Tiểu Dạ Khúc

Edit: Salween

Beta: Gà

Cuối cùng Lâm Lạc cũng dò la được tin tức vì sao bốn đóa kim hoa cứ không chịu gặp các cô.

“Không phải vì Tiểu Tịch thối tham luyến sắc đẹp cứ nhìn chằm chằm người ta, cũng không phải vì dáng dấp bọn mình khiến người khác ghen ghét, trong chuyện này còn có ẩn tình, kết thù kết oán lâu rồi ấy.”

Sở Chiêu ngẩng đầu lên, tò mò hỏi: “Chẳng lẽ kiếp trước cậu đi đào mộ tổ tiên nhà người ta à?”

“Không có à nha.” Lâm Lạc nghiêm túc nói: “Nhưng mà, nghe nói lúc đầu khi chia phòng ngủ các cô ấy đã đi tìm phòng hậu cần, muốn đổi phòng ký túc với chúng ta, thầy giáo ở phòng hậu cần gọi điện thoại cho tớ, hỏi tớ có muốn đổi phòng hay không, lúc đó tớ ngại phiền phức nên nói không đổi. Vì nguyên nhân này, mà bốn đóa kim hoa vẫn ghi hận chúng ta.”

“Phòng này có gì tốt mà đòi đổi.” Kim Tịch nghi hoặc khó hiểu: “Đều ở chung một tầng, cùng một hướng, không phải ký túc nào cũng giống nhau sao?”

“Vậy cũng không giống hẳn!” Vẻ mặt Lâm Lạc hết sức nghiêm túc: “Bên đầu kia của bọn họ, hầu hết là trộn lẫn các nam sinh của những học viện khác, đầu này của chúng ta, học viện quốc phòng là chiếm đa số, về mặt này thì có chỗ chênh lệch, cậu hiểu chưa…”

Kim Tịch và Sở Chiêu đồng thời lắc đầu.

“Nói vậy mà hai cậu vẫn chưa hiểu ra nữa” Lâm Lạc giải thích: “Ký túc xá của nam sinh quốc phòng bên này, chắc chắn rất gọn gàng sạch sẽ, chăn gấp y như miếng đậu hũ, học viện cũng phái người kiểm tra không theo định kỳ. Bên kia đương nhiên không giống rồi, không có ai quản, tất vứt loạn, mùi thơm gì cũng có hết.”

Kim Tịch vỗ gáy: “Thì ra là vậy!”

“Còn nữa, không phải học trưởng Bạc Diên ở đối diện chúng ta sao.” Lâm Lạc nói thêm: “Phòng ngủ của bọn mình bây giờ đang trống một giường, ở bên ký túc xá nữ, người báo danh đều giành giật nhau đến vỡ đầu, tất cả đều muốn chen chân vào cái phòng ký túc này của chúng ta.”

Sở Chiêu có chút khó chịu: “Vậy không phải ở cửa phòng vẫn còn trống một cái giường vô ích sao, nghĩ như vậy là muốn ở cạnh học trưởng Bạc Diên chứ gì, vậy thì dứt khoát chuyển đến phòng đối diện đi là được rồi.”

Kim Tịch nhìn chiếc giường trống đối diện mình, trong lòng không tránh được dâng lên chút lo lắng.

Ơ, lo lắng cái gì, chuyện này đâu có liên quan đến cô.

**

Trung tuần tháng chín, dưới cái nắng hè gay gắt chói chang, thanh thế to lớn của kỳ huấn luyện quân sự cuối cùng cũng được kéo tấm màn che ra.

Bởi vì đại học B thuộc khu vực trọng điểm được bố trí ở thành phố, là trường đại học thuộc dự án 985*, trước đây không lâu, đại học B và công trình học viện quân sự được xác nhập, có học viện quân sự riêng biệt, những sinh viên được đào tạo chính quy đầy ưu tú, có trình độ học vấn cao.

(Dự án 985: Vào năm 1998, Trung Quốc khởi động chiến lược hướng tới thế kỷ 21 nhằm thực hiện mục tiêu hiện đại hóa và ứng phó với những biến đổi mới trong cách mạng khoa học kỹ thuật của thế giới mới. Tổng bí thư Trung Quốc Giang Trạch Dân trong bài phát biểu nhân lễ kỉ niệm 100 năm thành lập đại học Bắc Kinh cho rằng Trung Quốc cần phải có những trường đại học có trình độ tiên tiến hàng đầu thế giới. Và cũng từ đó “dự án 985” ra đời. Dự án 985 tập hợp và xây dựng các trường đại học như đại học Bắc Kinh, đại học Thanh Hoa…trở thành những trường đại học đẳng cấp hàng đầu của thế giới.)

Vì nguyên nhân đó, nhà trường cũng không bỏ gần tìm xa, đến trụ sở quân sự để mời sĩ quan huấn luyện, mà là trực tiếp để sinh viên năm hai năm ba của học viện quốc phòng đảm nhiệm vai trò giáo viên quân sự cho sinh viên năm nhất.

Việc báo danh làm giáo viên quân sự đã bắt đầu từ lúc nghỉ hè, loại người rảnh rỗi “không quan tâm sự đời” như Bạc Diên, dĩ nhiên là không có hứng thú với việc vô tích sự và cực khổ như giáo viên quân sự.

Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối mãi mãi, khi anh nhìn thấy danh sách sinh viên của bạn cùng phòng Hứa Triều Dương, cái tên Kim Tịch không tim không phổi nằm ngay hàng đầu.

Bạc Diên bắt đầu cảm thấy có chút chút… không phải không có hứng thú.

Buổi chiều hôm đó, Hứa Triều Dương đăng ký ở hệ thống giáo viên, xem xem ảnh chụp học viên của mình, lần lượt ghi nhớ tên của các sinh viên mới.

Hứa Triều Dương quyết chí phải làm một giáo viên quân sự đẹp trai đầy ưu tú và có trí tuệ sáng suốt, bởi vậy, anh muốn ngay ngày đầu tiên phải nhớ rõ từng khuôn mặt và từng tên của học viên, cho bọn họ ngạc nhiên một trận.

Bạc Diên lướt nhẹ đến sau lưng cậu ta, ánh mắt dừng lại ngay hình ảnh Kim Tịch trong giấy chứng nhận trên màn hình máy tính.

Hứa Triều Dương chăm chú nhìn bức ảnh, ghi nhớ tên cô.

Bạc Diên thuận miệng hỏi: “Sinh viên này nhìn quen mắt à.”

Hứa Triều Dương nghiêm túc  nói: “Thật đúng là thấy rất quen, nhìn cô ấy, tớ nhớ tới một ai đó, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.”

Bạc Diên nhắc nhở: “Có giống người ở phòng đối diện không.”

Hứa Triều Dương vỗ đùi: “À tớ nhớ rồi! Có phải huấn luyện viên là tớ nên khen cậu không, cái trí nhớ này tốt quá rồi, sau này ai dám nói cậu bị mù mặt tớ sẽ giải quyết kẻ đó.”

Bạc Diên: …

Chậm phát triển thần kinh sao, mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp cậu lại nói cô ấy “có chút” quen mặt.

Anh xắn ống quần lên, ngồi lên ghế, ẩn ý sâu xa nói: “Chậm phát triển thần kinh…ý tớ là Triều Dương à, làm huấn luyện viên rất khổ cực, đòi hỏi rất nhiều sự kiên nhẫn.”

Hứa Triều Dương mở ra một bức ảnh: “Tớ kiên nhẫn mà, đợi đến ngày mai bắt đầu huấn luyện rồi, tớ muốn đọc rõ toàn bộ tên của bọn họ ra, cho bọn họ một kinh ngạc lớn.”

Bạc Diên cau mày: “Cậu nghĩ như vậy là làm huấn luyện viên sao?”

Hứa Triều Dương: “Chắc chắn là vậy, tớ đã đợi từ lúc nghỉ hè, cậu nghĩ xem, hướng dẫn một đám trẻ con bước nghiêm ở trong thao trường, tớ hô khẩu lệnh gì bọn họ đều phải làm theo, oai phong biết bao nhiêu.”

Bạc Diên từ bỏ, Hứa Triều Dương quyết tâm muốn làm huấn luyện viên, danh sách chắc chắn sẽ không nhường cho anh.

Hứa Triều Dương thực sự là một người đàn ông ấm áp nghiêm túc có trách nhiệm, làm huấn luyện viên khẳng định không thành vấn đề.

Trước khi đi ngủ, Bạc Diên lại dặn dò Hứa Triều Dương: “Cậu đừng có hơi một tí là gào giọng lên hét, hù dọa sinh viên, biết không.”

Hứa Triều Dương: “Sinh viên nào nên hét phải hét, bằng không mấy người đó lại ngồi lên đầu tớ, đến lúc đó thì uy nghiêm của huấn luyện viên làm gì còn nữa.”

Kinh Trì ngẩng đầu lên từ trong cuốn tạp chí, cười ha hả nói: “Ý của Bạc thiếu gia là, cậu đừng có dọa sợ vợ của cậu ấy.”

Hứa Triều Dương: …

Khó trách bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, đã cảm thấy có chút âm u ở sau lưng.

Bạc Diên tắt đèn.

Trong bóng tối, Kinh Trì kêu thảm một tiếng: “Ui da, là ai cầm dép đập tớ!”

**

Ngày thứ hai, bởi vì nguyên do phải huấn luyện quân sự, học viện quốc phòng ngừng tất cả việc huấn luyện, Bạc Diên vác bản vẽ của mình đi ra ngoài để vẽ thực cảnh.

Buổi tối trở về, Hứa Triều Dương nghẹn một bụng, lôi kéo anh than vãn.

“Sinh viên bây giờ cũng quá khó bảo mà!”

“Nam sinh nữ sinh đều như nhau cả, ngang bướng, không nghe lời, lại còn cãi lại tớ.”

“Không gọi tớ là huấn luyện viên, chỉ hô to học trưởng, còn có người trực tiếp gọi tớ là lão Hứa nữa.”

“Uy tín không vực dậy được nữa, tớ không muốn làm huấn luyện viên quân sự nữa.”

Đuôi mắt Bạc Diên nhếch lên lộ ta ý cười như có như không, nhưng vẫn cố nén lại, nói: “Ồ, người nào đó không phải nói bản thân là một người đàn ông ấm áp, rất có kiên nhẫn à.”

Hứa Triều Dương lầm bầm nói: “Hôm nay tớ bắt mấy nhân vật tiêu biểu ra dạy dỗ cho một trận, trong cả đám ồn ào ầm ĩ tớ đã xách từng người một ra, nhưng mỗi người đều không ngừng công kích tớ.”

Kinh Trì nói thêm: “Ở phòng đối diện có em gái chịu nạn, bị cậu ấy xách ra phạt đứng dưới trời nắng hai tiếng đồng hồ.”

Bạc Diên cố tỏ ra thờ ơ nói: “Không lẽ là…”

“Chính là người đeo kính đó, Kim Tịch, nhìn nhỏ con, ngoan ngoãn vậy thôi, thực chất bên trong rất phản nghịch!”

Nụ cười trên mặt Bạc Diên thoáng chốc trầm xuống, gượng gạo hỏi: “Cô ấy chống đối cậu?”

“Cái đó thì không có.” Hứa Triều Dương uống một ngụm nước, dùng vở quạt điên cuồng: “Cô nhóc đó ngoài miệng thì không nói gì, tính tình bướng bỉnh, còn không chịu ngoan ngoãn đứng đó cho tớ. Tớ bảo cô ấy đứng thẳng lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, thế nhưng lại không làm như vậy, làm thế nào cũng muốn đứng theo tư thế của mình, mặt mày ỉu xìu, nhìn tớ đầy tức giận.”

“Đứng không tốt, cậu phải dạy lại thật tốt chứ.” Kinh Trì vui vẻ một cách ba phải: “Cậu bắt người ta ra làm gì, cô gái nhỏ da mặt mỏng, nhìn dáng vẻ đáng thương như vậy, mắt đỏ hết cả lên, đang cố nín không khóc.”

Hứa Triều Dương nói: “Tớ đây đâu phải ngày đầu tiên đi dạy, chỉ muốn ra oai phủ đầu với họ trước thôi mà.”

Bạc Diên: …

Gió đêm hiu hiu, trên bầu trời có biết bao ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Kim Tịch đứng ở trước dây phơi, phơi bộ quân phục xanh biếc vừa giặt xong, không chú ý tới có người đang đi đến phía sau mình.

Bạc Diên nhìn cô từ xa, bóng lưng nhỏ gầy, đôi vai yếu ớt, cơ thể nhỏ bé cứng nhắc nhìn đúng là không có chút sức sống, bước đi còn khập khễnh, anh nhớ đến hôm nay cô còn bị Hứa Triều Dương làm khổ không ít.

Trong lòng anh không hiểu sao lại dâng lên chút ê ẩm lại khiến anh muốn yêu thương nhiều hơn.

Kim Tịch giơ chiếc quần đầy nếp nhăn lên, xoay người thì thấy Bạc Diên: “Học trường à, lần này anh không dọa em nữa rồi.”

“Mấy lần trước cũng đâu phải cố ý, không thế thì rất vô vị.”

Kim Tịch rũ mắt nhìn xuống, rơi vào cái chậu trên tay Bạc Diên, bên trong có bộ quân trang màu xanh đậm đã được giặt.

“Học trưởng cũng phơi quần áo ạ?”

Bạc Diên thở ra kèm theo một tiếng “Ừ” trong trẻo.

“Phơi ở bên này.” Kim Tịch dịch bộ quân trang của mình sang bên cạnh một chút, nhường chỗ cho Bạc Diên.

Bạc Diên giũ quần áo của mình, phơi bên cạnh quần áo của Kim Tịch.

“Hôm nay Hứa Triều Dương giáo huấn em à?” Anh thờ ơ hỏi.

“À, không sao đâu!” Kim Tịch rộng lượng khoát khoát tay: “Bởi vì làm động tác mãi không được vừa ý của huấn luyện viên Hứa, cho nên anh ấy rất tức giận.”

Bạc Diên nhìn đôi mắt hạnh trong suốt của cô, biết cô hoàn toàn không để bụng.

“Còn khóc nữa à?”

“Đâu có khóc!” Kim Tịch vội vàng nói: “Chỉ là cảm thấy bị bắt đứng ra có hơi mất mặt chút, nhưng cũng là do em sai.”

Bởi vì cuống lên mà khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ, sau đó dần dần lan đến tận mang tai, Bạc Diên nhìn thấy liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

“Thế nếu ngày mai mà vẫn làm không đúng, lại bị bắt đứng thì phải làm sao?”

Kim Tịch nặng nề nói: “Đành chấp nhận thôi.”

Bạc Diên bất đắc dĩ cười, lại gần cô hơn một chút: “Đứng thử anh xem nào.”

Kim Tịch thấy Bạc Diên muốn hướng dẫn tư thế cho cô, nên vô cùng vui vẻ, hơi dạng chân ra, nghiêm túc thẳng người lên, đứng ở trước mặt Bạc Diên.

Bạc Diên đi từ phía trước sang bên hông của cô, lần này là quang minh chính đại đánh giá vóc dáng của cô.

Chất vải váy ngủ dày, lại vô cùng mềm mại, bộ ngực nho nhỏ nhô ra, nếu không phải nhìn gần, căn bản sẽ không thấy.

Nhưng mà anh được thấy rồi.

Đại khái là nội y không phù hợp với cơ thể, thân thể của cô gái giống như nụ hoa mới lú vậy, vẫn còn mang theo chút mùi vị ngây ngô và non nớt của trẻ con, chưa trưởng thành, nhưng cũng đang từ từ nảy nở.

Anh mất tự nhiên dời mắt đi.

“Ưỡn ngực cao lên.”

Kim Tịch hít sâu một hơi, ưỡn ngực, nhưng bờ vai vẫn chưa duỗi thẳng ra.

Bạc Diên nhẹ nhàng đặt tay ở sau lưng của cô, thấy cô không hề phản cảm và bài xích, vì vậy dùng sức kéo một cái: “Thẳng lên.”

“Không được đâu học trưởng, sẽ nổ đấy.”

“Ai cho em nín thở.”

“Phù ~~.”

Kim Tịch thở ra một hơi, lại ưỡn thẳng lên.

Nhưng Bạc Diên vẫn chưa hài lòng: “Lại ưỡn ra.”

“Học trưởng, còn muốn ưỡn ra đến đâu nữa.”

Bạc Diên suy nghĩ một chút, sử dụng phương pháp của huấn luyện đã dạy cho bọn họ, đặt tay cách ngực Kim Tịch vài centimet —

“Em thử nâng ngực lên cao chút nữa….đến chỗ tay anh là vừa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui