Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Lần này tác phong chạy của Nam Vân công chúa nhanh như bão. 

Chờ Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh nghe được tin tức, sau đó, bọn họ mới phát hiện - - vị tiểu muội này, thật đúng là quá lợi hại. 

"Vân nhi?" 

Vội vàng đuổi tới hoàng cung, lại trông thấy tiểu nha đầu đang ngồi than thở gần cửa sổ. 

"Tứ ca? Tứ tẩu?" 

Phát hiện bọn họ đã đến, nàng hơi kinh ngạc một chút, sau đó mới nhảy từ trên ghế xuống. 

"Muội còn không biết xấu hổ gọi chúng ta?" Mặt trầm xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh kéo Hạ Mộng đến trước mặt nàng. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Vân công chúa trắng bệch. "Muội... Muội làm cái gì?" 

"Chính muội nói đi?" Hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh đỡ Hạ Mộng ngồi xuống, sau đó chính mình cũng kéo một cái ghế qua ngồi kế bên. 

Nam Vân công chúa lại không nhịn được run lên một cái. 

"Muội... Muội thực thật là chưa làm cái gì mà?" 

"Muội còn dám nói?" 

Phịch một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh nặng nề đập một chưởng trên mặt bàn. 

Hai chân Nam Vân công chúa mềm nhũn, cơ hồ muốn ngã nhào trên mặt đất. 

"Vương gia, chàng chậm một chút?" Thấy thế, Hạ Mộng nhịn không được, vội vàng liền đỡ tiểu nha đầu dậy. Rồi sau đó, chị dâu nhỏ nhẹ dịu dàng bắt đầu giận, "Vân nhi, sao muội lại làm vậy? Vì sao lại yêu cầu hoàng thượng gả muội đến Tàng Vu quốc? Muội không phải sợ thái tử bọn họ à?" 

"Muội... Muội cũng không biết." Cái miệng nhỏ nhắn cắn cắn, vẻ mặt Nam Vân công chúa mê man, "Ngày hôm qua hình như là muội nổi điên, trong lòng liền muốn hung hăng trả thù cái xú nam nhân đó một chút. Sau đó, trong đầu muội đột nhiên liền nảy ra một chủ ý như vậy. Sau đó... Sau đó..." 

"Sau đó muội liền nhất thời xúc động, chạy đến trước mặt hoàng thượng nói muội muốn gả cho hắn, còn ngoài hắn ra thì không gả. Hoàng thượng không đáp ứng, muội còn cãi lộn, buộc hắn hạ thánh chỉ tại chỗ?" Hạ Mộng ôn nhu hỏi. 

Nam Vân công chúa ngẩn ra, lập tức cúi đầu xuống không nói lời nào. 

"Muội cái nha đầu này?" 

Lập tức, mặt Hoàng Phủ Nam Ninh nghiêm lại, dùng sức cốc một cái vào trán muội muội mình. 


Nam Vân công chúa rầu rĩ cúi đầu không nói lời nào. 

"Tốt lắm." Vẫn đau lòng cô em gái này của trượng phu, Hạ Mộng liền tranh thủ kéo nàng ra phía sau, "Vương gia, nếu chuyện đã như thế, chàng không cần vội vã hướng Vân nhi phát giận, hay là trước nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này thì tốt hơn." 

Nghe vậy, khóe miệng Hoàng Phủ Nam Ninh nhếch lên. "Còn có thể giải quyết như thế nào chứ? Thánh chỉ cũng đã ban xuống, hiện tại trừ phi làm cho thái tử Tàng Vu cự tuyệt hôn sự này. Nhưng có khả năng sao?" 

"Không cần!" 

Vừa mới dứt lời, Nam Vân công chúa kêu to lên. 

Mặt Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức lại trầm xuống. "Muội nói cái gì?" 

"Muội... Muội..." 

"Nói?" 

"Muội chính là muốn gả cho hắn! Muội không muốn hắn cự tuyệt chuyện này!" Hàm răng khẽ cắn, Nam Vân công chúa lớn tiếng kêu lên. 

"Vì cái gì?" 

"Muội muốn gả cho hắn, hành hạ hắn, cả đời làm cho hắn không được sống yên ổn!" 

"Muội cho rằng, chỉ bằng điểm mánh khoé của muội, muội có thể đem hắn như thế nào? Hay trái lại muội lại bị người khác làm cho cả đời sống không yên ổn, còn nhỏ tuổi khỏe mạnh liền bỏ mạng?" 

"Muội mặc kệ! Dù sao, muội đã hạ quyết tâm muốn gả cho hắn, hành hạ hắn, làm cho hắn cả đời chết đi sống lại!!" 

"Muội nằm mơ hả?" Hoàng Phủ Nam Ninh quát khẽ, "Muội bớt nghĩ đến chủ ý không thực tế này đi, hiện tại khẩn trương cùng với ta đi tìm hoàng huynh, làm cho hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." 

"Muội không cần " 

"Nam Vân?" 

"Muội không muốn không muốn chính là không muốn!" Lắc đầu giống như trống bỏi, Nam Vân công chúa quyết tâm phải làm như vậy. 

Hoàng Phủ Nam Ninh gương mặt tuấn tú âm trầm. "Muội…" 

Quả đấm giơ lên cao. 


"A... Tứ tẩu?" Vừa thấy thế, sắc mặt Nam Vân công chúa tái nhợt, vội vàng ôm chặt Hạ Mộng cánh tay cầu cứu, kêu to. 

"Muội cho rằng bây giờ còn có thể nhờ Tứ tẩu muội để vượt qua cửa ải khó khăn này sao?" Quát một tiếng chói tai, Hoàng Phủ Nam Ninh nắm lấy tay nàng. 

Nam Vân công chúa như gà con vùng vẫy lung tung giữa không trung. 

"Tứ tẩu, Tứ tẩu, cứu mạng? Mau cứu mạng đi?" 

"Vương gia?" 

Hai huynh muội lại nháo đến như vậy, thật phục bọn họ. Hạ Mộng muốn đi khuyên, không nghĩ tới Hoàng Phủ Nam Ninh lập tức liền đem Nam Vân công chúa lôi qua một bên."Tiểu bạch thỏ, lần này nàng không cần phải khuyên ta nữa, khuyên cũng vô dụng." 

"Các người..." 

Ai? 

Hạ Mộng hết chỗ nói rồi. Mắt thấy Hoàng Phủ Nam Ninh xách theo muội tử nhà mình đi ra ngoài, nàng cũng lực bất tòng tâm - - tính tình Hoàng Phủ Nam Ninh một khi bị phát động, nàng thật đúng là không cách nào có thể khuyên giải. Hơn nữa, đây cũng là chuyện nhà bọn họ, nàng nói ra vài câu có thể, nhưng muốn nàng nhúng tay quản, kia cũng không quá tốt, dù sao ca ca ruột của người ta còn ở đây. 

"Minh vương phi." 

Đi theo Nam Vân công chúa ra khỏi phủ đệ, mắt thấy hai người kêu nháo hướng xa xa đi đến, đang định men theo thanh âm đuổi theo, một tiểu cung nữ xuất hiện ở trước mắt. 

Người này nàng biết, là tiểu cô nương bên cạnh Hạ Tình. 

Đột nhiên nhìn thấy nàng, Hạ Mộng mới đột nhiên nhớ tới - - gần đây luôn lo lắng chuyện Nam Vân công chúa cùng thái tử Tàng Vu quốc, nàng đều nhanh bỏ qua vị tần phi khuê nữ này rồi? 

Mà bây giờ, nha đầu kia xuất hiện ở trước mặt, có thể là nói rõ tiểu Tình đã xảy ra chuyện? 

Ngàn vạn không cần phải như vậy nha. 

Tâm đều nhấc tới cổ họng, liên tục không ngừng đáp: "Chuyện gì?" 

"Minh vương phi, người hay là mau cùng nô tỳ đi qua đi. Tô Chiêu Nghi đang khóc lớn đại náo trong cung, bọn nô tỳ khuyên nửa ngày, lại như thế nào cũng không khuyên được, nàng nói muốn gặp người? Nô tỳ đây cũng là không có biện pháp, cho nên mới..." 

"Tốt!" 

Bọn Hoàng Phủ Nam Ninh bên kia tạm không cần lo lắng, người một nhà thôi? Dù sao nháo cũng không ra vấn đề lớn gì, hiện tại vấn đề Hạ Tình bên kia nghiêm trọng hơn. 


Lập tức gật đầu, Hạ Mộng đi theo tiểu cung nữ. 

Đi lên phía trước hồi lâu, gần đến tẩm cung Hạ tình, Hạ Mộng quả nhiên nghe được thanh âm kêu khóc kịch liệt truyền vào tai. Mà cái thanh âm kia, chính là Hạ Tình - - chỉ là, tựa hồ có điểm quá kịch liệt? Nàng nhớ rõ tiểu Tình nhà nàng vẫn luôn ôn ôn duyên dáng, chưa từng phát qua tính tình lớn như vậy? Xem ra, đúng là chuyện thật sự lớn. 

Liên tục không ngừng vượt qua ngưỡng cửa."Tiểu Tình?" 

"Mộng Mộng?" 

Thật vất vả nghe được thanh âm quen thuộc, mới vừa còn lớn tiếng khóc nháo, Hạ Tình liền lập tức đẩy bọn cung nữ xung quanh ra, chạy nhanh tiến vào lòng nàng. 

Oa. 

Lần này đụng phải cũng không nhẹ, Hạ Mộng thiếu chút nữa bị nàng đụng phải liền lùi lại vài bước. 

Vội vàng vịn lấy khung cửa, sau đó một tay đè chặt bụng - - hoàn hảo, không có phản ứng gì, giải thích rõ bây giờ cục cưng nhà mình còn bình yên vô sự. 

Sau đó, liền bình tĩnh đối phó với cái nha đầu phát điên này."Tiểu Tình, làm sao vậy?" 

"Ô... Mộng Mộng, Mộng Mộng…" Giương mắt nhìn nàng một chút, hai hàng nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, vội vàng lại ôm nàng, "Ngươi dẫn ta đi được không? Ta không muốn ở lại cái địa phương quỷ quái, chúng ta đi thôi?" 

Ách... 

Lão nhân gia đây là thế nào vậy?? 

"Tiểu Tình, tiểu Tình?" 

Rất muốn đẩy nàng ra để hỏi cho rõ ràng. Nhưng là, vô luận nàng cố gắng thế nào, Hạ Tình lại một chữ cũng không nói thêm, chỉ để ý ôm nàng khóc không ngừng. 

Lão thiên gia, xảy ra chuyện gì vậy chứ? Người còn chê gần đây bên cạnh ta không ít chuyện phiền toái sao? 

Đầu muốn nứt ra, Hạ Mộng dùng sức xoa bóp mặt mình, vội vàng nhìn về phía bọn cung nữ: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ai có thể nói rõ ràng?" 

"Minh vương phi, vừa rồi Thất vương phi tới thăm Chiêu nghi nương nương, nói một ít lời không êm tai. Nương nương tức giận, cho nên khóc, sau đó liền kêu nói..." 

Lại là nữ nhân kia? 

Đã lâu chưa từng nghe tới cái xưng hô kia. Hôm nay nghe người nhắc tới, từng hình ảnh lại thoán hiện ra, Hạ Mộng nhướng mày, trong lòng cực kỳ khó chịu. 

"Nàng nói gì?" 

"Cái này..." Tiểu cung nữ đem cúi đầu, "Nô tỳ không dám nói." 

Hạ Mộng một cái đường ngang đi. "Bảo ngươi nói thì ngươi nói?" 


"Dạ. Thất vương phi nàng chỉ nói là, Tô Chiêu Nghi xuất thân bất lương, sau lưng lại không có căn cơ gì, hơn nữa xưa nay đi cùng một chỗ với Minh vương phi người, cảm thấy bên cạnh Chiêu Nghi còn thiếu người, nói muốn giới thiệu bạn cho nàng. Chiêu nghi nói không cần, Thất vương phi liền có chút tức giận, lại nói chút ít lời nói..." 

"Nói gì, thành thật nói lại cho đúng?" 

"Kỳ thật, nói cách khác, Minh vương phi người bởi vì có Minh vương gia che chở, cho nên có thể nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Nhưng Chiêu Nghi nàng chỉ là một Chiêu Nghi nho nhỏ mà thôi, phía trên còn có thái hậu nương nương đè nặng, liền khuyên nàng không nên cũng học người, cũng ngàn vạn không cần phải học người đem nữ nhân bên cạnh nam nhân mình đuổi đi, thậm chí phải học cách rộng lượng, khuyên phu quân của mình đi thân cận nhiều với những nữ nhân khác, nàng còn có thể hỗ trợ đề cử vài cái ôn nhu động lòng người. Cuối cùng, nàng còn uyển chuyển hỏi một câu, vì sao sau khi hoàng thượng nạp phi, cho tới bây giờ, những năm gần đây liên tục không có con. Nhưng, Tô chiêu Nghi vừa vào cung, mới được một thời gian, liền mang thai rồi? Trong chuyện này, có phải hay không có điểm mờ ám?" 

Nàng kỳ thật chính là muốn hỏi: cái thai trong bụng của nàng không phải của hoàng thượng đi? 

Hạ Mộng cười lạnh. 

Tốt, Thất vương phi. Lúc trước bị dãy dỗ nàng ta đã quên rồi đúng không, bây giờ lại dám đến khiêu khích bằng hữu tốt của nàng? 

Không thể tha thứ? 

"Ô ô ô, Mộng Mộng, chúng ta đi thôi? Không cần phải ở cái địa phương này. Ta không chịu được người nơi này nữa, chúng ta đi thôi? Tìm địa phương yên lặng, tương thân tương ái qua cả đời. Cho dù kham khổ cũng không quan hệ, ta tình nguyện đi theo ngươi cùng đi đến núi đao biển lửa? Ô ô ô..." 

Trước mặt, lại nghe lời nói của tiểu cung nữ, Hạ Tình lại đau buồn, dùng sức ôm nàng kêu to. 

Khóe miệng Hạ Mộng mãnh liệt co lại. 

Muội tử a, sau khi ngươi mang thai liền thật sự là càng ngày càng không thực tế, này là không đúng? 

"Ô ô ô, Mộng Mông, chúng ta đi thôi đi thôi, hiện tại nên đi?" 

Mà cái không thực tế kia, nàng càng lớn tiếng kêu, nắm thẳng tay nàng chạy ra ngoài. 

Đây là bỏ trốn trong truyền thuyết sao? Hạ Mộng thật đau đầu. 

"Tiểu Tình, ngươi chậm một chút, ta..." 

"Ngươi không muốn đi cùng ta?" Lập tức quay đầu, trong mắt Hạ Tình lại chảy xuống liên tiếp nước mắt trong suốt, "Hiện tại, ngay cả ngươi cũng ghét bỏ ta, có đúng hay không?". 

"Ta không có." 

"Vậy ngươi đi cùng với ta?" 

"Ta..." 

"Ô, ngươi không quan tâm ta rồi? Ngươi thật sự không quan tâm ta rồi?" 

"Ta muốn. Ta muốn." Thật phục nàng. Hạ Mộng bất đắc dĩ đầu hàng, "Muốn đi phải hay không? Ta hiện tại cùng đi với ngươi?" 

Vốn định trấn an nàng trước, sau đó từ từ tính. Nhưng ai biết, lời này vừa ra khỏi miệng, liền nghe tới hai tiếng kêu to cùng một chỗ - - 

"Đừng mơ tưởng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận