Quán cà phê của Hòa An đóng cửa thêm một tuần, sửa mới và đổi luôn tên mới.
Cà phê " Công Chúa Nhỏ' khai trương rất tưng bừng, vì cái băng rôn viết một dòng quảng cáo vô cùng ấn tượng: "Ngày khai trương, bán đồng giá một ngàn đồng cho mọi món!"
Người trong phố xếp hàng rồng rằn suốt một đoạn dài trước quán, ai cũng hớn hở, hiếu kỳ, chờ xem món giá một ngàn có ra cái gì không! Nhưng không một ai thất vọng.
Đồ ăn thức uống mà Hòa An chế biến luôn thơm ngon, bắt mắt.
Mọi thứ qua tay cô đều thấm đẫm hương vị của những rung cảm ngọt ngào, nồng ấm.
"Mai về giá cũ, chúng tôi vẫn sẽ ghé, vì cà phê và bánh rất ngonl"
Vị khách cuối cùng đã để lại câu khen ngợi trước khi bước ra khỏi quán.
Lúc đó, đồng hồ cũng vừa gõ mười tiếng chuông trầm.
"Đêm nay, chắc ai cũng ngủ say như chết!"
"Ừ, chúng ta mệt muốn chết luôn rồi!"
"Kệ đó, mai dọn tiếp!"
Tiếng trò chuyện qua lại của ba mẹ và "ông chồng" Tâm "khùng" khiến Hòa An rất muốn phá lên cười, nhưng chưa há được nửa miệng thì lại nghe một câu hỏi bâng quơ:
"Hôm nay lỗ nặng đúng không?"
Ba mẹ Hòa An ngây người nhìn nhau, thằng bạn "khùng” của Hòa An đã quan tâm rất đúng đến vấn đề mà họ lo suốt từ sáng đến giờ.
"Con ơi, chúng ta mắc nợ mất!"
"Không, hai trăm triệu dùng hết mới có tám mươi, làm gì phải sợ?"
"Tiền ở đâu ra nhiều vậy?" "Ba đứa nhỏ."
A ha, ba cái mặt nhìn Hòa An nhẹ nhõm, tiếp tục làm xong vài việc dọn dẹp dang dở, rồi vội vã đóng cửa, ai về nhà nấy.
"Hòa An, con nên để dành tiền.
Ai biết nó ngừng ngang việc trợ cấp lúc nào."
"Dạ"
Hòa An mệt và buồn ngủ quá nên trả lời ngắn gọn một tiếng rồi nhắm mắt ngủ ngay.
Cùng lúc đó, Mặc Điền đang ngồi tư lự ở văn phòng, anh tự dưng thắc mắc về cuộc sống của Hòa An.
Nhớ hôm qua, khi vừa chuyển xong tiền trợ cấp, Mặc Điền đã tự hỏi:"Hòa An này đang sống với chồng nhưng lại mang thai con mình.
Sao mình vẫn thấy có điều gì đó không thuận lắm ở đây? Cô ta có thật là có chồng rồi không? Thăng ấy nhìn không bình thường chút nào hết?!"
Theo những gì Mặc Điền biết về Hòa An, cô tuy có ham tiền, nhưng không phải là loại người vô đạo.
chia tay với anh có phần miễn cưỡng chứ không hẳn là việc Hòa An mong muốn.
Hòa An không phá thai cũng nằm trong dự liệu của Mặc.
Điền.
Hôm gặp nhau yêu cầu người tình phá thai, suốt trên đường về nhà, Mặc Điền đã vô cùng bất an.
Nửa đêm, thấy khó chịu quá, anh lái xe đến chỗ Hòa An định bảo cô thôi đừng bỏ đứa nhỏ, giữ lại nuôi, anh sẽ chịu trách nhiệm, nhưng đến nơi, thì cô đã đi rồi.
"Đứa nhỏ mà là con trai có lẽ mọi chuyện không rắc rối thế này.
Xem ra chuyện mình và Hòa An cũng qua rồi."
Tự nhủ ba bốn lần câu đó, Mặc Điền lắc lắc đầu để tập trung vào chuyện khác.
Anh vừa định đứng lên để về nhà, thì cuộc gọi bất ngờ của Hòa An lại không cho anh toại nguyện:
"Chào Mặc tổng, hôm nay tôi khai trương quán cà phê, đổi tên cho hấp dẫn.
À, tôi đã dùng hết gần nửa tiền anh gửi để sửa quán, nên gọi để nói cảm ơn anh nè!"
Giọng ngái ngủ nhưng hào hứng của Hòa An khiến Mặc Điền tò mò:
"Em khai trương cái quán tôi từng ghé mấy bữa trước?" "Phải! Giờ nó đẹp hơn nhiều rồi." "Ừ, mai tôi ghé coi sao."
"Mai ghé? Sao dạo này anh rảnh vậy? Tôi làm quán để sau này Mi Sa ra đời, đã có sẵn cơ ngơi cho con bé."
"Mi Sa?"
"Ừ, là tôi đặt tên cho con gái tôi như thế!"
"Con gái em?”
"Có chuyện gì sao?"
"Nhớ giùm tôi, nó cũng là con tôi nữa!"
Im lặng, Hòa An không biết sẽ nói tiếp điều gì với Mặc.
Điền, cô không muốn ngủ nữa, nhưng cũng không muốn kéo.
dài sự bất tiện, nên cuối cùng, chép miệng, nói gọn một câu:
"Anh đương nhiên là ba của Mi Sa, nhưng chúng ta giờ đã không có liên quan gì, nên đừng khiến tôi thấy áp lực.
Ghét lắm!"
Hai từ "ghét lắm!" làm Mặc Điền bất ngờ.
Anh hẳn nhiên là không thích hai từ này, nhưng muốn nói thêm một chút, thì phát hiện đầu dây bên kia đã cúp máy.
"Hừ, tôi phải nghĩ cách để em tôn trọng tôi hơn.
Mới mấy tháng đã lờn mặt, ăn nói lung tung hết cả lên rồi, Hòa An ạ."
Còn về phần Hòa An, cô cúp máy vì sợ sẽ đôi co.
Mi Sa là đứa trẻ cô đang mang trong bụng, nên cô có quyền, vậy thôi.
"Mai mốt biết Mi Sa không mang họ Mặc, không chừng anh ta giết người đốt nhà cũng nên.
Nguy hiểm quá!"
Nghĩ tới đây, dù người vẫn còn ê ẩm, Hòa An đã hết ham ngủ lại.
Cô đến bên bàn, lấy sổ tay tính toán các khoản, rồi thì thầm:
"Rán ba tháng nữa rồi tính đường chuồn vậy!"
Sáng sớm, Hòa An đến quán đã thấy "chồng hờ" đang lau dọn, sắp xếp lại bàn ghế.
"Anh siêng như vậy tháng này tôi tăng lương cho."
"Không cần đâu, miễn là con gái Mi Sa sinh ra khỏe manh”
"Tôi nói anh, liên quan gì đến Mi Sa? " "ừ" "Anh ta đúng khùng luôn.
Kệ đi!", Hòa An cười với mình.
"Hôm nay chắc khách lai rai, không đông như hôm qua đâu.
"Ai biết được!"
Vừa nói xong, Hòa An đã thấy hai người khách quen bước vào hỏi:
"Mở cửa chưa cô chủ?" "Dạ rồi, xin gọi món."
Xem ra, hôm nay là ngày đẹp trời, buôn bán thuận lợi rồi.
Haha...!
Một tiếng sau, quán đã đông nghẹt khách, Tâm "khùng” chạy như thoi qua các dãy bàn, Hòa An luôn tay, khi pha nước, lúc mở lò lấy bánh, không khí rất khẩn trương.
"Chào em, tôi biết em có duyên bán buôn vậy thì đã đầu tư vào em lâu rồi!"
"Không, hai trăm triệu dùng hết mới có tám mươi, làm gì phải sợ?"
Tiếng nói trầm khàn của Mặc Điền làm Tâm "khùng" giật mình, quay người nhìn về phía quầy.
Mặc Điền đang đứng ngay trước mặt Hòa An, nheo mắt nhìn cô.
"Anh biết giữ chữ tín ghê, đi xa như vậy để đến ủng hộ quán tôi?"
"Phải." "Hoan nghênh khách quý!"
Chưa kịp để cho Hòa An gọi, Tâm "khùng" đã xuất hiện ngay sau lưng Mặc Điền, lên tiếng:
"Vợ yêu, có cần anh làm gì nữa không?"
"À, chồng hả? Đợi mang ly đen đá đặc biệt này ra chỗ Mặc tổng đã chọn nhé."
Nói xong, nhìn qua Mặc Điền, niềm nở:
"Mặc tổng, anh ra chỗ ngồi đi, chồng em sẽ mang nước ra cho anh."
Đăng nghét! Mặt của vị khách đặc biệt này dần chuyển qua màu đỏ ửng, vì tức giận.
"Được.
Kêu anh ta mang cà phê qua cái bàn trong góc kia cho tôi."
Quay lưng bước về phía góc có tấm hình chụp gấu Teddy, Mặc Điền nghiến răng tự nhủ:
"Cô ta đóng kịch mới hay làm sao! Thằng đó mà là chồng em thì tôi đi đầu xuống đất!"
Ly cà phê pha rất ngon làm dịu tâm trạng Mặc Điền.
Anh vốn thích những trò mạo hiểm, chả trách Tâm "khùng" từng nói với Hòa An chuyện càng rắc rối thì Mặc Điền càng thích tham gia.
"Hòa An, đến đây!"
Dù không muốn, Hòa An vẫn phải rời quầy đến ngồi đối diện với Mặc Điền.
"Có chuyện gì, anh nói nhanh một chút, lúc này tôi bận lắm.
"Chiều nay, tôi muốn em đến chỗ tôi.
Mình sẽ làm hợp đồng."
"Anh ở xa quá, tôi không đến được đâu.
Mà hợp đồng gì nữa vậy?"
"Biệt thự của Mặc gia cách đây mười cây số, trang trại của Mặc gia cách đây sáu cây, em chọn tới chỗ nào?"
Hòa An biết Mặc Điền sẽ không cho qua, nên đáp dứt khoát:
"Trang trại, nó gần hơn."
"Được.
Tới đó sẽ biết là hợp đồng gì"
Trước khi đi khỏi, Mặc Điền còn quay lại nói thêm: "Nghe nè! Hợp đồng này tiền nhiều lắm đó!"
"Khốn kiếp, anh ta còn nhử mình nữa chứ.
Kệ, để coi anh †a giở trò gì!"
Hòa An trở lại quầy, nhìn Tâm "khùng" một lát, rồi hỏi anh.
1a:
"Ê chồng, chiều nay tôi đi gặp hắn, có cần chuẩn bị gì không?"
"Chuẩn bị cây bút.
Lúc nãy tôi nghe nói gì đó tới hợp.
đồng."
Hòa An cười tít mắt.
Xem ra, anh bạn thân này của cô là người rất thực tế.
"Ừ tôi nghe anh.
Chạy mua liền cây bút mới không thôi tôi quên mất đói!"
Bảy giờ tối.
Quán cà phê "Công Chúa Nhỏ" vẫn sáng đèn.
Ba mẹ Hòa An được gọi ra quán thay cho cô chủ, họ hào hứng việc mà không hề kêu ca, dù trận dọn dẹp hôm qua vẫn còn làm cả đôi ê ẩm.
Trong khi đó, Hòa An đã an vị trên ghế dài ở phòng khách sang trọng của trang trại Mặc gia.
Mặc Điền vẫn chưa tắm xong, bắt khách ngồi đợi từ lúc mặt trời còn hửng, cho đến khi trời bắt đầu ngả tối.
"Này anh, Mặc tổng tắm xong chưa?”
Hòa An quay qua người giúp việc trẻ măng hỏi giọng sốt ruột.
"Thưa, chắc tiểu thư chờ thêm chút nữa, Mặc tổng có lẽ sắp xong rồi ạ."
"Có lẽ? Anh chưa lên xem sao biết anh ta sắp xong?"
Nghe câu hỏi bắt đầu có chiều gây sự, người giúp việc.
kiếm cớ lánh ra nhà sau.
Ngồi một mình giữa phòng khách rộng thênh thang, nhìn ra khoảng vườn nhiều cây ăn trái sum suê trước mặt, Hòa An bắt đầu thiếu kiên nhãn, chửi đổng một câu:
"Mẹ nó, biết vậy bà đây không đến.
Bao nhiêu là việc làm không xuể, tới đây ngồi không đợi một tên biến thái vừa tắm vừa ngủ cả tiếng trong bồn!"
"Ái chà! Nhân tình của tôi, mẹ của con tôi lại văng tục nói bậy vậy sao? Loạn rồi!"
Câu nói lạnh lùng, đầy ý chế giễu của Mặc Điền vang lên sau lưng khiến Hòa An giật mình.
Cô hơi ngượng, nhưng nhanh chóng kiếm ra cớ chống chế:
"Anh là cố tình bắt tôi chờ? Mấy cái trò trẻ nít này tôi biết hết!"
"Ừ, thì sao?" Nói đoạn, Mặc Điền đưa tay tháo dây đai thắt ngang hông của áo choàng tắm, bày ra một thân hình tráng kiện, chỉ có độc quần lót che chẳn.
.