Tiêu Chuẩn Pháo Hôi Nghịch Tập

Giương mắt nhìn lại, Trình Chí Trác vẻ mặt trấn định, tựa hồ anh thật sự là bạn Trịnh Hồ, nhưng mà trên thực tế hai người chưa nói chuyện mấy lần.

Thiết kế các chức nghiệp và nhân vật của game võ đấu vương tọa là mời Trịnh Hồ tới vẽ phác thảo, tương đương với anh chỉ vẽ đại khái, rồi chuyện sau đó căn bản cùng Trịnh Hồ không có nửa điểm liên quan.

Trình Chí Trác nói xong làm bộ dạng lão thần, ai cũng không biết, kỳ thật anh chột dạ, bởi vì anh cùng Trịnh Hồ tuy không thân nhưng xem như quen, lại nói anh không ứng phó Trịnh Hồ loại người này.

“Có thể.” Thẩm Hàm nhìn thẳng Trình Chí Trác trả lời.

Trình Chí Trác cũng gật đầu, “Thực tốt, vậy 10 ngày sau chúng tôi chờ em báo cáo.”

“Hợp tác vui sướng.” Thẩm Hàm đứng lên vươn tay phải.

Trình Chí Trác cũng đứng lên, duỗi tay cùng Thẩm Hàm cầm, hai người đều cười, hình ảnh hài hòa hữu hảo.

Thẩm Hàm lại cùng mấy người bắt tay, rồi sau đó hắn được 3 gã quản lý kỹ thuật kêu đi, nói là tham quan công ty bọn họ, trong lúc này luật sư sẽ chuẩn bị hợp đồng hợp tác lần này.

Thẩm Hàm không ý kiến theo ba kẻ lảm nhảm đi khắp nơi, mà Trình Chí Trác lại có chút đau đầu, anh ngẫm lại thế nào mới có thể cùng Trịnh Hồ nói chuyện.

Trình Chí Trác không nghĩ bại lộ thân phận thật của mình, bởi vì như vậy có khả năng mang đến phiền toái cho ba, nhưng có đôi khi vẫn trực tiếp một chút cho tốt.

Luật sư chuẩn bị hợp đồng cũng không phải một chốc một lát là có thể chuẩn bị tốt, mãi đến 5 giờ chiều, luật sư mới sửa chữa xong hợp đồng, bắt đầu thảo luận về hợp đồng.

Thẩm Hàm nhìn hợp đồng không có vấn đề lớn, lưu loát ký tên, Trình Chí Trác cùng Ôn Tự Kỳ cũng thế.

Ký xong hợp đồng, Thẩm Hàm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, có câu nói nói rất đúng: Có tiền không phải vạn năng, không có tiền là trăm triệu không thể.

Ước mơ nếu không có tiền duy trì đối nhiều người cũng chỉ là nói suông.

Chờ tất cả đều chuẩn bị tốt, đã 6 giờ, ba kẻ lảm nhảm một hai phải hoan nghênh nhưng bị Thẩm Hàm cự tuyệt, nói là trong nhà còn có việc, người ta cũng không nói cái gì nữa, ngày này bình thản mà đi qua.

Thẩm Hàm về nhà Trình Chí Trác đưa, lúc tới Trình Chí Trác định theo sau nhìn xem, vừa lúc gặp Tần Thanh muốn ra cửa.

“Chào hai người, chờ một chút, tôi đưa chìa khóa cho cậu.” Tần Thanh nói.

“Không có việc gì, tôi không vội, cậu muốn đi đâu?” Thẩm Hàm cũng nói.

“À, muốn uống chút rượu, trong nhà không có, chuẩn bị qua siêu thị nhỏ bên kia mua mấy chai.”

“Tôi mời anh uống rượu, thuận tiện cảm ơn anh giúp tôi thay khóa.”

“Cũng được.”

Hai người nói vài câu cũng xem nhẹ Trình Chí Trác.

Thẩm Hàm cho rằng anh sẽ lập tức rời đi mà Tần Thanh căn bản không chú ý tới anh, lúc hai người chuẩn bị rời đi ăn cơm, Trình Chí Trác nói: “Tôi cũng đi.”

Thẩm Hàm cùng Tần Thanh lúc này mới quay đầu, hai người nhìn nhau một chút, Thẩm Hàm nói: “Có thể.”

Thẩm Hàm nói xong, điện thoại Trình Chí Trác vang lên.

“Alo, Trình ca, không phải nói hôm nay mang em đi quán tượng sáp sao, em chờ điện thoại của anh cả một buổi trưa.”

Điện thoại vừa nghe, đối diện là thanh âm mang oán trách của Phong Tiểu Lê, Trình Chí Trác cũng nhớ tới hôm nay nói muốn mang cô đi quán tượng sáp thế mà anh hoàn toàn quên mất, lúc trước căn bản không có khả năng.

“Xin lỗi, Tiểu Lê, anh quên mất. Hôm nay đã muộn, quán tượng sáp đã đóng cửa để khi khác có thể chứ?”

“Vậy được rồi.”

“Thực xin lỗi, tiểu Lê.”

“Không sao Trình ca, bằng không chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, hôm nay……sinh nhật em, em không muốn một mình.”

“Hôm nay sinh nhật em?”

Trình Chí Trác đúng là không biết hôm nay là sinh nhật Phong Tiểu Lê , mà giờ phút này, hiển nhiên anh cũng không thể cự tuyệt, vì thế anh đáp ứng Phong Tiểu Lê thỉnh cầu vừa ngẩng đầu anh thấy biểu tình Thẩm Hàm cười như không cười.

“Ăn sinh nhật bạn? Đi đi.” Thẩm Hàm nói.

“Xin lỗi, lần sau anh mời hai người cùng ăn cơm.”

“Không cần, anh cũng không nợ chúng tôi cái gì, gặp sau.”

Nói xong Thẩm Hàm cùng Tần Thanh sóng vai mà đi, Trình Chí Trác nhìn bóng dáng hai người cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.

Lại lần nữa thấy Phong Tiểu Lê, cô vẫn bộ dáng đáng yêu kia, mắt tròn xoe, mặt bánh bao, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, nhưng Trình Chí Trác phát hiện mình không còn cảm giác trước kia nữa.

Trình Chí Trác hiện tại bắt đầu hoài nghi cái mình gọi là thích trước kia, rốt cuộc có được coi là thích.

Lần đầu thấy Phong Tiểu Lê, cô là tình nguyện viên cho một hoạt động lớn chính phủ tổ chức, cô nghiêm túc mà ôm một chồng tư liệu lớn, không cẩn thận đụng Trình Chí Trác, cô đỏ mặt vội vã xin lỗi, thậm chí còn nấc cục, Trình Chí Trác bị bộ dạng nôn nóng này chọc cười, từ đây nhớ kỹ cô.

Lần thứ hai gặp mặt, cô kết giao với Ôn Tự Kỳ, Trình Chí Trác thấy Ôn Tự Kỳ thích cô, vì thế trong nháy mắt có một loại không cam lòng dâng lên.

Nhưng hiện tại thì sao? Nghĩ lại, Trình Chí Trác cũng không biết mình đối Phong Tiểu Lê nhớ mãi không quên là bởi mình thật sự thích, hay bởi vì muốn phân cao thấp cùng Ôn Tự Kỳ.

Nếu là bình thường, Trình Chí Trác nghĩ thầm đại khái anh cũng không cố chấp như thế.

Phong Tiểu Lê tâm tình không tính tốt, bộ dáng ăn bánh kém đáng yêu, nhưng Trình Chí Trác lại không có cảm giác như lần đầu tiên gặp mặt.

Ăn cơm xong, Trình Chí Trác đưa Phong Tiểu Lê về nhà, chỉ là lúc tách ra Trình Chí Trác nói: “Tiểu Lê, về sau lúc cần người bên cạnh thì gọi cho Ôn Tự Kỳ, không cần gọi anh.”

“Vì cái gì Trình ca?”

“Bởi vì anh có người mình thích, anh sợ em ấy không vui.”

Ánh mắt Phong Tiểu Lê mất mát, Trình Chí Trác xem như không thấy, dù sao Phong Tiểu Lê cũng không thích anh, nhiều nhất là xem mình là anh trai.

Trình Chí Trác cùng Phong Tiểu Lê nói rõ, sảng khoái hơn nhiều, bởi vì anh phát hiện sinh hoạt của anh vô luận có Phong Tiểu Lê hay không đều giống nhau.

Thẩm Hàm cùng Tần Thanh ngồi ở quán ăn khuya ven đường, còn không đến khuya nên không có một ai, trừ bọn họ chỉ có hai bàn khách.

Trên bàn là mâm thức ăn, hai người một người hai chai bia, chạm chai hai người uống một ngụm.

“Hôm nay mệt không?” Tần Thanh tùy ý hỏi.

“Còn tốt, không mệt.”

“Vậy là tốt rồi, tôi nghe nói nhân viên chuyển phát nhanh mỗi ngày chuyển hơn ngàn đồ, có khi không có thời gian ăn cơm.”

“Công việc chuyển phát nhanh tôi đã bỏ, hôm nay đi một công ty khác.”

“Nhận lời sao? Kết quả thế nào?”

“Không tính nhận lời, nhưng kết quả không tồi, hôm nay ký hiệp ước, về sau có thể chuyên tâm làm việc tôi muốn làm.”

Hai người câu được câu không nói chuyện, Thẩm Hàm đối với hàng xóm không tồi.

“Di động cậu kêu.”

Nhìn di động, hiển thị người gọi là Trình Chí Trác, hôm nay anh để số cho hắn.

Thẩm Hàm dùng ngón cái đụng di động, đột nhiên cả người hắn run lên, trong đầu có một thanh âm ngao giọng hô ra tới.

“A! Có nguy hiểm có nguy hiểm, ký chủ anh có nguy hiểm, chạy mau nha!”

Trong đầu tiếng quát tháo còn không kết thúc, Thẩm Hàm đã xốc bàn lên, tiếp theo Thẩm Hàm nghe được thanh âm dao nhỏ bổ tới trên bàn.

Thẩm Hàm muốn cười, hắn là pháo hôi, thế mà liên tục hai ngày bị người đuổi giết, trăm năm khó được.

“Chạy mau, còn có người, còn có còn có, ký chủ chạy mau chạy mau, bọn họ thật đáng sợ, sát ý quá nặng.”

Nhãi ranh nào đó trong đầu kêu kêu quát quát, ồn ào đến mức Thẩm Hàm phiền không chịu được, vì thế quát một tiếng “Câm miệng”, tiếp theo ứng phó mấy người vạm vỡ kia.

Nhìn rõ số người có mặt, Thẩm Hàm không thể không nghĩ biện pháp khác, bởi vì đối diện ít nhất hơn 30 người.

30 vs 1, Thẩm Hàm cơ hồ không có phần thắng, mặc dù tính cả Tần Thanh, Thẩm Hàm cũng không có phần thắng.

Dưới loại tình huống này, hắn trốn cũng trốn không thoát, hắn đối con đường phụ cận căn bản không quen thuộc, tuy Thẩm Hàm dùng thân thể nguyên chủ, tiếp thu ký ức nguyên chủ, nhưng rốt cuộc những ký ức kia cũng không phải là của Thẩm Hàm, tựa như ký ức tri thức nào đó của nguyên chủ, Thẩm Hàm cần nghĩ mới có thể nhớ lại.

Thoáng nghĩ, Thẩm Hàm giơ tay chậm rãi đứng lên.

Những người cầm đao nhìn thấy Thẩm Hàm giơ tay đầu hàng, vì thế hi hi ha ha nở nụ cười.

Tần Thanh cũng theo Thẩm Hàm đứng lên, nhưng không nhấc tay, chỉ nghe Thẩm Hàm nói: “Hai vị, ngày hôm qua cùng mấy người đánh là tôi, cùng bạn tôi không có liên quan gì, có thể để cậu ấy rời đi trước?”

Đám người này, chính là Long ca cùng Thủy ca ngày hôm qua mang đến, hai người đều đã có chút tuổi, ở trong đám lưu manh xem như có tư lịch.

Hai người bọn họ đi một hồi, những tên côn đồ đó liền vây hỏi sao lại thế này, rồi sau đó vẻ mặt đầy căm phẫn, nói muốn giết Thẩm Hàm vì bọn họ báo thù.

Hôm nay anh em của bọn họ có hơn 30 người, đi chỗ Thẩm Hàm ở, kết quả phát hiện Thẩm Hàm không ở, bọn họ chuẩn bị ngày mai lại đến, phát hiện Thẩm Hàm ở ven đường, vì thế hai người khua đao vọt lên.

Hai người bọn họ không nghĩ tới Thẩm Hàm phản ứng nhanh, trực tiếp xốc bàn.

“Được, hắn đi, chúng tôi có đạo lý, không liên quan thì bỏ qua, đi đi.”

Thẩm Hàm nhìn Tần Thanh, Tần Thanh lui chuẩn bị rời đi.

Chỉ là anh mới bước hai bước, một tên côn đồ đứng ra nói: “Chờ một chút, đại ca, chúng ta lấy di động tên kia, nếu hắn báo nguy thì làm sao, tuy chúng ta không sợ cảnh sát nhưng không có cảnh sát bớt việc?”

Long ca gật gật đầu nói: “Có đạo lý, vậy mày đi cầm di động của hắn, chúng ta nói đạo lý, mai nhớ trả lại.”

“Vâng.”

Tần Thanh phối hợp, định đưa di động, kết quả tên côn đồ kia suy nghĩ một chút, nói: “Đại ca, hắn về nhà tìm điện thoại người khác báo nguy làm sao?”

“Ừ, vậy đừng để hắn đi mày nhìn hắn.”

“Vâng.”

Thẩm Hàm vốn không nghĩ liên lụy Tần Thanh, nhưng hắn cũng không lo lắng bởi vì lúc hắn nhấc tay, hoặc nên nói lúc hắn xốc bàn, hắn cũng ấn nghe điện thoại, mà người ở đầu bên kia điện thoại, giờ phút này hẳn đã báo nguy.

Thủy ca cười hắc hắc, vẻ mặt đáng khinh nói: “Long ca, anh không phải nam nữ không kỵ sao, em xem tiểu tử này lớn lên cũng không tệ lắm, có nghĩ làm một trận?”

“Không có hứng thú, nhưng” Long ca quay đầu lại nói với mấy chục huynh đệ, “Bọn mày nếu hứng thú có thể nếm thử.”

Long ca nói xong, mấy chục người hạ lưu nhìn Thẩm Hàm, có người còn vuốt cằm hắc hắc nở nụ cười d*m đ*ng.

Lúc này thực khách bên trong quán ăn khuya cũng chạy, lão bản tránh ở một bên không dám lên tiếng, bọn họ cũng biết Long ca sở dĩ có thể ở nơi này hoành hành ngang ngược là bởi vì phía trên hắn ta có người, nghe nói là người quân đội, dù hắn ta thật sự giết người, cũng sẽ không bị làm sao.

Lúc nhóm người nở nụ cười d*m đ*ng, Thẩm Hàm nhìn chiếc xe vừa dừng lại cách đó không xa, mà người nào đó trong xe hướng hắn dùng khẩu hình nói: “Yên tâm.”

Thẩm Hàm ở chỗ không thể thấy gật đầu, Long ca đột nhiên đến bên người duỗi tay xé rách áo sơmi của Thẩm Hàm.

“Tới tới tới, trước cho mọi người nhìn dáng tiểu tử này.”

Lần này bên trong xe Trình Chí Trác chờ không nổi nữa, mở cửa xe, vọt về phía Thẩm Hàm, mà Thẩm Hàm không đợi Trình Chí Trác đi lên, đầu tiên lui về phía sau nửa bước, tiếp theo nâng một chân đá tới tròng mắt Long ca.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui