Tiểu Bảo Bối, Em Là Của Riêng Tôi

s://youtu.be/JyYgUC2mAPw
Mọi người vừa đọc truyện vừa nghe nhạc cho thêm phần hấp dẫn nha( bài hát không liên quan tới nội dung truyện nhé )
_______________________________________
(mình xưng Hàn Dư bằng nhỏ nhé cho đỡ nhầm lẫn )
Sáng sớm bất luận nhỏ nói gì, Bảo Nhi vẫn quyết định về nhà , tối qua cô đã kể cho nhỏ nghe tất cả, Hàn Dư cũng vậy, cũng từng bị phản bội bởi một người nên mới đi Mỹ.
Có thể là buổi tối ngủ không ngon giấc , Bảo Nhi vùi ở trên sofa ngủ thiếp đi rất nhanh, khi thức dậy thì mới phát hiện đã hơn 6 giờ, trong phòng khách đen thui, không có mở đèn, rất dễ nhận thấy Lục Phong không có về nhà, gọi điện thoại cho anh, chuông vang lên nhưng không ai nhận, trong lòng có chút kì quái, đã xảy ra chuyện gì sao ?
_____________________

* Bây giờ anh đang cùng uống từng ly rượu với Gia Linh, Gia Linh bự bội ngồi một bên, ả hẹn ah ra đây là để thêm tình cảm chứ có thêm uống rượu đâu, làm cho kế sách của ả không còn
- Giám đốc à ! Đừng uống nữa mà .
- Buông ra !
- Giám đốc, cho tôi mượn điện thoại ngài một lát được không ạ !?
Lục Phong không suy nghĩ nhiều lập tức đưa cho ả, mới nhớ ra là điện thoại di động đặt ở trong xe rồi . Lúc đó anh liền kích động muốn quay lại lấy, nhưng không biết tại sao lại bỏ qua ý nghĩ ấy !. Không biết Bảo Nhi có gọi cho anh hay không nhưng mà anh cũng muốn cho cô nếm thử một chút mùi vị bị người khác quên lãng nhưng trong lòng vô cùng gấp ráp , ngộ nhỡ Bảo Nhi gọi điện cho anh mà không ai nhận, cô có thể lo lắng hay không ?
Loại tâm tư mâu thuẫn này lại quậy đầu óc anh căng lên, tình yêu có thể làm một người đàn ông khôn khéo trầm ổn trở nên nóng nảy, lo lắng ?
Đột nhiên trong lòng Gia Linh nghĩ ra một kế hoạch:
- Giám đốc, rượu hôm nay ngon, ngài uống thêm nhé !
Gia Linh liên tục rót rượu cho anh.Đến khi anh gục lên bàn vì say thì ả mới thực hiện kế hoạch, bắt một chiếc taxi đến khách sạn, chọn phòng VIP rồi đưa anh vào, cởi hết những thứ có trên người của anh ra đồng thời cũng ở trên người ả, lấy máy ảnh ra chụp hình giống như cảnh anh đang ngủ với Gia Linh , sau khi chụp xong, mặc đồ vô lại cho anh rồi Gia Linh đưa anh về.
Lục Phong cũng không có say hoàn toàn chỉ là không ý thức được, Gia Linh dìu anh vào nhà, phòng khách không mở đèn, cả căn phòng cũng yên tĩnh, anh cmả thấy hơi lạnh lẽo, cô vẫn còn giận? Vẫn chưa về ?
Đèn của phòng khách đột nhiên sáng lên, anh mờ mờ thấy một bóng dáng đơn bạc ở trên cầu thang, lẳng lặng nhìn anh, không thấy rõ vẻ mặt nhưng lại có một loại bi thương không nói được .

- Tiểu nhi.....- Anh yếu ớt gọi tên cô, rất muốn đẩy thân hình đang dán chặt vào người anh ra nhưng một chút hơi sức cũng không còn, lúc này ở trong mắt Bảo Nhi giống như anh không muốn buông Gia Linh ra .
Gia Linh dùng ánh mắt khiêu khích đối với cô, miệng nở nụ cười thâm hiểm, lòng không ngừng cười lớn .Bảo Nhi đứng ở đó không nhúc nhích, nước mắt nóng bỏng, nghe trong phòng khách có người nên cô lập tức đi tới mở đèn nhưng lại thấy anh đang ôm người phụ nữ khác, quần áo thì xộc xệch. Cô đang suy nghĩ không biết giữa họ có thật như vậy hay không ?
Không khí trở nên hết sức xấu, thấy Bảo Nhi rơi lệ, trong lòng Lục Phong cũng rất khó chịu, hiện tại nói cái gì cũng vô ích, bỗng giọng nói của Gia Linh vang lên :
- Là Triệu phu nhân sao ? - Gia Linh che dấu hài lòng trên mặt , khách khí chào hỏi.
Triệu phu nhân ? Hừ, Gia Linh châm biếm, vị trí này là của cô, cô sẽ từ từ đoạt lại.
Bảo Nhi nảy giờ nhẫn nhịn, không muốn nước mắt chảy xuống tuy nhiên làm sao cũng không khống chế được nó, từng bước, từng bước từ trên cầu thang xuống, khi đi ngang qua bên cạnh Lục Phong, anh muốn đưa tay bắt cô lại bị cô thoáng qua, né tránh tay của anh, cô cảm thấy bẩn, rất bẩn, không muốn anh đụng vào mình .
Đi đến trước mặt của Gia Linh, vẽ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc :

- Thực sự xin lỗi đã quấy rầy các người, chúc các người vui vẻ !
Lục Phong có chút hoảng hốt nhìn Bảo Nhi, anh không biết cô nói những lời đó là có ý nghĩa gì ? Giống như tùy thời sẽ biến mất :
- Bảo Nhi....chuyện này..ức... chỉ là một hiểu lầm ...không ức....phải như em nghĩ !- Cánh tay yếu ớt cầm cánh tay cô, gian nan giải thích nhưng lí do lại cứng ngắc như vậy !
Bảo Nhi chỉ nhìn anh,không nói gì thêm, dần dần kéo bàn tay đang cầm tay mình ra, Triệu Lục Phong, loại trò chơi này tôi mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa, tại sao tôi luôn là người chịu đau khổ kia chứ, có người đàn bà bên ngoài rồi thì sao còn dắt về đây để hạ nhục tôi, chẳng lẽ anh đối với tôi chỉ như đối với con ngốc thôi sao ?
_______________________
Ai fan Kelvin Khánh với Khởi My mại zô mại zô!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận