Tiểu Cữu Vĩ Hồ

Nằm dài trên giường, cô nhớ lại những ngày mà cùng anh ở Hawi, thật vui nha.
" Cốc Cốc "
- Nhi, là chị
Cô ngồi thẳng dậy : Vâng
Chị Minh bước vào với bộ đồ ở nhà đơn giản.
- Nhi, chị có chuyện muốn nói
Cô mỉm cười nhìn chị Minh đến ngồi kế bên mình
- Chị muốn nói gì sao?
- À, thực ra...chị muốn đưa mẹ lên thành phố... - Chị Minh ấp úng - Sẽ thuê một khu chung cư nhưng chị hứa vẫn làm giúp việc ở đây
- Kô cần đâu, cứ để mẹ chị ở đây, vài bữa nữa thôi, bố Kim sẽ đi về với Mẹ Linh Nhi rồi, nhà này sẽ rất trống
Chị Minh kinh ngạc, kô tin vào tai mình, kô phải bà chủ nhà này đã mất cách đây hơn 20 năm sao? Sao lại đi theo?
- Hì, thế nhé, cứ bảo mẹ chị dọn hành lý, em sẽ bảo Bố kêu người đến đón
- Chuyện này...sẽ phiền, chị nợ em quá nhiều
- Kô sao, hì, mà chị Minh, chị đừng yêu em đấy - Cô cười híp mí
- Ơ ...- Chị Minh tròn mắt, đỏ mặt lắp bắp - Chị..Chị về phòng nói chuyện với mẹ, đồ ăn dưới nhà đấy, em tắm xong rồi xuống ăn.
Cô mỉm cười quan sát chị Minh đi ra khỏi phòng, tay ôm trán, thực đau đầu nha.

~~Sáng hôm sau.
*CốC CốC*
Đầu tóc cô hơi mất trật tự, nói thẳng ra là...rối, áo len rộng cổ, thùng thình dài đến trên đùi, chiếc quần tất đen mỏng bó trọn cặp đùi xinh đẹp,tay dụi dụi mắt trông rất...ách, câu nhân a.
Anh nhếch môi, bước vào phòng cô rất tự nhiên rồi ngồi trên giường
Cô đưa tay lên che miệng, ngáp một cái thật dài
- Anh....Chờ em tý
Rồi cô lững thững đi tới tủ áo quần lấy ra một bộ đồ ... vẫn váy dài, vẫn áo phông trơn, rồi bước vào tolet vscn.
Anh ngồi ở ngoài, đánh giá phòng cô. Nó hơi bé...so với anh (*kô bé đâu, 20m vuông đấy) Mọi thứ đều được xếp ngăn nắp, từ những thứ bé đến thứ lớn, đều được sắp xếp cẩn thận và sạch sẽ, đặc biệt nó rất thơm, mùi hương mà chỉ cô mới có.
Đão mắt một vòng, anh dừng lại ở một bức tranh lớn đặt ở đầu giường. Là một bước họa về gia đình, có một cô gái ...rất giống cô nhưng đôi mắt lại khác cô hoàn toàn, đôi mắt cô màu đỏ, đa cảm xúc, lại nhanh nhẹn và thông minh, còn đôi mắt người con gái trên ảnh màu xanh lục, nó dịu dàng, thùy mị. Kế bên là một người con trai, rất điển trai, nhìn qua là biết Kim Ngạn hồi trẻ vì so với giờ, ông kô già mấy, trên tay cô gái có đôi mắt anh lục là một đứa trẻ rất xinh xắn, đôi mắt màu đỏ, kiều diễm và câu nhân.
Anh cứ nhìn chằm chằm nó mà kô để ý cô đến kế bên anh lúc nào, đến khi một bàn tay mát lạnh ôm quàng qua cổ, một cơ thể nhỏ bé ngồi lên chân, mùi hương quen thuộc mà anh thích. Anh quay lại nhìn cô
- Đi ăn sáng đã nhé?
- Vâng - Cô vẫn lim dim mắt ngái ngủ, có lẽ cô hơi mệt vì hôm qua phải ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ kô ngủ được.
Anh đứng dậy, đỡ cho cô khỏi ngã rồi đi trước, cô lại lẽo đẽo theo sau, trông như con cún nhỏ ngoan ngoãn đi theo chủ vậy.
Họ vẫn đến quán phở cũ, vẫn loại phở cũ và .... anh vẫn muốn ăn đũa của cô như cũ.
Đến trường
Chiếc audi bạc bí ẩn vẫn dừng lại trước cổng trường như mọi khi và luôn thu hút mọi ánh mắt của người nhìn.
•Nghe đồn, người lái xe chở Nhi Nhi là một anh chàng đẹp trai. Nghe đồn, anh ta còn rất giàu có. Nghe đồn, anh rất chiều chuộng Nhi Nhi. Nghe đồn, anh là người tình của Nhi Nhi. Nghe đồn,....
Cô tháo dây an toàn, chồm qua người anh, kéo anh lại hôn một cái vào môi anh như mọi khi. Nó kô còn làm anh ngạc nhiên nữa.
Cô liếm liếm môi
- Vẫn ngọt nhỉ... - Cười híp mí
- Lát chờ tôi ở cổng ! - Nói xong, anh với tay ra sau xe lấy chiếc cặp nhỏ màu xanh cho cô.
Cô vẫy tay anh khi chiếc xe vích gas đi phóng thẳng.
Cô lại tung tăng đi vào trường trước những ánh mắt vui vẻ của mọi người. Đi đến đâu, tiếng nói " Chào, Nhi Nhi" hay " Nhi Nhi, sáng tốt lành" luôn vang lên, đáp lại mọi người là nụ cười tươi và câu nói nhẹ nhàng, dễ nghe " Sáng tốt lành" Cô luôn được lòng mọi người nhờ tính hòa nhã, dù người ta làm gì đắc tội với cô, nhưng đáp lại họ chỉ là nụ cười và câu nói nhẹ nhàng " Kô sao đâu mà ", cũng đôi khi, cô kô phải người có lỗi nhưng cô luôn là người xin lỗi trước, như thế, ai mà ghét cô được đây? Cô tuy kô thích và dường như kô động chạm vào con trai, nhưng cô vẫn kô phải chảnh " cún " như những người con gái khác, Cô lại đặc biệt thích nữ giới...
Vừa bước vào phòng, đảo mắt xung quanh tìm hình bóng quen thuộc của thằng bạn thân. Dừng lại ngay ở cái con người mặt áo sơ mi trắng gọn gàng, đầu tóc chải gọn gàng đen mượt, nằm sấp xuống bàn ngủ trông thật mệt mỏi, kế bên là Melry, cô bé đang đọc sách gì đấy, nhìn rất tập trung.
Cô đi lại gần, thì
- Nhi? Sáng tốt lành
- Lớp trưởng, sáng tốt lành - Cô cười
Nghe thấy tiếng cô, Melry và Ron đồng lọat ngước mặt lên.

- Nhìn...gì ghê thế? - Cô chảy mồ hôi
- Nhi Nhi, cậu đã đi đâu trong cả tuần qua? - Ron tức tửi hỏi
- Như trên!
- Đi chơi a - Cô cười tươi, bước lại gần bàn họ đặt cặp ngồi xuống.
- Cậu...hừ! - Ron giận dỗi, cậu giận vì Nhi Nhi đã có người con trai khác mà quên mất cậu, cậu giận vì Nhi Nhi đi mà kô chào cậu một tiếng, Cậu giận vì...
- Anh thôi đi! Như đang ghen ấy - Melry nhìn Ron khó chịu
Cô chảy mồ hôi, nhún vai, lôi từ cặp ra hai hộp nhỏ, đưa Ron màu đen, Melry màu trắng
- Ron, tớ kô có lãng quên cậu, tớ cũng kô quên mua quà cho cậu.
Vâng, câu cuối bị bỏ trống, là cậu giận vì Nhi Nhi kô mua quà cho cậu sau khi đi chơi về :3
- Giỏi - Cậu cầm hộp quà nhỏ ngắm nghía
- Nhi, em về rất đúng lúc đấy, mai là lễ King Girl, trường tổ chức, em là một trong 15 người có phiếu bầu chọn nhiều nhất - Melry cầm trên tay hộp quà, nói nhẹ vs cô
- King Girl? Em sao? Trời ạ.... - Cô nhăn nhó
- Ở bảng thông báo ấy, đi, chị dẫn em đi - Melry quay qua Ron - Anh đi cùng kô?
Ron khoát tay
- Anh kô, anh chơi game
- Ừ
Thế là cô cùng Melry đi đến thông báo trường.
Bảng thông báo lớn có chủ đề được trang trí rất đẹp màu vàng kim
" THE KING GIRL"
Thể lệ thi như sau

• Sẽ có 15 cô gái có phiếu bầu chọn nhiều nhất được tham gia cuộc thi
• Vào ngày 21/2/2014 sẽ bắt đầu cuộc thi với các phần như sau
+) Thời Trang
+) Hát hoặc múa
+) Đối đáp
+) Trí tuệ
+) Bơi lội
+) Tự chọn
• Điểm cho các thí sinh là 4 vị giám khảo ( vào ngày thi sẽ tiết lộ ) và phiếu bầu chọn của các sinh viên.
Đọc một hồi, cô đau đầu
- Kô phải chứ? Chị cũng đi thi?
- Kô, chị sẽ...nghỉ ốm
- Vậy còn em?
- Em sẽ đi thi a


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận