Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chờ Thái Tử Phi ở nội điện thay xong quần áo, thời gian đã là một ly trà. 

Thấy nàng dưới sự dẫn đường ở cung nữ đi ra, Tần quý phi liên tục không ngừng nghênh đón. "Ha ha, không nghĩ tới bộ quần áo của ta, ngươi liền mặc đẹp đến như vậy, quả thật giống như là vì ngươi tạo thành. Đã như vậy, ngươi mặc trở về đi, không cần trả lại, đây là ta bồi thường vì đã để cho ngươi bị hoảng sợ." 

Nghe lời ấy, Thái Tử phi ánh mắt tối sầm lại, nhưng lập tức mặt đầy nụ cười: "Vậy thì đa tạ Tần quý phi rồi." 

"Ha ha, không có việc gì, cũng chỉ là một bộ y phục mà thôi." Khoát khoát tay, Tần quý phi biểu hiện hết sức độ lượng. 

Thái Tử phi lại lặng lẽ bĩu môi, liền vội vàng quay đầu nhìn về phía Hạ Mộng: "Minh vương phi, người ra ngoài đã lâu rồi, chỉ sợ Minh vương gia cũng chờ tới sốt ruột rồi đấy? —— người không phải đã nói là muốn chúng ta cùng nhau đi ra ngoài sao?" 

"Ừ, xác thực." Hạ Mộng vội vàng gật đầu, liền mang Nam Vân công chúa đứng dậy đối với Tần quý phi hành lễ, "Quý Phi nương nương, thời gian không sớm nữa, ta cũng nên trở về dịch quán rồi." 

"Các ngươi muốn cùng đi sao?" Nghe lời ấy, Tần quý phi trên mặt liền mang theo nhất mạt khiếp sợ. 

Thái Tử phi vội vàng mỉm cười: "Đúng vậy! Ta nghe nói, thời điểm Minh vương phi bọn họ đến đây cũng không ngồi xe ngựa của mình, vừa lúc ta ngồi xe tới đây, liền thuận đường đem nàng đưa trở về, cũng đỡ tốn công Tần quý phi phái người đưa bọn họ trở về. Ngài không phải là thân thể không tốt sao, vẫn nên tranh thủ thời gian trở về nghỉ ngơi mới tốt!" 

Vừa nói chuyện, người liền hướng Hạ Mộng bên kia nhìn đến. 

"Đúng vậy! Nếu Thái Tử phi có xe, chúng ta liền cùng nàng cùng nhau trở về, cũng không cần làm phiền Quý Phi nương nương ngài." Hạ Mộng cũng cười gật đầu. 

"Vậy cũng tốt!" Nghe hai người các nàng nói, Tần quý phi không nói thêm lời, chỉ là ánh mắt ở trên thân hai người băn khoăn một hồi, cuối cùng gật đầu. 

"Như vậy, chúng ta liền cáo từ." 

Khóe miệng ẩn chứa nụ cười yếu ớt, Thái Tử phi thân thiết nâng tay Hạ Mộng: "Minh vương phi, chúng ta đi thôi!" 

"Ừ." Hạ Mộng mỉm cười, kéo Nam Vân công chúa, "Vân nhi, đi thôi!" 

"Oh." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi ngờ, Nam Vân công chúa mở ra bước chân, ngoan ngoãn đi theo phía sau các nàng. 

Một đường không lời, mấy người thân mật thắm thiết cho đến khi đi tới cửa cung, mọi người lên xe ngựa, Thái Tử phi rốt cuộc mới tháo xuống gương mặt trang nghiêm, thở dài một hơi. 

Hạ Mộng cũng đối với nàng cười một tiếng: "Thái Tử Phi, mới vừa rồi người không sao chứ? Mắt thấy chén canh kia hướng người đi qua, ta thật sự là bị hù chết!" 

"Không có việc gì, hoàn hảo người kéo kịp thời, chỉ là làm dơ một bộ quần áo mà thôi." Lắc đầu, Thái Tử phi cúi đầu xem một chút quần áo mới tinh trên người, lại nhướng mày, hiện ra mấy phần chán ghét. 

Hạ Mộng lại liền mỉm cười: "Không thể không nói, quần áo này người mặc thật đúng là không tệ. Chính là sắc hoa có vẻ người lớn một chút." 

"Tất nhiên, Tần quý phi cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, ta mặc y phục của nàng có thể không có vẻ người lớn sao?" Thái Tử phi hừ nhẹ một tiếng, trong lòng tự định giá, đợi sau khi trở về liền kêu người đem bộ quần áo này phá hủy, dùng làm khăn lau, nơi nào bẩn thì đi lau! Còn trông cậy nàng lưu lại về sau tiếp tục mặc? Có khả năng sao? Nàng cũng không phải là không có quần áo xinh đẹp! 

"A, đừng nói cái này nữa, hôm nay Tần quý phi mời người tới, đã cùng người nói những thứ gì?" 

Ha ha, quả nhiên vẫn không kềm chế được, ở trong xe ngựa liền bắt đầu bức cung rồi. 

Hạ Mộng liền cười cười: "Cũng không có gì. Nàng không phải vốn là hẹn ta ngắm hoa sao? Mà ta mới vừa vào cung, nàng liền kêu người dẫn ta đến tẩm cung của nàng, nói đầu nàng đau, không thể ra gió, để cho ta ngồi, mình nằm ở nơi đó, đối với ta thì không được tốt lắm. Cũng may là người kịp thời xuất hiện, nếu không còn không biết nàng sẽ làm cho ta ngồi ở đó bao lâu!" 

"Cứ như vậy sao?" Thái Tử phi đôi mày thanh tú hơi nhíu, tựa hồ không rất tình nguyện tin tưởng giải thích của nàng. 


Hạ Mộng cười yếu ớt. "Nếu không, người cho rằng nàng sẽ nói gì với ta? Cùng ta kết nghĩa kim lan, tình đồng tỷ muội? Nàng một đôi nam nữ chính là trực tiếp ngã ở trên tay của ta, lòng của nàng chỉ sợ là muốn đem ta ăn tươi nuốt sống đi!" 

"Uhm." Nhìn gương mặt nàng trịnh trọng, Thái Tử phi hơi thả ra giọng điệu, lại nắm chặt tay của nàng, "Minh vương phi, người cứ việc yên tâm, có chúng ta ở đây, chúng ta nhất định bảo hộ người chu toàn. Chỉ là một Tần quý phi, nàng sẽ không thể làm gì được người." 

"Ta hiểu biết rõ." Hạ Mộng dịu dàng nói. Nhưng mà trong nội tâm lại là cười lạnh: ngoài miệng nói thì dễ nghe lắm, chỉ khi nào có chuyện xảy ra, chỉ sợ người thứ nhất đẩy ta vào hố lửa sẽ là ngươi? 

"Ừ." Thái Tử phi gật đầu một cái, "Các người mấy ngày nữa sẽ lên đường? Thái tử đã cùng ta thương nghị, thừa dịp các người còn chưa có rời đi, chúng ta ở phủ làm yến tiệc tiễn đưa cho các người, cũng coi là đáp tạ người đã bỏ ra một chút thời gian này với chúng ta." 

"Tốt!" Hạ Mộng liên tục không ngừng gật đầu, "Chỉ là, chuyện này các người nên trực tiếp cùng Vương gia thương nghị đi! Ta tất cả đều nghe theo Vương gia." 

"Chỉ cần vương phi người đáp ứng, chẳng lẽ Vương gia còn sẽ không đáp ứng sao?" Thái Tử phi cười, vỗ vỗ tay của nàng, "Minh vương phi người thật lợi hại, ta chính là biết được rất rõ ràng! Chính là Minh vương gia, còn không phải là cái gì đều nghe theo người sao?" 

"Nhưng bất kể nói thế nào, hắn là nam nhân, ở bên ngoài, mặt mũi của hắn vẫn là muốn chú ý một chút." 

"Đúng thế." Nghe nói như thế, Thái Tử phi lòng có ưu tư liền gật đầu. 

"Haizzzzzzzzz” 

Đang nói, bất tri bất giác xe ngựa đã chậm rãi dừng lại. 

"Thái Tử phi, đã đến dịch quán." 

"Nha, thời gian thế nào nhanh như vậy? Ta nhớ là ta còn không cùng người nói hơn mấy câu!" Nghe vậy, đôi tay Thái Tửp lại đem tay Hạ Mộng cầm lấy, làm như kinh ngạc nhỏ giọng hô ra tiếng. 

Hạ Mộng gật đầu, theo lời của nàng nói đi xuống. "Đúng vậy, đường này thế nào so với thường ngày ngắn đến như vậy?" 

"Ai, quả nhiên chúng ta còn là tình đầu ý hợp, ở cùng nhau mọi chuyện đều nói không hết." Liền cười ha ha, Thái Tử phi rốt cuộc buông tay ra, "Chỉ là, nếu các người đã đến nơi, vậy các người liền nhanh đi về đi, coi chừng Minh vương gia sốt ruột chờ đó. Hai ngày nữa, chờ bữa tiệc chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta lần nữa mời các người đi phủ thái tử, chúng ta hảo hảo nói chuyện nữa." 

"Tốt!" Không cần nhiều lời, Hạ Mộng lúc này liền gật đầu. 

"Ha ha, quả nhiên là chị em tốt của ta." Thái Tử phi hài lòng gật đầu. 

Vừa một phen triền miên không thôi, một hồi lâu, Thái Tử phi mới chính thức buông tay, làm cho hai người các nàng đi xuống. 

Nhưng khi hai người trở lại dịch quán, lại phát hiện bên trong trống rỗng, không thấy nửa bóng dáng. 

"Vương gia đâu?" Hạ Mộng nhỏ giọng hỏi. 

Một tiểu nha hoàn vội vàng báo lại: "Hồi vương phi, sáng sớm hôm nay, sau khi các ngươi đi, hoàng tử đại Phong quốcnói có chuyện muốn cùng Vương gia thương nghị, Vương gia phải đi, cho tới bây giờ còn chưa có trở lại!" 

Thì ra là như vậy. 

Hạ Mộng gật đầu, liền lôi kéo Nam Vân công chúa đi trở về. "Vân nhi, hôm nay đi ra ngoài nửa ngày, lại đã trải qua nhiều chuyện như vậy, muội nhất định là mệt mỏi đi! Có muốn hay không trở về nghỉ ngơi một chút?" 

"Tứ tẩu, muội có mấy câu muốn hỏi tẩu." Nhưng không có trả lời câu hỏi của nàng, Nam Vân công chúa kéo tay của nàng nhỏ giọng nói. 


Cũng biết nàng sẽ như vậy mà. 

Hạ Mộng mỉm cười. "Muốn hỏi cái gì?" 

Nam Vân công chúa dừng lại, nhìn chung quanh một chút vây. 

Hạ Mộng liền gật đầu."Các ngươi cũng đi xuống đi!" 

"Vâng" 

Chờ mọi người rời đi, chỉ còn lại Tú nhi cùng cung nữ cận thân của Nam Vân công chúa lưu lại, Hạ Mộng liền lôi kéo nàng ngồi xuống. "Hiện tại, có lời gì, hỏi đi!" 

"Hôm nay, biểu hiện của tẩu......" Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cũng vo thành một nắm, Nam Vân công chúa trong mắt tràn đầy không hiểu, "Tứ tẩu, muội không biết tẩu rốt cuộc đang làm gì." 

"Muội là nhìn ta hai mặt vừa cùng Tần quý phi đạt thành nhất trí, lại cùng Thái Tử phi giao hảo, làm cho muội rất là nghi hoặc chứ gì?" Hạ Mộng mỉm cười, rót một ly trà cho nàng. 

Nam Vân công chúa gật gật đầu. "Đúng vậy. Muội không biết, tẩu rốt cuộc là bên phe ai?" 

"Ai cũng không phải." Hạ Mộng lắc đầu. 

"Hả?" Nam Vân công chúa sửng sốt, "Đều không phải sao?" 

Hạ mộng lắc đầu. "Hai nữ nhân này đều không phải là vật gì tốt. Thái Tử phi cũng vì củng cố địa vị của thái tử, muốn diệt trừ con của Tần quý phi, cho nên bọn họ lợi dụng ta và Tứ ca muội. Mà Tần quý phi, nàng bởi vì nhi nữ chính mình bị người hãm hại, muốn tìm vợ chồng thái tử trả thù, cho nên cũng tới tìm chúng ta, hi vọng chúng ta có thể giúp nàng giúp một tay. Nói đi nói lại, đây thật ra là họ nội bộ hoàng tộc tranh đấu quyền thế, cùng chúng ta không có bất cứ quan hệ gì." 

"Vậy tẩu tại sao ——" 

"Không có biện pháp, chúng ta trong lúc vô tình đã bị cuốn đi vào, cởi không ra, cũng chỉ có thể đặt mình vào trong đó, làm chất xúc tác cho bọn họ." 

"Thúc giục...... Thúc giục cái gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩn ra, Nam Vân công chúa không hiểu nhìn nàng. 

Nha! Thiếu chút nữa đã quên, nha đầu này không hiểu cái từ kia. Hạ Mộng vội vàng khoát tay: "Không có gì, ý của ta nói là, đây là chiến tranh giữa hai phe của bọn họ, chúng ta chính là bị dùng làm vũ khí để sử dụng. Nhưng là, đấu đi đấu lại, bị tổn thương lẫn nhau cũng là bọn họ, cùng chúng ta không có bao nhiêu quan hệ." 

"Các nàng đó tại sao muốn tìm tới chúng ta chứ? Nếu muốn diệt trừ đối phương, chẳng lẽ họ không thể tự mình trực tiếp động thủ sao?" 

"Đương nhiên không thể! Họ là người có thân phận, nếu như chính mình động thủ, bị đối phương bắt được cái chuôi, tuyên dương ra ngoài, danh tiếng địa vị của các nàng lúc đó đều bị tổn hại! Cho nên, họ phải tìm trung gian, chính mình bày mưu tính kế, làm cho người trung gian đi thi hành. Cứ như vậy, nếu như được chuyện rồi, đắc lợi chính là họ. Nếu như thất bại, họ lập tức liền bỏ qua không có quan hệ, chính mình là trong sạch, người khác coi như hoài nghi đến trên đầu các nàng nhưng không tìm ra chứng cớ, cũng cũng chỉ có thể suy đoán thôi." 

"À? Thật là phức tạp." Thở dài giọng điệu, Nam Vân công chúa gương mặt khốn hoặc. 

"Này còn phức tạp? Ta đều đã giải thích hết sức đơn giản với muội rồi." Sờ sờ đầu của nàng, Hạ Mộng cười nói, "Chờ muội ở trong đó, muội mới biết, thật ra thì chân chính chuyện này, so với ta nói còn muốn phức tạp hơn nhiều! Chỉ là ta đây là người trung gian coi như đã đủ cật lực rồi, nhưng sau lưng bọn họ thì càng khó mà nói." 

"Như vậy Tứ tẩu các người không làm người trung gian, cái này không được sao?" Kéo lên tay của nàng, Nam Vân công chúa nhỏ giọng nói, "Muội cuối cùng cảm thấy, Thái Tử phi đó cười thật là đáng sợ, Tần quý phi kia cũng thế, muội thấy nàng liền thấy sợ! Chúng ta đừng tìm họ giao thiệp có được hay không?" 

"Đứa nhỏ ngốc, muội cho rằng ta nói không thì có thể không làm sao?" Nghe nàng như vậy, Hạ Mộng không nhịn được muốn cười, "Người ta cũng đã đem chúng ta lôi xuống nước, chúng ta sớm thân bất do kỷ. Hơn nữa, lần trước, tại thọ yến chúng ta bị Bích Vân công chúa bọn họ vây công thiếu chút nữa bỏ mạng, chuyện này chính là thái tử vợ chồng bọn họ bày kế, muội biết chứ?" 


Nam Vân công chúa gật đầu một cái. "Lần trước có nghe các người nói qua." 

"Chính là như thế! Muội suy nghĩ một chút, đôi phu thê kia, vì cũng cố địa vị của mình, liền hãm hại đệ đệ, muội muội của mình, thiếu chút nữa hy sinh hai chúng ta. Nếu như không phải là Tứ ca muội xuất hiện kịp thời, hai chúng ta mệnh cũng khó được bảo toàn! Cái thù này, muội nói chúng ta có nên báo hay không?" 

"Nên!" Nam Vân công chúa lập tức gật đầu, "Hai người kia thật sự là rất đáng hận rồi!" 

"Nói không sai! Mà Tần quý phi, nàng bởi vì đôi nam nữ bị hãm hại, hiện tại cũng đối với vợ chồng thái tử ghi hận trong lòng. Nàng cũng biết ta là bị dùng làm vũ khí sử dụng, nhưng nàng cũng là người đầu sỏ tạo thành kết cục này, làm cho con của nàng luân lạc tới tình trạng hôm nay. Cho nên, nếu muốn không bị nàng trả đũa, ta liền chỉ có thể cùng nàng hợp tác. Hơn nữa, ta cũng đang suy nghĩ vì chuyện ngày đó tìm bọn hắn trả thù, có người chủ động hiến thân, vậy ta đương nhiên là muốn nắm chặt cơ hội." 

"Nhưng là, nếu như tẩu nghĩ trả thù thái tử như lời nói, vậy tẩu tại sao mới vừa rồi còn...." 

"Đây cũng là một trong kế sách để đối phó kẻ địch đó!" Hạ Mộng nhỏ giọng nói, "Chính muội suy nghĩ một chút, ở cái địa phương này, thái tử, Tần quý phi, hai cái người này đều không phải là người dễ chọc, nếu như ta dám bỏ qua sắc mặt bất cứ người nào trong bọn họ, trong lòng bọn họ sẽ nghĩ sao? Cũng tỷ như, muội tức giận nói chuyện với ta, ta cũng không để ý lờ đi, muội sẽ như thế nào?" 

"Khẳng định tức chết!" Nam Vân công chúa thành thật trả lời. 

"Chính là thế!" Hạ Mộng gật đầu, "Xuất thân của muội cùng bọn họ không sai biệt lắm. Cho nên, cảm thụ của muội chính là cảm thụ của bọn họ. Nhưng đối với bọn họ mà nói, thân phận của ta sớm kém một đoạn, ta muốn can đảm dám đối với bọn họ mà làm như vậy, ta không phải tự tìm đường chết sớm sao? Bọn họ ở cái địa phương này, quyền thế có bao nhiêu, trong lòng của muội khẳng định rất rõ ràng." 

Vậy cũng đúng. Nam Vân công chúa gật đầu một cái. 

"Nhưng là, Tứ tẩu, muội còn việc không hiểu. Rõ ràng tẩu cũng hận chết vợ chồng thái tử rồi, tại sao mới vừa rồi tẩu còn phải cứu nàng, còn có thể nói đùa cùng nàng?" 

"Ai!" Nghe vậy, Hạ Mộng thở dài, "Muội cho rằng ta muốn sao? Nhưng là, muội nhất định phải nhớ kỹ một câu nói, muội càng hận một người, lại càng không nên đem hận ý biểu hiện ở trên mặt. Muội phải từ từ đến gần nàng, đối nàng tốt, để cho nàng mất đi phòng bị, đột nhiên sau đó một kiếm đâm vào trái tim, để cho nàng chết vui vẻ! Này, mới là thủ đoạn báo thù cao cấp nhất. Nếu không, chỉ dựa vào mấy câu xem thường, muội chỉ có thể lấy được một chút khoái cảm trên tâm lý, trên thực tế ngược lại cũng rất có thể bị người giết chết." 

"Như vậy sao!" Nam Vân công chúa cắn cắn môi, trong mắt nghi ngờ sâu hơn, "Thật là phức tạp, muội đều nghe không hiểu lắm." 

"Vừa bắt đầu khẳng định không hiểu. Chỉ là, chờ sau này muội tiếp xúc được nhiều, mưa dầm thấm đất, xâm nhập trong đó, muội sẽ từ từ đã hiểu." 

"À? Còn phải tiếp xúc sao? Muội không muốn tiếp xúc những thứ đồ này!" Liền vội vàng lắc đầu, Nam Vân công chúa mặt xin miễn thứ cho kẻ bất tài. 

Hạ mộng lại lắc đầu, điểm một cái cái trán của nàng. "Muội cho rằng muội nghĩ không phải tiếp xúc là có thể không tiếp xúc sao? Muội hiện tại là công chúa, có Thái hậu cùng hoàng thượng bảo vệ, có thể sau đây? Muội chung quy vẫn phải lập gia đình. Nếu như bị gả cho viên quan nào đó trong triều đình, lưu ở kinh thành này cố nhiên là tốt, có hoàng thượng cùng Thái hậu tiếp tục vì muội làm chỗ dựa. Nhưng là, cho dù là như thế, trong nhà cao cửa rộng, nữ nhân cùng nữ nhân ở giữa lục đục đấu đá cũng chưa từng gián đoạn qua, cho dù là không muốn đối phó người khác, muội học một chút chiêu số phòng thân cũng là tốt. Hơn nữa, nếu như muội vận khí không tốt, bị gã đến nước khác, vậy muội thân là công chúa thì như thế nào? Đến một địa phương hoàn toàn mới, không có người từ nhỏ đến lớn che chở cho muội, với địa vị của muội tự nhiên là bị mọi người nhìn chằm chằm vào, đừng nói phía ngoài, nói trong một nhà, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, quan hệ tôi tớ, còn đám tiểu thiếp của trượng phu muội nữa, muốn xử lý tốt nhiều quan hệ như vậy, muội cho rằng là chuyện dễ dàng sao? Muội cao cao tại thượng, chắc chắn sẽ có người nhìn muội không thuận mắt, rồi sẽ cón ngày đem muội kéo xuống ngựa. Lại xa hương, môt khi bị người thiết kế, muội là ngày ngày kêu đất đất chẳng hay, trừ tự cứu, muội còn có thể như thế nào?" 

"À? Thế nào càng nói càng phức tạp?" Thân thể cũng không nhịn được run lên, Nam Vân công chúa vội vàng ôm lên cánh tay của nàng, "Vậy muội không lấy chồng! Muội liền một đời ở lại Phượng Tường vương triều, cùng với mẫu hậu cùng hoàng huynh!" 

"Này là không thể nào." Lạnh giọng cắt đứt hy vọng xa vời của nàng, Hạ Mộng đẩy ra tay của nàng, "Muội là công chúa, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, có trên một trăm cung nữ thái giám phục vụ, muội cho rằng những thứ này đều là cho không muội sao? Chờ đến tuổi, muội nên vì đất nước mà phải bỏ ra tất cả của chính mình. Cho nên, nha đầu, ngoan ngoãn nghe lời tẩu tẩu nói, đừng muốn những thứ đồ vô dụng này nữa, thừa dịp muội hiện tại tuổi còn chưa lớn, khoảng cách lấy chồng còn đến mấy năm nữa, đàng hoàng học một chút bản lĩnh phòng thân đi!" 

“Chỉ là nghe tẩu nói nhiều như vậy muội liền đau đầu rồi, nơi này nhiều như vậy cong cong thẳng thẳng, muội làm sao có thể học được nữa chứ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mau nhăn thành bánh bao, Nam Vân công chúa khổ sở nói. 

"Cho nên ta mới nói với muội, thừa dịp thời điểm lấy chồng còn mấy năm nữa, muội nhanh học một chút đi!" Hạ Mộng mỉm cười, sờ sờ đầu của nàng, "Chuyện này gấp không được, muội phải học từ căn bản, từng điểm từng điểm, từ từ đem mình xem thấu bản chất trong đó, đem những gì muội thấy được biến thành của mình." 

"Mà muội học như thế nào chứ?" Nam Vân công chúa nhỏ giọng nói. 

"Cho nên, ta hôm nay đặc biệt dẫn muội đi hoàng cung nhìn một màn này rồi, ngày đó thời điểm vợ chồng thái tử đến đây chúng ta cũng không có cố ý kêu muội lánh đi. Muội hiện tại không phải đã bắt đầu học rồi sao?" Hạ Mộng cười nói. 

Nam Vân công chúa sửng sốt."Muội có sao?" 

Hạ Mộng gật đầu. "Liền từ lần trước bắt đầu, muội cũng đã phát hiện không đúng rồi. Hôm nay, muội thậm chí cũng chủ động hỏi rồi. Cái này nói rõ, muội đã bắt đầu hướng phương diện này nỗ lực." 

"Như vậy à!" Gãi gãi đầu, Nam Vân công chúa nói nhưng mặt vẫn là mê mang. 

Này ngây ngốc bộ dáng thật đáng yêu. Nói lời trong lòng, nàng thật không muốn phá hư thiếu nữ hồn nhiên này. Nhưng là, vì suy nghĩ về sau cho nàng, mình không thể không như thế. Nếu không, trơ mắt nhìn nàng luân lạc giống như Bích Vân công chúa, nàng nhất định sẽ tự trách cả đời! 

Vội vàng cầm tay của nàng. "Tốt lắm, muội trước chớ suy nghĩ quá nhiều, tất cả thuận theo tự nhiên, đừng qua cưỡng cầu. Những ngày này, muội hãy cùng ở bên cạnh ta, xem ta làm như thế nào. Nếu như có chỗ không rõ, vậy thì để ở trong lòng, chờ sau khi trở về chúng ta bí mật trao đổi." 


"Oh." Nam Vân công chúa ngoan ngoãn gật đầu. 

Từ trong mắt của nàng nhìn thấu vài tia không vui, Hạ Mộng chỉ có thể vô lực im lặng. Bất kể nàng vui hay không, một bước cờ này, mình phải đi. 

Đem ly trà nhét vào trong tay của nàng: "Tốt lắm, nói nhiều lời như thế, khát nước rồi? Trước uống ngụm nước, một hồi trở về nghỉ ngơi thật tốt. Những ngày này, ta liền để cho muội biết một chút về những nữ nhân ở bên trong hoàng cung đấu pháp là như thế nào. Đây chính là cực kỳ bí hiểm cũng là đấu pháp cực kỳ tinh túy, muội chỉ cần tham ngộ hiểu thấu những thứ này một chút, về sau, bất kể đến nơi nào, gặp lại người phía dưới nhấc lên sóng gió gì, muội cũng sẽ không ngạc nhiên." 

"Oh." 

Đầu óc đơn giản sớm đã bị Hạ Mộng làm cho hồ đồ, Nam Vân công chúa một chữ đều nói không ra, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm cái ly uống trà. 

"Vương phi, công chúa, Vương gia trở lại!" 

Nói chuyện tạm thời chấm dứt, chợt thấy một tiểu nha hoàn từ bên ngoài chạy vào lớn tiếng nói. 

"Vương gia!" 

"Tứ ca!" 

Nghe vậy, hai nữ nhân đều là vui mừng, liền vội vàng đứng lên nghênh đón. 

"Tiểu bạch thỏ!" 

Nhưng là, Hoàng Phủ Nam Ninh bước vào cửa, đầu tiên liền hướng tới Hạ Mộng, nâng tay của nàng: "Nàng không sao chớ? Tần quý phi có hay không gây khó khăn cho nàng? Còn có Thái Tử phi, nàng ta có hướng nàng nói những thứ gì? Không có bức bách nàng chứ?" 

"Không có, không có, đều không có." Liền vội vàng lắc đầu, Hạ Mộng mỉm cười nói, "Vương gia, người thì sao? Hôm nay đi ra ngoài liền hoàn hảo?" 

"Ta có thể có cái gì nói, cũng chỉ là cùng mấy nam nhân trò chuyện, uống chút rượu, tiêu tan thời gian thôi." Bĩu môi, rất tức giận hồi đáp. 

"Tứ ca!" 

Hai người vừa nói chuyện, Nam Vân công chúa bị ném một bên không chịu nổi. 

Chân nhỏ dẫm một cái, nàng không vui quát khẽ. "Huynh làm gì chỉ quan tâm Tứ tẩu, không quan tâm muội? Chẳng lẽ họ cũng sẽ không gây khó khăn cho muội sao? Muội là muội muội huynh nha!" 

"Dĩ nhiên sẽ không, bọn họ là người ngốc sao, họ gây khó khăn cho muội làm gì?" Liếc nhìn nàng một cái, Hoàng Phủ Nam Ninh lạnh nhạt nói. 

Nam Vân công chúa sửng sốt, ngay sau đó hòn giận đến cắn răng."Tứ ca, muội hận huynh!" 

Liền xoay người, thở phì phò chạy mất. 

"Vân nhi, Vân nhi......" 

Hạ Mộng vừa muốn đuổi theo, lại bị Hoàng Phủ Nam Ninh lôi kéo lại. "Mặc kệ nàng ta đi, một hồi nàng sẽ bớt giận. Hiện tại, nàng và ta nói một chút, Tần quý phi tìm nàng nói những thứ gì? Còn có Thái Tử phi, bọn họ bước kế tiếp hành động là cái gì? Chúng ta còn phải làm ra cái an bài tương ứng gì?" 

"Vươngg......" Hạ Mộng nhướng mày. Xem một chút phương hướng Nam Vân công chúa biến mất, nhìn lại một chút hắn, nàng cúi đầu, "Được rồi, chúng ta bây giờ trở về phòng đi nói." 

"Tốt." Hoàng Phủ Nam Ninh liền vội vàng gật đầu. 

Trước đối phó người này trước. Về phần Vân nhi...... 

Nhớ tới nha đầu kia mới vừa rồi bộ dáng tức giận, nàng bĩu môi. Hiện tại, nàng đoán chừng tức giận trong lòng của mình cũng phát lên đi! Ca ca nhà nàng là điển hình cưới nàng dâu liền quên mẹ đẻ cùng muội muội, hôm nay liền vì an nguy của nàng càng thêm cũng không để ý tới! Nhưng nàng nào biết, nhưng thật ra nhà ca ca nàng là bởi vì yên tâm để cho nàng đi theo bên cạnh mình, cho nên mới nói như thế? 

Ừ, xem ra, thời điểm dạy dỗ nàng học được lừa gạt ngươi ta, mình còn phải xen kẽ đem thuật thuần phu của mình cũng dạy cho nàng, đợi nàng chơi được lô hỏa thuần thanh rồi mình cũng mới có thể yên tâm để cho nàng gả đi ra ngoài được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận