Bùi Diệc Hàn là tỏ tình với nàng sao……………..
Ngồi ở trong sân đình, Hạ tiểu Mãn choáng váng đầu óc, mãi mê suy nghĩ về những điều mà ngày hôm qua Bùi Diệc Hàn thổ lộ với nàng.
Hắn nói……yêu nàng?
Tâm rất nhanh hoảng loạn, hai má cũng vì thế mà đỏ bừng lên.
Tuy rằng ngày hôm qua nàng đã bỏ chạy, biểu hiện trước mặt hắn chính là hoảng sợ, theo bản năng nghĩ muốn né tránh, thậm chí muốn cùng hắn đấu khẩu, nhận định hắn nhất định là bị cái gì đó đánh trúng đầu nên muốn bắt nạt nàng, nên mới có thể nói dối như vậy.
Mà hắn, vẻ mặt lại vô cùng thất vọng, bất đắc dĩ hỏi lại nàng. “ Mãn nhi, nàng muốn giả vờ trốn tránh đến khi nào?.”
Vẻ mặt của hắn làm cho nàng phiền muộn không thôi, cảm giác giống như bản thân đã làm sai cái gì đó, cũng làm cho nàng không dám đối mặt đành phải tránh né một bên.
Tuy rằng trốn không thoát khỏi Thương Minh sơn trang, ít ra cũng không nên để nàng nhìn thấy hắn, cho nàng thời gian để bình tâm mà suy nghĩ một chút.
Như thế nào Bùi Diệc Hàn từ sau ngày đó cũng không có tìm đến nàng, điều này làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy có điều thất vọng.
Nàng nghĩ đến hắn sẽ lại đuổi tới, giống như trước bá đạo yêu cầu nàng cho ra một cái đáp án cho dù nàng không có đáp án, hắn cũng sẽ giữ lấy nàng, không cho nàng rời đi khỏi hắn.
Nhưng hiện tại cái gì cũng không có, hắn không có đuổi theo, cũng không có quấn quít lấy nàng, thậm chí không phái người trông nom nàng, giống như nàng có rời đi Thương Minh sơn trang hay không là tùy nàng.
Kỳ quái, nàng có thể rời đi nhưng vùa mới đi đến trước cửa lớn, cước bộ liền dừng lại, rồi lại chậm rãi đi trở về phòng, trong đầu luôn nghĩ tới Bùi Diệc Hàn cái tên nam nhân đáng ghét kia.
“Chán ghét!. Hạ tiểu Mãn ngươi rốt cuộc bị làm sao rồi?.” Phiền não ghé vào mặt bàn, nàng mờ mịt hỏi chính mình.
Thích cùng ghét, như thế nào lại khó nghĩ như vậy?Lúc trước nàng có thể thành thật nói với chính mình nàng chán ghét Bùi Diệc Hàn, chán ghét đến chết!..Nhưng hiện tại…..nàng lại hoài nghi.
Nàng có thật sự chán ghét hắn như vậy sao?.
Tuy rằng khi hắn nổi giận thật sự đáng sợ, cũng hay thích bắt nạt nàng, nhưng là nàng cũng rất kỳ quái, biết rõ sẽ bị chọc phá nhưng khi hắn đến Hạ gia nàng lại luôn đi theo hắn, tự động trở nên yếu đuối để hắn ức hiếp, che chở.
Liền ngay cả đại tỷ cũng tự nhiên hỏi nàng, nàng thật sự chán ghét Bùi Diệc Hàn sao?
Khi đó nàng mặt hồng tai đỏ, như sợ bị nhìn ra cái gì đó liền lớn tiếng nói chán ghét hắn, không giống như nói cho người khác nghe mà hình như là nói cho chính mình nghe.
Nàng bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đăm chiêu, trong đầu không tự chủ mà nghĩ tới Bùi Diệc Hàn.
Hắn quá nổi trội, tựa như ánh mặt trời, chói sáng mà nàng lại thực nhỏ bé, thực bình thường, căn bản là không xứng với hắn.
Trong lòng cảm tình đầy phức tạp, chính mình càng cảm thấy tự ti, rất khó chịu, rất khổ sở kỳ thật nàng cũng không phải thật sự không hiểu tình cảm chính mình, thích hoặc chán ghét cũng không khó như vậy nhận ra, nhưng là nàng trốn tránh đã sớm thành thói quen.
Cho nên dù hai năm nay, nàng có hoài nghi hắn nhưng là cố tình che đậy, phớt lờ. Vốn nàng đã nhát gan lại càng không dám đi truy cứu, đành phải lừa mình dối người, nói cho chính mình rằng nàng ngu ngốc không nhận ra tình cảm mãnh liệt của hắn.
Chỉ cần không thừa nhận, chỉ cần giả vờ, nàng có thể xem như cái gì cũng chưa phát sinh.
Nhưng là, Bùi Diệc Hàn lại thổ lộ tình cảm với nàng…..
Lòng của nàng rung động, nàng không phải chưa từng nghĩ tới, cô gái nào mà chả ôm ấp ảo tưởng về một tình yêu, hắn thích khi dễ nàng, có phải hay không bởi vì hắn thích nàng.
Nhưng nghĩ lại là không có khả năng, dù sao đại tỷ cũng là một đại mỹ nhân hiếm thấy, nếu không phải từ sớm đã có vị hôn phu thì giờ chắc đã yên bề gia thất lâu rồi. Nàng hiểu rõ bản thân mình có bao nhiêu phần tốt đẹp, nam nhân bình thường đều là muốn kết hôn với đại tỷ?
Mà Bùi Diệc Hàn lại không muốn đại tỷ, ngược lại hắn muốn nàng, hắn nói yêu nàng.
“Bùi Diệc Hàn chả lẽ ánh mắt ngươi có vấn đề?.” Hạ tiểu Mãn khó hiểu lầm bầm, cánh môi cũng không tự giác nhếch lên vui vẻ.
Nhưng là.. hắn nói yêu nàng, nàng có thể tin tưởng được sao?
Nếu có thể can đảm vứt bỏ mặc cảm trong lòng, nàng sẽ nói cho hắn biết kỳ thật nàng cũng không chán ghét hắn, kỳ thật….nàng cũng có một chút thích hắn……….hoặc là không chỉ có một chút thích…….mà là…
Vì ý nghĩ này mà hai má nàng tự dưng nhiễm một chút ửng hồng, trong lòng khẽ rung động ngọt ngào, lại muốn nhanh đi nói cho Bùi Diệc Hàn.
Quyết định như vậy, Hạ tiểu Mãn nhanh chóng đứng dậy, một mạch lao ra khỏi tiểu đình để đi tìm Bùi Diệc Hàn. Bỗng có một thân ảnh đứng ra cản đường nàng.
“Tiểu Mãn, ngươi chạy nhanh như vậy là muốn đi đâu?.” Thẩm Tâm Liên xảo hoạt nhìn nàng mỉm cười, thanh âm mềm mỏng dường như không có chút ghen ghét nào tồn tại.
Hạ tiểu Mãn có chút sửng sốt, không quen với thái độ của nàng ta như vậy. Thẩm Tâm Liên mỗi khi nhìn thấy nàng đều có sắc mặt không tốt? Như thế nào hiện tại lại thân thiết như vậy? Hạ tiểu Mãn không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Ta muốn đi tìm Bùi Diệc Hàn.” Tuy rằng nghi hoặc, nhưng là nàng vẫn thành thật trả lời, đối phương lại có thái độ hòa hảo nàng cũng không so đo làm gì.
“ Ngươi muốn tìm biểu ca sao?” Thẩm Tâm Liên cười nhợt nhạt mắt phượng liền lộ ra một tia âm ngoan. “ Nhưng biểu ca hiện tại không có ở trong sơn trang”.
“ Hắn không có ở đây sao?.” Hạ tiểu Mãn sửng sốt một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút thất vọng.
“ Phải, hắn đi khảo sát vùng thu hoạch trà ở trong sơn trang đêm mai mới có thể trở về được.” Thẩm Tâm Liên nhanh nhạy nghĩ ra kế lừa gạt nàng, kỳ thật Bùi Diệc Hàn chỉ là ra ngoài bàn bạc về việc buôn bán trong sơn trang, bữa tối sẽ trở lại.
Mà trong khoảng thời gian này chính là cơ hội của nàng, phải nhân lúc này loại bỏ bằng được đối thủ này.
“Lâu như vậy sao?” Không hề hoài nghi lời nói dối của Thẩm Tâm Liên, Hạ tiểu Mãn tâm tình chán nản cúi thấp đầu, nhỏ xinh khuôn mặt ẩn hiện nỗi thất vọng tràn trề.
Nàng tưởng muốn gặp liền có thể gặp được hắn ngay lúc này, muốn hỏi một chút xem hắn nói yêu nàng có phải là sự thật hay không, nếu là…nàng là nghĩ nên thú thật với hắn, nàng kỳ thật cũng không có chán ghét hắn, thậm chí còn có một chút thích….
Nghĩ đến đó, miệng khẽ mỉm cười còn có chút ngượng ngùng, xấu hổ.
Nhìn thấy nụ cười ngây ngô của nàng làm cho Thẩm Tâm Liên vừa đố kị vừa ghen tức, nàng tươi cười bề ngoài chỉ để che đậy nỗi nan kham của lòng mình, vì tò mò nàng cất tiếng hỏi dò: “ Tiểu Mãn, ngươi tìm biểu ca ta có việc gì không?”
“Ta nghĩ là nên nói cho Bùi Diệc Hàn là ta thích hắn.” Hạ tiểu Mãn không nghi kị mà nói thẳng ra điều trong lòng, khuôn mặt tươi cười khẽ ửng hồng nhưng lại quên mất Thẩm Tâm Liên rất có thành kiến với nàng, thầm nghĩ muốn chia sẽ tâm ý của nàng với một người bạn.
“Hả..” Thẩm Tâm Liên nhíu mày, âm thầm cắn răng, nhưng vẻ mặt vẫn hiện hữu nụ cười thân thiết. “ Không phải là ngươi rất chán ghét biểu ca ta hay sao?.”
“À..là..!.” Hạ tiểu Mãn gãi đầu e thẹn, khẽ vuốt tóc, ngây ngô nở nụ cười, vẻ mặt nở rộ hạnh phúc. “ Lúc đầu thật sự ta có chán ghét hắn, nhưng không biết từ khi nào chán ghét bắt đâu trở thành thích, hoặc là từ trước đến nay ta kỳ thật cũng không có chán ghét hắn, có lẽ ta nghĩ là chán ghét thật ra là vô cùng thích đi……”
Nàng bình thản giải tỏa suy nghĩ của chính mình “ Có lẽ do ta quá tự ti…”
Bùi Diệc Hàn, hắn xấu xa, hung hăng lại là trang chủ của Thương Minh sơn trang, thực sự khiến ta rất có áp lực, nàng vừa ngu ngốc, lại đơn giản như vậy nghĩ như thế nào cũng không xứng với hắn.
“ Tiểu Mãn ngươi cũng cảm thấy chính mình không có xứng đôi với biểu ca ta sao?.” Thẩm Tâm Liên tự đắc, nở nụ cười thật tươi, vồn vã chất vấn Hạ tiểu Mãn, trong lòng thật tâm muốn quấy rối tâm tình vui sướng của đối phương.
Hạ tiểu Mãn cắn lấy cánh môi nhìn Thẩm Tâm Liên, nghĩ đến nàng ta lại muốn cười nhạo nàng cho coi, nhưng mà thấy nàng ta hòa ái đến vậy, lại dịu dàng nhìn nàng, nàng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều rồi.
“Là không xứng lắm đi!.” Nàng cúi đầu thành thực trả lời
“ Vậy à!.” Thừa dịp nàng cúi đầu không chú ý đến, Thẩm Tâm Liên đắc ý dào dạt, nở nụ cười “Ngươi bộ dáng quả thật rất là bình thường, sự tình gì cũng không thông suốt, cầm kỳ thư họa một thứ cũng không biết?”
“Đúng vậy.” Hạ tiểu Mãn lắc đầu, trên mặt nụ cười sớm đã biến mất, chỉ còn lại sự tự ti, thất vọng chán chường.
“ Ngươi có biết một nữ nhân cần nhất là thứ gì, đó là công dung ngôn hạnh, tam tòng tứ đức, mà ngươi cái gì cũng đều không có, lấy ngươi về chỉ làm cho biểu ca ta bị mọi người chê cười mà thôi.”
“Nhưng mà Bùi Diệc Hàn chính là nói thích ta…” Hạ tiểu Mãn lên tiếng phản bác, tự cấp cho chính mình sự tin tưởng, nhưng Thẩm Tâm Liên lại nhanh chóng cắt đứt lời nàng.
“ Nam nhân luôn muốn của ngon vật lạ.” Khẽ cười thầm kín, Thẩm Tâm Liên nói thêm vào “ Ngươi cảm thấy biểu ca của ta đối với ngươi hứng thú duy trì được bao lâu? Thử nghĩ xem?”
“Ta….” Hạ tiểu Mãn đuối lý không biết trả lời ra sao chỉ có thể kinh ngạc nhìn Thẩm Tâm Liên bất động tại chỗ.
Trong lòng vốn đã bất an, lo trái lo phải giờ lại bị nói trúng, lại đem ra công khai làm cho nàng sợ hãi bước lui về sau từng bước.
Có thể hay không, Bùi Diệc Hàn chỉ là muốn trêu chọc nàng, hắn nói yêu có phải hay không chỉ để bỡn cợt nàng mà thôi?
Chỉ có nàng, ngu ngốc xem là thật…..Hắn là đang xem thường nàng ư, muốn chờ xem kịch vui hay sao?
Vốn yếu đuối nhát gan, làm cho Hạ tiểu Mãn đem hết thảy những suy nghĩ ở trong lòng thổ lộ ra. Sự mong đợi đều bị dập tắt hoàn toàn, một chút yêu thích đối với hắn liền bị nàng đem cất giấu lại vào trong lòng, không có dũng khí lần nữa nói ra.
Thấy nàng dao động Thẩm Tâm Liên trong lòng hả dạ mà nở nụ cười, nàng không muốn dừng lại như thế này, nàng muốn diệt cỏ tận gốc Hạ tiểu Mãn.
“Tiểu Mãn, ngươi ngây thơ quá rồi, làm sao có thể dễ dàng tin tưởng lời nói của nam nhâm?” Thẩm Tâm Liên đồng tình liếc mắt với Hạ tiểu Mãn.
Chịu không nổi ánh mắt mãnh liệt của Thẩm Tâm Liên, Hạ tiểu Mãn né tránh sang một bên, trong lòng khó chịu, phức tạp muốn khóc thật to, nhưng lại quật cường mà nhịn xuống.
“ Ta, ta muốn hồi Hạ gia.” Nói xong Hạ tiểu Mãn hướng cửa lớn mà bỏ đi.
“Tiểu Mãn, cho dù ngươi có trở về, cũng sẽ rất nhanh bị biểu ca bắt lại, ngươi cảm thấy với cá tính của hắn sẽ để cho ngươi rời khỏi hắn sao?.”
“Vậy thì ta phải làm thế nào bây giờ?” Hạ tiểu Mãn thất thểu chờ đợi Thẩm Tâm Liên.
Thẩm Tâm Liên mỉm cười, chậm rãi đến gần nàng “ TiểuMãn, ta dạy cho ngươi phương pháp tốt nhất đó chính là vĩnh viễn biến mất.”
“ Biến mất?.” Hạ tiểu Mãn xửng sốt một chút, không hiểu lời nói của Thẩm Tâm Liên, mắt mở to nghi hoặc. “ Ta không hiểu ý tứ của ngươi.”
“À!” Thẩm Tâm Liên khẽ cười ra tiếng, tiếng cười kia làm cho Hạ tiểu Mãn cảm thấy sợ hãi.
“ Ngươi sao cười đến quỷ dị như vậy?.” Hạ tiểu Mãn cảm thấy bất an, theo bản năng nàng lùi lại ra sau mấy bước.
“ Chỉ cần ngươi biến mất, biểu ca chính là của ta.” Không nghĩ lại che dấu đi tâm tư, Thẩm Tâm Liên liền lộ ra biểu tình dữ tợn, ngón tay rất nhanh hướng trên người Hạ tiểu Mãn, điểm huyệt sau ót của nàng.
“Ngươi….” Hạ tiểu Mãn chỉ kịp ú ớ vài tiếng, trước mắt liền hiện ra một màu đen kịch, thân mình té xỉu trên mặt đất.
Thẩm Tâm Liên lay nhẹ nàng vài cái, tà ác nở ra một nụ cười. “ Hạ tiểu Mãn, ta sẽ không để cho ngươi cướp đi biểu ca!.”
Ánh chiều tà vừa buông xuống Bùi Diệc Hàn đạ trở lại Thương Minh sơn trang, xuống ngựa để cho tên sai vặt dẫn ngựa vào chuồng, hắn bước nhanh về phía đại sảnh, trên khuôn mặt tuấn tú có chút nghiêm nghị.
Hắn vừa đàm phán thật bại một việc buôn bán, trong lòng không có cảm giác cao hứng, tất cả đều là do cái tiểu ngu ngốc kia tra tấn tâm trí của hắn.
Hắn nói yêu nàng, nàng lại nghĩ hắn nói giỡn với nàng, nghĩ đến hắn có chủ ý lừa gạt, cố ý giả vớ, không đem lời nói của hắn để ở trong lòng.
Sự trốn tránh của nàng hắn đều nhìn thấy, chính là không muốn nói ra, sợ làm mọi chuyện diễn ra quá nhanh nàng sẽ lại tìm mọi cơ hội trốn khỏi hắn.
A! Hắn chưa bao giờ buông tha ục tiêu mà mình đã ngắm đến, thường là đánh nhanh thắng gọn toàn lực tiến công, không cho con mồi có thời gian để thở, nhưng chỉ có nàng, vừa thấy đến bộ dáng run sợ của nàng hắn lại mềm lòng, đành phải tạm thời buông tha cho nàng, làm cho nàng tĩnh tâm trở lại, cùng nàng từ từ nói chuyện về mối quan hệ của hai người.
Nhưng là hắn tuyệt đối không cho nàng giả vờ trốn tránh cả đời, tính nhẫn nại của hắn không tốt như vậy, tháng sau mặc kệ nàng có đồng ý hay không , hắn đều phải đem nàng rước vào cửa, dù sao hắn cũng có thời gian cả đời để đùa nháo với nàng.
Bùi Diệc Hàn khẽ nhấc môi cười thỏa mãn, đối với hắn nhận định nàng là cả đời này hắn không muốn buông tha. Nghĩ đến người con gái trong lòng, dự định đi tới đại sảnh liền đi chậm lại, nhắm hướng phòng Hạ tiểu Mãn.
Hiện tại đã là bữa tối, không biết nàng đã dùng bữa chưa nhỉ?.
Một ngày không được thấy nàng, không biết nàng có nhớ đến hắn không? Có nghĩ qua những lời mà hôm qua hắn đã thổ lộ với nàng hay không?.
Nhung nhớ, khát vọng , trong tâm trí đều ẩn hiện thân ảnh duyên dáng, đáng yêu của nàng, khuôn mặt lạnh lùng toát lên vẻ dịu dàng, bạc môi không ngớt giơ lên, bước đi cũng vì thế mà nhanh hơn, khẩn trương muốn nhanh đến nơi để gặp Hạ tiểu Mãn.
Chỉ là một ngày không gặp mà thôi, hắn thật sự nhớ nàng.
Sự quan tâm đối với nàng càng ngày càng nhiều, gấp gáp đến độ muốn thú nhanh nàng vào cửa, như vậy hắn mới có thể hàng ngày đều được nhìn thấy nàng.
Nhưng mới có đi được một nửa đường, hắn đã nhìn thấy nha hoàn của Hạ tiểu Mãn sốt ruột đi về phía hắn.
“Trang chủ!.” Nha hoàn bối rối nhìn Bùi Diệc Hàn, thanh âm mang theo một chút sợ hãi mà lắp bắp không rõ lời.
“Có chuyện gì?.” Bùi Diệc Hàn nhíu mày. “ Là Mãn nhi, Mãn nhi làm sao vậy?” Nói xong hắn bước nhanh tới phòng của Hạ tiểu Mãn.
“ Mãn nhi!.”
Mở cửa ra lại không nhìn thấy Hạ tiểu Mãn, khuôn mặt biến sắc quay đầu truy hỏi nha hoàn đứng ở phía sau. “ Tiểu thư đâu?.”
Nha hoàn thở phì phò, sợ hãi nói: “ Tiểu nhân cũng không biết, từ giữa trưa đã không nhìn thấy bóng dáng của tiểu thư đâu.”
“Không nhìn thấy?.” Bùi Diệc Hàn tức giận hỏi. “ Chỉ là một nữ nhi yếu đuối, làm sao có thể dễ dàng biến mất ở trong sơn trang cơ chứ?.”
Nha hoàn sợ hãi liền nhanh quỳ xuống, không dám ngẩng đầu giọng nói run run bẩm báo: “ Tiểu nhân có hỏi qua các hộ vệ trong sơn trang, bọn họ đều nói không có thấy tiểu thư ra khỏi sơn trang, tiểu nhân cũng đã tìm rất lâu, cuối cùng mới phát hiện được ở phía cửa sau bị mở toang.”
“ Phía cửa sau được mở?.” Thân mình cứng lại, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên tia tức giận, Bùi Diệc Hàn căm giận phừng phừng khi nghĩ đến Hạ tiểu Mãn bỏ trốn từ cửa sau.
Đáng chết! đồ ngu ngốc kia, không thích hắn nên muốn rời đi hắn?
Tình yêu của hắn vì sao nàng không thể nhận lấy?
Bùi Diệc Hàn cắn răng, khí thế cuồng nộ làm người ta rét run, nha hoàn đang quỳ sợ hãi không dám hé răng, thân mình chỉ có thể run lập cập.
“ Hạ tiểu Mãn, nàng cho rằng có thể trốn thoát khỏi ta sao?.” Bùi Diệc Hàn lãnh khí mở miệng, hướng cửa lớn đi tới, suy tính cách nào đó đem nữ nhân ngu ngốc kia trở về.
Chỗ ẩn núp của nàng cũng chỉ có mỗi Hạ phủ, hắn nhanh chóng phân phó người chuẩn bị ngựa, đang chuẩn bị lên ngựa thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa đỗ ở trước cửa, sau đó Hạ Ngự Đường thảnh thơi phe phẩy chiếc quạt mà bước xuống.
Hắn liếc mắt một cái đã thấy biểu tình tức giận của Bùi Diệc Hàn, miễn cưỡng nhíu mày “ Ta muốn nói, là ai chọc giận ngươi vậy? Sắc mặt thật sự khó coi.”
Vừa nhìn thấy Hạ Ngự Đường, Bùi Diệc Hàn nhanh chóng xuống ngựa , thân thủ nhanh nhẹn túm lấy vạt áo của hắn. “ Hạ tiểu Mãn đâu? Có phải hay không nàng đang ở Hạ phủ?.”
“ Muội ấy không phải là đang ở đây sao?.” Bị trút giận một cách bất ngờ, Hạ Ngự Đường sinh khí đẩy ra Bùi Diệc Hàn, sửa sang lại quần áo khó hiểu nhìn hắn. “ Tiểu Mãn không phải bị ngươi bắt đến Thương Minh sơn trang rồi sao? Ta cũng chưa có tìm ngươi tính sổ, ngươi lại còn theo ta mở miệng đòi người sao?.”
“ Mãn nhi từ trưa đã không thấy bóng dáng, nàng không có hồi Hạ phủ?.” Bùi Diệc Hàn sửng sốt, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
“ Không thấy tiểuMãn?.” Hạ Ngự Đường ngẩn ra, nụ cười nhanh chóng biến mất. “ Muội ấy không hồi Hạ phủ, hai nhà cách nhau không xa, nếu muội ấy rời đi từ lúc trưa thì đã sớm có mặt ở nhà”.
“Không lẽ Mãn nhi còn có chỗ khác để đi sao?.” Biết Hạ tiểu Mãn không có hồi Hạ phủ, Bùi Diệc Hàn không khỏi bất an.
“Không có khả năng, tiểu Mãn không có chỗ nào để đi, muội ấy dù muốn đi đâu đều phải chuẩn bị hành lý hết sức rườm rà, cho nên tuyệt đối không có khả năng hai tay trống rỗng mà rời đi.” Hạ Ngự Đường trầm giọng nói, biểu tình lãnh đạm vô cùng. “ Người chúng ta đã giao cho ngươi, ngươi tốt nhất đem tiểu Mãn bình an vô sự trở về, bằng không ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”
Bùi Diệc Hàn cũng lãnh khí mà nhìn Hạ Ngự Đường liếc mắt, cắn răng nói: “ Ta tuyệt đối không để cho Mãn nhi xảy ra chuyện gì.”
Nhưng vấn đề là..nàng đã đi đâu?
“ Ưm……..”
Hạ tiểu Mãn chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh là gian phòng hoa lệ, thoang thoảng hương thơm nồng đậm chua chát.
“Đây là nơi nào….” Chậm rãi động thân mình, nàng cảm thấy chính mình toàn thân hoàn toàn vô lực, mồ hôi theo giữa trán mà chảy xuống, làm cho nàng có cảm giác cơ thể rất nóng.
Mơ hồ lắc lắc đầu, nàng nhớ rõ là đang cùng Thẩm Tâm Liên nói chuyện, sau đó Thẩm Tâm Liên đột nhiên trở nên thật là hung tợn.
Sau đó….nàng giống như là bị điểm huyệt ngủ, ấn tượng không rõ ràng lắm.
“ Ôi….đầu rất đau….” Thân thể cũng khô nóng, mềm nhũn, không hề có một chút sức lực nào, hơn nữa nơi hạ thân cũng truyền ra một loại cảm giác tê dại, khó chịu.
Cái loại cảm giác này không xa lạ lắm, mỗi khi Bùi Diệc Hàn chạm vào nàng, nàng đều nảy sinh loại phản ứng này.
Nhưng là hiện tại nàng không có bị Bùi Diệc Hàn động chạm đến đâu! Vì sao loại cảm giác này cũng phát sinh?
Còn có ở đây là đâu?.
Căn phòng hoa lệ này không giống như những căn phòng bình thường, hơn nữa từ bên ngoài hình như mơ hồ truyền đến tiếng cười lớn xôn xao.
“ Đây là đâu….Thẩm Tâm Liên…..” Thở hổn hển, Hạ tiểu Mãn lờ mờ nhìn ra bên ngoài, thân mình nhẹ nhàng cọ xát liền cảm thấy thật khó chịu.
“ A, ngươi đã tỉnh!” Một gã phục dịch cùng với một nữ nhân trung niên đang cười duyên dáng bước vào trong phòng, ánh mắt không có hảo ý nhìn Hạ tiểu Mãn.
“ Ngươi là ai…….đây là đâu……” Trong lòng không hiểu chuyện gì đang xảy ra khiến nàng cảm thấy bất an, trừng mắt với nữ nhân trung niên xa lạ kia, Hạ tiểu Mãn không khỏi sợ hãi muốn đứng lên.
“ Nơi này là Túy Nguyệt Lâu…..” Nữ nhân có ý tốt trả lời nàng.
“ Túy Nguyệt Lâu………Thanh lâu đệ nhất kinh thành? Hạ tiểu Mãn kinh hoàng mở to mắt “ Ta làm sao lại ở đây……”
“ Ai bảo ngươi đắc tội với người ta, nên bị bọn họ bắt đưa đến đây, phân phó chúng ta cứ việc xử trí ngươi, không cần để ý ngươi sống chết ra sao.” Nữ nhân nham hiểm, cười khanh khách, thấp thoáng liếc nàng một cái. “Tuy rằng bộ dáng không được tốt lắm, bất quá cũng có thể chấp nhận được, làn da thật sự mềm mại, trắng noãn, bầu ngực phát dục đầy đủ, hẳn sẽ có rất nhiều khách nhân thích đây.”
“ Không………không muốn……thả ta ra đi…..” Hạ tiểu Mãn muốn đứng dậy, lại không thể đứng dậy nổi. “ Ôi… toàn thân nóng quá…….”
Cánh môi nàng bị cắn nát như muốn chống cự lại sự nóng bức trong cơ thể.
“ Không cần giãy dụa, có ngửi ra được mùi này là gì không? Đây chính là mê tình dược được đặc chế, mặc kệ là nữ nhân trinh tiết hay quả phụ một khi đã ngửi qua liền trầm luân vào dục vọng không đáy.”
“ Không cần…..” Hạ tiểu Mãn sợ hãi trừng mắt, thân thể khó chịu cùng thống khổ nhịn không được mà phát ra tiếng nức nở, van xin. “ Van cầu bà…….đừng làm vậy…….”
“Ha..ha.. ngươi liền ngoan ngoãn phục tùng đi! Trần đại gia, mặt hàng này ngài có vừa lòng hay không?” Tú bà tiếp đón người khách từ bên ngoài.
“ Ừ..khuôn mặt rất ngây thơ, bất quá dáng người……..” Lão già dê xồm nuốt xuống từng ngụm nước bọt, vừa lòng nhìn bộ dáng mê hoặc của Hạ tiểu Mãn.
“Trần đại gia, nếu ngài đã thích liền tận tình hưởng thụ đi! Ta sẽ không quấy rầy nữa.” Mụ tú bà lả lướt khẽ cười, quay ra đóng lại cửa phòng.
“Không cần….” Trừng mắt sợ hãi nhìn lão già gian tà đang đứng ở cánh cửa kia, Hạ tiểu Mãn lo lắng thụt lùi vào sâu bên trong.
“Ha.. ha.. đừng sợ, ta sẽ dịu dàng với nàng nha……” Nam nhân trung niên hung ác, nở nụ cười tà mị, rất nhanh đã cởi xong quần áo trên người từng bước tiến đến gần Hạ tiểu Mãn.
“ Không cần…….” Hạ tiểu mãn khóc thét ra tiếng, hết sức giãy dụa, lại không có khí lực đánh lại tên đàn ông kia, trên người quần áo đều bị hắn cắn xé, rách tơi tả.
“ A! Ngươi tránh xa ra……” Nàng sợ hãi khóc lớn, theo bản năng hô lên cái tên ở trong lòng “ Bùi Diệc Hàn! Cứu ta………”.