“ Bùi…Bùi Diệc Hàn, ngươi muốn làm gì?”
Hạ Tiểu Mãn toàn thân trần trụi bị trói ở trên giường , hai tay giơ lên khỏi đầu, bộ ngực sữa căng tròn nhấp nhô vì tư thế xấu hổ này mà cương cứng vươn thẳng lên.
Đùi ngọc trắng như tuyết bị trói buộc ở hai bên góc giường, toàn thân trong suốt, hoàn mỹ phơi bày hoàn toàn ở trước mắt hắn không có gì che giấu, nồng đậm mùi vị tình ái cùng với không gian kích tình sôi trào, cảnh xuân phơi phới làm kích thích giác quan mỹ cảm của người khác, mơ hồ còn có thể thấy được dấu hôn ngân lẫn lộn đầy rẫy trên da thịt trắng nõn.
Tư thế đáng hổ thẹn và ám muội làm cho nàng vừa tức lại vừa sợ, lại không thể giãy dụa thoát ra, chỉ có thể thở phì phò, tức giận trừng mắt nhìn cái tên nam nhân biến thái ung dung, đĩnh đạc bước vào cửa. Nàng cũng thật kì lạ vừa nhìn thấy hắn, xém tí nữa nước miếng chảy đầy vì ngưỡng mộ. (Pằng ..pằng tỷ ơi là tỷ giờ phút này còn sắc nữ nữa.)
Bùi Diệc Hàn bưng ở trên tay là các món điểm tâm thơm ngon, nhiều màu sắc, hình dáng sống động lại có hương thơm ngọt ngào, đầy hấp dẫn như muốn khiêu chiến chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng, tất cả những món điểm tâm kia đều thu vào trong tầm mắt của nàng. Nhìn qua trông rất là ngon lành nha…
Theo bản năng nàng nuốt xuống nước miếng, đang lửa giận đầy mình nhưng nhìn thấy thức ăn ngon liền vội bay biến mất.
“ Muốn ăn lắm sao?” Nhẹ nhàng đi đến bên bàn, Bùi Diệc Hàn đem những món điểm tâm nghi ngút, thơm lừng đặt ở trên bàn, nhàn nhã ngồi xuống ghế, bình thản nhìn Hạ Tiểu Mãn.
Muốn!
Hạ Tiểu Mãn thiếu chút nữa sẽ thốt ra. Nhưng là nghĩ đến việc ăn đồ ăn của hắn sẽ phải trả một cái giá rất đắt, nghĩ như vậy nàng đành đem lời nói nuốt trở lại, trừng mắt nhìn hắn không dám hé răng nửa lời.
Thấy thế Bùi Diệc Hàn khẽ nhấc bạc môi. Tức giận thâm trầm đều ẩn vào trong con ngươi đen láy bí ẩn, vẻ mặt cương nghị giấu diếm một loại tâm tư khó phát hiện, chỉ có hắn mới biết được sự bình tĩnh của chính mình sớm đã bị lửa giận bao trùm.
Đối với nàng, hắn đã nhẫn nhịn rất nhiều. Ai bảo hắn một lòng một dạ yêu thương tiểu ngốc nghếch này .
Hắn nhớ tới trước đây khi mới lần đầu gặp nàng, nàng luôn dùng bàn tay nhỏ bé của chính mình bắt lấy cánh tay của hắn, trên khuôn mặt nhỏ xinh, tròn tròn đáng yêu luôn nở nụ cười rạng rỡ mùa xuân, bộ dáng nàng khi ấy hồn nhiên vô tư, làm cho hắn không tự chủ mà mỉm cười, vui vẻ.
Từ nhỏ hắn chỉ biết đứng ở một bên canh giữ nàng, bảo hộ cho nàng nhìn nàng mở miệng nói câu đầu tiên, những bước đi chập chững đầu đời, từng cử chỉ, biểu hiện buồn vui giận hờn ngay cả tiếng cười trong trẻo của nàng.
Bộ dáng mũm mỉm, tròn trịa vô cùng đáng yêu, làm cho những người bên cạnh nàng hận không thể đem nàng ôm chặt trong lòng. Cặp mắt như ngọc lưu ly vừa long lanh lại tràn ngập nhiều sắc thái, tò mò nhìn sự vật xung quanh, mà hắn dần dần bị cặp mắt như thủy tinh trong suốt kia nhìn thấu tất cả linh hồn.
Hắn bất mãn, cũng thực phẫn nộ, vào thời khắc bàn tay nàng nắm lấy cánh tay hắn, tính cách bá đạo trời sinh của hắn đã quyết định – hắn muốn nàng! Hắn muốn nàng chỉ thuộc riêng mình hắn.
Vì khiến cho nàng tập trung chú ý vào hắn, nên hắn mới cố tình tỏ ý bắt nạt nàng, cố ý làm cho nàng khóc lớn, sợ hắn cũng tốt, dù sao hắn cũng muốn làm cho nàng nhớ rõ hắn càng nhiều, muốn nàng muốn quên mà không thể quên được hắn.
Hắn tuyệt đối không cho phép đôi mắt kia không quan tâm đến sự tồn tại của hắn! Bắt nạt nàng là vì muốn nàng cả đời này đối với hắn có ấn tượng sâu sắc mạnh mẽ, khắc sâu vào tận linh hồn nàng.
Hắn rất yêu bắt nạt nàng, những tiểu nam hài khác nhất định cũng đồng dạng tâm tư với hắn. Ai bảo bộ dáng của nàng thật sự rất đáng yêu! Liền ngay cả khi khóc bộ dáng cũng đáng yêu đến độ làm cho người ta muốn bỡn cợt, sinh ra nhiều ác ý muốn bắt nạt nàng thật nhiều. ( Oách kinh khủng cách yêu của anh Hàn..)
Hắn nhìn ra tâm tư của những tiểu nam hài kia, bởi vì hắn cũng theo chân bọn họ bắt nạt nàng, là hắn ra tay cưỡng chế bọn họ rời đi, không cho phép bọn họ từng bước tiếp cận nàng.
Chỉ có hắn mới có thể khi dễ nàng! Trừ bỏ hắn ra, không một nam nhân nào được phép tới gần nàng.
Thế lực của hắn rất là rộng lớn, hắn âm thầm bảo hộ cho nàng, làm cho thế giới của nàng chỉ biết có mỗi hắn. Biết nàng thích ăn mỹ thực, hắn đường đường là một đại nam nhân cao ngạo, lại là trang chủ sơn trang lẫy lừng trong thiên hạ, nhưng lại chạy tới tửu lâu học trù nghệ, hướng danh trù thính giáo chỉ bảo, lại chính mình nỗ lực, cần cù học tập, làm ra những món ăn độc nhất vô nhị. Trên đời này chỉ có nàng là người duy nhất được phép ăn những món ăn do cho chính tay hắn làm.
Hai năm liền, hắn lấy mỹ thực để dụ hoặc nàng làm nàng tự thân leo lên giường, hắn biết nàng đơn thuần nhất định sẽ cắn câu, hơn nữa nàng tuyệt đối không biết chuyện thân mật như vậy đại biểu cho cái gì.
Hắn đã thành công, trong hai năm qua hắn nhiều lần cùng nàng ngọt ngào ân ái, nhưng lại không thể thỏa mãn được dục vọng, tính chiếm giữ đối với nàng ngày càng cao. Lần này, hắn càng không thiết trả giá đại giới, chỉ muốn thú nàng làm vợ.
Nhưng mà tiểu hài tử ngu ngốc này, không hiểu được tâm tư sâu kín của hắn, luôn nghĩ muốn rời đi khỏi hắn.
Hừ, con mồi đã ăn bao nhiêu mỹ vị vào bụng lại muốn trốn, làm gì có đạo lý như vậy? Đời này nàng đừng mơ tưởng thoát đi khỏi lòng bàn tay của hắn!
Con ngươi tà mị híp lại, Bùi Diệc Hàn nhìn chăm chú vào thân thể mềm mại đã bị hắn cột chặt nằm ở trên giường. Ánh mắt thâm sâu, trong lòng là dục vọng âm ỉ.
Hạ Tiểu Mãn bị hắn nhìn xem đến xấu hổ, bụng một trận co rút nhanh, nụ hồng nhạt không tự chủ mà cứng cáp hẳn lên, liền ngay cả hoa huyệt không ngừng chảy ra vô số xuân thủy ướt át, bộ dáng động tình làm cho nàng tức khắc đỏ mặt, lảng tránh tầm mắt nóng cháy rạo rực của hắn.
Trời ạ! Nàng làm sao vậy? Như thế nào bị hắn nhìn chăm chú một chút toàn thân liền phát sinh một trận tê dại, mềm nhũn vô lực như vậy?
Hạ Tiểu Mãn xấu hổ quẫn trí không thôi, nhè nhẹ cắn môi, nàng lảng tránh mở miệng.
“ Ngươi, ngươi đừng nhìn mà…” Nàng muốn khép lại hai chân, hắn lại dùng tay giữ lấy mắt cá chân để ngăn cản động tác của nàng.
Mà phản ứng động tình của nàng đã sớm bị Bùi Diệc Hàn thu hết vào trong mắt, bạc môi khẽ gợi lên một chút mỉm cười thích thú.
“ Ta chính là muốn xem cái này, nụ hoa lạnh nhạt, cứng rắn vươn thẳng, hoa kính của nàng nhất định cũng ẩm ướt đúng không?” Đôi mắt sớm phát ra tinh quang u ám, trầm trồ hưởng thụ thân thể lõa lồ không tì vết của nàng.
“ Câm miệng” Ý tứ tà mị trong lời nói y làm cho hai bên tai Hạ Tiểu Mãn bừng bừng nóng lên, cảm thấy chính mình thật quá tủi thẹn, hắn còn chưa có sờ qua nàng, chính là chỉ dùng ánh mắt nhìn xem mà thôi, vậy mà chính nàng lại dễ dàng có phản ứng, đồ thối tha Bùi Diệc Hàn nhất định rất đắc ý!
“ Muốn ăn điểm tâm ta làm sao?” Bùi Diệc Hàn đứng dậy đem mấy món điểm tâm đến trước mặt Hạ Tiểu Mãn, cấm lấy một chiếc bánh đậu xanh mà nàng thích.
Hạ Tiểu Mãn mím môi, quật cường không hé răng. Cho dù có thèm ăn đến nhỏ dãi, nàng cũng không bao giờ muốn ăn đồ ăn của hắn làm. ( Tỷ trước đây không nghĩ ngợi cũng đã ăn rùi..còn thích thú lắm mà!)
Thấy nàng không nói lời nào, lửa giận phun trào từ đôi mắt u ám, Bùi Diệc Hàn cắn một miếng, bàn tay to nắm lấy quai hàm của nàng, làm cho nàng hé miệng, dùng miệng hắn nhanh chóng mớm điểm tâm cho vào miệng nàng
“A…” Không dự đoán được hắn sẽ làm như vậy, Hạ Tiểu Mãn trừng to mắt, không thể né tránh miếng bánh đậu xanh trong miệng của hắn, hương thơm của mỹ vị khiến cho nàng lập tức nheo mắt lại, đầu lưỡi không tự giác thâm nhập vào miệng hắn kéo nhấm nháp vị ngọt yêu thích. Mà hắn cũng thừa dịp này đem đầu lưỡi linh hoạt cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng, một bên uy nàng ăn điểm tâm, một bên dùng lưỡi liếm mút chiếc miệng nhỏ xinh đầy hương vị ngọt ngào.
Miếng bánh đậu xanh bất tri bất giác bị ăn sạch sẽ, nhưng mà hai chiếc lưỡi vẫn quấn quít lấy nhau, dây dưa lâu dài không có buông ra.
Ngọn lửa kích tình kịch liệt tiến công, chạm đến mềm mại đầu lưỡi, thả sức mút lấy lẫn nhau sự say mê, đem bột đường còn thừa dính đầy mép miệng liếm sạch không còn một mảnh.
“Ưm…a” Hạ Tiểu Mãn từ từ nhắm lại hai mắt, mi tâm nhíu lại, không tự giác ở yết hầu chỗ sâu nhất phát ra một tiếng mê người, cái lưỡi đinh hương cuốn lấy chiếc lưỡi bá đạo của hắn, hấp thu hơi thở quen thuộc của hắn.
Phản ứng của nàng làm cho Bùi Diệc Hàn đắc ý giương môi khẽ cười, con ngươi đen thâm ý xẹt qua một tia tà khí, nàng sớm đã có thói quen hắn chạm vào nàng, không thể kháng cự lại hắn.
Đầu lưỡi tự động cuốn lấy lẫn nhau, ngọt ngào triền miên, ở cái miệng nhỏ nhắn mê say không ngừng kịch liệt quấn lấy, quấy nhiễu làm cho nàng tràn ngập mùi vị của hắn.
Một hồi lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ buông ra cánh môi sưng đỏ.
“Ăn có ngon không?” Khẽ liếm cánh môi dưới đẫy đà, hắn âm thanh trầm thấp hỏi.
“Ăn rất ngon…” Sương mù che khuất hai mắt, Hạ Tiểu Mãn liếm môi, đầu lưỡi vừa mới đưa ra đã đụng phải cánh môi của hắn, lại thêm một phen triền miên say mê.
Hai thân thể hòa quyện vào nhau, triền miên dây dưa, lưỡi cùng lưỡi quấn lấy nhau phát ra âm thanh dâm đãng tà tứ.
“Nếu ăn ngon như vậy…nàng có muốn thân thể mình cũng nếm thử qua?” Liếm cái lưỡi đinh hương của nàng, Bùi Diệc Hàn nhìn lên bàn để món điểm tâm dò hỏi.
“Cái gì, cái gì a!” Lời nói của hắn làm cho nàng sửng sốt.
Mà hắn cũng không chờ nàng phản ứng, tùy tiện cầm lấy hai miếng bánh ngọt, liền hướng phía nụ hoa nàng đặt lên.
“Bùi Diệc Hàn! Ngươi làm cái gì…” Hạ Tiểu Mạn kinh hô ra tiếng.
Hắn cũng không thèm để ý sự kinh ngạc của nàng, dùng chiếc lưỡi liếm qua đầu nụ hoa ửng hồng, từng bước từng bước chậm rãi liếm đi hết món điểm tâm.
“ Không… Đừng như vậy .. A…” Lưỡi của hắn liếm đến đâu, mang đến trên người nàng từng trận tê dại đến đó, làm cho nàng khó chịu đem bầu ngực vươn lên cao hướng tới phía miệng hắn.
Đầu lưỡi nóng ấm, ẩm ướt triền miên khiêu khích nụ hoa mẫn cảm, một ngụm lại một ngụm cắn mút không tha làm cho đỉnh nụ hoa đỏ bừng e lệ, sau đó liếm mút hoàn toàn cả bầu ngực tròn đầy, đầu lưỡi cố ý đùa nghịch trên đỉnh nụ hoa, vừa nhẹ nhàng chậm chạp làm cho nụ hồng nở rộ tươi thắm.
Sau đó, hắn mới cam tâm buông tha nàng, lại dùng cùng một phương thức đối xử với bầu ngực sữa no đủ, căng tròn còn lại, làm cho hai nụ hồng nhạt kiều mị ẩn hiện đầy vết tích của hắn, một mảng xuân tình khiến người khác tim đập tai đỏ.
“ Ăn ngon thật” Khẽ liếm đôi môi, Bùi Diệc Hàn nhìn đôi nhũ tiêm bị liếm hôn đến trong suốt, bạch ngọc trong đôi mắt hiện lên sự thỏa mãn nam tính.
Bàn tay to cầm một bên ngực đầy đặn, vuốt ve da thịt trắng mịn, cảm nhận được đầu nhũ hoa dưới bàn tay hắn dồn dập phập phồng vươn lên cao ngất. Năm ngón tay làm càn xoa bóp, vuốt ve khiến bầu ngực sũa càng nở nang, lòng bàn tay ấm áp khẽ miết sờ đầu nhũ hoa đã đỏ sẫm, khiêu khích trêu đùa biến chúng thành các loại hình dạng.
Mà nụ hoa hồng vì bị kích thích quá độ chuyển từ phấn hồng sang đỏ sẫm một thứ màu sắc quyến rũ dụ hoặc tầm mắt hắn “ Thích ta như vậy mà làm sao?”
“Thích ư…” Hạ Tiểu Mãn sớm bị hắn liếm hôn cả người, vô lực, mềm yếu, nói không ra lời, cảm thấy thân thể chính mình từ từ thích nghi lấy hắn còn thật nhiệt tình đáp trả thậm chí khát vọng càng nhiều.
“Nên dùng lực một chút…” Thần trí sơm bị dục hỏa khống chế, làm cho nàng rốt cuộc không thể kiềm chế, chỉ có thể khuất phục dưới thân hắn.
Cái miệng nhỏ nhắn mở lời kiều mị, ngân nga, nơi đóa hoa sớm ẩm ướt dịch yêu không chịu nổi, làm cho phía dưới đệm giường ướt đẫm.
Đôi mặt tà mị thưởng thức vẻ đẹp của nàng, hắn lại dùng lực ôm lấy một bên ngực của nàng làm cho đỉnh nụ hoa dựng thẳng lên, lại há miệng liếm hôn, dùng sức mút lấy khiến đỉnh nụ hoa càng thêm bóng loáng, ẩm ướt.
Tay bên kia cũng theo xoa bóp bên ngực còn lại của nàng, dùng bàn tay khẽ miết, hai ngón tay kẹp lấy nụ hoa xoay tròn, mang theo nhịp điệu tiết tấu phối hợp nhịp nhàng.
Thẳng đến khi hai bầu ngực tuyết trắng hoàn toàn đầy rẫy nhưng dấu ấn kí lộ rõ, hắn mới đành lòng buông tay, lại cầm lên mấy chiếc bánh tiếp tục làm càn vẽ loạn.
“Không cần…” Hơi thở dồn dập, cảm giác kích thích làm cho Hạ Tiểu Mãn vừa khẩn trương lại hưng phấn, lo lắng vì hành động càn quấy của hắn.
Nhịn không được lung lay thân mình, ngẩng đầu, Hạ Tiểu Mãn cầu xin nhìn hắn “ Hàn…không cần…rất khó chịu…”
“Khó chịu…” Hắn nhẹ nhàng lướt xuống cái động thâm u thần bí của nàng đóa hoa đang ẩm ướt đầy dụ hoặc “Có phải hay không nơi này cũng đang rất đói, cho nên mới khó chịu?”
Nói xong, ngón tay thon dài nhanh chóng tìm được hoa tâm, bừa bãi vân vê, va chạm.
“Ưm…không…” Khoái cảm đột nhiên ập tới làm cho nàng một trận run rẩy, thở gấp dồn dập, nhịn không được phát ta tiếng rên rỉ yêu kiều.
Ngón tay dính đầy mật ngọt ướt át, Bùi Diệc Hàn vươn lưỡi liếm “Rất ngọt…” Vị ngọt này không thua kém gì mùi vị món điểm tâm mà hắn làm, thậm chí hương thơm có phần nồng đậm, say mê hơn. “ Nơi này cái động u tối, nhỏ xinh có muốn hay không ta đưa món điểm tâm ngọt thưởng lãm…”
Hắn nỉ non khe khẽ, không đợi nàng đáp lại, với tay lên lấy điểm tâm hướng đóa hoa gần một chút, sau đó dùng ngón tay đem món điểm tâm ngọt xâm nhập vào hoa huyệt, nhìn cánh hoa mềm mại từng chút nuốt vào, coi như cái miệng nhỏ xinh của nàng đang ăn điểm tâm ở trên bàn vậy, mật ngọt ở hoa huyệt ồ ồ chảy ra, hình ảnh đáng hổ thẹn thật là kích thích hắn. ( Mộc: nàng ơi anh này bt hạng nặng roài… Xanh xanh đi cấp cứu đây sặc)
“Không…” Cảm giác ẩm ướt, khó chịu làm cho nàng quẫn trí, xấu hổ, mà tầm mắt của hắn không e ngại nhìn chính diện nơi tư mật, dục vọng nơi đôi mắt hắn làm nàng một trận co rút, sợ hãi hoa huyệt cũng vì vậy mà kịch liệt co thắt nhanh hơn.
“Ẩm ướt như vậy thật là nhiều, xem ra cái miệng nhỏ nhắn này ăn cũng tốt lắm nha, ăn như vậy thật hăng…” Âm thanh tà ác, Bùi Diệc Hàn bị hình ảnh kiều mị kia hấp dẫn không thể nói nên lời.
Nhẫn không được hắn vươn đầu lưỡi cùng miệng mình áp vào nơi tư mật của nàng, khoái cảm dâng trào theo đầu lưỡi của hắn truyền khắp thân thể mềm mại, vô lực làm cho nàng cả người run rẩy, bần thần. Hoa huyệt ồ ồ chảy ra dịch yêu, bị hắn từng giọt từng giọt cướp lấy, nhất nhất chiếm giữ thẳng tiến đến hoa tâm nàng, toàn bộ bị hắn nuốt sạch.
Ngẩng đầu lên hắn tà mị, liếm môi, tất cả đều là hoa dịch hoan ái.
“Ăn ngon thật. Nàng cũng nên nếm thử.” Nói xong bạc môi giơ lên đem dịch yêu của nàng uy vào cái miệng nhỏ nhắn.
“Á…..” Hạ Tiểu Mãn khẽ hô, ở trong miệng của hắn thưởng thức hương vị động tình của chính mình, khuôn mặt nhỏ nhắn nhịn không được mà ửng hồng. Bởi vì thẹn thùng mà cũng bởi vì hưng phấn.
“ Ưm…A..Còn muốn…” Liếm duyện cái lưỡi của hắn, nàng tham lam yêu cầu, thân thể sớm bị hắn dạy dỗ thành bộ dáng dâm đãng đáng chê cười, nàng mhư vậy còn chưa thỏa mãn dục vọng.
“ Còn muốn cái gì?” Tà nịnh giơ lên khóe môi, Bùi Diệc Hàn cũng liếm bờ môi, muốn nghe chính miệng nàng nói ra những từ ngữ kiều mị.
“ Hoa huyệt rất khó chịu…ngươi giúp ta thân ái đi, xoa xoa….” Đôi mắt tràn ngập dục vọng điên cuồng, Hạ Tiểu Mãn khao khát nhìn hắn.
“ Như vậy sao?” E thẹn nhìn nơi hoa viên thần bí sớm biến thành sưng đỏ thế kia, hoa kính ẩm ướt nồng đậm mùi vị hoan ái, Bùi Diệc Hàn lấy ngón tay nhẹ nhàng thân ái, vuốt ve, đụng chạm vào nơi tư mật xinh đẹp kia.
“ Ưm….” Nàng phối hợp nâng nửa người, cắn chặt môi dưới, cảm thấy còn chưa đủ. “ Lại dùng sức một chút….”
Đùi ngọc muốn di động, nhưng lại bị hắn ngăn trở, nàng kháng nghị than nhẹ. Nghe được sự âm thanh của nàng, Bùi Diệc Hàn cúi đầu cười, thân thủ cởi bỏ dây đang trói chặt mắt cá chân của nàng, lại làm cho nàng nâng cao đầu gối, đem hoa huyệt ướt đẫm của nàng nhìn không xót cái gì.
Chỉ thấy ở hoa huyệt ẩm ướt càng nhiều, hai cánh hoa hơi hướng ra ngoài mở ra, hoa tâm không ngừng phóng ra nhiều mật dịch. Cả phòng tràn đầy mủi vị hoan ái.
Yết hầu của hắn vì cảnh đẹp mê người mà khó chịu, hắn trước để hai ngón tay đi vào hoa tâm, sau đó giống như đang trêu đùa vân vê xoay tròn, khiêu khích hoa tâm đến sưng đỏ.
“ Ưm…a….” Hoa huyệt mẫn cảm bị khiêu khích đùa giỡn, Hạ Tiểu Mãn run nhè nhẹ, thân thể nhịn không được khoái cảm ập đến, muốn hắn gia tăng luật động, hai chân nhịn chậm rãi tách mở thật lớn.
Mà Bùi Diệc Hàn cũng thuận thế đem đùi trắng nâng lên tới bả vai. Làm cho chính mình dễ dàng đâm thật sâu vào thân thể nàng.
Nhất thời hoa dịch ồ ồ chảy ra, theo cổ chân chảy xuống, khoái cảm dâng trào nói không nói lên lời, làm cho hắn sắc mặt càng thêm u tối.
Hắn đẩy cánh hoa ẩm ướt ra, ngón tay xâm nhập vào cửa động, đầy đủ yêu dịch, rất nhanh xâm nhập hoa tâm đỏ thắm, lại rất nhanh hút lấy tay hắn vừa mới tiến vào, gắt gao hấp trụ lấy hắn.
“ A…..” Hạ Tiểu Mãn nhịn không được mà yêu kiều dâm lãng thốt lên, toàn thân ôm chặt hắn, vách tường cánh hoa không ngừng co rút.
Hoa huyệt không hấp thụ hết được, giống như muốn đem ngón tay hắn bài trừ thật nhanh, cái loại mất hồn này làm cho cả người hắn căng cứng, mồ hôi vì dục vọng đau đớn mà ướt đẫm sau lưng.
Ẩn nhẫn dục hỏa, ngón tay qua lại ở tiểu huyệt liên tục lên xuống, ngón cái cũng kìm hãm hoa tâm, kích thích sự mẫn cảm của nàng.
“ A…..tuyệt quá….Còn muốn….Ưm….” Hạ Tiểu Mãn tham lam kêu lên. Cảm giác khoái cảm làm cho nàng không tự chủ được run rẩy đôi chân thon dài, hòa theo nhịp điệu động tác của hắn.
Nhìn thần sắc mơ màng của nàng, Bùi Diệc Hàn lại phấn khởi ham muốn xâm nhập, hai ngón tay khép lại chà xát vài cái, làm ật dịch của nàng thóat ra càng nhiều.
Mà ngón tay cái không ngừng xoa bóp hoa tâm, vừa có tiết tấu, vừa có dùng sức khiến cho hoa tâm không chịu nổi mà sưng đỏ lên.
“ A….” Hạ Tiểu Mãn rùng mình một cái. Rất nhanh ở hoa huyệt không thích ứng kịp thời mang đến một tia đau đớn.
Hoa huyệt không ngừng hấp thụ, hòa theo sự tiến công của ngón tay tà ác của hắn đang ma xát mà phát ra tiếng kêu nỉ non, khe khẽ, một mảng ẩm ướt mật dịch tràn ra càng nhiều.