Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Nói chuyện, nhìn sau lưng bọn họ, sắc mặt Bộ đại nhân có hơi trắng bệch. 

Hoàng Phủ Nam Ninh nhẹ nhàng mỉm cười một cái: "Tiểu bạch thỏ nói muốn xem một chút nơi nàng đã từng ở qua. Thật không nghĩ đến, tiểu viện đã bị người khác chiếm cứ, vật trước kia cũng đều bị cướp đi." 

Lời vừa nói ra, Bộ đại nhân cùng Bộ phu nhân rối rít rũ đầu. 

"Ha ha, cái này... Nhu nhi, con cũng biết, vốn chỗ ở trong phủ chúng ta rất nhỏ, bọn nha đầu đều ở không đủ. Con đã đi, hơn nữa cái chỗ kia cũng cũ rách thành như vậy, ta muốn..." 

"Nếu đã biết rõ cũ rách thành như vậy, ngươi trả lại cho nàng ở? Nói như thế nào cũng là phủ tiểu thư. Chẳng lẽ chỗ ở của con gái ngươi cũng đều cũ rách sao?" Mặc kệ Bộ phu nhân giải thích thế nào, Hoàng Phủ Nam Ninh trực tiếp ép hỏi. 

"Ách, cái này..." 

"Ngươi nói nha? Nếu chỗ ở của con gái ngươi, cùng chỗ này không sai biệt lắm, bản vương cái gì cũng không nói." 

"Cái này... Minh vương gia..." 

"Vương gia." Nghe mấy cái này, Hạ Mộng lại lắc đầu, nhẹ nhàng ôm cánh tay hắn, "Ta mệt mỏi, chúng ta đi ăn cơm đi. Cơm nước xong, chúng ta trở về." 

"Tốt." 

Nếu nàng đã nói như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh liền đưa mắt từ trên người Bộ phu nhân quay lại, ôm eo nàng đi. 

"Nhu nhi" 

Khi bọn họ đi qua, Bộ đại nhân đột nhiên nhịn không được kêu lên. 

"Cha" Hạ Mộng vội vàng quay đầu lại. 

"Ngươi... Còn có chút sách tại chỗ ta, ngươi còn cần không?" 

"Thôi." Lắc lắc đầu, Hạ Mộng lạnh nhạt cười, "Nếu những thứ đó cũng không có, những thứ này cũng nên ném đi thôi. Nếu như cảm thấy ném mà đáng tiếc, cha cứ dựa theo lời đại nương trước kia, đưa đến phòng chứa củi nhóm lửa đi. Bởi như vậy, nữ nhi ta xem như trong nhà này có điểm cống hiến." 

"Nhu nhi..." 

Nói đến đây, không còn tâm tình nói thêm một câu. Hạ Mộng vô lực dựa trên người Hoàng Phủ Nam Ninh. "Vương gia, chúng ta đi thôi." 

"Ừ." 

Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu, hai người từ từ di động bước chân. 

Mà vợ chồng Bộ đại nhân đứng tại chỗ sững mình hồi lâu, sau đó trao đổi ánh mắt một chút - - 

"Ai" 

Thở dài, Bộ đại nhân lắc đầu. "Lần này tốt lắm. Từ nay về sau, chúng ta hoàn toàn mất đứa con này." 

"Lão gia?" Nghe vậy, vẻ mặt Bộ phu nhân khó hiểu. 

Bộ đại nhân tiếp tục lắc đầu, cũng xoay người, từng bước một đi về phía trước. Chỉ để lại Bộ phu nhân đứng tại nguyên chỗ, đầu đầy mê hoặc. 

== ta là đường ranh giới == 


Khủng Long Bạo Chúa đại náo yến hội 

Hai người trở lại phòng, chỗ đó quả nhiên đã ngồi đầy người, chỉ có hai vị trí phía trên còn trống, có vẻ là vì hai người bọn họ. 

"Vương gia, vương phi, thỉnh bên này." 

Sau đó, Bộ đại nhân vội vàng tới, cung kính vì bọn họ chỉ đường. 

Hạ Mộng không nói một lời, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, hai người đi vào. Trước hết để Hạ Mộng ngồi xuống, sau đó Hoàng Phủ Nam Ninh ở bên cạnh nàng ngồi xuống. 

Ồn ào? 

Lập tức, trong đám người phát ra tiếng ồn ào khổng lồ. 

Nghĩ cũng biết là vì cái gì - - ở nơi này đẳng cấp chế độ nghiêm ngặt, từ xưa nam vi tôn. Cho nên, chuyện ăn cơm, nhất định là nam nhân cùng nam nhân cùng bàn, nữ nhân cùng nữ nhân cùng bàn. Bởi vì, nam nhân có đại sự muốn tán gẫu? Nữ nhân không có tư cách chen miệng vào. 

Nhưng là, hiện nay, Hoàng Phủ Nam Ninh lại cùng Hạ Mộng ngồi một chỗ, vẫn ngồi ở chỗ nam nhân cần ngồi. 

Mặc dù biết an bài là ý của Bộ đại nhân. Nhưng là, ở đây những người khác đương nhiên cũng rất không hài lòng - - 

Khi Hạ Mộng cùng đi Hoàng Phủ Nam Ninh đi tới, nhẹ nhàng ngồi xuống trong nháy mắt, nàng cũng cảm giác được một bàn bàn các nữ quyến cơ hồ toàn bộ chú ý trên người nàng, ánh mắt nóng bỏng. Khi nàng thật sự ngồi xuống, những người kia liền hận không thể xông lại, đem nàng kéo dậy. 

Các nam nhân cũng không thua kém bao nhiêu. Rất xa trông thấy nàng đi tới, mặt bọn họ trở nên thối thúi. Nàng đi càng gần, trên mặt bọn họ càng khó coi. Đợi đến khi nàng thấp người ngồi xuống, thân thể bọn họ đều giật mình. Tựa hồ muốn đứng lên rời xa. 

"Sao vậy, khó chịu à?" 

Lập tức, phát hiện biểu hiện của bọn họ, Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ một tiếng, ôm vai Hạ Mộng. 

Nói chuyện, ánh mắt hắn nhẹ nhàng đảo qua, một đám người lập tức cảm giác mát lạnh từ sống lưng phát tán, ngay lập tức truyền khắp toàn thân. 

Vì vậy, trong lòng bất mãn cùng ghen ghét cũng bị đông lại, ngoại trừ lắc đầu, bọn họ không dám phát ra một chút tiếng vang. 

Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng kéo ra. "Bản vương muốn cùng vương phi của bản vương ngồi cùng nhau. Không có nàng ở bên, bản vương ăn không ngon, không được sao?" 

"Dạ dạ dạ." Liên tục không ngừng gật đầu, Bộ phụ thân nhỏ giọng nói. 

Nghe được thanh âm này, Hoàng Phủ Nam Ninh lại quay đầu lại: "Sao ông vẫn còn ở nơi này?" 

Bộ phụ thân sững sờ. 

"Dạ, cựu thần cáo lui." Liền xoay người rời đi. 

"Vương gia." Thấy thế, Hạ Mộng nhẹ nhàng lắc đầu, kéo kéo ống tay áo hắn. 

"Được rồi, được rồi, bản vương biết rồi." Tựa hồ có điểm bị buộc nên không vui. Bất quá, Hoàng Phủ Nam Ninh vẫn nghe lời nàng, cúi đầu không nói. 

Trong đám người vì vậy không còn có bất kỳ tiếng vang, tất cả mọi người cúi đầu xuống, ngồi nghiêm chỉnh. 

Rồi sau đó, một hồi hỗn loạn tiếng bước chân tới, mùi thức ăn từ cửa lớn truyền đến - - rốt cục ăn cơm. 

"Tiểu bạch thỏ, đến, ăn đùi gà." 


Món thứ nhất vừa lên bàn, Hoàng Phủ Nam Ninh liền gắp lên một đùi gà mập mạp đùi gà đưa đến chén Hạ Mộng. 

Hạ Mộng cả kinh, vội ngẩng đầu. 

Hoàng Phủ Nam Ninh liền cười một tiếng: "Ngươi quá gầy, ăn nhiều một chút thịt bồi bổ." 

Ách... 

Khóe miệng vừa kéo, đương nhiên biết rõ hắn nói muốn nàng bổ phương diện nào. Mà mục đích bổ... Mặt ửng hồng, Hạ Mộng vội cúi đầu ăn cơm. 

Nhưng là, gặp nàng như vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh lại khó chịu. 

"Tiểu bạch thỏ." Nói lý ra với nàng. 

"Vương gia" Vội ngẩng đầu. Cái người này, ngươi lại giở trò quỷ gì? 

Lập tức chiếc đũa vừa nhấc, chỉ chỉ khay thiếu một chân gà, Hoàng Phủ Nam Ninh để tất cả mọi người nghe được âm thanh: "Ái phi, nơi này còn thừa lại một cái đùi gà." 

Hạ Mộng con mắt đảo qua: "Thiếp thấy rồi." 

"Vậy ngươi còn không gắp cho bản vương?" Hoàng Phủ Nam Ninh liền lập tức mang vẻ mặt cao ngang. 

Hạ Mộng nhẹ buông tay, thiếu chút nữa chiếc đũa rơi xuống đất. 

"Vương gia, một con gà chỉ có cặp chân." 

"Bản vương biết. Nếu là nó có ba chân, bản vương cũng không dám ăn." 

Trời ạ. 

Nghe vậy, Hạ Mộng thật muốn mắng thành tiếng. Hắn rốt cuộc hiểu hay không câu nói kia biểu đạt ý gì? Một con gà, một cặp chân, cho một bàn tám người. Hiện tại, hắn đã cưỡng chế tranh đoạt một cái đùi gà, không nghĩ tới bây giờ ngay cả cái còn lại cũng không chịu buông tha? Hắn dục vọng độc chiếm cũng quá tràn đầy a? 

"Nhanh lên." Nhưng là, căn bản không trông nom trong lòng nàng có cảm tưởng gì, Hoàng Phủ Nam Ninh thúc giục. 

Được rồi. 

Hít thở sâu một hơi, sau đó, Hạ Mộng cúi đầu xuống: “Vâng." Liền nhẹ nhàng động thủ, đem đùi gà còn lại dỡ xuống, bỏ vào trong chén của hắn, "Vương gia, thỉnh chậm dùng." 

Về phần khách của hắn, các ngươi ăn cái khác đi 

"Ừ, không hổ là ái phi của bản vương." 

Vì vậy, Hoàng Phủ Nam Ninh hài lòng, sờ sờ đầu nàng, liền nắm đùi gà nhét vào trong miệng. 

Cắt. 

Lập tức, trong đám người phát ra một tiếng khinh thường quát lớn. 


Hạ Mộng nghe được, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng nghe được. 

Bất quá, bọn họ đều có tai như điếc, tiếp tục làm chuyện của mình. 

"Tiểu bạch thỏ, đến, ăn nhiều một chút cá.” Sau khi món thứ hai được đưa lên bàn, Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa xung ngựa lên trước, gắp miếng cá lớn nhất cũng màu mỡ nhất bỏ vào chén Hạ Mộng. 

Hạ Mộng lúc này mới thông minh, vội vàng cũng gắp một khối tặng cho hắn. "Vương gia, ngài cũng ăn nhiều một chút." 

"Tốt." 

Đối việc làm của nàng hết sức hài lòng, Hoàng Phủ Nam Ninh nhẹ nhàng gật đầu. 

Lại đến một mâm đồ ăn, hai người vẫn như cũ đúng cách. Món đầu cũng thế, món sau cũng thế, món sau nữa cũng vậy... 

Vì vậy, hai vợ chồng ăn rất vui vẻ. 

Nhưng là, có người lại khó chịu. 

"Tiểu bạch thỏ, đến, cá hấp tốt, ngươi ăn nhiều một chút." 

"Vương gia ngài cũng vậy." 

"Tốt. Ha ha." 

Cắt. 

Lại một thanh thấp quát, đây là tiếng thứ mấy? Hơn nữa, lúc này đây, sau âm thanh quát, bọn họ còn mơ hồ bắt một tiếng tựa hồ là ghen ghét, cũng tựa hồ là tức giận khẽ: "Một đôi cẩu nam nữ, ở chỗ này ân ái, có biết hổ thẹn không?" 

"Ai?" 

Rốt cục, Hoàng Phủ Nam Ninh nhịn không được, pằng một tiếng ném chiếc đũa. 

Không khí thật vất vả mới thân thiện trong sảnh lập tức lại căng thẳng, những khách nhân rối rít đưa mắt nhìn hướng bên này, sau đó vội vàng thu hồi, cúi đầu không nói. 

Hoàng Phủ Nam Ninh đứng lên, ánh mắt bốn phía đảo qua. "Mới vừa rồi là ai? Lặp đi lặp lại nhiều lần nhục mạ bản vương cùng vương phi của bản vương, ngươi cho rằng bản vương có tai như điếc không nghe được sao? Hiện tại, lá gan càng lúc càng lớn, bắt đầu nhục mạ chúng ta là cẩu nam nữ? Bản vương ngược lại muốn biết, rốt cuộc là chó cũng không bằng, lại dám ở chỗ này sủa loạn?" 

"Vương gia, làm sao vậy?" 

Phát hiện không thích hợp, Bộ đại nhân vội vàng chạy tới. 

Hoàng Phủ Nam Ninh đẩy hắn. "Là ai, nhanh đứng ra. Nếu không, coi chừng bản vương không khách khí." 

Chắc hẳn phải vậy, trong đám người không một ai chịu đi ra muốn chết. 

Vì vậy, đợi một phút sau, Hoàng Phủ Nam Ninh nở nụ cười - - là cái loại rất lạnh rất lạnh, đông lạnh cả người và tóc. 

"Không đứng ra phải không? Rất tốt. Nhưng là? Ngươi đừng tưởng rằng bản vương không biết ngươi là ai, bản vương sớm tìm được ngươi." 

Liền khoát tay, cầm lên trong tay một mâm món ăn ném tới. 

Ồn ào? 

Một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung chợt lóe rồi biến mất. Cái mâm đã vững vàng trên đầu nam nhân nào đó tuổi đã hơn năm mươi. Rau, nước canh cùng nhau rơi xuống, đem kiểu tóc hắn tất cả đều hủy hoại chỉ trong chốc lát. 

"A - -?" 

Một tiếng thét chói tai cơ hồ muốn đâm rách màng nhĩ, làm tất cả mọi người chói tai. 

"Minh vương gia, ngươi..." 


"Bản vương như thế nào? Ngươi dám nhục mạ bản vương, chẳng lẽ còn chịu không được bản vương?" Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh lần nữa cầm lấy một cái mâm, tiếp tục ném. 

"Minh Vương gia." 

Thấy thế, người nọ vội vàng tránh né. Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh lại sớm đoán được hắn sẽ như thế, cũng tựa hồ liệu phương hướng hắn sắp tránh né. Mặc kệ hắn hướng bên kia trốn, cũng có thể hung ác trừ giữa đầu hắn. 

"Người đâu? Cứu mạng. Cứu mạng a." 

Cuối cùng, mắt thấy tránh không khỏi, người kia chỉ có thể chạy trối chết. 

"Muốn chạy trốn?" Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh, liền lấy thêm mâm, trực tiếp hướng sau ót hắn hung hăng đập. 

Đông. 

Lập tức, thân thể người nọ cứng đờ, mềm mại ngã xuống đất. 

"Vương gia." 

Vừa thấy như thế, Bộ đại nhân sợ ngây người, chạy tới. Nhưng là - - 

"A" 

Còn chưa đến gần, Hoàng Phủ Nam Ninh lại đem một cái mâm ném trên người ông. 

"Trước kia tiểu bạch thỏ ở nơi này bị khổ, bản vương còn chưa tìm ngươi tính sổ. Không nghĩ tới, hôm nay các ngươi lại để cho nàng thương tâm. Ngươi người nam nhân này, ngay cả nữ nhi của mình cũng không bảo vệ được, căn bản không xứng làm cha nàng." 

"Vương gia, cựu thần..." 

"Ngươi câm miệng. Nói cho ngươi biết, hôm nay, bản vương chính là mang nàng đến cùng các ngươi kết thúc quan hệ." Quát một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh nắm chặt tay Hạ Mộng, "Hiện tại, lúc này nhiều tân khách như vậy, tốt. Các ngươi nghe cho kỹ đây. Từ nay về sau, vương phi của bản vương, nàng cùng họ Bộ này không có bất cứ quan hệ nào. Họ Bộ các ngươi về sau đừng mơ tưởng mượn tên nàng muốn làm gì thì làm, đừng mơ tưởng." 

"Vương gia..." 

Người này, lại đem lời nàng muốn nói đều đem nói ra? Hạ Mộng kinh ngạc. 

Hoàng Phủ Nam Ninh một phát bắt được cổ tay nàng. "Tiểu bạch thỏ, chúng ta đi. Cái nơi quỷ quái này, về sau chúng ta cũng không tới. Tuyệt đối không hề đến." 

"A. Nha." 

"Nhu nhi" 

Nhưng hai người còn chưa đi lên phía trước vài bước, Bộ phu nhân lại thét chói tai nhào tới. 

Tới vừa vặn? 

Nhìn thấy nữ nhân này, lại không khỏi nhớ tới Hạ Mộng ở chỗ này đã từng chịu đựng hết thảy, Hoàng Phủ Nam Ninh tròng mắt hơi híp, chợt hai tay ấn lên cái bàn ở giữa, đột nhiên dùng sức kéo lên. 

"A a a." 

Bộ phu nhân lớn tiếng kêu, cả người bị cái bàn đụng ngã. Một bàn nước canh đều rớt trên người nàng, đem nàng xối thành ướt sũng. 

"A." "Oh." "Trời ạ." 

Không chỉ có như thế, bởi vì lực đạo quá lớn, một bàn phía sau cũng bị đánh ngã. Cả bàn kịch liệt đung đưa, chén khay cũng di động, rắc rắc rớt bể không ít. Nam nhân, nữ nhân đều giật mình, nhịn không được hô ra tiếng. 

Hoàng Phủ Nam Ninh nhìn thấy, rồi lạnh lùng cười một tiếng. Dứt khoát khoát tay, đem cái bàn trước mặt lần nữa ném đi. 

Vì vậy, một đường đi tới cửa, hắn một đường ném bàn. Cho đến đem bàn trước mặt ném xong, cũng thành công khơi dậy một phòng người tiếng thét chói tai, hắn mới quay đầu trở, lạnh lùng cười một tiếng, kéo Hạ Mộng - - 

"Đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận