Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Đúng như Hạ Mộng đã đoán. 

Trong khi Bộ phủ vui vẻ hòa thuận, mọi người cùng nhau vây quanh tiểu oa nhi nói cười, thì trong Minh Vương phủ lại một mảnh bi thảm. Mọi người mặc kệ nói chuyện hay đi lại, tất cả động tác đều cố thả nhẹ nhất có thể, e sợ nếu tạo ra bất kì âm thanh gì khiến Minh Vương gia nghe được, vậy bọn họ rất có thể sẽ bị xử lý vô cùng thê thảm. 

"Hoàng Phủ Nam Ninh." 

Nhưng mà, lại có người to gan lớn mật, dám lấy thân thử nghiệm. 

"Ai? Ai dám tại phủ bổn vương gây chuyện? Bước ra đây cho bổn vương?" 

"Ra thì ra." Một bóng dáng thon thả xuất hiện, Lý Như Phong mặt lạnh trừng mắt nhìn hắn, "Ta tới, ngươi làm gì ta nào?" 

"Như, Như Phong. Sao lại là ngươi?" Thấy hắn, Hoàng Phủ Nam Ninh sững sờ, vội đứng lên. 

"Không phải là ta, ngươi cho rằng còn ai vào đây tìm ngươi?" Hừ nhẹ một tiếng, Lý Như Phong lững thững đi tới, "Đừng nói với ta, ngươi định để mọi chuyện như vậy luôn?" Nhìn xung quanh một chút, tặc tặc, đồ đạc trong phòng lung tung, đệm giường lộn xộn, nền nhà dơ bẩn, nơi này cùng ổ chó có cái gì khác nhau chứ? Không ngờ hắn lại trở nên thê thảm như vậy. 

"Chứ phải sao đây?" Hít hít mũi, Hoàng Phủ Nam Ninh vô lực nhìn hắn, "Tiểu bạch thỏ nàng đã đi rồi." 

"Nàng là bị ngươi đuổi đi." Lý Như Phong quát khẽ, "Hơn nữa, nàng đi, chẳng lẽ ngươi cũng không đi tìm nàng trở về sao?" Đều ở kinh thành, chỉ cách nhau có một khoảng, đi một chuyến đón người, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian. 

"Ta đã thử rồi, nhưng cơ bản là bọn họ không có quan tâm đến ta!" Cúi đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh rầu rĩ nói. 

"Vậy ngươi lại đi tiếp. Ngày ngày đi, liên tục đi, cho đến khi bọn họ để ý ngươi mới thôi." 

"Không cần. Kia quá mất mặt." 


Hắn cũng biết mất mặt hai chữ viết như thế nào sao? Lý Như Phong hừ nhẹ "Dù sao mặt của ngươi sớm đã mất hết rồi, hiện tại ném được thì ném đi." 

"Ta không cần." Lắc đầu, Hoàng Phủ Nam Ninh cúi đầu xuống, "Đường đường là một vương gia, bị nhiều người vây xem như vậy, vốn đã đủ mất mặt rồi, bây giờ còn muốn ta ngày ngày tới đó, chẳng phải mất mặt xấu hổ hơn sao? Ta đây mới không cần!" 

"Vậy ngươi có muốn Minh Vương phi trở lại không?" Lý Như Phong hỏi. 

"Muốn." Đối với vấn đề này, Hoàng Phủ Nam Ninh trả lời chắc chắn. 

Lý Như Phong liền trừng hắn "Đã như vậy, ngươi còn mè nheo cái gì nữa?" 

"Ta..." Hoàng Phủ Nam Ninh giùng giằng. 

Nếu như Hạ Mộng là ở địa phương khác, hắn đã sớm phá cửa mà vào, trực tiếp đem nàng khiêng trên vai trở về nhà. Nhưng còn bây giờ thì sao? Nàng là ở Bộ phủ. Trước kia hắn đối với Bộ phủ cũng không thèm để ý, cũng chỉ là một tiểu phủ nho nhỏ. Nên hắn đều khinh thường. Nhưng mà, kể từ khi bị Bộ Ngưng Vận hung hăng đánh gần chết, hắn mới thật sự biết được vị nhạc phụ này có bao nhiêu lợi hại - - hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của vị này. Hơn nữa ngày đó, hắn bị Vương Thái hậu thúc giục tiến đến đón Hạ Mộng hồi phủ, lại bị hắn ngay trước mặt những người vây xem một trận thoá mạ, Bộ Ngưng Vận càng một mực chắc chắn: Nghĩ đến bồi tội? Không có cửa đâu. Muốn con gái hắn trở về? Không thể nào! Ngươi dám xông vào. Ta liền cắt đứt chân của ngươi. Cùng lắm thì ta liều mạng già này với ngươi đến cùng!!! 

Không cần phải đem khuôn mặt già nua kia liều mạng cùng hắn, chỉ cần nhìn thấy bộ dáng kia cũng đủ đáng sợ lắm rồi!!! 

Cho nên, hắn khiếp đảm, kẹp lấy cái đuôi xám xịt bỏ chạy. Trở lại vương phủ liền đóng kín cửa, sau đó một bước cũng không ra. (=.= không đi toilet hả anh?) 

Quanh đi quảnh lại cũng đã nửa tháng trôi qua!!! 

Sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn thất bại đến thế, thất bại đến mất hết cả mặt mũi tôn nghiêm. 

Loại cảm giác thất bại này làm hắn vạn phần uể oải, phí hoài ý niệm bản thân trong đầu. 

"Ngươi đừng có làm cái vẻ mặt ai oán đó với ta, đứng lên!!" 


Chợt, Lý Như Phong túm lấy cổ áo hắn lôi thẳng dậy!! 

Bị túm cổ như vậy liền làm hắn nhớ lại ngày đó bị Bộ Ngưng Vận xách đi trên đường, cơn ác mộng khơi dậy, Hoàng Phủ Nam Ninh theo bản năng hất tay ra, tung ra một cước đạp thẳng vào người Lý Như Phong. 

"Hoàng Phủ Nam Ninh." 

Vì vậy, Lý Như Phong cũng nổi bão. "Có bản lĩnh thì ngươi cùng người cướp thê tử của ngươi mà đánh, đối với người tay trói gà không chặt như ta động thủ, ngươi làm nam nhân như thế nào hả?" 

A. 

Phát hiện mình vừa rồi phản ứng hơi thái quá, Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng qua nâng hắn dậy. "Như Phong, ngươi không sao chứ?" 

Đổi lại là ngươi bị một người liều mạng đánh một quyền sau đó đạp một cước xem thử có không sao được không? Lý Như Phong cảm thấy xương cốt của hắn đều muốn rã ra rồi. 

Lườm hắn một cái, không nói không rằng, lướt qua hắn, yên lặng đi ra ngoài. 

Hoàng Phủ Nam Ninh lúc này tim như bị nhéo một cái, "Như Phong." Vội vàng đuổi theo. 

Theo hắn bước ra, hai người đều xuất hiện dưới ánh mặt trời xán lạn, Lý Như Phong mới dừng bước lại "Hiện tại, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi kế tiếp định làm như thế nào?" 

Kế tiếp? 

Hoàng Phủ Nam Ninh bị hỏi đến, liền trả lời "Ta không biết" 


Không có Hạ Mộng bên người, hắn cảm thấy cuộc sống này trôi qua một chút tư vị cũng không có, bất quá là sống ngày nào hay ngày ấy thôi. 

Chẳng lẽ hắn biết? Bĩu môi, Lý Như Phong tức giận: "Ta bây giờ hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có muốn đem Minh Vương phi trở về không?" 

"Ta muốn!" 

Vội vàng gật đầu. Mấy ngày nay, hắn ngoại trừ ngẩn người thì chính là hồi tưởng lại quá khứ tốt đẹp khi ở cùng Hạ Mộng một chỗ, mà ngay cả nằm mơ đều nhớ lại. Nhưng mà càng nhớ kỹ, mỗi lần tỉnh lại, đối mặt với vương phủ trống vắng, trong lòng hắn càng thêm đau đớn. Càng xa nhau, hắn lại càng muốn nhớ lại, càng nhớ lại càng đau. Cứ thế mãi, hắn đều nhanh muốn chết rồi!! 

"Nếu đã muốn thế, ngươi còn không mau tỉnh lại đi cho ta!!!" 

"Như thế nào... Tỉnh lại?" 

Ánh mắt nhỏ vô tội lại u oán hiện lên, Lý Như Phong thật muốn giết chết hắn đi. 

"Đó là chuyện của ngươi!" 

"Ta... Không biết" Lần nữa thất bại cúi đầu, thân thể Hoàng Phủ Nam Ninh đều nhanh co lại thành một đống nho nhỏ. 

Biết hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng vô lực này. Lý Như Phong cũng cảm thấy vô lực theo "Vương gia, truy hồi vợ con của ngươi như thế nào, chẳng lẽ trong lòng ngươi cũng không sao ý tưởng sao?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu. 

Ngao…. 

Lý Như Phong thật muốn đem đầu tên nam nhân này đập vào đá. Nam nhân này vốn không có ngu như vậy mà. 

"Chẳng lẽ ngươi không thể nghĩ biện pháp, tạo cơ hội gặp vương phi đi." 

"Gặp nàng?" Hoàng Phủ Nam Ninh ánh mắt sáng lên, nhưng lập tức hào quang lại chìm xuống, "Bộ Ngưng Vận không cho ta vào cửa." 


"Không cho vào cửa, chẳng lẽ ngươi không biết dùng phương pháp khác sao?" Lý Như Phong tức giận giậm chân, mới giam mình trong phòng vài ngày, đầu óc nam nhân này đều gỉ sét hết rồi sao? 

"Cái gì phương pháp khác? Leo tường sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh liền hỏi. 

Lý Như Phong nhức đầu. "Ngươi tin hay không, chỉ cần ngươi dám làm như thế, Bộ đại nhân nhất định sẽ giơ đao giết đến, đem ngươi bầm thây vạn đoạn." 

Hoàng Phủ Nam Ninh run mạnh một cái "Vậy ngươi nói phương pháp gì?" 

"Ta..." Nói tới nói lui, tại sao lại đem vấn đề đẩy tới trên đầu hắn thế này? Lý Như Phong vô lực. Lúc lắc đầu, hắn một tay túm lấy nam nhân, "Chẳng lẽ ngươi đã quên, con trai của ngươi chuẩn bị đầy tháng sao?" 

"Ngươi không nên nói với ta về nó!" 

Nói đến con trai, trong lòng hắn không nhịn được đau nhức thêm. Nữ nhi của hắn a, hắn tâm tâm niệm niệm nữ nhi mười tháng, như thế nào vừa ra, lại là nam hài. Hắn không tiếp thụ được chuyện này mà. 

Hơn nữa, nếu không phải vì nó, hắn và Hạ Mộng trong lúc đó cũng sẽ không tiến đến bước này, gia đình của hắn cũng sẽ không vì vậy mà chia năm xẻ bảy. Đều là tiểu tử kia tạo thành, hắn hận. 

"Ngươi…" Đều đã như vậy, hắn lại còn có tâm tình để đùa. Lý Như Phong thật là tức chết. 

Túm lấy lỗ tai hắn, dùng sức nhéo một cái. 

"Đau!!!" Hoàng Phủ Nam Ninh vội vàng kêu to. 

Lý Như Phong hừ lạnh. "Thì ra là ngươi cũng biết sao? Hiện tại, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có nghĩ đem Minh Vương phi trở về như trước hay không?" 

"Ta muốn." Hắn nằm mộng cũng muốn ấy chứ!!! 

"Tốt lắm, muốn thì theo lời làm thật tốt cho ta!" Một tay kéo lỗ tai hắn túm tới một bên, Lý Như Phong nhẹ nhàng đối với hắn ghì giọng nói. 

Hoàng Phủ Nam Ninh dừng lại, trên mặt lập tức biến hoá. Từ đau đớn khó nhịn, đến kinh ngạc, tiếp tục kinh ngạc, rồi đến mừng rỡ, cuối cùng, đúng là hai mắt tỏa sáng, căn bản là không còn để ý đến đau đớn trên lỗ tai nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận