Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

"Nhu nhi" 

Không lâu sau, Bộ Ngưng Vận dưới sự dẫn dắt của nha hoàn tiến vào. Nhìn thấy nữ nhi suy yếu nằm ở trên giường, trong lòng hắn bỗng nhói đau, đủ loại tình cảm đập vào mặt, rưng rưng trước nhất, rất là áy náy. 

"Cha." Hắn đến, Hạ Mộng khẽ mỉm cười: "Người đến thăm ta sao?" 

Bộ Ngưng Vận dừng lại, gật đầu một cái. 

Hạ Mộng liền chỉ sang bên cạnh, "Hài tử ở bên kia, là tiểu ngoại tôn của ngài, ngài muốn nhìn một chút không?" 

"Tốt." 

Gật đầu một cái, Bộ Ngưng Vận đưa tay ra, đón lấy tiểu hài tử. 

Tiểu bảo bối nhìn đáng yêu như một con búp bê nho nhỏ, cái đầu to, hai mắt nhắm nghiền, cái mũi nhỏ nhẹ nhàng mấp máy, tựa hồ ngủ được rất trầm. 

Đây chính là tiểu ngoại tôn của hắn! 

Một cổ cảm giác nói không nên lời trong nháy mắt tràn ngập trái tim hắn, Bộ Ngưng Vận nhìn về phía nữ nhi: "Đây chính là ngoại tôn đầu tiên của ta" 

"Đúng vậy" Hạ Mộng cười, nhỏ nhẹ trả lời. "Mọi người đều nói, đứa nhỏ này bộ dạng cùng vương gia lúc nhỏ giống nhau như đúc." 

Lời vừa nói ra, hiện trường thật vất vả mới ấm áp được một chút thì giờ không khí lại đóng băng trầm xuống. 


"Nhu nhi." Nhẹ nhàng đem tiểu hài tử trả về, Bộ Ngưng Vận trầm giọng nói: "Hồi trước lúc con còn ở trong phủ, là cha vô năng, làm con liên tục bị các đại nương khi dễ. Hiện tại, con đã xuất giá, tưởng rằng con sẽ cùng vương gia cầm sắt hòa minh, như vậy cho dù là cùng chúng ta đoạn tuyệt quan hệ cũng không sao, chỉ cần con sống tốt là được. Nhưng bây giờ cha mới biết, căn bản sự thật không phải như vậy.” Nắm chặt quả đấm. "Con yên tâm, lần này cha tuyệt đối sẽ không để con lại bị người khác khi dễ, cho dù hắn là vương gia cũng không được" 

Éc. Ai nói nàng bị khi dễ? 

Rất muốn hỏi một câu, nhưng Bộ Ngưng Vận lại xoay người: "Ta đi tìm hắn tính sổ! Con yên tâm, cùng lắm thì cha mang hai mẹ con con về nhà, cha nuôi con cả đời cũng được. Cái vương gia chó má kia, cho rằng chúng ta thực cần hắn sao? Thật là buồn cười." 

Ách... 

"Cha, ngài không cần phải..." Nàng thật sự không có bị khi phụ mà. 

Nhưng mà, đã muộn. Thân thể nàng còn hư yếu, nên không thể xuống giường đi ngăn trở, Bộ Ngưng Vận lại đang nổi nóng, chân dài bước nhanh, liền bước ra tới cửa, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu. 

"Cha! Cha!" Liên tiếp kêu vài tiếng, cũng không thể gọi hắn trở về, bóng dáng lại càng lúc càng xa, Hạ Mộng cảm thấy rất vô lực. 

Aizz 

Xem ra, giông bão sắp kéo đến rồi nha. 

"Lả lướt... Nha nha..." 

Lúc này, tiểu hài tử kia liền tỉnh, lại bắt đầu quơ bàn tay nhỏ bé kêu loạn. 


Đem bảo bối ôm lấy, Hạ Mộng bĩu môi: "Cục cưng, xem ra, chúng ta phải tiến hành kế hoạch rồi. Vốn tính toán đợi con tròn tháng sẽ cùng phụ vương con tính sổ, bây giờ nhìn lại, chúng ta phải tiến hành sướm hơn dự định rồi." 

“Nha nha nha..." Tiểu oa nhi chu cái miệng nhỏ lên, tiếp tục phun ra âm thanh phì phù khiến nàng nghe không hiểu. 

Hạ Mộng mỉm cười, điểm cái mũi nhỏ xinh kia. "Ta cũng biết là con đứng về phía ta phải không?" 

"Nha nha nha..." Tiểu oa nhi dứt khoát chuyển sang phì bong bóng. 

"Ha ha, cục cưng, con là tốt nhất" Vội vàng ôm cổ hắn, Hạ Mộng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ. "So với phụ vương của con khá hơn nhiều." 

"Nha nha nha." Tiểu oa nhi tiếp tục gọi, bàn tay đưa lên ôm mặt mẫu thân. 

Tình cảnh này, xem ở trong mắt người ngoài, rất có vài phần ấm áp. 

=== ====== ====== ====== ====== == 

Trong khi hai mẹ con bọn họ trao đổi tình cảm, tướng phủ - - cũng chính là phủ của Lý Như Phong, trong căn phòng rộng rãi, Hoàng Phủ Nam Ninh không biết đại nạn đang chuẩn bị ập lên đầu mình. đang nằm lỳ trên giường, trong miệng trước sau như một lẩm bẩm nói: "Tại sao như vậy chứ? Tại sao thành như vậy được? Tại sao lại là con trai? Tại sao chứ? Vì cái gì vì cái gì..." 

"Ngươi có thôi dùm ta hay không?" 


Một tiếng hổn hển rống giận cắt đứt tiếng lầm bầm lầu bầu của hắn, Lý Như Phong bước tới, một tay nắm hắn lên. 

Ngẩng đầu lên, ánh mắt hậm hực rơi vào trên người của hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh chu mỏ, nhỏ giọng nói: Như Phong, ngươi nói tại sao vậy chứ? Vì cái gì tiểu bạch thỏ nàng - -" 

A a a a a ……………….. 

Lý Như Phong hắn muốn điên rồi. 

"Không vì cái gì cả. Ngươi làm sao có thể quản được nàng sinh ra nam hay nữ. Hơn nữa, nàng sinh cho ngươi một đứa con trai, chẳng lẽ đây không phải là chuyện tốt sao? Bao nhiêu người còn ước sinh con trai nối thừa gia nghiệp mà không được, mà ngươi không giống người thường, sinh con trai còn nghiêng đầu bỏ chạy. Trốn hơn nửa tháng không ló mặt về nhà. Ngươi có biết bên ngoài nói bóng nói gió truyền lưu thành hình dáng ra sao hay không?" 

"Không biết." Lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh mở to đôi mắt vô tội vừa lo vừa nhìn hắn, "Đã xảy ra chuyện gì sao?" 

A a a a a… Lý Như Phong thật muốn chết đi cho rồi. 

Vốn cho là quen biết hắn đã hơn mười năm, cũng sớm biết hắn nghĩ cái gì đều có thể nắm trong lòng bàn tay, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện - - chính mình đối với người nam nhân này hình như còn hiểu quá ít. Cũng chỉ có Hạ Mộng mới có thể chịu được hắn, sớm chiều chung đụng lâu như vậy, nàng còn không có bị hắn bức phát điên mới là lạ. Có thể cùng hắn bên nhau sớm tối, kia tuyệt đối không thể là người bình thường được. 

Cắn răng một cái, nắm lên cổ áo của hắn. "Muốn biết sao? Vậy ngươi đi ra ngoài cho ta. Tùy tiện nghe một chút, ngươi sẽ biết. " 

"Không" Lập tức đẩy ra, Hoàng Phủ Nam Ninh lại lui đến bên giường, "Ta không muốn đi ra ngoài." 

"Vậy ngươi còn tính ở chỗ này của ta bao lâu?" 

Bao lâu? Hoàng Phủ Nam Ninh ngẫm lại, nhìn chằm chằm Lý Như Phong. "Ta không biết." 

Đi chết đi. 


Nếu như trong tay có thanh đao, Lý Như Phong không chút nghi ngờ hắn nhất định sẽ một đao chém chết tên nam nhân trước mặt. Loại người này lưu trên đời chính là lãng phí lương thực, giày xéo tinh thần người khác, hắn cũng không nên sống để hành hạ nhiều người như vậy. 

"Nếu như ngươi không biết, vậy bây giờ liền cút cho ta!" Lần nữa nắm lên cổ tay của hắn, dắt hắn đi ra ngoài. 

Hoàng Phủ Nam Ninh không đi. "Ta không biết ta còn có thể đi đến nơi nào nữa." Từ lúc bước ra từ vương phủ, phản ứng đầu tiên chính là hắn muốn tới nơi này, sau đó hắn liền tới, không có đi ra ngoài nữa. 

"Cút về vương phủ của ngươi đi!!" Lý Như Phong tức điên lên mất, hắn lúc này đột nhiên sâu sắc hiểu rằng mình không những đã kiết nhầm bạn, hơn nữa còn là kết bạn với đại thổ phỉ. 

"Không đi" Vừa nghe nói tới chỗ kia, Hoàng Phủ Nam Ninh sắc mặt đại biến, vội vàng hất tay của hắn ra. 

Khí lực của hắn dùng quá lớn khiến Lý Như Phong lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống. 

"Không đi?" Nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng. "Nơi đó là vương phủ của ngươi, nhà của ngươi, ngươi không quay về chỗ đó, vậy ngươi tính toán đi đến đâu? Chẳng lẽ ngươi định ở chỗ này cả đời hay sao?" 

"Nếu có thể." Vội vàng gật đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh tiếp tục hướng hắn phóng ra ánh mắt vô tội. 

Lý Như Phong rất muốn đi chết ngay lập tức. 

Hắn cảm thấy nếu hắn cần phải so, hắn càng vô tội, càng u buồn hơn nha. Cái này căn bản là cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào được không? Tuy nói Minh vương phi rất có thể là bởi vì hắn kích động mà làm cho sinh non, nhưng hắn cũng đã phập phòng lo sợ thủ ở bên ngoài phòng sanh suốt cả một buổi tối, cho đến khi nàng sinh ra hài tử mới thôi. Hơn nữa, thấy bộ dáng Hoàng Phủ Nam Ninh hồn bay phách lạc, hắn mới hảo tâm chứa chấp hắn. Thật không nghĩ đến, một lòng hảo tâm này, chính là dẫn sói vào nhà, Hoàng Phủ Nam Ninh hắn... Hắn rõ ràng liền ở lại không đi. Không đi còn chưa tính, hắn lại còn giả bộ vô tội giả bộ u buồn nữa chứ. Hắn một đại nam nhân, sao lại làm như thế? Làm cho nha hoàn gã sai vặt bọn họ cũng bị ảnh hưởng theo, u buồn đó. Đây là cái đạo lý gì chứ? Hắn hiện tại rất muốn, rất muốn, phi thường muốn đem ôn thần này đá ra khỏi cửa, cắt đứt quan hệ!!!! 

Cho tới bây giờ, hắn mới chân chân chính chính biết được: Hoàng Phủ Nam Ninh chính là mầm móng gieo họa, tuyệt đối gieo họa! Hắn không thể để cho hắn tiếp tục gieo họa xuống nữa. 

Loảng xoảng. 

“Hoàng Phủ Nam Ninh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận