Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Hả...

Nghe tiếng quát, mấy nha hoàn đang đứng đó đều im thin thít không dám gây ra một tiếng động nào.

Bộ Nhu Nhi cười, rồi nhẹ nhàng nói: " Chuyện hôm nay tất cả các ngươi cũng thấy rõ, ta cũng sẽ không gạt các ngươi làm gì. Đúng là ta cố ý làm vậy với mấy người đó. Ta nghĩ các ngươi vẫn còn đang kinh hãi, nhưng mà ta tin, sớm hay muộn thì các ngươi cũng sẽ quen với chuyện này thôi."

Bộ Nhu Nhi vừa dứt lời, đám nha hoàn mới bị làm cho kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn nàng.

Bộ Nhu Nhi vẫn giữ nguyên nụ cười, dịu dàng nói: "Các ngươi có tiếp nhận chuyện này hay không, ta sẽ không có ý kiến. Nếu các ngươi có muốn báo chuyện này cho những vị vương gia, vương phi lúc nãy biết, hoặc là báo cho Tứ vương gia biết, ta cũng sẽ không ngăn cản. Chẳng qua ——" giọng nàng đột nhiên trầm xuống, khóe miệng cười lạnh kéo dần lên cao, "Trước khi làm chuyện đó, tốt nhất các ngươi nên chắc chắn rằng lời nói của mình sẽ khiến bọn họ tin tưởng. Ngoài ra, nên tìm một chỗ dựa chắc chắn, có thể đảm bảo an toàn cho mình. Bằng không, nếu các ngươi dám phản bội chủ tử là ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, nghe rõ rồi chứ?"

Lời vừa dứt, toàn bộ đám nha hoàn đều đồng loạt cúi đầu, bả vai mạnh mẽ run.

Bộ Nhu Nhi lại nhẹ nhàng cười: "Ngược lại, nếu các ngươi không có ý định nói ra. Điều này rất tốt. Các ngươi đều là người mà Vương gia đưa đến để hầu hạ ta. Mỗi ngày, chỉ cần ngoan ngoãn làm tốt công việc của chính mình, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi.”

Nghe vậy, sự sợ hãi trong lòng đám nha hoàn được giảm đi không ít.

Bộ Nhu Nhi tiếp tục cười nói: " Có hai lựa chọn, đã bày trước mặt các ngươi. Thật ra thì hai lựa chọn này cũng không tệ, chỉ tùy thuộc vào việc các ngươi cảm thấy người chủ tử nào đáng tin cậy mà thôi.” Ngừng lại một chút, nàng tiếp tục nói, "Loại chủ tử giống như ta, chẳng qua là dựa vào Vương gia mới có được địa vị này, thật ra thì cũng chẳng có bao nhiều quyền hành trong tay, các ngươi đều đang nghĩ như vậy, đúng không?"

"Nô tỳ không dám!" Vội vàng lắc đầu, đám nha hoàn đồng loạt kêu lên.

Bộ Nhu Nhi lắc đầu: "Lại là loại nghĩ một đằng nói một nẻo.Ta cũng từng là người có thân phận không sai biệt lắm so với các ngươi, các ngươi đã từng trải qua những gì, ta cũng đều đã trải qua. Cho nên, trong lòng các ngươi suy nghĩ cái gì, ta đều rất rõ."

Bị nàng nói trúng tim đen, đám nha hoàn đầu cúi càng thấp, thân thể run kịch liệt, không dám hé răng nửa lời.

Bộ Nhu Nhi giật giật khóe miệng: " Đã đến nước này, ta cũng không có gì để nói. Hướng về ai, vì ai làm việc, trong lòng các ngươi đều đã có sẵn đáp án, một khi đưa ra quyết định, sẽ không được hối hận."

"Nô tỳ là người của Vương phi, đương nhiên sẽ nghĩ cho Vương phi, làm việc vì Vương phi!" Một nha hoàn run giọng kêu to, lập tức quỳ xuống.

Tiếp ngay sau đó, lại một người quỳ xuống theo: "Nô tỳ cũng vậy, làm việc vì Vương phi!"

"Nô tỳ cũng vậy!"

"Hướng về Vương phi, làm việc vì Vương phi!"

Như nhận được sự hướng dẫn, những nha hoàn còn lại nhanh chóng quỳ xuống đất theo, mồm năm miệng mười, lớn tiếng kêu lên.

Nhìn đám nha hoàn, một người, lại một người quỳ xuống, kêu to đầy quyết tâm, nét mặt nàng mang ý cười thản nhiên: "Các ngươi nói Vương phi này, là nói vị Vương phi nào? Nhị Vương phi, Tam Vương phi, cho đến Thập Vương phi, họ đều là Vương phi cả."

Câu nói này chính là ép buộc đám nha hoàn các nàng phải nói ra cho rõ ràng.

"Là Tứ Vương phi! Nô tỳ là người của Tứ Vương phi, chết cũng là quỷ của ngài!" Dừng lại một lát, đám nha hoàn lại cúi đầu, nhanh chóng kêu to.

Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng mỉm cười: "Có thật là thế hay không, chỉ có trong lòng các ngươi mới có thể hiểu rõ." Nàng xoay người lại, khoát tay, nói, "Được rồi, phải bận rộn tới tận trưa, chắc các ngươi đều đã mệt mỏi rồi, cũng nên về nghỉ ngơi đi." Nói xong, kéo tay Tú nhi, “Chúng ta cũng đi thôi! Trở về ngủ một giấc thật ngon."

"Vương phi, chúng ta cứ như vậy mà đi sao?" Vội vàng đi theo nàng, Tú nhi nhỏ giọng hỏi.

Bộ Nhu Nhi gật đầu: “Ừ. Chuyện ở đây hôm nay cũng đã kết thúc rồi, kế tiếp sẽ rất rảnh rỗi, tốt hơn hết là đi nghỉ ngơi, rồi bổ sung tinh lực cho trận chiến ngày mai ở nhà mẹ đẻ nữa."

Nhớ tới đám nữ nhân trang điểm lòe loẹt kia, Bộ Nhu Nhi không khỏi bật cười.

Ẩn nhẫn lâu như vậy. Cuối cùng, nàng đã có thể ra tay, cùng các nàng tính sổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui