Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Đang trong lúc hai người giằng co, chợt nghe một tiếng động kịch liệt, nửa bên cánh cửa bị một cước đá bay. Tiện đà, một tiếng quát to đất rung núi chuyển lọt vào trong tai, thiếu chút nữa đem màng nhĩ của bọn họ phá vỡ. 

Hai nam nhân đều bị chấn động, quay đầu nhìn lại, phát hiện một thân hình cao lớn uy mãnh xuất hiện ở trước mắt. 

“Ngươi... Bộ đại nhân. " 

Người này hắn biết, nhưng là... Lý Như Phong nhướng mày. Trước mắt người này, như thế nào cùng trong ấn tượng của hắn không giống nhau? Còn nhớ rõ, người này mặc dù thân là võ tướng, nhưng ở trong triều đình, bình thường đối đãi người khác hòa ái gần gũi, còn có mấy phần dè dặt, nhưng vì cái gì hiện tại... 

Bất quá, nhìn một chút, phát hiện từ lúc vào cửa ánh mắt của hắn liền đã rơi vào trên người Hoàng Phủ Nam Ninh. Ánh mắt phảng phất như hai cây đao nhọn, thẳng tắp đâm vào trái tim Hoàng Phủ Nam Ninh, giống như hận không thể bắt hắn cho thiên đao vạn quả, sau đó đào ra tâm can hắn để xem một chút rốt cuộc là màu gì? Không chỉ như vậy, toàn thân của hắn cao thấp cũng đều bành trướng một cổ tức giận lành lạnh, cơn tức giận này quanh thân hình thành một tầng thật dầy, người ngoài vừa thấy, trong nội tâm chấn liền động mãnh liệt, nhịn không được tứ chi nhũn ra, lui về phía sau ngay lập tức. 

May mắn, tức giận này không phải là do hắn mà ra. 

Lý Như Phong thức thời lui qua một bên, thờ ơ lạnh nhạt. Đây là cha vợ của Hoàng Phủ Nam Ninh nha. 

“Sao ngươi lại tới đây?" Sau khi cả kinh, phát hiện người đến là cha của Hạ Mộng, Hoàng Phủ Nam Ninh không kịp phản ứng, ngay lập mặt biến sắc - - mặc dù cũng lâu rồi, nhưng hắn vĩnh viễn đều nhớ rõ cả nhà bọn họ khi dễ nàng như thế nào, làm cho nàng khóc đến không kềm chế được. 

“Tới tìm ngươi" Ngay lúc này, trong lòng lại nhớ tới nữ nhi của mình bị vứt bỏ chịu khổ, Bộ Ngưng Vận bước đến trước mặt hắn, giơ quả đấm lên đấm mạnh đánh qua: “Hoàng Phủ Nam Ninh, ngươi chết đi!!!!" 

“A" 

Không hề đề phòng trước, nên Hoàng Phủ Nam Ninh liền ăn ngay một quyền, lúc này nửa bên mặt của hắn đều chết lặng, thấy như sao trời nổ đom đóm. May mắn sau lưng chính là giường, nếu không, thân thể của hắn còn không biết sẽ bị thảm hại như thế nào nữa. 

Này. 


Thấy thế, Lý Như Phong cũng sợ hết hồn, vội vàng hướng phía cửa rời đi không để lại dấu vết. 

“Thiếu gia, thiếu gia" 

Lúc này, mấy gã sai vặt trong tướng phủ mới khoan thai chạy đến. “Bộ đại nhân, hắn... Hắn xông vào chúng tiểu nhân cản... Ngăn không được, hoàn... Còn có mấy cái huynh đệ đều bị hắn đánh, đánh cho một trận." 

“Không có việc gì." Quay đầu nhìn gã sai vặt vẻ mặt tím xanh, trong lòng biết vị Bộ đại nhân này là quyết tâm muốn tới dạy dỗ kẻ bạc tình cả gan dám vứt bỏ thê tử, trong đầu Lý Như Phong rõ ràng cảm thấy vài phần khuây khoả, liền vội vàng gật đầu, khóe miệng nhếch lên, “Các ngươi đều đi xuống đi. " 

“Nhưng mà, Minh vương gia..." 

“Hắn không có việc gì đâu, ta ở chỗ này được rồi. Các ngươi lui xuống trước đi, đem người bị thương khiêng xuống đi chữa trị, cái khác cũng đừng có nói tới, nhớ kỹ chưa?" 

“Dạ” 

Đơn giản mấy câu đem gã sai vặt đuổi đi, Lý Như Phong lại lặng lẽ lui tới cửa, tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt - - 

Mắt thấy Hoàng Phủ Nam Ninh chống đỡ hết nổi ngã xuống giường, Bộ Ngưng Vận còn không hết hận, lại nắm lấy cổ áo của hắn, lại thêm một quyền hướng trên mặt phía bên trái đánh qua. “Ngươi dám khi dễ nữ nhi của ta?" 

Ngao 

Thực đau. 


Sống hơn hai mươi năm, hắn chưa bao giờ bị người nào đánh qua thê thảm như vậy. Trên mặt phía bên phải vừa cảm giác được trận trận toàn tâm đau đớn đánh tới, liền tiếp đó mặt bên trái cũng bị đánh tiếp, trước mắt Hoàng Phủ Nam Ninh biến thành màu đen, trong đầu tức giận bừng nổ. 

“Bộ Ngưng Vận, ngươi dám đánh bản vương?" 

Cắn răng một cái, hắn dùng sức trên giường đứng dậy. 

Bộ Ngưng Vận hừ lạnh. “Chính là muốn đánh chết ngươi." 

Tốt. Hoàng Phủ Nam Ninh khóe miệng nhếch lên. “Dám đánh bản vương, ngươi sẽ phải trả giá!" 

Khàn, thực đau. Khóe miệng của hắn khẳng định bị rách, không thể tha thứ được. 

Nhưng mà, hắn giận, Bộ Ngưng Vận còn giận hơn, hai mắt đồng dạng bốc hỏa, lần nữa một quyền vung tới. “Dám khi dễ con gái của ta, còn vứt bỏ nó, ngươi cũng phải trả giá tương ứng trước." 

“Bản vương không có khi dễ nàng." Hoàng Phủ Nam Ninh ngẩn ra, vội vàng kêu to. Hắn không có vứt bỏ nàng. Hắn chỉ là... Chỉ là... 

“Không có. " Bộ Ngưng Vận cười lạnh, “Không có khi dễ nó, vậy nó vừa mới sinh xong hài tử, ngươi liền bỏ lại nó rời đi, nửa tháng cũng không quay về liếc mắt nhìn nó lấy một cái. Không có khi dễ nó, ngươi co đầu rút cổ ở cái địa phương này, ngay cả vương phủ của mình cũng không trở về làm gì? Hoàng Phủ Nam Ninh, ta thật sự là nhìn nhầm ngươi rồi. Ta còn tưởng rằng ngươi là thật tâm đối tốt với con gái của ta, bây giờ mới biết, ngươi chính là một tên khốn kiếp. Ngươi lừa gạt tình cảm của con gái của ta. Ta giết ngươi." 

Trong cơn thịnh nộ, hắn mặc kệ có phải là vương gia hay không. Bộ Ngưng Vận giơ quả đấm lên lần nữa tiến tới. 


Lúc này đây, Hoàng Phủ Nam Ninh đã có chuẩn bị, liền vươn tay ngăn cản chặn lại, nhưng hắn lại hoàn toàn không có ngờ tới lực cánh tay Bộ Ngưng Vận có bao nhiêu, hắn chỉ cảm thấy trên cánh tay liền chấn động mạnh một cái. Rồi sau đó cảm giác từ bên tai, cánh tay hai người tiếp xúc lan ra, rất nhanh lan tràn đến cả trên cánh tay - - cánh tay phải của hắn, đau cứng lại. 

Tại sao có thể như vậy? Hắn sững sờ, hắn biết rằng võ công của mình không có vài người là đối thủ của hắn, người này sao có thể... 

“Hừ, bằng công phu mèo quào của ngươi, cũng dám đánh cùng ta?" Mà Bộ Ngưng Vận lạnh lùng cười một tiếng, bắt được cánh tay của hắn, lại một quyền đánh tới mặt của hắn. 

Mỗi tiếng nói cử động, hết sức nhẹ nhàng, như đang trêu đùa. 

Này. 

Thấy thế, Lý Như Phong nhịn không được che mặt. 

Biết Hoàng Phủ Nam Ninh lâu như vậy, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn bị đánh lợi hại như vậy. Quả thật, so sánh với Bộ Ngưng Vận mà nói, Hạ Mộng cũng đã đủ rồi ôn nhu rồi. 

Trong lúc hắn đang đánh giá so sánh, thì Bộ Ngưng Vận đã đánh tới tấp Hoàng Phủ Nam Ninh, từng quyền từng quyền, đánh thập phần sảng khoái. Vừa đánh, còn vừa mắng, càng đánh càng hăng. Hoàng Phủ Nam Ninh vốn muốn phản kháng, nhưng đều bị hắn cưỡng chế ngăn lại. Hơn nữa, chỉ cần hắn phản kháng bên trái, quả đấm liền đi xuống bên phải ác liệt hơn. 

Cái này không thể được? Nếu cứ để hắn tiếp tục như thế, sợ rằng mệnh này của Hoàng Phủ Nam Ninh khó giữ được rồi. 

Tâm tình muốn xem kịch vui của Lý Như Phong sớm không cánh mà bay, vội vàng chạy tới: “Bộ đại nhân, ngài kiềm chế một chút. Nếu tiếp tục đánh xuống như vậy sẽ xảy ra án mạng mất." 

“Ta chính là muốn đánh chết hắn!" Bộ Ngưng Vận cắn răng quát khẽ, “Cái loại nam nhân không chịu trách nhiệm này, lưu hắn trên đời có ích lợi gì nữa. Còn không bằng đánh chết đi." 

Ừ, điểm này hắn hoàn toàn đồng ý, nhưng mà - - 

“Bộ đại nhân, thật sự không được đây. Đây chính là vương gia đó. Nếu hắn không hay xảy ra chuyện gì, cửu tộc nhà ngài liền khó giữ được, ngài vì nhất thời tức giận làm liên lụy cả gia tộc đáng hay không?" 


Nắm đám đang giơ cao rốt cục dừng lại, Bộ Ngưng Vận suy nghĩ một chút, buông tay ra. 

Lý Như Phong thở dài một hơi. 

“Bộ đại nhân - - " 

“Ngươi câm miệng cho ta." Thật không nghĩ đến, lửa giận Bộ Ngưng Vận lập tức liền hướng hắn phun trào mà đến, “Đừng cho là ta không biết ngươi cùng hắn xảy ra chuyện gì. Ngươi cũng không phải là người tốt gì?" Nói xong, lại vung nắm đấm hướng hắn đánh tới. 

“Ngao." 

Lý Như Phong vội vàng nghiêng đầu tránh, nhưng gò má vẫn bị quả đấm của hắn quét đến, đau đến nước mắt đều chảy ra. 

Này... Này là chuyện gì xảy ra chứ? Hắn là tới khuyên ngăn nha, sao cũng bị liên lụy đánh thế này? Sớm biết thế hắn cũng không thèm làm. 

“Hừ, họ Lý kia, ta cho ngươi biết, chuyện giữa ngươi cùng nam nhân này, ta đã sớm biết. Nhưng mà, ta nghĩ các ngươi sẽ bởi vì hắn thành thân sẽ bớt phóng túng chút, nhưng giờ nhìn lại, đúng là ta quá ngây thơ rồi. Ta thật thương cho nữ nhi, rõ ràng làm bia đỡ đạn cho các ngươi nhiều năm như vậy, nó thật sự là quá đáng thương rồi." Oán hận trong mắt đột nhiên chuyển hóa thành đẫm lệ mông lung, Bộ Ngưng Vận hít hít mũi, lên tiếng kêu to, “Cha thật có lỗi với con, con gái ơi. Là cha không đúng, cha đem con đẩy vào trong hố lửa. Là cha hại con rồi." 

Ách... 

Lý Như Phong không biết nói gì, cũng không biết giải thích như thế nào cho sự việc này. 

“Cái kia, Bộ đại nhân, ngài suy nghĩ nhiều quá rồi, ta cùng vương gia không có loại quan hệ đó - - " 

“Ngươi câm miệng lại cho ta." Trừng mắt, Bộ Ngưng Vận lạnh lùng quát, “Ngươi không cần ngụy biện, ta chỉ tin tưởng sự thật thắng tại hùng biện. Đồ đệ của ta chính mắt thấy được chuyện tình này, há có thể là giả?" 

Đồ đệ hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận