Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

"Ai nha, bạn yêu à, theo như lời ngươi nói, ngươi đắc tội không ít người a?" 

Vài ngày nghỉ ngơi ngắn ngủi, Bộ Nhu Nhi tiếp tục tiến cung thụ huấn (nhận sự dạy dỗ). Mà đi vào, một đôi tỷ muội tốt tự nhiên muốn liên hệ tin tức. Trong vương phủ lại dấy lên vài chuyện. Nghe xong, Tô Tiểu Tình nhịn không được líu lưỡi khẽ nói. 

Bộ Nhu Nhi nhún vai."Thì sao chứ? Dù sao tớ ở nơi nào cũng có sự kiện tạo uy tín, cũng vừa đủ để tớ dùng đến lúc rời đi." 

"Vậy vì sao cậu còn muốn bọn họ thành lập quy tắc vương phủ, còn đem bọn họ chia làm rất nhiều tiểu tổ với nhiều cấp bậc, làm cho cấp trên quản tiểu tổ, nhất nhất nghe theo. Cậu định thực hành cơ chế phân tầng quản lý như một công ty hay sao? " Tô Tiểu Tình khó hiểu hỏi. 

"Có gì không thể? Tớ ít nhất còn phải ở đó mấy tháng, vì chính mình tạo ra môi trường thoải mái có gì không đúng?" Bộ Nhu Nhi tiếp tục vân đạm phong khinh nói, "Hơn nữa, như vậy trong một khoảng thời gian, bọn họ sẽ không xuống tay với tớ được." 

"Đúng vậy đúng vậy, cậu thông minh nhất. Cái gì cũng đều an bài tốt, làm gì cũng thành thạo. Không như tớ, ở cái địa phương quỷ quái này, suốt ngày chỉ có thể ngẩn người ngây ngô cười, buồn muốn chết." Tô Tiểu Tình vừa hâm mộ vừa ghen tị nói. 

Bộ Nhu Nhi vỗ vỗ đầu nàng: "Ngoan! Nhịn chút đi, qua vài ngày thì tốt rồi." 

"Aiz, cũng chỉ có thể như vậy." Bĩu môi, Tô Tiểu Tình tràn đầy vô lực nói. 

"Nương nương, Thái Hậu nương nương phái người tới đây truyền lời." 

Đang nhàm chán lại có người tới giúp các nàng giải buồn. 

Hai người ngẩn ra, vội vàng đoan chính ngồi xuống. 

Sau đó, một người quần áo không tầm thường, thắt lưng màu hồng, mang theo cung nữ đi vào cửa."Thỉnh an Minh vương phi, Tô mỹ nhân." 

"Tỷ tỷ mau mau đứng lên, mời ngồi." Vội vàng đưa tay, Tô Tiểu Tình ôn nhu nói. 

Cung nữ lập tức cười lắc đầu: " Minh vương phi, Tô mỹ nhân, nô tỳ phụng mệnh Thái Hậu, tới đón các vị qua trò chuyện." 

Phải không? 

Hai người nhìn nhau sửng sốt, trao đổi ánh mắt một chút —— lần đầu tiên, Thái Hậu lão nhân gia chủ động gọi. Nhưng lúc này đây, lại yêu cầu các nàng cùng nhau đi qua, có chuyện gì sao? Bà ấy có sự kiện trọng đại gì muốn dạy dỗ sao? Nhưng hiện tại, có thể có cái gì là sự kiện trọng yếu đâu? Lại là đề cập đến các nàng? 

Mặc kệ, đi xem rồi biết. 

Lập tức đứng dậy: "Làm phiền tỷ tỷ, thỉnh tỷ tỷ dẫn đường." 

"Vâng, Minh vương phi, Tô mỹ nhân, xin đi theo nô tỳ." Liền gật đầu, cung nữ xoay người dẫn đường. 

Tỷ muội trao đổi ánh mắt một chút, liền trước sau đuổi kịp cung nữ. 

Không lâu sau, các nàng liền đi tới tẩm cung của Thái hậu. Người của bà ấy cũng sớm chờ ở nơi đó. 

"Tham kiến Thái hậu." 

"Tham kiến mẫu hậu." 

"Mau mau bình thân, lại đây ngồi đi" 

Thái hậu nhìn hai bên: "Các ngươi đều đi xuống đi? Chúng ta muốn an tĩnh tâm sự." 

"Dạ." Tất cả cung nữ thái giám thối lui hơn phân nửa, chỉ để lại vài người tiếp tục hầu hạ. 

Thấy vậy, Bộ Nhu Nhi càng âm trầm hơn: Xem tình huống, tựa hồ đúng là có đại sự gì? 

"Minh vương phi." Thái hậu đứng lên. 

Bộ Nhu Nhi nhanh chóng đứng dậy: "Mẫu hậu?" 

"Con đến bên cạnh Ai gia này." 

"Vâng." 

Từ từ đến trước mặt cách nàng ba bước, Bộ Nhu Nhi dừng lại: "Không biết mẫu hậu có gì phân phó?" 

Thái hậu cầm tay nàng, đem nàng đưa đến bên người, ngồi xuống. 

Bộ Nhu Nhi lập tức thu bả vai lại, cảm giác được sự tình quả nhiên đại biến? 

"Minh vương phi, mấy ngày nay, ai gia cùng Hoàng thượng đều đang vì một chuyện mà phiền não." Rốt cục, Thái hậu bắt đầu lên tiếng. 

Bộ Nhu Nhi nháy mắt mấy cái: "Mẫu hậu, là chuyện gì vậy? Không biết nhi thần có thể thay ngài giải tỏa ưu phiền?" 

"Chuyện này, cũng chỉ có thể do con giải tỏa ưu phiền mà thôi." Nhẹ nhàng gật đầu, Thái hậu nâng cằm của nàng lên, ánh mắt đem nàng cao thấp đánh giá một chút, lại lắc đầu, "Aiz, cũng đúng. Một cô nương xinh đẹp khả ái như vậy, ai mà không muốn ôm vào trong ngực che chở a? Chỉ có đứa nhỏ Ninh nhi kia không biết quý trọng, chỉ biết khi dễ con thôi." 

A? Bộ Nhu Nhi giật mình. Một loại dự cảm không tốt hiện lên. 

Vỗ vỗ tay nàng, Thái hậu tiếp tục nói: "Kỳ thật, chuyện này sớm nên cho con biết. Nhưng là, e sợ Ninh nhi biết lại cãi nhau, ai gia cùng Hoàng thượng đều chịu không nổi, liền chỉ có thể thừa dịp con tiến cung, mới tìm con để nói." 

A a a, có nói hay không? Cần gì thì cứ nói, không cần nói lan man, chỉ đông chỉ tây, vì sao còn không tiến vào mục đích chính? Bộ Nhu Nhi rất nhanh liền bị mất kiên nhẫn. 

"Mẫu hậu, rốt cuộc là chuyện gì?" 

"Nga, kỳ thật..." Vương thái Hậu tựa hồ có chút muốn nói lại thôi Nhưng là, suy nghĩ một chút, nàng vẫn là nói, "Chính là sư huynh của con, Tưởng Quân Bân Tưởng đại nhân." 

Hắn? Bộ Nhu Nhi trong lòng cả kinh, Tưởng, nàng cũng biết. 

Phát hiện trong mắt nàng chợt lóe lên tia sáng, Vương thái Hậu gật đầu: "Ngày đó, chúng ta đã gặp gỡ ở hậu hoa viên, con cùng Ninh nhi đi rồi, Tô mỹ nhân nàng cũng rời đi, hắn liền quỳ gối trước mặt hoàng thượng, cầu hắn (hoàng thượng) đem con ban cho hắn." 

Cái gì? 

Quả nhiên! 

Vừa nghe lời này, Bộ Nhu Nhi không nói gì. Nàng nói với hắn một lần còn chưa đủ rõ ràng sao? Vì sao vị đại ca này lại nhất định không chịu buông tha nàng? 

"Việc này Hoàng Thượng cùng ai gia đương nhiên là không muốn đáp ứng. Nhưng mà, phiền nỗi từ lúc hắn hồi kinh, Hoàng Thượng bởi vì chiến công lừng lẫy của hắn mà tâm tình vô cùng tốt, liền cho hắn một nguyện vọng. Còn nói, chỉ cần là Hoàng Thượng có thể làm, liền nhất định sẽ giúp hắn làm được. Vốn Hoàng Thượng là muốn hắn có thể cầu quan chức hoặc là cái gì, ngờ đâu, hắn lại đưa ra cái yêu cầu như vậy?" 

Cho nên, hiện tại bọn họ không biết phải làm như thế nào? 

"Nhưng mà, con là Vương phi của Minh vương gia? Đường đường một chính phi, đâu có thể tùy tiện đem tặng người? Nhưng, Tưởng đại nhân cũng nói đúng, Ninh nhi cưới con, chẳng qua là vì phụng theo ý ta và hoàng thượng, hắn lại thích khi dễ con như vậy, đi theo hắn, con nhất định thực khổ đi?" Nắm tay nàng, Vương thái Hậu ôn nhu nói. 

Không có a! Bộ Nhu Nhi vội vàng lắc đầu: "Mẫu hậu, nhi thần cùng Vương gia ở chung rất vui vẻ" 

"Ai, con không cần nói giúp cho nó." Lại lắc đầu, Vương thái Hậu nói, " đứa nhỏ Ninh nhi kia ai gia rất hiểu, trong mắt nó, nữ nhân đều là đồ vô dụng, nó ngay cả xem đều lười liếc mắt một cái. Trừ bỏ ai gia hắn còn tôn trọng một ít, nữ nhân khác nó hoàn toàn cũng không để ý. Huống chi, nó đối với con làm ra đủ loại, ai gia cũng đều nghe nói. một lần, ai gia còn tận mắt thấy hắn nhéo lỗ tai con." 

Làm ơn, đó là lý giải của bà thôi, làm ơn đừng đem sự tình bà chứng kiến trước mắt làm ví dụ có được không? Lại lắc đầu, Bộ Nhu Nhi thấp giọng kêu lên: "Mẫu hậu, Vương gia hiện tại đối với nhi thần tốt hơn rất nhiều." 

"Nhưng mà chỉ cho con mấy kiện quần áo mà thôi, việc này từ lúc ban đầu nó phải nên làm." Vẫn là lắc đầu, Vương thái Hậu nắm chặt tay nàng, "Đứa nhỏ này, thật sự là rất đáng thương, vì sao lại bị Ninh nhi lựa chọn? Tưởng đại nhân nói, đi theo hắn, đời này con chắc chắn sẽ rất sung sướng, đã có người thương con, nguyện ý đối xử tốt với con, ai gia cùng Hoàng thượng cũng không thể trơ mắt nhìn con tiếp tục chịu khổ." 

Phải không? 

Nghe vậy, khóe miệng Bộ Nhu Nhi giật nhẹ. Lần đầu tiên nghe bà ta nói được lời lẽ chính nghĩa, còn tưởng rằng bà là thật tâm suy nghĩ cho nàng? Nhưng nhìn bộ mặt thật của bà, Bộ Nhu Nhi lại càng cảm thấy không thích hợp. Nàng thân là con dâu của bà ấy, sao người khác mới nói mấy câu, bà ấy đã bắt đầu dao động, còn muốn bảo nàng buông tha vị trí này? Giống như nàng có thể hiên ngang lẫm liệt mà ra đi? 

"Minh vương phi." Tiếp tục, nắm tay nàng, Vương thái Hậu trầm giọng nói, "Cho nên, ai gia cùng Hoàng thượng thương nghị hồi lâu, thật sự là không biết làm thế nào cho phải. Nên mới đưa con tới hỏi một chút, xem con nghĩ sao. Nếu con nguyện ý đi với sư huynh con, ai gia liền chuyển cáo Hoàng Thượng, hắn liền cho phép thỉnh cầu của Tưởng đại nhân." 

Nói như vậy, kỳ thật bọn họ sớm thương lượng xong rồi, chỉ chờ nàng gật đầu đúng không? 

Bộ Nhu Nhi cười lạnh trong lòng. 

Cắn cắn môi, nàng nhỏ giọng hỏi: "Chuyện này, Vương gia có biết không?" 

Thái hậu lắc đầu: "Hoàng thượng vẫn chưa dám nói với nó. Nếu nó biết, còn không biết náo loạn long trời lở đất gì nữa đây?" 

Cho nên, các người liền tới tìm ta, qua ta mà nói cho hắn? Các người thật đúng là thông minh nhỉ? 

Trong lòng bất giác cười lạnh hơn, Bộ Nhu Nhi tiếp tục hỏi: "Như vậy, nếu nhi thần đáp ứng, thì Vương gia phải làm sao đây?" 

"Chuyện này con không cần lo lắng, ai gia cùng Hoàng Thượng lại cho hắn tìm người môn đăng hộ đối làm Vương phi là được." 

Nghe giọng điệu bà ta chắc chắn như vậy, hẳn là sớm dự định người tuyển rồi nhỉ? Ai? Tuyết Y biểu muội sao? 

Cúi đầu, khóe miệng cười lạnh, trong mắt Bộ Nhu Nhi thoáng hiện một chút lãnh ý —— Mặc kệ là ai, vị trí của nàng hiện tại, ít nhất là nửa năm này tuyệt đối không ai có cơ hội ngồi vào. 

"Mẫu hậu, vậy là xong rồi?" Lập tức lắc đầu, Bộ Nhu Nhi thấp giọng nói, "Nữ tử chỉ lấy một chồng, đây là mẫu thân vẫn dạy nhi thần. Nhi thần tuy rằng đọc sách không nhiều lắm, nhưng đạo lý này vẫn phải biết. Nếu đã gả cho Vương gia, nhi thần chính là người của Vương gia, lại há có thể đi cùng sư huynh. Nhi thần không phải nữ tử họ Dương Hoa." 

"Ai gia không phải có ý này." Vừa nghe lời này, trong lòng hốt hoảng, Thái hậu nói, "Ai gia không phải đang tội nghiệp cho con sao? Con là một cô nương tốt như vậy, đi theo Ninh nhi thật sự là rất ủy khuất con. Sư huynh con thích con, muốn con, lại có Hoàng thượng che chở các con. Cơ hội tốt như vậy, con phải nắm chắc, cũng không có ai dám nói cái gì." 

Ha ha, che chở bọn họ? Trời biết vị nào che chở cho vị nào đó? Trong thiên hạ, ai chẳng biết Minh vương gia điên cuồng, một khi lên cơn điên, ngay cả triều đình đều có thể tan tác, một hoàng đế như hắn ta có năng lực ngăn cản người đó sao? 

Vẫn là lắc đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói: "Không cần. Nhi thần đã là người của Vương gia, thì đời này đều là của chàng. Sẽ không thay đổi." 

"Đứa nhỏ này... aiz" Nghe vậy, trên mặt Thái hậu hiện lên một tia lo lắng, "Sao con nghe không hiểu ẩn ý trong lời nói của ai gia? Đối với con mà nói là một cơ hội vô cùng tốt?" 

Đối với các người mà nói cũng là cơ hội vô cùng tốt đi? Thuận thế trừ bỏ ta, đem chất nữ của bà đưa cho con bà, còn có thể ổn định một viên đại tướng, nhất cử lưỡng tiện, các người tất nhiên là cao hứng, nhưng ta làm sao bây giờ? 

"Thái hậu?" 

Đã muốn cự tuyệt, nếu cố ý không buông tha, Bộ Nhu Nhi không kiên nhẫn được nữa, quyết định trực tiếp cùng bà ta mạnh bạo? 

"A, con..." 

Mắt thấy nàng thoát ly khỏi tay mình, một tiếng quỳ gối vang lên trước mặt mình, Vương thái Hậu lập tức giật mình. 

"Đứa nhỏ này, làm cái gì vậy? Mau đứng lên, có chuyện gì thì từ từ nói?" 

"Nhi thần không đứng dậy." Hai đầu gối gắt gao dính xuống nền, thấp giọng, Bộ Nhu Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trên mặt đã sớm đầy nước mắt. 

Thái hậu vừa thấy, trong lòng căng thẳng. 

"Mẫu hậu, van cầu ngài, nhi thần không đi, nhi thần không đi có được không?" Nắm chặt tay bà ta, Bộ Nhu Nhi kêu to, "Nhi thần sinh là người Vương gia, chết là quỷ Vương gia,đời này đều đã là của Vương gia, vĩnh viễn sẽ không rời chàng mà đi?" 

"Nha, Minh vương phi, con..." 

Thấy thế, Tô Tiểu Tình cũng vội vàng quỳ xuống. 

Thái hậu xấu hổ đứng lên."Ai nha, con đừng như vậy, mau đứng lên. Đứng lên rồi nói, có được không?" 

Không? 

Buông tay bà ta ra, Bộ Nhu Nhi cúi người, đập đầu xuống nền. 

"Mẫu hậu, van cầu ngài? Ngài hãy nói cùng Hoàng thượng, nhi thần không đi theo sư huynh, nhi thần chỉ đi theo Vương gia? Ngài thỉnh cầu giùm nhi thần đi?" 

"Ai gia... Ai gia..." Thấy nàng như thế, Thái hậu thấy vô lực. 

Tô Tiểu Tình lại ngầm giơ ngón tay cái lên —— Bạn yêu, bạn thật lợi hại a? Đột nhiên xuống nước, lật ngược thế cờ, bảo bà ta trở tay sao kịp? 

Vội vàng chạy đến, giả vờ giả vịt kéo kéo Bộ Nhu Nhi: "Minh vương phi, ngươi đừng như vậy mà? Mau đứng lên, có chuyện gì từ từ nói không được sao?" 

"Ô ô ô..." 

Hai tay ôm mặt, Bộ Nhu Nhi trực tiếp khóc lớn lên. 

Mà vừa khóc, Tô Tiểu Tình cũng nhanh chóng buông tay. 

"Thái Hậu, này... Người xem nên làm sao bây giờ?" 

"Ai gia cũng không biết a?" Thái dương bắt đầu ẩn ẩn đau, biểu tình Thái hậu cũng rất bất lực. 

Bên kia, Bộ Nhu Nhi rõ ràng nằm úp sấp đến trên mặt đất khóc rống lên."Hu hu, mẫu hậu, nhi thần không đi. Nhi thần không đi có được không? Duyên phận của nhi thần cùng sư huynh đã hết, cũng đã cùng Vương gia kết làm liền cành (kết thành cây liền cành). Một khi đã như vậy, nhi thần làm sao có thể ruồng bỏ Vương gia đi cùng sư huynh chứ? Đem mặt nhi thần đặt chỗ nào a? Mặc dù là người khác không nói, nhi thần cũng sẽ tự trách mà chết a?" 

Ách... 

Bà nhớ rõ mình cũng không nói cái gì mà? Chỉ nho nhỏ khuyên nàng vài câu, vì sao nàng phản ứng mãnh liệt như vậy? Thấy thế, Thái hậu không nói gì. 

Tô Tiểu Tình lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: "Thái Hậu, ngài có thể nghe nô tì một câu không?" 

Vương thái Hậu gật đầu."Nói." 

"Kỳ thật, mạo muội nói một câu, chuyện này, ngài làm có vấn đề." 

"Hửm?" Lập tức ánh mắt lạnh lùng, Vương thái Hậu tức giận nhìn nàng. 

Tô Tiểu Tình cúi đầu: "Minh vương phi nói đúng. Một nữ nhân không thể hai chồng, nữ tử tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu phu tử tòng tử (ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con),chúng con từ nhỏ đã được giáo huấn như thế. Hiện tại, Minh vương phi đã gả cho Minh vương gia, nói cách khác, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện của nàng đều do Minh vương gia làm chủ. Nhưng hiện nay, ngài lại để cho nàng rời xa Vương gia đi cùng người khác, đó không phải đem giáo huấn trong đầu nàng mạnh mẽ lau đi, còn bức nàng đến tuyệt cảnh, làm cho nàng cùng đường sao? Nàng ấy phản ứng kịch liệt như vậy cũng là đương nhiên." 

Nói như vậy... Tựa hồ cũng có chút đạo lý. Tâm trầm xuống, Thái hậu lại không cam lòng bị người chỉ trích: "Ai gia không phải chỉ là đề nghị một chút, có đi hay không, là chính nàng ấy quyết định sao?" 

"Chính là vì ngài cho chính nàng lựa chọn, cho nên nàng mới có thể như thế? Sớm nói, xuất giá tòng phu, nàng đã sớm là người của Minh vương gia. Vương gia nói cái gì liền là cái đó, hiện tại ngài lại cho nàng lựa chọn, đây chẳng phải là... Chẳng phải là bức nàng đi tìm cái chết sao?" 

"Oa?" 

Lời vừa nói ra, Bộ Nhu Nhi như là đã được dẫn dắt, thất thanh khóc kêu lớn hơn nữa: "Nếu thật muốn nhi thần rời bỏ Vương gia, không bằng thần hiện tại liền đâm đầu chết, cũng tốt hơn đến lúc đó bị nghìn người phỉ nhổ, đã chết trên lưng còn mang tiếng xấu?" 

Nói xong, đâm đầu đụng về hướng cây cột trước mặt. 

"Minh vương phi, đừng như vậy!" 

Tô Tiểu Tình đương nhiên chạy qua ngăn đón, vào lúc đầu nàng đã đến gần sát cây cột liền ngăn nàng lại. 

Thái hậu sợ hãi đến ngẩn người. Tuy rằng mình rất muốn để cho nàng rời đi để cho chất nữ nhà mình ngồi vào vị trí của nàng, nhưng, dù sao bà cũng không muốn nha đầu này trả giá bằng sinh mệnh a? 

"Oa?" Mà sau khi bị ngăn lại, nước mắt của Bộ Nhu Nhi càng chảy nhiều, vội vàng vùng vẫy thoát khỏi Tô Tiểu Tình, "Đừng ngăn cản ta, ngươi tránh ra? Ta muốn chết, để quên đi hết tất cả!" 

"Minh vương phi, đừng mà! Được được, sao ngươi lại muốn tìm cái chết?" Vội vàng đem nàng kéo thật chặt, Tô Tiểu Tình kêu to. 

Bộ Nhu Nhi tất nhiên là không nghe, tiếp tục kêu to muốn tìm chết. Tô Tiểu Tình một bên nhỏ giọng khuyên giải an ủi. 

Hai người một đẩy một cái kéo, người khác xem tựa hồ đều dùng hết toàn lực. Nhưng là, chỉ có các nàng biết, kỳ thật các nàng đã sớm luyện qua. Như vậy, tuy rằng thoạt nhìn quá thật, nhưng thực tế, căn bản không tốn một chút sức lực nào. 

Nhưng mà, nhìn thấy một màn này, vẫn đánh sâu vào thần kinh của Thái hậu. Ý tưởng của bà, lại bắt đầu dao động. 

"Minh vương phi, con..." 

Vừa định đi khuyên, lại nghe được một tiếng hét to truyền đến ——. 

"Tiểu bạch thỏ, nàng đang làm gì?" 

"Oa?" 

Vừa nghe thanh âm của Hoàng Phủ Nam Ninh, trong lòng Bộ Nhu Nhi kích động một trận, vội vàng rời khỏi Tô Tiểu Tình, hướng hắn bên kia chạy qua, nhào vào trong lòng hắn liền khóc lớn: "Vương gia, thần thiếp không muốn rời khỏi ngài? Thần thiếp không muốn mà? Cả đời này, thần thiếp ở tại Minh vương phủ, chết cũng muốn chết ở đó? Hu hu..." 

"Sao lại thế này?" Nghe đến mấy cái này, trong lòng Hoàng Phủ Nam Ninh đột nhiên chấn động, lập tức ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng quát hỏi. 

Tô Tiểu Tình nhanh chóng hành lễ: "Thỉnh an Minh vương gia." 

Thái hậu cũng nhanh chóng thu thập một chút quần áo, tay chân cứng ngắc ngồi trở về. 

Hai người đều không trả lời câu hỏi của hắn. Mà trong ngực hắn, Bộ Nhu Nhi tiếp tục khóc than. Mà nội dung khóc than ——

Mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh đem nàng lôi dậy: "Cái gì rời đi? Ai cho phép nàng rời đi?" 

Bộ Nhu Nhi rưng rưng hai tròng mắt."Vương gia, thần thiếp —— " 

"Không có gì? Ai gia chỉ nói đùa với nàng mà thôi." E sợ nàng đem sự tình nói ra, Thái hậu vội vàng đứng dậy kêu to. 

Hoàng Phủ Nam Ninh nhíu nhíu lông mày."Mẫu hậu, ngài nói cái gì?" 

"Ai gia nói, không có gì. Ai gia nói đùa cùng nàng ấy mà thôi, nào biết nàng ấy lại coi như thực, sau đó liền đại náo khóc lớn, hù chết ai gia." Trên mặt cố gượng nở nụ cười, Thái hậu ngượng ngùng nói. 

"Thật vậy chăng?" Nói thật, Hoàng Phủ Nam Ninh không tin tưởng lời nói này. 

"Đương nhiên a? Ai gia chưa từng lừa gạt con?" Vội vàng gật đầu, Vương thái Hậu còn chuyển hướng Tô Tiểu Tình, "Tô mỹ nhân vừa rồi đều nghe được, ngươi nói với hắn đi." 

"Minh vương gia, thật ra Thái hậu đang cùng Vương phi nói giỡn. Nhưng, Vương phi tưởng thực, đã đem lời này nghe thành thật, không nghĩ tới liền khóc náo lên, Thái hậu giải thích như thế nào cũng không có tác dụng. May mà ngài đã tới, bằng không, còn không biết phải làm như thế nào?" Tô Tiểu Tình nhẹ nhàng tinh tế nói. Vừa nói xong, liền nhận được một ánh mắt cảm kích của Thái hậu. 

Nhưng mà, nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn là không tin. Liền nhìn Bộ Nhu Nhi: "Tiểu bạch thỏ, mẫu hậu nói cái gì với nàng?" 

"Mẫu hậu nói..." 

"Ai gia chỉ là hỏi nàng một ít chuyện nàng cùng Tưởng đại nhân, biết được lúc trước bọn họ sư huynh muội cảm tình vô cùng tốt, liền thuận miệng nói một câu: Hiện tại, nếu Tưởng đại nhân trở về cưới nàng, nàng có nguyện ý cùng đi hay không? Sau đó, nàng cứ như vậy." Thái hậu lại giành nói. 

"Mẫu hậu, nhi thần đang hỏi tiểu bạch thỏ, không hỏi ngài?" Sắc mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận quát khẽ. 

Vương thái Hậu cũng bị mặt lạnh của hắn làm hoảng sợ, nhưng vẫn là khuôn mặt tươi cười: "Ai gia nói là sự thật a! Bằng không, con, con hỏi Minh vương phi thử xem?" 

"Nhi thần đang hỏi." Tức giận nói, Hoàng Phủ Nam Ninh quay lại đầu, "Tiểu bạch thỏ, nàng nói." 

Bộ Nhu Nhi run một chút, liền cảm giác được ánh mắt khẩn trương của Thái hậu đang dừng ở trên người nàng. 

Liền nháy mắt mấy cái, gật gật đầu: "Dạ, mẫu hậu nói chính là sự thật." 

Hô? 

Lập tức, nàng nghe được tiếng thở dốc. Là Thái hậu nhẹ nhàng thở ra. 

Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh nhăn lại. 

"Mẫu hậu?" Vừa quay đầu lại, lớn tiếng hét to. 

Không hề phòng bị, Thái hậu lại sợ tới mức run lên. 

"Ninh nhi, con lại làm gì? Không phải Vương phi của con nói ai gia đều nói là sự thật sao?" 

"Thì tính sao? Đang êm đẹp, ngài lại nói đùa với nàng ấy chi vậy, thật sự nhàm chán sao? Nếu thực nhàm chán, vậy đi giúp hoàng huynh sinh đứa nhỏ đi, tìm Vương phi của nhi thần nói những lời này để làm gì? Nàng không thích nghe!" 

"Ninh nhi?" Trước mặt những người này bị chính con mình quát lớn, mặt Thái hậu đầy vẻ xấu hổ, "Ai gia vui đùa với nàng ấy vài câu, nơi này lại không có người ngoài, sao con lại tức giận như vậy?" 

"Ngừng." Trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt) trả lời, Hoàng Phủ Nam Ninh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mẹ ruột của mình, "Từ hôm nay trở đi, loại chuyện này, đừng lặp lại lần nữa. Bằng không, mặc dù ngài là mẫu hậu của nhi thần, nhi thần cũng sẽ không khách khí." 

Vương thái Hậu nhịn không được run lên."Ninh nhi, con..." 

Hoàng Phủ Nam Ninh cũng không muốn nghe, liền nắm lấy cổ tay Bộ Nhu Nhi: "Tiểu bạch thỏ, đi thôi." 

"A? Còn... Mẫu hậu..." 

"Mặc kệ bà ấy!" 

"Nhưng mà..." 

"Im miệng!" 

"... Dạ." 

Thanh âm nói chuyện càng lúc càng xa, bóng dáng hai người cũng nhanh chóng biến mất trước mặt các nàng. Lập tức, Thái hậu giống như bóng cao su, lập tức ngồi xuống ghế. 

Tô Tiểu Tình vội vàng lại đỡ: "Thái Hậu, ngài cũng thấy đó. Một khi đã như vậy, ngài vẫn là bỏ qua ý nghĩ này đi?" 

"Bỏ qua?" Thấp giọng nói xong, Vương thái Hậu mím chặt đôi môi, trong ánh mắt hiện lên một tia do dự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui