Tiểu Công Chúa

Ngày tháng bận rộn từng ngày trôi qua, Lý Việt cuối cùng cũng rút ra một ngày đi phủ công chúa gặp Lý Trân Trân.

Mấy ngày nay phủ công chúa sợ nơi yên tĩnh nhất kinh thành. Bên bình phong Lý Trân Trân đang học thêu khăn voan. Nàng từ nhỏ ít động tới mấy cái này, thêu cũng không tốt, nàng bĩu môi, không vui nói: “Sao lại thêu không đẹp chứ.”

Liễu Nhứ cười nói: “Chuyện này cũng phải có thiên phú, công chúa ngài tiện tay thêu là được.”

“Ta không muốn làm phụ hoàng thất vọng.”

Liễu Nhứ đang muốn mở miệng nói chuyện.

“Sao trẫm lại thất vọng.”

Lý Trân Trân vui mừng ngẩng đầu, Lý Việt xốc rèm châu đi vào “Phụ hoàng!, Trân Trân ném khung thêu, đứng dậy muốn nhào vào lòng hắn, trước đó vài ngày ngự y đã xác nhận thật sự có thai, Lý Việt tính toán sau khi cưới nàng tiến cung rồi mới nói cho nàng, nếu không nàng lại suy nghĩ miên man.

Thấy nàng nhào tới Lý Việt cuống quít bước nhanh tới, đón được nàng: “Chậm một chút.”

“Trân Trân rất rất nhớ phụ hoàng nha!”

Lý Việt cười cúi hôn lên trán nàng: “Phụ hoàng cũng vậy.”

Liễu Nhứ im lặng lui ra, Lý Việt ôm Trân Trân ngồi lên bàn, ngẩng đầu nhìn nàng, cười hỏi: “Tiểu công chúa của trẫm mấy ngày nay làm cái gì?”

“Thêu khăn voan ạ.”

Lý Việt cười: “Chỉ có khăn voan thôi sao? Không thêu yếm?”

Lý Trân Trân thẹn thùng lấy khăn che mặt mình, cách khăn hôn Lý Việt, chỉ chốc lát sau liền đem Lý Trân Trân hôn đến thở hồng hộc, mềm mại nằm trong lòng hắn, Lý Việt thở hổn hển buông ra nàng, Lý Trân Trân mê mang ngửa cổ nhìn hắn, ủy khuất nói: “Phụ hoàng không muốn Trân Trân sao.”

“Ngoan.” Lý Việt khó chịu nhưng lại sợ thương đến đứa trẻ, ngự y cũng nói qua ba tháng mới có thể hành phòng, tính tính chính là khoảng thời gian thành thân. Lý Trân Trân vẫn bĩu môi, Lý Việt nhìn đau lòng, kéo khăn xuống hôn môi nàng, đầu lưỡi chui vào khoang miệng nàng liếm hút, tay với vào y phục xoa xoa vú nhỏ.

Thời gian mang thai phần lớn nữ tử đều rất mẫn cảm, Lý Trân Trân đã lâu chưa được yêu thương, chỉ chốc lát sau liền động tình thở phì phò.

Lý Việt không yên tâm ôm nàng đến trên giường, cùng nàng ngủ một giấc.

Trước khi đi, Lý Việt kéo tay nàng hôn hôn: “Trân Trân, còn 10 ngày nữa phụ hoàng cưới con tiến cung, chờ phụ hoàng.”

“Phụ hoàng……”

“Phụ hoàng sẽ cho con một hoàng cung hoàn toàn mới.”

“Phụ hoàng…… Phụ hoàng còn chưa đi Trân Trân đã bắt đầu nhớ người rồi.” Trân Trân nước mắt doanh tròng đáng thương nhìn hắn.

“Ngoan, 10 ngày, chỉ là 10 ngày.”

Cọ xát hồi lâu Lý Việt mới từ cửa sau phủ công chúa rời đi.

Lý Trân Trân đối với chuyện trong hậu cung hoàn toàn không biết gì cả, nàng chỉ biết, nàng chỉ cần tin tưởng phụ hoàng là được.

10 ngày sau, ngày tốt giờ lành, xe ngựa đón dâu dừng trước cửa Lý phủ đón Lý Trân Trân đến hoàng cung.

Đoàn xe đón dâu dài lê thê, kéo xe tất cả đều là ngựa trắng, thị vệ cùng cung nhân đi theo đầy không khí vui mừng, Lý Trân Trân ngồi trên xe ngựa nạm đầy đá quý, trên đỉnh xe là trân châu nàng thích nhất.

Lý Trân Trân mặc phục sức Hoàng Hậu ngồi trong xe ngựa, nghe được ngoài xe tiếng các bá tánh hoan hô, nàng tay nhỏ nắm chặt.

Liễu Nhứ đi theo cười hỏi: “Công chúa, ngài sợ sao?”

Lý Trân Trân hít sâu một hơi: “Ta mới không sợ đâu!” Nàng quay đầu lại nhìn Liễu Nhứ, nghiêm túc nói, “Liễu Nhứ tỷ tỷ, phụ hoàng vì ta làm quá nhiều, ta biết vì cưới ta phụ hoàng nhất định làm rất nhiều rất nhiều chuyện, bao gồm chuyện ta biết cũng bao gồm chuyện ta không biết. Phụ hoàng yêu ta, hắn nguyện ý thay ta làm tất cả, ta cũng yêu phụ hoàng! Ta nguyện ý làm càng nhiều cho phụ hoàng! Trước mắt, ta có thể làm cho phụ hoàng nhất đó là làm một Hoàng Hậu tốt, làm bạn với phụ hoàng cả đời, chăm sóc hắn, yêu hắn.”

Lý Trân Trân nắm chặt tay: “Cho nên ta không sợ!”


Liễu Nhứ nghe nàng lời này, sửng sốt một lát mới lau lau đôi mắt: “Công chúa, ngài trưởng thành rồi.”

Lý Trân Trân nở nụ cười xinh đẹp.

Trong tiếng pháo mừng đoàn xe chẫm rãi đi đến trước Tuyên Võ Môn, Lý Trân Trân từ trên xe ngựa xuống, vịn tay Cao Thịnh từng bước đi vào hoàng cung nơi nàng sinh ra, bất quá mới rời đi một tháng, phảng phất hết thảy đã không còn giống trước kia.

Nàng lần đầu tiên đi vào đại điện, trước mặt văn võ bá quan bướ lên bậc thang chậm rãi đi lên trên.

Nàng có chút gấp gáp, sao còn chưa thấy phụ hoàng nữa?

Trong lúc nóng nảy nàng nhìn thấy trên mặt đất có thêm một cái bóng, nàng trong lòng vừa động, ngẩng đầu liền thấy Lý Việt chờ không kịp bước xuống đón.

Lý Trân Trân dưới chân cũng nóng nảy, nàng duỗi tay về phía Lý Việt, lẩm bẩm kêu “Phụ hoàng”, Lý Việt nắm lấy tay nàng, cười với nàng.

Trước mặt nhiều văn võ bá quan như vậy phụ hoàng lại cười như một đứa trẻ.

Phụ hoàng rất vui đi?

Nàng cũng rất vui ha!

Lý Trân Trân trở tay cầm chặt tay Lý Việt, đôi mắt chua xót tươi cười xinh đẹp, Lý Việt cười kéo tay nàng, từng bước một dẫn nàng tới nơi cao nhất.

Cao Thịnh tuyên đọc thánh chỉ sách phong, quan viên Lễ Bộ cung kính ghi tên vào hoàng gia, cuối cùng là Lý Việt tự mình tế thiên địa tế tổ tông, nói cho mọi người, Lý thị từ hôm nay trở đi là Hoàng Hậu của hắn!

Sau khi lễ nghi rườm rà kết thúc, Lý Trân Trân được kiệu liễn đưa đến Trường Nhạc Cung, đây là cung điện của Hoàng Hậu.

Lúc này, trong ngoài mệnh phụ đều đã tới, các nàng còn thật sự chưa bao giờ gặp qua Lý Trân Trân, hôm nay đại điển long trọng như vậy các nàng đều biết tân hoàng hậu ở trong lòng bệ hạ có bao nhiêu phân lượng, lại thấy nàng mỹ mạo như thế, mỗi người đều cung kính hành lễ.

Đợi gặp hết tất cả mọi người sắc trời đã tối, Lý Trân Trân được đỡ đi tẩm điện, Liễu Nhứ chờ, cười mang cho nàng chút đồ ăn, liền nhỏ giọng nói: “Công chúa, bệ hạ cho người báo tin, ngài ấy sắp tới rồi.”

“A…………” Lý Trân Trân khẩn trương nắm chặt tay.

Liễu Nhứ cầm lấy khăn voan nàng tự thêu đội lên cho nàng, trêu ghẹo nói: “Chờ bệ hạ tới bóc khăn voan.”

“…………” Mặt Lý Trân Trân đỏ bừng, đang muốn phản bác lại thấy dưới chân xuất hiện một cái bóng khác, nàng run lên, Liễu Nhứ cười hành lễ với Lý Việt liền lui ra, cũng kêu hết tất cả người hầu hạ đi.

Lý Trân Trân cũng không dám trợn mắt, nhắm chặt hai mắt, thẳng đến khuôn mặt chạm đến thân thể quen thuộc, cơ thể nàng rung càng thêm lợi hại, Lý Việt ấn mặt nàng lên bụng hắn, dùng tay đi cách khăn voan vuốt ve mặt Trân Trân, nhẹ giọng nói: “Đây là Trân Trân của trẫm sao.”

Trân Trân còn chưa nói chuyện Lý Việt lại nói tiếp: “Hết thảy đều không chân thật, hôm nay lúc trẫm nắm tay con đi tế bái tổ tông còn sợ hãi hết thảy chỉ là mơ.”

Lý Trân Trân nhanh mở miệng: “Phụ hoàng! Là Trân Trân! Là Trân Trân!”

Lý Việt cười, lại nói: “Vậy Trân Trân nói cho phụ hoàng nghe, hiện tại con là gì của trẫm?”

Giọng Lý Trân Trân rất nhỏ lại mang theo vui sướng nói: “Trân Trân, Trân Trân gả cho phụ hoàng, là Hoàng Hậu của phụ hoàng.”

Lý Việt lại cười, tay vuốt ve sau lưng nàng: “Trân Trân có mặc chiếc yếm con thêu không?”

“…… Dạ.” Trân Trân ngượng ngùng gật đầu.

Tiếp theo Lý Việt lại không nói gì, Trân Trân kinh ngạc, Lý Việt nói: “Phụ hoàng tới bóc khăn voan, được không?”

Trân Trân khẩn trương, lại không đề phòng Lý Việt buông lỏng ra nàng, nàng “A” lên một tiếng, Lý Việt lại đột nhiên quỳ một gối trước mặt nàng, nàng kinh hãi, phụ hoàng là hoàng đế, sao có thể quỳ trước mặt nàng được!

Nàng đầy mặt khiếp sợ, khăn voan vừa động Lý Việt liền chui đầu vào. Trân Trân trợn to hai mắt, ngơ ngác mà nhìn gương mặt Lý Việt gần trong gang tấc, dưới khăn voan đỏ, mặt Lý Việt cũng bị nhuộm thành màu đỏ, Lý Việt cười: “Phụ hoàng xác nhận qua, đúng là Trân Trân của trẫm rồi.”

“Phụ hoàng……Ưm.”


Lý Việt bắt được môi nàng mút hôn, lần lượt mà dùng môi đè nặng nàng nàng, cũng không vươn đầu lưỡi, Lý Trân Trân vội vàng vươn lưỡi nhỏ lại lần lượt mà bị áp trở về.

Dù vậy, Trân Trân vẫn bị hôn đến thở hồng hộc.

Lý Việt lúc này mới buông cánh môi nàng ra, cùng nàng hai mắt đối diện, nhẹ giọng nói: “Tiểu tân nương của trẫm.”

“Phụ hoàng……”

Lý Việt ôm eo nàng, hôn xuống miệng, cổ nàng, Lý Trân Trân ngửa đầu rên rỉ, Lý Việt cười nói: “Chỉ mới hôn vài cái đã động tình như vậy, có phải bảo bối rất muốn phụ hoàng hay không?”

“Dạ…… A…… phải…… Trân Trân rất nhớ phụ hoàng…… Phụ hoàng……”

“Phụ hoàng muốn xem yếm Trân Trân tự thêu, cho xem không?” Lý Việt vừa nói, bàn tay to vuốt ve sau lưng nàng, sau lưng Trân Trân như bị bỏng, rất muốn tay phụ hoàng có thể tiến vào, nàng “Ưm a” lẩm bẩm nói: “Cho, chính là cho phụ hoàng xem…… A…..nha.…”

Tay Lý Việt từ vạt áo đi vào, trước sờ tấm lưng bóng loáng của nàng, tay lần lượt đi qua dây yếm tới dây lưng, rồi lại lần lượt rời đi, Trân Trân khó chịu xoắn xuýt, rất muốn phụ hoàng cởi bỏ nó.

Tay Lý Việt lại rất có hứng thú mà đi tới phía trước, vuốt ve hoa thêu trên yếm: “Trẫm đoán xem, phía trên có phải là thêu phù dung hoa hay không?” Vuốt một lát khó tránh khỏi sẽ đụng tới núm vú, nhưng Lý Việt đụng tới rất nhanh liền rời đi.

Lý Trân Trân khó chịu cực kỳ, thanh âm mang theo khóc nức nở: “Phụ hoàng cởi bỏ ra xem đi…… Ô ô ô……”

Lý Việt lúc này mới cười hỏi nàng: “Có phải muốn phụ hoàng sờ sờ hay không?”

“Muốn, muốn…… Phụ hoàng phụ hoàng……”

“Tiểu tân nương của trẫm muốn trẫm sờ chỗ nào?”

Trân Trân ưỡn ngực: “Muốn phụ hoàng sờ sờ, ô ô ô…… Thật là khó chịu……”

Tay Lý Việt lúc này mới trùm lên ngực Trân Trân, cách yếm xoa nắn, cơ thể Trân Trân mềm nhũn, Lý Việt càng xoa càng nhanh, càng xoa càng mạnh, tiếng Lý Trân Trân rên rỉ tràn ra, hai mắt nàng nhắm nghiền: “Tay phụ hoàng tiến vào…… Vói vào đi mà…… Ô ô ô……”

Lý Việt nhìn nàng khó chịu nhăn mặt, trong mắt hắn đầy ý cười rốt cuộc đem bàn tay tiến vào yếm nhỏ, lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào núm vú nửa cúng của Trân Trân, Trân Trân thoải mái rên rỉ: “Ưm a…… A…… Phụ hoàng…… Phụ hoàng xoa xoa nó…… hức……”

Lý Việt xoa nắn vú nhỏ, Trân Trân lại cảm thấy quần áo vướng bận, tự mình duỗi tay cởi nút thắt, nhưng lễ phục rất khó cởi, tay nàng lại vô lực căn bản cởi không ra.

Lý Việt lại không giúp nàng.

Trân Trân ủy khuất khóc thút thít, oán giận: “Phụ hoàng hư quá……”

“Phụ hoàng hư chỗ nào? Hửm?”

“Phụ hoàng không giúp Trân Trân cởi quần áo, hức hức……”

Lý Việt cười nói: “Phụ hoàng xoa cho Trân Trân thoải mái rồi mới cởi, được không nào?”

“Không muốn không muốn…… Phụ hoàng cởi quần áo Trân Trân đi, Trân Trân muốn phụ hoàng thao…… hu hu hu……”

“Tiểu tao hóa.” Lý Việt yêu thương nói một tiếng, còn muốn tiếp tục trêu nàng, lại không đề phòng Lý Trân Trân đột nhiên đá giày, dùng chân đi dẫm lên côn th*t hắn.

Lý Việt làm sao không muốn cho được?

Chân nhỏ Lý Trân Trân mềm mại, vài cái liền dẫm cho côn th*t hắn nửa cứng, Lý Việt thở sâu, nhéo vú nàng: “Không yên phận!”

“A……” Trân Trân dưới chân càng dùng sức mà xoa dẫm lên côn th*t Lý Việt, vú nhỏ dùng sức cọ cọ lòng bàn tay Lý Việt.


Hô hấp Lý Việt cũng dần dần nặng nề, Trân Trân rốt cuộc mang thai hắn cũng không dám trêu đùa nàng quá lâu, huống hồ hắn cũng có chút chịu không nổi. Hắn rốt cuộc duỗi tay cởi nút thắt trên áo Lý Trân Trân, xé mở lễ phục, bên trong quần áo lần lượt bị xé rách, cũng chưa tới kịp cởi rốt cuộc thấy được áo yếm bên trong, quả nhiên là thêu hoa phù dung.

Hắn tiến lên, cách đỏ yếm đỏ thẫm ngậm lấy núm vú nhỏ, Trân Trân thoải mái rên rỉ thật dài: “Phụ hoàng…… A…… Phụ hoàng…… ưm a……”

Lý Việt chỉ chốc lát sau liền mút ướt hai bên yếm, hắn cũng thấy không đủ, hắn vẫn như cũ quỳ trên mặt đất, duỗi tay cởi yếm nhỏ lộ ra làn da tuyết trắng cùng núm vú đỏ bừng, còn có dấu vết tay hắn nặn ra.

Hắn ngậm lấy núm vú, ôm chặt Trân Trân hút đến phát ra tiếng chậc chậc, không rõ nói: “Khi nào mới có thể có sữa.”

“A…… núm vú bên kia cũng muốn…… Phụ hoàng…… Phụ hoàng…… ưm a……” Lý Trân Trân nâng núm bên kia đưa tới miệng Lý Việt, Lý Việt lại tới liếm bên đó, đôi tay Trân Trân ôm lấy cổ Lý Việt, dưới chân vẫn dẫm lên côn th*t Lý Việt.

Đầu Lý Việt chôn giữa hai ngực nàng liếm mút, đầu nàng vô lực dựa vào hắn, thở hổn hển nói bên tai Lý Việt: “Bổng bổng phụ hoàng cứng quá…… A…… nó chọc chân Trân Trân …… Phụ hoàng thao con đi…… Phụ hoàng…… hức…… A…… ưm a…… Phụ hoàng……”

Lý Việt liếm vú nhỏ nàng, côn th*t đích xác bị Lý Trân Trân dẫm đến càng ngày càng cứng. Hắn đứng lên, cẩn thẩn đặt Lý Trân Trân nằm trên giường, hắn bò đến trên giường, quỳ hai bên sườn Lý Trân Trân, nói: “Cởi quần áo cho trẫm.”

Tay Lý Trân Trân vô lực vẫn cố dùng sức nâng lên cởi đai lưng Lý Việt, thật vất vả mới cởi được, nàng kéo quần Lý Việt xuống, côn th*t bắn ra tới, nàng mê luyến mà “A” một tiếng.

Lý Việt trực tiếp dùng côn th*t chọc núm vú nàng, nóng quá cứng quá, Trân Trân thoải mái đến rơi vài giọt nước mắt, nàng nức nở rên rỉ: “Trân Trân thích…… Trân Trân rất thích…… A…… ưm a……”

“Tiểu tao hóa, tự mình kẹp chặt cho phụ hoàng thao.”

Lý Trân Trân khóc thút thít đôi tay ôm chặt hai vú nhỏ, nhìn côn th*t màu đỏ tím của Lý Việt tới tới lui lui trên làn da trắng nõn, nàng rên rỉ hai chân kẹp chặt, chảy thật nhiều thật nhiều nước.

Nàng theo bản năng mà vươn đầu lưỡi, lúc côn th*t tới nàng liền liếm một ngụm. Nàng lại há mồm ngậm lấy, dùng sức liếm mút lỗ nhỏ trên quy đầu, Lý Việt duỗi tay chống ván giường, đỏ mắt thao cái miệng nhỏ của nàng.

Dưới trạng thái như vậy hắn căn bản không dám thao tiểu huyệt Trân Trân, sợ bị thương đứa trẻ, hắn hung mãnh mà thao cái miệng nhỏ Trân Trân, thẳng chọc tới cổ họng, Trân Trân chảy nước mắt, lúc hắn muốn rời khỏi Trân Trân lại dùng đầu lưỡi liếm quy đầu, hai tay giữ côn th*t không cho hắn đi.

Lý Việt bị Trân Trân vừa hút vừa cắn, qua một hồi hắn liền bắn toàn bộ long tinh trong miệng nàng, Trân Trân một ngụm nuốt vào giương mắt nhìn hắn, nức nở hỏi: “Phụ hoàng thoải mái không ạ……”

Trên cánh môi nàng thậm chí còn dính chút chất lỏng màu trắng.

Hô hấp Lý Việt cứng lại, hắn ôm Trân Trân ngồi dậy để nàng dựa ngồi vào đầu giường. Hắn xé váy Trân Trân, bẻ hai chân nàng ra, trực tiếp ghé vào giữa hai chân nàng dùng đầu lưỡi liếm tiểu hoa đế nàng.

Trân Trân sướng đến thét chói tai, nước trong tiểu huyệt chảy vào miệng hắn.

Lý Việt liếm hoa đế, liếm cửa tiểu huyệt nàng, nhẹ nhàng gặm cắn tiểu hoa đế, Trân Trân khóc thút thít: “Trân Trân khó chịu…… hức hức…… Phụ hoàng…… Phụ hoàng tiến vào…… Ô ô ô……”

Lý Việt sợ bản thân không khống chế được, nghĩ nghĩ rồi dùng đầu lưỡi cắm vào tiểu huyệt nàng.

Đầu lưỡi mềm mại ấm áp cùng côn th*t hoàn toàn không giống nhau, nhẹ nhàng liếm quanh tiểu huyệt, cả người Trân Trân đều đang run lên, nàng vô lực mà dựa vào đầu giường, giương chân rên rỉ.

Lý Việt lại chuyển sang liếm mút hoa đế, Trân Trân lắc đầu, trực tiếp đến, phun ra rất nhiều nước, Trân Trân run rẩy khóc thút thít: “Con muốn phụ hoàng…… Trân Trân muốn phụ hoàng thao…… hức hức…… Phụ hoàng…… Bệ hạ…… Bệ hạ thao Trân Trân……”

Lý Việt thương tiếc mà ngồi quỳ lên, duỗi tay muốn lau nước mắt cho nàng, Trân Trân lại dùng tay nhỏ non mềm lôi kéo côn th*t Lý Việt cắm vào tiểu huyệt nàng: “Trân Trân muốn bổng bổng của phụ hoàng …… A…… ưm a……” Trân Trân bắt lấy côn th*t chọc vào cửa tiểu huyệt, thoải mãi đến cả người bắt đầu phiếm hồng.

côn th*t Lý Việt càng thêm cứng, hắn thở sâu còn muốn khống chế.

Lý Trân Trân lại bò lên, tiểu huyệt huyệt cọ cọ  ngậm lấy quy đầu “A ~~~”, Lý Trân Trân ngâm nga, Lý Việt cũng không khỏi thở hổn hển, hắn nhanh chóng đẩy Lý Trân Trân ra, Lý Trân Trân khóc lóc không chịu.

Lý Việt trực tiếp đi vào.

Lý Trân Trân không tiếng động mà rên rỉ, Lý Việt quỳ gối trên giường, bẻ hai chân nàng rút côn th*t ra, lại oán hận vọt vào: “Thiếu thao như vậy?”

“Hu hu hu…… Trân Trân muốn phụ hoàng…… bổng bổng phụ hoàng nóng nóng…… Cứng quá nga…… Trân Trân rất thích ~~~ a ~~~ Trân Trân muốn phụ hoàng thao mỗi ngày~~~”

“Tiểu dâm phụ! Hoài hài tử làm sao bây giờ!”

“A ~ưm a ~~ hoài hài tử cũng muốn bị bệ hạ thao ~ Trân Trân là tiểu tân nương của bệ hạ a ~~ bệ hạ ~~~”

Lý Việt kéo chân Lý Trân Trân lên vai, đem côn th*t thao đến chỗ sâu nhất, Lý Trân Trân sướng đến kẹp chặt tiểu huyệt, nàng dựa vào đầu giường, hai mắt mê ly, nhìn Lý Việt rên rỉ: “Phụ hoàng…… Phụ hoàng…… Ngài thích không…… Thích thao Trân Trân không…… Phụ hoàng phụ hoàng……”

“Thích.” Trán Lý Việt đầy mồ hôi.

Lý Trân Trân nức nở duỗi tay: “Muốn phụ hoàng ôm thao……”

Lý Việt ôm lấy nàng, ôm nàng trực tiếp xuống giường, đem nàng ôm đến bên cửa sổ, đè nàng trên cửa sổ thao.

Vừa thao vừa hỏi: “Hoài hài tử, cũng để hài tử nhìn xem mẫu hậu nó bị thao như thế nào?”


“Ô ô ô…… Không được……”

“Vì sao không được? Tiểu tân nương của trẫm không phải tiểu dâm phụ sao? Hử?”

Trân Trân khóc lóc lắc đầu: “A ~~ Trân Trân chỉ là tiểu dâm phụ của phụ hoàng …… Người khác không thể nhìn …… Phụ hoàng…… sâu quá…… A ~~~ Trân Trân chỉ tao với phụ hoàng thôi~~~”

“Bảo bối, tâm can, Kiều Kiều……tiểu yếu ớt của Trẫm ……” côn th*t Lý Việt cắm trong tiểu huyệt, ôm Lý Trân Trân xoay người, sướng đến Lý Trân Trân thét chói tai. Lý Việt yêu thương ôm Lý Trân Trân ngồi lên cửa sổ, hắn đứng thao.

Lý Trân Trân giống như thuyền nhỏ nước chảy bèo trôi, hai chân quấn chặt hông Lý Việt, đôi tay ôm lấy Lý Việt, ở trong biển tình dục tận tình phóng túng.

“Bảo bối, con là tân nương của ai?”

“Trân Trân là tân nương của phụ hoàng, Trân Trân là của phụ hoàng…… A……”

Lý Việt mồ hôi đầy đầu, đã muốn tàn nhẫn thao nàng rồi lại muốn lo lắng nàng đang mang thai. Tiểu huyệt Lý Trân Trân nhỏ hẹp lại ướt át hút chặt, côn th*t hắn không khống chế được bị tiểu huyệt Lý Trân Trân hút vào trong thao.

Lý Trân Trân còn rên rỉ nói: “A ~~tiểu huyệt Trân Trân chỉ cho phụ hoàng thao…… ưm a ~~~ Trân Trân kẹp rất chặt ~~ phụ hoàng ~~ phụ hoàng ~~~”

Lý Việt vỗ lưng nàng, thở dốc nói: “gọi tên trẫm.”

Trân Trân bị đánh đau, kẹp đến càng chặt, đầu dựa trên bờ vai hắn, nhẹ giọng rên rỉ: “Lý Việt ~~~ Lý Việt ~ thao Trân Trân ~~ a ~~~ưm a ~~~”

“Con là tiểu tao hóa của ai.”

“Trân Trân là tiểu tao hóa của Lý Việt ~~~ưm a ~~ a ~ Trân Trân chỉ cho một mình Lý Việt thao ~~~bổng bổng Lý Việt vừa cứng vừa lớn ~~nóng~~ a ~ a ~~ Trân Trân rất thích ~~hức~~~ Trân Trân muốn Lý Việt ôm thao ~~~”

Lý Việt ôm vào ngực, tay nâng mông nàng một chút lại một chút mà hướng lên trên thao, mặt lung tung chôn giữa hai ngực nàng, Lý Việt cũng động tình, hắn lẩm bẩm kêu “Bảo bối, bảo bối”, lần thứ hai bắn đầy bụng Lý Trân Trân.

Lý Trân Trân ở trong lòng ngực hắn rên hừ hừ, không muốn ở Trường Nhạc Cung, muốn đi Văn Đức Điện.

Lý Việt kêu xe ngựa tới, đưa hắn cùng Lý Trân Trân đi Văn Đức Điện, hắn dùng đại áo choàng bọc kỹ Lý Trân Trân, ôm vào trong xe ngựa, mông Lý Trân Trân cọ cọ côn th*t Lý Việt, rên rỉ còn muốn thao.

Cao Thịnh đưa người đi, xe ngựa ngừng giữa đường, ngừng ở dưới ánh trăng, Lý Trân Trân ngồi trên đùi Lý Việt vuốt ve côn th*t hắn.

Lý Việt xoa mông nhỏ nàng, côn th*t theo tay nhỏ vuốt ve cũng dần trở nên cứng nóng.

“Ưm~~~ phụ hoàng ~~~ bệ hạ ~ Trân Trân rốt cuộc gả cho ngài…… Trân Trân là tiểu tân nương của ngài~~ ngài dùng sức thao tiểu tân nương của ngài nha, được không ~~ được không ~~hả? Phụ hoàng ~~ a ~~~”

Lý Việt cắn bả vai nàng, đáp: “Được.”

“Thao Trân Trân là sướng nhất, phải không? ưm ~~~ a ~~”

“Thao Trân Trân của trẫm là thao sướng nhất……ưm~~ bảo bối…… Bảo bối…… Kẹp chặt phụ hoàng…… Bảo bối muốn phụ hoàng bắn cho con không, hử?”

Lý Trân Trân lắc lư cơ thể, lần thứ hai đưa vú nhỏ đến miệng Lý Việt, nhấm hai mắt nói: “Bảo bối muốn bệ hạ bắn vào trong bụng ~~~ bảo bối muốn long tinh bệ hạ~~~ bảo bối phải bị bệ hạ bắn đầy tiểu huyệt~~ưm~~a~~ a ~~~”

“Hảo…… Bảo bối kẹp chặt chút nữa…… Bảo bối sao lại mềm như vậy, hử?” Lý Việt ngậm núm vú trong miệng, tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng của nàng, côn th*t bị tiểu huyệt ướt át mềm mại bao lấy, thoải mái thở dài.

“Bị bệ hạ thao ~~~ a ~~~ bệ hạ ~~ bảo bối muốn tới ~~~ưm~~ bảo bối muốn bệ hạ bắn vào trong~~ a ~~~” Tiểu huyệt Lý Trân Trân hút chặt, Lý Việt ôm chặt nàng, đem long tinh bắn đầy bụng nhỏ.

Yên tĩnh một lát, xe ngựa tiếp tục chạy về Văn Đức Điện.

Sau nửa canh giờ, trên long sàng Văn Đức Điện lần thứ hai vang lên tiếng rên rỉ nam nữ hoan hảo.

Ngoài phòng Cao Thịnh cùng Liễu Nhứ liếc nhau, sôi nổi cười.

Bọn họ cũng đều biết, ngày như vậy không phải bắt đầu, càng không phải kết thúc, mà là ngày qua ngày đều sẽ như vậy.

***

Sau trong sách sử có ghi lại, Võ Đế Lý Việt cùng Hoàng Hậu Lý thị vô cùng ân ái, Hoàng Hậu Lý thị tiêu phòng chuyên sủng, hai người có ba trai một gái. Võ Đế Lý Việt khi còn tại vị, quốc lực cường đại, tứ hải tới triều, bá tánh an cư lạc nghiệp.

Câu chuyện tình yêu Võ Đế Lý Việt cùng Hoàng Hậu Lý thị được người đời sau tán dương, được xưng là đế hậu mẫu mực.

………HOÀN………

Lemon: Vậy là đã hoàn truyện rồi, cảm ơn tất cả các cô gái đã theo dõi và ủng hộ bộ Tiểu Công Chúa, hẹn gặp các cô ở những bộ truyện khác! Tạm biệt 👋


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận