Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

"Tứ ca, Tứ tẩu!" 

Chưa đi lên phía trước được vài bước, chợt nghe tiếng kêu, Nam Vân công chúa sôi nổi xuất hiện trước mặt bọn họ. 

Đầu lại có chút đau nhức. Hạ Mộng ôn nhu: "Vân nhi, muội mới ở trên xe ngựa nửa tháng, hôm nay có thể vui vẻ lại rồi!" 

"Đúng vậy!" Nam Vân công chúa vội vàng gật đầu, "Ta ngủ một giấc, giờ thì tốt rồi! Chẳng lẽ hai người không thế sao?" 

Nàng thật đúng là không phải, hiện trong đầu còn hỗn loạn đây! 

Khẽ nhíu mày, Hạ Mộng chợt nhận ra mình già thật rồi. Còn nhớ rõ, lúc trước bọn họ đi ra nước ngoài, mình cùng nàng tinh thần phấn chấn, như thế nào chỉ chớp mắt, chính mình liền... 

"Tứ tẩu! Tứ tẩu!" Trên mặt đột nhiên tràn đầy sung sướng, Nam Vân công chúa chạy đến bên cạnh nàng, hai tay ôm cánh tay nàng, "Tối hôm qua ta đem kinh nghiệm đi sứ từ đầu tới đuôi nói với mẫu hậu, mẫu hậu khen tẩu không dứt miệng! Nàng còn bảo hôm nay muốn khen ngợi tẩu, nàng nói chưa?" 

“Đã nói." Hạ Mộng gật đầu. 

Nam Vân công chúa cười đến vui vẻ hơn. 

Ai! 

Thấy thế, Hạ Mộng lại chỉ có thể thở dài. Kỳ thật, nếu như có thể, nàng thật sự hi vọng mình trong mắt mọi người là một tiểu bạch thỏ vô hại, như vậy thật tốt. Tại kia là bất đắc dĩ, nàng không thể không xuất thủ đoạn. Hiện tại, nếu đã trở lại, trên đầu có nhiều người đè nặng, bên cạnh có Hoàng Phủ Nam Ninh thế lực vô cùng vô tận, chính mình căn bản cũng không cần phải như thế. Chỉ tiếc... Ai, hi vọng nha đầu kia miệng có điểm dừng, không nên tùy tiện bắt được người liền nói. 

Nam Vân công chúa vẫn còn cao hứng, Hoàng Phủ Nam Ninh cũng đã phát giác không thích hợp, vội vàng tiến lên một bước. "Tiểu bạch thỏ, nàng làm sao vậy?" 


Hạ Mộng trong nội tâm ấm áp, nhẹ nhàng lắc đầu. "Không có việc gì, chính là tối hôm qua ngủ không ngon, còn có chút choáng váng đầu." 

"Vậy sao nàng không nói sớm? Nếu là không thoải mái, chúng ta xin phép mẫu hậu, hôm nào lại đến thăm nàng cũng không muộn, không cần nóng lòng nhất thời!" Trên mặt lập tức hiện lên lo lắng, Hoàng Phủ Nam Ninh đẩy Nam Vân công chúa ra, ôm eo nàng, "Đi thôi, chúng ta về nghỉ." 

"Vương gia..." 

Vừa thấy thế, Hạ Mộng trong lòng ấm áp càng sâu. Chỉ là đầu vẫn như cũ hôn mê gay gắt, gật gật đầu, vô lực tựa trên người hắn. 

"Tứ tẩu, tẩu làm sao?" Thấy nàng như vậy, Nam Vân công chúa lập tức sợ hãi kêu lên. 

Hoàng Phủ Nam Ninh liếc nàng một cái: "Không phát hiện sắc mặc nàng không tốt sao? Muội còn liên tục quấn quít lấy nàng líu ríu?" 

"Muội... muội không có phát hiện?" Bị chửi phải cúi đầu, Nam Vân công chúa nhỏ giọng. 

Hoàng Phủ Nam Ninh hừ lạnh một tiếng, định hai tay đem Hạ Mộng ôm lên, Hạ Mộng vội vàng đè hắn: "Vương gia, ta chỉ là có chút choáng váng đầu mà thôi, còn có thể đi." 

"Được rồi?" Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu, liền cải thành nâng cánh tay nàng, "Chúng ta nhanh lên trở về vương phủ! Sau đó tìm thái y đến xem cho nàng một chút." 

Xem thái y sao? 

Nghe vậy ngẩn ra, Hạ Mộng theo bản năng muốn cự tuyệt - - nếu như, thái y đến đây, thực chẩn đoán được kết quả hắn không muốn nhất, không biết hắn sẽ phản ứng như thế nào? Nổi trận lôi đình? Hay là lập tức bỏ chạy? Nghĩ như vậy, trong lòng nàng càng không thoải mái. 

Hơi mím môi, nàng cúi đầu xuống không nói lời nào. 

Hoàng Phủ Nam Ninh cho rằng nàng khó chịu, cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng dìu nàng đi ra ngoài. 

"Tứ ca, Tứ tẩu, chờ ta một chút!" Mắt thấy bọn họ đi, Nam Vân công chúa cũng không thấy căng thẳng, vội vàng lớn tiếng kêu, đuổi theo. 

Dọc theo đường đi, còn đang suy nghĩ nói như thế nào để Hoàng Phủ Nam Ninh không mời thái y đến, không nghĩ tới, chỉ chớp mắt, xe ngựa đã dừng ở cửa lớn Minh vương phủ. 

"Như Phong? Ngươi đã đến rồi?" 

Phía trước người cưỡi ngựa, Hoàng Phủ Nam Ninh thấp giọng hô, Hạ Mộng lại chưa phát giác ra tinh thần chấn động. 

Rèm xe vén lên, quả nhiên trông thấy Lý Như Phong mặc một bộ cẩm bào xanh đen đứng ở cửa vương phủ. 

Sáng sớm tới đây chờ? Hai người này thật đúng là tình cảm tốt đến không được, chia lìa ba tháng, hiện nay là củi khô chờ hỏa, càng không thể thu thập rồi! 

Nhẹ nhàng cười một tiếng, Tú nhi đỡ tay Hạ Mộng đi xuống xe ngựa, đối với người bên kia gật gật đầu: "Lý tướng gia." 


"Minh vương phi." Lý Như Phong cũng gật đầu hành lễ, tiếng nói trước sau như một nhàn nhạt. 

Nhưng là, Hạ Mộng lại phát hiện - - rất không thích hợp? 

Người nam nhân này, hôm nay xảy ra chuyện gì? Chỉ thấy khuôn mặt hắn bình tĩnh vô ba, khóe miệng trước sau như một, khơi mào một cái cười yếu ớt, lông mi cụp xuống, mâu quang đen tối, mà ngay cả toàn thân tản mát nho nhã tự phụ, hơi thở cũng phai nhạt không ít. Nói tóm lại, chính là uể oải không phấn chấn. 

Là ai nha, có thể có bản lãnh bắt hắn chịu đả kích thành như vậy? 

"Lý tướng gia!" 

Sau lưng đột nhiên lại truyền tới một tiếng thanh thúy thấp giọng hô, là Nam Vân công chúa xuống xe đến đây. 

"Công chúa!" Nghe được cái thanh âm này, Lý Như Phong lập tức ánh mắt sáng lên, giương mắt nhìn bên này. 

Nam Vân công chúa nháy mắt mấy cái, đến bên cạnh Hạ Mộng liền dừng bước lại: "Ngươi tìm Tứ ca à?" 

Lý Như Phong giật mình ngẩn ra, khóe miệng giật giật, cuối cùng gật đầu: “Vâng." 

"Ha ha, ngươi cùng Tứ ca tình cảm thật sự thật tốt." Lập tức lại thanh thúy cười một tiếng, Nam Vân công chúa vẻ mặt thành thật. 

Ý tứ biểu đạt trong chuyện này, Lý Như Phong rất rõ ràng. 

Trong mắt hiện lên lo lắng chợt lóe rồi biến mất, hắn vội vã ngẩng đầu lên: "Công chúa, ta không phải..." 

"Ừ! Lý tướng gia, ngươi không phải cái gì? Không phải tìm Tứ ca à? Vậy ngươi tới tìm ai?" Nháy mắt mấy cái, Nam Vân công chúa trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. 

"Ta..." Lý Như Phong lại ngưng, thất bại cúi đầu: "Thôi, ta tới tìm vương gia." 


Nam Vân công chúa nhìn hắn, trên mặt tràn ngập khó hiểu. 

Hạ Mộng thấy thế lại cười, vội vàng kéo tay Nam Vân công chúa tay: "Tốt lắm, Vân nhi, đừng đứng bên ngoài nói chuyện, chúng ta vào đi thôi!" 

Người nam nhân này, tối hôm qua khẳng định bị nàng ném đạn khói mà bị thương rồi. Mà Hoàng Phủ Nam Ninh cho rằng nàng là cố ý tùy tiện. Một người kích thích Lý Như Phong, hắn thương tổn tình cảm Nam Vân công chúa nhiều năm như vậy, cho nên không có lí do thoái thác phủ nhận, Lý Như Phong liền tin là thật. Ngày hôm qua nàng nhìn sắc mặt hắn rất không thích hợp, tình huống hôm nay! Hừ hừ, như thế xem ra, hắn đối với Vân nhi không thể nói là hoàn toàn không có tình cảm! 

"A, ta thiếu chút nữa quên, Tứ tẩu hôm nay thân thể không thoải mái! Chúng ta mau vào đi thôi!" Bừng tỉnh hét to một tiếng, Nam Vân công chúa chủ động nâng nàng, chuyển hướng Hoàng Phủ Nam Ninh, "Tứ ca, huynh cùng Lý tướng gia nói chuyện vãn đi, Tứ tẩu có muội chiếu cố, khẳng định không có chuyện gì!" Liền đỡ Hạ Mộng bước lên bậc thang. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức chau mày. 

"Như Phong, nha đầu kia, nàng nói cái gì? Vì sao ta cảm thấy phản ứng của nàng có điểm kỳ quái?" 

Hắn có thể nói sao? Lý Như Phong lắc lắc đầu: "Thôi, vương gia, công chúa không nói gì, chúng ta vào đi thôi? Ta có mấy lời muốn hỏi ngươi một chút." 

"Ngươi có gì muốn hỏi ta?" Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức sững sờ. 

Lý Như Phong khóe miệng giật nhẹ. "Chúng ta lâu như vậy không gặp mặt, có thật nhiều chuyện muốn tán gẫu, cũng có thật nhiều nỗi băn khoăn muốn cởi bỏ." 

"Cũng đúng!" Liền gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh xoay người, "Chúng ta đi thôi!" 

"Ừ." Lý Như Phong gật đầu, lại cắn cắn môi, theo phía sau đi vào vương phủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận