Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Hạ Mộng khó chịu, là càng khó chịu. Nhưng trên mặt càng cười lại càng xinh đẹp. 

"Người... Làm sao vậy?" Vốn cho là, thẳng thắn tốt sẽ được nàng khoan hồng một chút. Như thế nào lời vừa ra khỏi miệng, hắn phát hiện nét mặt của nàng càng quỷ dị hơn? Khí lạnh nhè nhẹ từ phía sau lưng phát tới, ngay lập tức truyền khắp toàn thân, Lý Như Phong không để lại dấu vết hướng lui về phía sau mấy bước. 

"Không có như thế nào, chỉ là muốn làm một chút chuyện mà thôi." Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng nói, "Nếu tướng gia ngài hôm nay đã tới cửa là có ý tưởng cải thiện quan hệ giữa chúng ta, như vậy ta liền cho ngài một cơ hội, ngài xem coi thế nào?" 

Khẳng định không phải là chuyện tốt. 

Chuông báo động trong nội tâm rung lên, Lý Như Phong phòng bị nhìn nàng "Người muốn làm gì?" 

"Ha ha, ngài đừng khẩn trương như vậy. Kỳ thật cũng không có gì, bất quá là ta cảm thấy mấy tháng này ở trong vương phủ ngẩn người quá lâu, buồn bực cực kỳ, liền muốn đi ra ngoài một chút. Nhưng một mình ta đi, lại không an toàn, nếu vương gia đã làm cho tướng gia ngài ở bên người ta chiếu cố, như vậy liền cùng ta đi ra ngoài đi một chút đi. Nhiệm vụ dĩ nhiên là rơi vào trên người của ngài. Chắc hẳn tướng gia ngài sẽ không cự tuyệt, có đúng hay không?" Khéo léo cười tươi làm sao, Hạ Mộng nhẹ nhàng nhu nhu nói. 

Chỉ đơn giản như vậy? 

Lý Như Phong nhướng mày, không quá tin tưởng nữ nhân xảo trá này sẽ đề xuất một cái yêu cầu đơn giản như vậy. 

"Như thế nào, tướng gia, ngài có đáp ứng hay không?" Mà bên kia, Hạ Mộng không cho hắn bao nhiêu thời gian suy nghĩ, liền trực tiếp mở miệng ép hỏi. 

"Ta có thể cự tuyệt sao?" Nhìn nàng, Lý Như Phong hữu khí vô lực hỏi. 

"Có nha." Hạ Mộng đưa cho hắn một nụ cười mỉm ngọt ngào. 

Lý Như Phong toàn thân đều bị khơi dậy một tầng da gà khổng lồ. 

Có kì quái! Chỉ cần hắn cự tuyệt, hắn có thể khẳng định - - - về sau cuộc sống của hắn nhất định là rất khổ sở, phi thường khổ sở. Chỉ sợ Hoàng Phủ Nam Ninh cũng sẽ cùng nàng đi đối phó với hắn đi? 


"Ta đáp ứng." Cúi đầu, không thể không tiếp nhận thực tế. 

"Ừ." Tính hắn thức thời, Hạ Mộng gật đầu, đem một ít thư nắm trong tay "Ta hôm nay mệt chết rồi, sáng ngày mốt muốn nhìn một chút thư vương gia viết cho ta, ngươi ngày kia tới đây đi. Chúng ta cùng đi ra ngoài đi một chút." 

“Vâng." 

Đối với thái độ nữ nhân vênh mặt hất hàm sai khiến này làm hắn cực kỳ khó chịu. Nhưng Lý Như Phong lòng dạ biết rõ: đây là hắn tự chuốc phiền không phải sao? Cho nên, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. 

== ta là đi dạo phố gặp được người quen đường ranh giới == 

Có một xấp thật dầy thư tín trợ giúp, ba ngày liền trôi qua. 

Ngày thứ tư, Lý Như Phong đúng hẹn sáng sớm đến cửa Minh vương phủ chờ đợi. 

Chỉ là, hắn đã tính sót phụ nữ có thai như Hạ Mộng trình độ hành động vô cùng chậm chạp hơn nữa còn có các loại công tác chuẩn bị. Đợi đến nàng cung vài tên thị nữ túm tụm đi ra cửa chính của vương phủ sau đó, Lý Như Phong đã đứng ở cửa ngây ngốc đợi một khoảng thời gian. 

"Tướng gia, chân mệt mỏi sao?" Hôm qua nhờ giấc ngủ ngon ban tặng, Hạ Mộng hôm nay tâm tình rất tốt, nụ cười trên mặt cũng là sáng lạn. 

Đối diện với nụ cười sáng lạn của nàng, Lý Như Phong vẻ mặt lại tối tăm, hai mắt đều lười nhìn nàng. 

"Hoàn hảo." Đối với câu hỏi của nàng, cũng chỉ là hai chữ đáp trả. 

"Vậy là tốt rồi." Hạ Mộng gật đầu, một tay Tú nhi đỡ vững vàng "Chúng ta đi thôi. Vương gia muốn trở về, ta chuẩn bị một chút thứ gì đó cho hắn tẩy trần đi." 

Việc này căn bản không cần ngươi hao tâm tổn trí, hết thảy giao cho quản gia vương phủ là được rồi. 


Trong nội tâm oán thầm nhưng Lý Như Phong không có nói một chữ. Hắn biết rõ, nữ nhân này nàng là cố ý lăn qua lăn lại. 

Xem đi, chuẩn bị cho nàng cỗ kiệu nàng cũng không ngồi, chỉ nói là sắp sinh, cần vận động nhiều hơn, về sao mới dễ dàng sinh con. Cho nên, hắn cũng chỉ có thể cùng gã sai vặt ở sau lưng nàng theo đuôi, một đôi mắt mở thật to, chú ý hết mọi tình huống, e sợ sẽ xuất hiện cái gì đó ở trên đường. 

Hắn xác định nữ nhân này là cố ý. Nàng là hiên tại mượn cơ hội trả thù hắn. 

Biết rõ mình bụng đã lớn, không thể lộn xộn, nàng lại cố ý muốn hướng tới địa phương nhiều người chen lấn đi, còn luôn miệng nói nhiều người nhiều náo nhiệt, chính mình khuyên mấy cũng không nghe. Kết quả cuối cùng là hắn giống như đuôi ở bên cạnh nàng uốn lượn đi theo về phía trước. 

Lý Như Phong đã muốn buồn bực chết rồi! 

Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bị xem như người hầu, hơn nữa còn là người hầu của nữ nhân. 

Cùng nhau đi tới, ánh mắt khác thường của nhiều người như vậy rơi trên thân hắn, hắn thật buồn bực, muốn bỏ mặc nữ nhân này chạy đi. 

Nhưng là không thể. Cho nên, hắn chỉ có thể cắn răng tiếp tục nhìn chòng chọc vào nữ nhân này. 

"Nha, cây trâm này thật là đẹp mắt. Cho vương gia gài tóc nhất định là rất thích hợp." 

Cong cong quẹo quẹo hồi lâu, Hạ Mộng lại dẫn hắn xuất hiện ở trong tiệm trang sức. Bất quá, nàng không có đi xem của nữ nhân, mà là ở quầy hàng của nam nhân trước mặt đảo quanh. 

Tính ra nàng còn có chút lương tâm. 

Thời khắc bảo vệ ở bên cạnh nàng, Lý Như Phong theo nàng phương vị nhìn lại, nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Không sai." 


Một cây trâm mặc ngọc, toàn thân đen bóng, bên trong ngưng động một ít xanh đậm, dưới ánh mặt trời từ từ di động, tựa hồ như có sinh mạng. Hơn nữa, cây trâm này chạm trổ cực kỳ tinh xảo, hình thức đơn giản nhưng lại mạnh mẽ, thập phần thích hợp cho Hoàng Phủ Nam Ninh mang. 

Không thể không thừa nhận, ánh mắt nữ nhân này thật đúng là tốt. 

Đây là chỗ tốt của lấy vợ sao? Y phục đồ trang sức cái gì đều không cần chính mình đi quan tâm, luôn có thể nói trước để cho người khác chuẩn bị hơn nữa còn đều là chuẩn bị tốt nhất. Nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên có chút động đậy, Lý Như Phong xoay đầu đi. 

"Này, ngài xem." Nhưng lập tức Hạ Mộng lại đẩy đẩy hắn "Bên cạnh còn có cây trâm bạch ngọc này. Cái này rất thích hợp với ngài, có muốn ta mua tặng ngài hay không, xem như thù lao hôm nay ngài theo giúp ta ra ngoài?" 

"Thôi đi" Bĩu môi, Lý Như Phong lạnh lùng cự tuyệt "Ta đã có mấy cây trâm bạch ngọc rồi." 

"Cắt, lòng tốt lại bị xem thường." Nghe vậy, Hạ Mộng không vui quát một tiếng, ngẩng đầu đối với chủ quán cười ngọt ngào "Giúp ta đem cái cây trâm này bọc lại đi" 

"Được rồi! Phu nhân xin chờ một chút." Khó gặp được khách nhân hào phóng hơn nữa lại biết hàng như vậy, chủ quán vội vàng đem cây trâm lấy ra, tinh tế gói lại. 

Mà đang trong lúc chờ đợi - - - 

"Nhu nhi" 

Nào đó... Có thể nói là âm thanh không thể nào xa lạ hơn truyền vào trong tai, Hạ Mộng sửng sốt một chút, mới phản ứng đến - - - hình như là đang gọi nàng. 

Quay đầu lại, chỉ thấy một nam nhân cao lớn dị thường xuất hiện ở trước mắt. Hắn mặc một thân trường bào màu đen, tinh tế tráng kiện vóc người nhìn không sót một cái gì. Tóc đen như mực tùy ý buộc ở sau ót, khuôn mặt hơi có vẻ thô lỗ không thể xưng tuấn mỹ nhưng lại hết sức có hương vị. 

"Ngươi..." Như Phong liền đứng lên che Hạ Mộng lại. 

"Nhu nhi, thật sự là nàng?" Hai người chống lại, trên mặt chữ điền hiện ra vui vẻ, vội vàng đẩy người bên cạnh đang ngăn cản chen lấn đi đến "Ta còn tưởng rằng đời này đều không thể thấy được nàng nữa?" 

"Sư huynh?" Đầu óc chuyển động vài vòng, thật vất vả, Hạ Mộng rốt cục mới nhớ tới thân phận vị đại hiệp này. 


"Nhu nhi" Nam nhân liền vội vàng gật đầu, trên mặt cười tràn đầy hưng phấn. 

Hạ Mộng cũng rất hưng phấn. Đặc biệt phát hiện nam nhân bên cạnh mình sắc mặt đột biến. 

"Sư huynh ~" lập tức thả ra âm thanh mềm mại, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn ngọt ngào: "Làm sao huynh lại tới nơi này?" 

"Ta... Ta tới mua ít đồ." Gãi gãi đầu, Tưởng Quân Bân lắp bắp nói. 

"Là mua trâm gài tóc sao?" Mỉm cười, tiếp tục mỉm cười, Hạ Mộng ôn nhu hỏi. 

Tưởng Quân Bân gật đầu "Ừ." 

"Như vậy, huynh chọn lựa xong chưa?" 

"Còn chưa chọn. Đối với ta mà nói, cái dạng gì đều có thể dùng là được. Chỉ cần có thể đem đầu tóc buộc lại là được." Đối với khuôn mặt tươi cười của nàng, Tưởng Quân Bân rõ ràng khẩn trương lên. 

"Như vậy sao được." Hạ Mộng vẻ mặt lập tức cứng rắn, "Sư huynh là người có quân hàm trong người, loại chuyện như vậy tại sao có thể làm qua loa cho xong chứ? Nếu không, ta giúp huynh chọn một ít được không?" 

"Tốt" Đích xác là người thô hào, căn bản không hiểu lý lẽ chốn quan trường, Tưởng Quân Bân sảng khoái đáp ứng. 

"Khụ khụ" 

Bên kia, nghe đối thoại của bọn họ, Lý Như Phong mặt trầm xuống, vội vàng dùng sức ho khan vài tiếng. 

Hạ Mộng nghe thấy được, lập tức nhảy lên ân cần hỏi: "Tướng gia, cuống họng ngài không thoải mái sao? Có muốn đi về nghỉ trước hay không?" 

Trở về mới là lạ. Bên người nàng nhiều hơn một người nam nhân, hắn tự nhiên là muốn bảo vệ nàng. Lý Như Phong liền vội vàng lắc đầu: "Không cần, ta không sao." 

Không có việc gì ngươi liền đàng hoàng cho ta một chút. Hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Hạ Mộng dùng ánh mắt ý bảo - - - lão nương cùng sư huynh ta gặp nhau thì làm sao? Cho phép nam nhân các ngươi cùng nam nhân khác lén lút lui tới, ta cũng muốn cùng người nam nhân khác lui tới lui tới thì không được sao? Ta đây liền mạn phép muốn đó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận