Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

"Vân nhi? Muội đang làm gì vậy?" 

Không thể nào tin màn trình diễn ngay trước mắt? Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt mãnh liệt chìm xuống. Vội vàng đứng dậy rống to. 

Thân thể Nam Vân công chúa lại không thể ức chế hung hăng run lên. Nhưng thân thể lại chưa từng dời đi nửa phân. "Hoàng huynh. Huynh... Huynh không cần phải đánh hắn. Hắn là thái tử Tàng Vu quốc. Đã bị Như Phong ca ca đánh qua một lần rồi. Hiện tại lại đánh nữa. Đại hoàng huynh sẽ tức giận đó…" 

"Hắn tức giận?" Nghe vậy Hoàng Phủ Nam Ninh cười lạnh nói: "Vậy muội có biết hay không? Ta hiện tại rất tức giận? Ta tức giận đến hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả?" 

"Không cần phải làm như vậy!" 

Nhìn bộ dáng hoàng huynh lòng đầy căm phẫn. Giống như một giây sau có thể đem người phía sau cho vài quyền đánh thành đầu heo. Nam Vân công chúa mặt tái đi. Hai tay mở rộng ra. 

Lần này Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt càng khó coi. 

"Hoàng Phủ Nam Vân. Muội có biết muội đang làm cái gì hay không?" 

"Muội..." 

"Vương gia" Đây muội muội của hắn mà? Hạ Mộng không biết nói gì. Vội vàng liền chạy đến giữa ngăn bọn họ lại. 

Ngay lúc này, Hoàng Phủ Nam Ninh đang trong cơn giận dữ. Tự nhiên ai tới nói chuyện cũng không nghe. Liền lạnh lùng quát: "Tiểu bạch thỏ. Nàng tránh ra!!" 

Nếu là chính mình hiện tại tránh ra. Hắn còn không đem hai người kia chà đạp đến chết đi sống lại sao? Hạ Mộng cắn cắn môi "Vương gia..." 

"Người đâu!! Đem vương phi kéo ra" 

"A?" 

Xem ra chuyện này đã đến bước như vậy. Nàng nghĩ khuyên giải là không thể nào. Hạ Mộng cắn răng một cái. Một tay tại bên eo hung hăng vừa bấm xuống. Trong môi liền bật ra tiếng kêu đau. Gò má cũng tái đi. Người cũng hướng trong ngực Hoàng Phủ Nam Ninh ngã tới. 

"Tiểu bạch thỏ?" Nghe thấy âm thanh liền nhìn thấy tình huống như vậy. Hoàng Phủ Nam Ninh tâm cũng nhảy lên. Liền đem nàng vững vàng tiếp thu. "Nàng làm sao vậy?" 


"Ta... Ta đau bụng." Hơi há mồm. Hạ Mộng đứt quãng nói. 

Hoàng Phủ Nam Ninh tâm càng căng ra. Liền tranh thủ ôm nàng lên: "Tiểu bạch thỏ? Nàng nhịn một chút chúng ta trở về, ta hiện tại liền tìm thái y đến xem cho nàng" 

"Tứ tẩu" Phát hiện tình huống không đúng, Nam Vân công chúa cũng vội vàng chạy qua. Lại bị Hoàng Phủ Nam Ninh đẩy ra. 

Ôm Hạ Mộng hướng thẳng đến vương phủ mà đi. Tú nhi đuổi sát phía sau. Những người khác tất nhiên là dùng tốc độ nhanh nhất đem chuyện này truyền đến tai vương thái hậu cùng đương kim thánh thượng. Rất nhanh. Mười tên thái y không một tia ý thức liền bị phái đến Minh vương phủ. 

"Như thế nào?" 

Chờ thái y bắt mạch cho Hạ Mộng xong, Hoàng Phủ Nam Ninh liền lập tức tiến lên vẻ mặt lo lắng hỏi. 

"Minh vương gia xin yên tâm! Minh vương phi bất quá là bị kích thích. Thoáng động thai khí chỉ cần tĩnh dưỡng. Uống thuốc dưỡng thai, hai ngày nữa liền không sao" Bị hỏi, thái y vội cúi đầu đáp lại. 

"Đơn giản như vậy?" Nghe vậy Hoàng Phủ Nam Ninh đuôi lông mày chau lại "Vừa rồi nàng kêu lớn tiếng lắm mà?" 

Giả bộ cố ý kêu cho ngươi nghe đó không được sao? 

Trong lòng nói như thế nhưng ngoài mặt thái y vẫn cấp cho hắn mặt mũi, nói: "Vương phi thân thể nhu nhược, liền cảm thấy thân thể khó chịu cũng là bình thường. Bất quá Vương gia ngài cũng không cần lo lắng đến vậy." 

Hắn có ý gì? Chỉ trích hắn lo lắng đến mơ hồ sao? Nếu đổi là lão bà của hắn bụng lớn nhưng nói không thoải mái thì để coi hắn làm sao? 

Khóe miệng mím lại, Hoàng Phủ Nam Ninh hừ nhẹ một tiếng: "Lang băm" Liền chỉ tay đến một người khác "Ngươi đi xem vương phi một chút." 

“Vâng." 

Bắt đầu từ người thứ hai cho đến người thứ ba, thứ tư, thứ năm... đến người cuối cùng. Chờ người thứ mười bắt mạch xong, lần nữa hướng tới Hoàng Phủ Nam Ninh đảm bảo rằng Hạ Mộng thật sự thân thể không có bất cứ vấn đề gì. Trong bụng tiểu tử kia cũng thập phần khỏe mạnh. Hắn mới yên lòng. 

"Tốt lắm đều đi xuống đi" Khoát khoát tay đem người đều đuổi xuống sau đó ở mép giường ngồi xuống. 


"Tiểu bạch thỏ." 

Tiếng kêu trầm thấp. Gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống bày tỏ tâm tình của hắn lại bắt đầu khó chịu. 

"Vương gia?" Trên giường Hạ Mộng thấp giọng đáp lời. Âm thanh suy yếu giống như lúc ban đầu. 

Xoát. 

Lập tức cái màn giường bị kéo ra, Hoàng Phủ Nam Ninh mặt mày tái xanh xuất hiện ở trước mặt nàng: "Nàng còn giả bộ?" 

Uống. 

Bị hắn phát hiện? 

Tròng mắt xoay vòng một hồi, nàng vội vàng cúi đầu: "Vương gia! Chàng nói cái gì? Ta nghe không hiểu." 

"Là thật nghe không hiểu hay là làm bộ nghe không hiểu?" Hừ lạnh, Hoàng Phủ Nam Ninh một tay nâng cằm của nàng lên "Tiểu bạch thỏ? Nàng đúng là càng ngày càng giỏi rồi? Lại còn lợi dụng đến đứa nhỏ trong bụng để thay đổi tâm tư ta nữa chứ." 

Hắn quả nhiên ra đoán được. 

Nếu ý đồ của mình đã bị khám phá, Hạ Mộng liền cũng không gạt hắn trên mặt vội vàng nặn ra nụ cười tràn đầy ngọt ngào. Thân thể mềm mại cũng hướng lên trên người của hắn dựa sát vào: "Vương gia, ta đây cũng không phải vì nữ nhi của chúng ta hay sao? Chàng nói đi một cái hài tử thật tốt tại trong bụng ta nhìn thấy phụ vương nàng cùng người khác gây chuyện đánh nhau. Dưỡng thai như thế nào được? Về sau nàng trưởng thành cũng sẽ gây chuyện thị phi khắp nơi. Nói như vậy thì nàng về sau lập gia đình như thế nào chứ?" 

"Hừ! Nữ nhi của ta còn sợ không ai muốn sao?" Lơ đễnh bĩu môi, thái độ Hoàng Phủ Nam Ninh là thập phần lạc quan nói. 

Hạ Mộng lại chỉ có thể thở dài "Nếu như nó là tiểu thế tử cho dù nó tốt hay là xấu, thì cổng lớn cũng sẽ có nhiều thế gia tranh nhau muốn đem nữ nhi gả tới đây. Lúc đó nữ tử là hướng đến chúng ta thì chúng ta muốn thế nào cũng có thể bài bố. Nếu là nữ nhi thì sao đây? Nuôi lớn rồi thì phải gả đi ra ngoài. Thành người của nhà người khác, mặc kệ chúng ta sủng ái như thế nào thì về sau con đường cũng là chính nàng tự bước đi. Nếu tính tình nàng không tốt một khi bị người khi dễ, chúng ta biết hối hận sau đó cũng đã chậm rồi" 

"Vậy thì để cho nàng chiêu con rể là được chứ gì? Nếu không thì chúng ta không gả nàng đi ra ngoài là được? Minh vương phủ ta còn nuôi không nổi con chúng ta sao?"


Hơn nữa chỉ cần vừa nghĩ tới nữ nhi chính mình cực nhọc vất vả nuôi lớn sẽ bị người lấy về nhà ôm vào trong ngực. Trong lòng của hắn liền cảm thấy cực kỳ khó chịu. 

"Vương gia?" Người này ý nghĩ thật đúng là kỳ lạ. Có phải hắn từng đi dạo địa cầu hay không? Hạ Mộng liền bắt được tay của hắn để lên trên bụng của mình "Chàng tự vấn lòng lại đi! Chàng thực nguyện ý nuôi dạy ra nữ nhi mà người gặp liền trốn, lớn tuổi còn không ai thèm lấy. Cuối cùng thật vất vả gả đi ra ngoài liền bị nhà chồng gạt bỏ sao?" 

“Nó không muốn đâu!” 

Mặc dù trong lòng vẫn thập phần bài xích nữ nhi bị nam nhân khác chiếm hữu nhưng ngẫm lại lời của Hạ Mộng mà nói thì không phải là thứ hắn muốn thấy. Hắn muốn nhất chính là bộ dạng như Hạ Mộng loại ôn nhu nhu thuận nữ nhi. (Nghịch thiên? Đây tuyệt đối chỉ là hiện tượng mặt ngoài?) 

"Được rồi, ta biết rồi." Cuối cùng tâm tư cũng là vì nữ nhi suy nghĩ chiếm thế thượng phong Hoàng Phủ Nam Ninh cúi đầu nói. 

Hạ Mộng vội vàng dùng âm thanh mềm mại an ủi: "Tốt lắm Vương gia. Không cần lại phải suy nghĩ nhiều. Chàng hôm nay cũng mệt mỏi, vội vàng đi về nghỉ ngơi đi ha?" 

"Ta không mệt mỏi." Lắc đầu Hoàng Phủ Nam Ninh ôm eo của nàng, đầu áp vào bụng của nàng. "Tiểu bạch thỏ. Nàng nói nữ nhi của chúng ta vì cái gì mà còn không ra đây? Ta cũng chờ bé con lâu quá rồi?" 

Làm ơn đi, nàng đến bây giờ mang thai cũng mới bốn tháng thôi. Cũng không có bao lâu mà. 

Chỉ có thể nói là hắn quá nóng lòng. 

Bất quá. Trước đã đả kích qua hắn một lần rồi. Hiện tại nàng cần cho hắn chút an ủi. Liền lại sờ sờ đầu của hắn: "Không có việc g! Chậm rãi chờ đi hài tử còn phải ở trong bụng ta lớn lên. Hết thảy phải cần nhiều thời gian, sau khi đi ra mới có thể khỏe mạnh lớn lên được" 

"Cái này ta biết rõ." Hoàng Phủ Nam Ninh âm thanh rầu rĩ. 

Nhưng mà vô luận như thế nào. Hắn vẫn cảm thấy buồn bực. 

Ngay từ đầu nghe nói Hạ Mộng mang thai. Hắn thật hưng phấn kích động.Trong đầu cũng tưởng tượng qua vô số lần bộ dáng của nữ nhi. Họ tên thậm chí cũng bắt đầu nghĩ. Lúc nữ nhi mở miệng kêu hắn ‘phụ vương’ mang theo âm thanh mềm mại sẽ phấn chấn lòng người cỡ nào. Theo thời gian trôi qua, hắn kích động dần dần nhạt đi thay vào đó là lo lắng càng ngày càng nhiều. Hắn rất là muốn nhìn thấy nữ nhi của hắn! Rất muốn rất muốn nhưng vì cái gì mà nữ nhi bộ dạng chậm chạp như vậy? Tại sao lâu như vậy chứ, nếu như có thể hắn thực hi vọng hiện tại có thể ôm một cái nữ nhi trắng mịn đáng yêu. 

Nhưng mà nghĩ cũng biết. Đây bất quá hết thảy là ảo tưởng của hắn mà thôi. 

Quay đầu ra, bộ dạng buồn rầu cảm thán một tiếng. 

"Vương gia. Lý tướng gia đến đây." 

Chợt ngoài cửa truyền tới một tiếng thông báo. Bằng hữu tốt của hắn lại thích xuất hiện vào lúc này. 

Hoàng Phủ Nam Ninh tinh thần lập tức chấn động. "Tốt! Bản vương đi gặp." 


Đứng lên. Rồi lại lưu luyến không rời kéo kéo tay Hạ Mộng: "Tiểu bạch thỏ. Nàng trước nghỉ ngơi một chút. Ta đi cùng Như Phong một chút. Xem hắn đem cái gia hỏa kia đánh cho mặt mũi bầm dập như thế nào? Ta cũng muốn giáo huấn hắn như vậy. Lần sau nhất định không để cho tên khốn may mắn kia đào thoát nữa" 

Ách... 

Mất cả nửa ngày thì ra vương gia căn bản là không có thay đổi ý tưởng sao? Hạ Mộng khóc không ra nước mắt. 

Đáng thương thái tử Tàng Vu quốc. Xem ra chính hắn cũng bị xui mà. Vận khí của hắn cũng thực không thế nào tốt hơn. Làm sao lại có thể đơn độc đấu với Hoàng Phủ Nam Ninh đây? Hơn nữa hắn còn đắc tội với Lý Như Phong nổi tiếng âm hiểm phúc hắc! Có hai người kia liên thủ đối kháng với thông minh tài trí của hắn? Đây không phải là thiên lôi động đến địa hỏa sao? Ngay sau đó sẽ tiếng pháo ù ù? 

Nghĩ tới đây trong lòng đột nhiên phấn chấn đứng lên. 

Nàng muốn xem. 

Khó có thể xem kịch vui. Nàng tuyệt đối không thể bỏ qua.

Đúng là... 

Lập tức hai tay lại ôm bụng. Nhẹ khẽ vuốt vuốt trên bụng nhô ra một chút rất nhỏ. Nàng bĩu môi: "Đã thấy nhiều như vậy! Đối với cục cưng chắc cũng không được tốt?" 

Hiện tại trong bụng có hài tử. Nàng sẽ vì con của mình lo lắng nhiều một chút. 

Như vậy! Rốt cuộc là xem hay không xem đây? 

Thật rối ren. 

"Bất quá..." Chỉ vướng mắc một hồi nàng khóe miệng lập tức lại nhếch lên. Trong mắt thoáng hiện lên một cái ý cười thoải mái "Cục cưng! Mẫu thân dẫn con đi xem nam nhân âm hiểm lừa gạt lẫn nhau nhé. Cho con từ nhỏ liền bắt đầu học tập bọn họ. Về sau trong quá trình con ở đây trưởng thành cũng sẽ không bị người xấu lừa đi. Con nói là có phải hay không?" 

Cúi đầu xuống, nàng tận lực nhỏ nhẹ dịu dàng nói. 

Ừ! Chính là như vậy. 

Càng nói nàng càng cảm thấy làm như vậy rất là chính xác. 

Cho nên nàng làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cục cưng. Nàng là hảo tâm làm chuyện tốt mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận