừng lại, Hạ Nhạc Nghi hít thở thật sâu, sau đó là nâng tay lên muốn chuẩn bị.
Nhưng cô lại không nghĩ ra được Mạc Hàn Lâm vừa tắt nước đã đi ra ngoài, Hạ Nhạc Nghi vì đứng quá gần nhà vệ sinh, mà khi Mạc Hàn Lâm từ trong bước ra thì ngay lập tức nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi đang đứng trước mặt.
Hạ Nhạc Nghi bị người trước mặt xuất hiện quá đột ngột làm cho giật thót mình lùi lại phía sau một bước.

Cô thầm nghĩ, nếu hôm nay chân của cô không phải là chân trần, mà có mang giày cao gót như hằng ngày thì khẳng định chắc chắn gót giày nhất định không chịu được mà gãy mất.
Hạ Nhạc Nghi trong lúc hốt hoảng liền tay bấm liên hồi vào máy ảnh trong điện thoại, Mạc Hàn Lâm nhìn biểu hiện của Hạ Nhạc Nghi trước mặt mà không khỏi khó hiểu.
"Em làm gì ở đây vậy?" Mạc Hàn Lâm vừa lấy khăn tắm lao qua tóc ướt vừa nhìn thấy Hạ Nhạc Nghi trước mặt, cả gương mặt của cô lúc này còn đỏ hơn cả quả cà chua, Mạc Hàn Lâm trong lòng vừa buồn cười vừa khó hiểu không thôi.
"Tôi...tôi không có làm gì! " Hạ Nhạc Nghi trên tay còn đang cầm chiếc điện thoại, cả gương mặt ngước lên nhìn Mạc Hàn Lâm trước mặt mà không khỏi cả người nóng ran cả lên.

Hạ Nhạc Nghi hiện tại là đang nhìn thấy một Mạc Hàn Lâm mà hằng ngày quả thực rất khó để có thể nhìn thấy.
Mặc dù là bản thân cô từng nhìn thấy qua Mạc Hàn Lâm ăn mặc chỉnh tề tao nhã khi mặc vest giày da, còn có một Mạc Hàn Lâm phong lưu, trưởng thành, đẹp đến say người khi mặc quần bò cùng với áo sơ mi cởi bỏ vài nút ngực, nhưng cho đến khi hiện tại cô nhìn thấy Mạc Hàn Lâm với dáng vẻ của hiện tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui