Tiểu Dã Miêu Dưới Móng Lãnh Sư

Không thấy Mộ Chi Kì !

Nhiếp Vô Tung giống như nổi khùng, điên cuồng tìm kiếm khắp nơi ở trong thành, chính là như thế nào cũng tìm không thấy.

Nàng giống như là theo gió biến mất, hoàn toàn không còn lại chút dấu vết, làm cho hắn lục lọi cả tòa thành, tìm kiếm tất cả các đường phố lớn cho đến ngõ nhỏ, chính là vẫn tìm không thấy nàng.

Đáng chết! Hắn đã muốn phát điên rồi!

Hắn nên sớm một chút phát hiện sự khác thường của nàng, rõ ràng cảm thấy nàng không được tự nhiên, lại nhất thời xem nhẹ, mới có thể làm cho nàng rời đi.

Chính là đang êm đẹp, nàng như thế nào lại vô cớ biến mất?

Nhiếp Vô Tung sắc mặt nghiêm khắc đông cứng lại, cả người bộ dáng lạnh lẽo, làm cho người khác sợ hãi không dám đến gần, bất cứ ai ở gần hắn đều thấy kinh hồn bạt vía

Nàng sẽ không bao giờ vô cớ rời đi, nhất định có nguyên nhân! Nhưng nguyên nhân chính là cái gì?

“Thật đáng chết!” Nhiếp Vô Tung nhịn không được thấp giọng rủa.

Đã hai ngày, hắn hoàn toàn tìm không thấy nàng, nàng nhất định là rời đi, Nhưng nàng rốt cuộc sẽ đi đâu?

“Nhiếp tướng quân, ngươi đã trở lại?” Không nhìn thấy hắn một lộ ra một bộ mặt lãnh rét, Thiên Mân công chúa nâng lên tươi cười ngọt ngào, chân thành hướng đi tới chỗ hắn.

Nhiếp Vô Tung cũng không thèm liếc mắt nhìn tới nàng một cái, làm như không thấy tiếp tục đi vào Nhiếp phủ.

Thấy hắn hoàn toàn không để ý tới nàng, Thiên Mân công chúa cắn môi, rất không cam lòng. “Mộ Chi Kì kia thì có cái gì tốt chứ? Nàng làm sao so với được với ta?” Sự ghen tị nồng đậm làm cho nàng đỏ mắt, phẫn nộ chất vấn.

Không nghĩ để ý đến nàng, Nhiếp Vô Tung tiếp tục đi về phía trước.

“Ngươi đừng cho rằng ta không biết Mộ Chi Kì thực ra là nữ nhân!” Thấy hắn vẫn như vậy không thèm nhìn đến nàng, Thiên Mân công chúa tức giận đến mất đi lý trí, tức giận ban mệnh lệnh, “Nhiếp Vô Tung, ngươi nếu không nghĩ đến tội khi quân chi tội sẽ đánh mất tánh mạng, tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời ta nói!”

Nghe xong lời của nàng, Nhiếp Vô Tung dừng lại bước chân.

Thấy hắn dừng lại, Thiên Mân công chúa đắc ý nở nụ cười. “Như thế nào? Sợ rồi sao?” Nàng cao ngạo nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đắc ý nhìn vào hắn.

“Nhiếp Vô Tung, bản cung muốn có gì, chưa từng có việc không chiếm được vật đó, ta muốn ngươi là phò mã, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời nói của ta”

“Nguyên nhân Kì nhi rời đi là bởi vì là do ngươi ra lệnh sao?” Đưa lưng về phía nàng, Nhiếp Vô Tung thanh âm lạnh lẽo, mang theo nồng đậm hàn ý.

“Đúng vậy, chính là ta uy hiếp nàng rời đi, vì bảo vệ tánh mạng của các ngươi, bản cung hảo tâm ban cho nàng một con đường sống, ngươi nên cảm tạ ta mới đúng, bằng không khi quân chi tội, hai nhà Nhiếp – Mộ các ngươi khả năng không gánh nổi tội.” Tươi cười chỉ ra, Thiên Mân công chúa đắc ý nói.

“Được lắm.” Nhiếp Vô Tung lạnh lùng cười, thân ảnh chợt lóe, nhanh chóng đi tới trước mặt Thiên Mân công chúa, bàn tay to duỗi ra, bóp chặt cổ của nàng.


“Này. . . . . . Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thiên Mân công chúa hoảng loạn, cả thân mình run rẩy, sợ hãi mà giãy dụa .

“Ngươi nói gì?” Nhiếp Vô Tung nở nụ cười âm u, con ngươi lạnh lùng không mang theo chút cảm tình nào, năm ngón tay dần dần nắm lại, cánh tay sử dụng lực mà nổi lên gân xanh.

“Ô. . . . . .” Thiên Mân công chúa thực thống khổ giãy dụa, thân mình dần dần bị nâng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cơ hồ thở không nổi.

Nhiếp Vô Tung mặt không chút thay đổi, lạnh lùng khi nhìn thấy bộ dáng nàng thống khổ, năm ngón tay tăng thêm lực đạo, chính là muốn nàng chết ở trong tay.

“A! Tung nhi, ngươi làm cái quái gì vậy?!

Nhiếp mẫu vừa ra tới liền nhìn đến trước mặt cảnh này, sợ tới mức thét chói tai, chạy nhanh xông lên trước bắt lấy tay con trai mình. “Tung nhi, ngươi điên rồi sao ? Mau buông công chúa ra!” Nàng nâng giọng kêu, cố gắng phải ngăn đôi tay đứa con mình.

“Nàng ta ép bức Kì nhi rời đi, nàng ta đáng chết!” Không đểý mẫu thân đang ngăn hắn lại, Nhiếp Vô Tung giọng nói đông lạnh, khuôn mặt âm u lạnh lẽo thực làm cho người ta sợ hãi.

“Tung nhi!” Nghe được tiếng thét chói tai, Nhiếp phụ cũng đi theo lao tới, chạy nhanh tiến lên giữ chặt tay đứa con mình.

“Buông tay!” Thấy sắc mặt công chúa giống như sắp chết, con mắt bắt đầu trắng dã, Nhiếp phụ lớn tiếng rống giận: “Đáng chết! Tung nhi, ngươi muốn giết công chúa, Kì nhi nhất định cũng phải chết!”

Lời phụ thân lời nói làm cho Nhiếp Vô Tung con ngươi thu lại, hừ lạnh một tiếng, buông ngón tay ra.

“A. . . . . . Khụ, khụ!”

Có thể hô hấp một chút, Thiên Mân công chúa một bên đau đến chết một bên miệng há to thở dốc, tay xoa xoa cái cổ, sợ hãi nhìn về Nhiếp Vô Tung. “Ngươi, ngươi. . . . . . Rốt cuộc dám, đối với ta như vậy. . . . . .” Giọng nói run rẩy, nàng vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi nói xong, cả người phát run cầm cập.

“Ngươi nên cảm tạ có người xin tha chết cho ngươi .” Giọng nói lạnh lẽo, Nhiếp Vô Tung lạnh lùng nhìn về phía nàng.

“Khụ khụ, ngươi, ngươi. . . . . . Phụ hoàng của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . . .” Nàng muốn hắn chết! Không chiếm giữ được hắn, nàng sẽ phá hủy hắn!

**************

Trong hoàng cung, hoàng đế một thân long bào cao quý, mặt nghiêm lạnh nhìn bề tôi trước mắt, khí thế vương giả bẩm sinh làm cho người ta kính sợ.

Nhiếp Vô Tung lại không chỗ nào sợ hãi, giống nhau lãnh nghiêm mặt, lạnh lùng cùng đương kim Hoàng Thượng giằng co.

“Nhiếp Vô Tung, ngươi dám động thủ với Thiên Mân, ngươi không sợ chết sao?” Bình tĩnh lên tiếng, hoàng đế tay vuốt chòm râu, con ngươi đen sắc bén nhìn thẳng về phía Nhiếp Vô Tung.

“Nàng thực đáng chết.” Nhiếp Vô Tung lạnh lùng trả lời một câu.

“Làm càn! Thiên Mân đường đường chính là công chúa, là người ngươi có thể tùy ý động thủ sao?” Hoàng đế giận dữ quở trách.


“Vậy Hoàng Thượng nghĩ rằng phải như thế nào? Muốn mạng của thần sao?” Nhiếp Vô Tung nhướng mày, không nhìn đến Hoàng Thượng, tuyệt không để ý vì lời nói khiêu khích của chính mình sẽ mang đến sát khí.

Hoàng đế hơi hơi nheo lại con ngươi đen, “Nhiếp Vô Tung, trẫm tuy rằng sủng ái ngươi, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể làm càn như vậy với trẫm.”

Nhiếp Vô Tung không hé răng, lẳng lặng hạ xuống con ngươi.

Thấy thế, hoàng đế nhẹ nhàng thở dài. “Trẫm biết Thiên Mân tính thực là tùy hứng, bất quá cũng bởi vì là nàng yêu thích ngươi. . . . . .”

“Thần đối với nàng không có hứng thú, nếu không phải có người ngăn cản, thần sớm đã giết nàng!” Nhiếp Vô Tung lạnh giọng hừ một tiếng, khuôn mặt anh tuấn cứng lại đầy ý chối bỏ.

“Là vì Mộ Chi Kì? Nghe nói nàng là một cô gái, lại bị Mộ Thừa tướng nuôi dưỡng như một nam nhi, năm đó trẫm thực yêu thích tài văn chương của Mộ Chi Kì mà ban thưởng một bức hoành (tấm biển), không nghĩ tới cũng là một nữ nhi, đây chính là phạm tội khi quân . . . . . .”

“Hoàng Thượng nếu giết Mộ Chi Kì, thần nguyện đi theo chôn cùng.” Một Nhiếp Vô Tung con ngươi lạnh vừa quan sát Hoàng Thượng, vừa cứng rắn nói.

“Này Mộ Chi Kì đối với ngươi thật quan trọng như vậy sao ?” Hoàng đế nhíu mi.

“Đối với thần còn quan trọng hơn cả tính mạng.” Nhiếp Vô Tung không chút do dự liền trả lời.

“Ồ. . . . . .” Hoàng đế hạ xuống cân nhắc. “Thế nhưng mà, ngươi thiếu chút nữa giết chết Thiên Mân. . . . . .”

“Hừ, Nhiếp Vô Tung nếu không giết, ta cũng sẽ giết!” Giọng nữ mềm mại lạnh lùng truyền ra, một thân ảnh theo cửa bước vào.

“Nguyệt nhi!” vừa thấy nàng đến khuôn mặt hoàng đế sáng bừng lên, khuôn mặt nghiêm túc lập tức tan ra nở nụ cười sủng ái. “Ngươi như thế nào lại tiến cung?

“Còn không phải là việc ấy của Thiên Mân công chúa.” Tần Túy Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh đầy mất hứng. “Nàng dám khi dễ Chi Kì, quả thực muốn chết! Phụ hoàng, con phải giáo huấn thật tốt Thiên Mân kia, gần đây người không phải muốn tìm người đi theo man tộc liên hôn hay sao? Nhân tiện đưa nàng ta đi thật tốt lắm!”

Đối với việc Tần Túy Nguyệt xuất hiện, Nhiếp Vô Tung tuyệt không có bất ngờ.

Nàng là nữ nhi lưu lạc ở ngoài kinh thành của hoàng đế, ở trong mắt hoàng đế chính là vật trân bảo yêu quý, bí mật này người biết đến không nhiều lắm, mà hắn chính là một trong số đó.

“Này. . . . . .” Hoàng đế còn lưỡng lự.

“Cha!” Thấy hắn ngập ngừng, Tần Túy Nguyệt mất hứng bĩu môi cái miệng nhỏ nhắn.

“Được được, sẽ nghe ý của con.” Thấy nữ nhi bảo bối mất hứng, hoàng đế vội vàng gật đầu đáp ứng, thuận tiện nhìn Nhiếp Vô Tung liếc mắt một cái.

Như vậy cũng tốt, bằng không hắn thật đúng là không biết như thế nào giải quyết chuyện này, Nếu hắn phải như vậy xử tử Nhiếp Vô Tung, hắn thực không nỡ.


Nhiếp Vô Tung chính người tài khó có được, bảo hộ biên cương, ở trong triều có danh xưng là “Chiến thần”, bọn man di có vọng tưởng xâm lược đều sợ hãi thanh danh của hắn.

Hơn nữa mỗi người thủ hạ của hắn chính là Nhiếp gia quân dũng mãnh thiện chiến, nếu như xử lý chuyện này không tốt, hắn không chỉ là mất đi một tướng tài, mà cũng mất đi một đội quân bảo vệ quốc gia.

Hắn là bậc đế vương, sẽ không vì một nữ nhi mà hy sinh lợi ích quốc gia.

“Về phần Mộ Chi Kì kia. . . . . .” Vỗ về chòm râu, hoàng đế cúi đầu trầm ngâm.

“Cha, người yên tâm, chuyện Chi Kì chúng con tự xử lý, người là coi như cái gì cũng không biết thì tốt rồi.” Tần Túy Nguyệt nũng nịu cười.

“Được rồi, tùy ngươi đi.” Hoàng đế thở dài, cười lắc đầu, chính là thật không có cách gì với nữ nhi lưu lạc bên ngoài của mình.

Tần Túy Nguyệt vừa lòng nở nụ cười, đi đến chỗ Nhiếp Vô Tung. “Ngươi có muốn biết Chi Kì đang ở đâu không?”

Nhiếp Vô Tung đôi mắt chợt sáng lên, lập tức hỏi: “Ngươi có biết Kì nhi ở đâu sao?”

Tần Túy Nguyệt mỉm cười, thấp giọng nói: “Nàng ở Thâu thần cốc.

**************

Không biết Nhiếp Vô Tung hiện tại có thực tốt hay không. . . . . .

Mộ Chi Kì hai tay chống hai má, nhìn thấy con sông trong suốt, trong mắt đầy tâm trạng tương tư, cúi đầu, khe khẽ thở dài, “Hắn nhất định thực tức giận.”

Nàng có thể tưởng tượng được khi hắn phát hiện không thấy nàng, sẽ có nhiều giận dữ, hắn nhất định cực kỳ điên cuồng mà tìm nàng, nhất định sẽ tức giận đến nỗi muốn giết nàng.

Chính là nàng không còn có cách nào khác! Nếu là có biện pháp, nàng cũng không nghĩ muốn rời đi khỏi hắn.

“Ai!” Nàng nhịn không được lại than nhẹ.

“Thôi được rồi, đừng thở dài nữa.” Thủy Oa Nhi ngồi ở trên xích đu, nhẹ nhàng đu đưa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn xinh đẹp như được điêu khắc không còn kiên nhẫn. “Mỗi ngày đều nghe ngươi thở dài, ngươi không phiền chán, nhưng ta đều thì thật phiền !” Trừng mắt nhìn Mộ Chi Kì, nàng không chịu nổi xoay người tỏ vẻ xem thường.

Mặc kệ nàng, Mộ Chi Kì lộ ra khuôn mặt ảo não, hoàn toàn cười không nổi.

Thấy thế, Thủy Oa Nhi nhịn không được lắc đầu. “Thật sự là, bày ra khuôn mặt nhăn nhó đến như vậy, thật xấu muốn chết. Thôi được rồi, ta giúp ngươi đem bắt cái vị Thiên Mân công chúa kia tới đây chịu tội với ngươi, như vậy ngươi sẽ không liên tục thở dài nữa nhé?”

Mộ Chi Kì lập tức nhìn về phía nàng, trừng mắt nhìn.

“Bắt cóc Thiên Mân công chúa?” Đây cũng là một cách hay.”Ngươi sẽ thu bao nhiêu tiền công?”

“Này thôi. . . . . .” Thủy Oa Nhi cuối xuống suy nghĩ .

“Như thế nào? Nhiều hay ít?” Mộ Chi Kì phấn khích mà truy hỏi.

“À. . . . . .” Thủy Oa Nhi mắt đẹp nheo nheo, khóe môi hơi nhếch, cười đến có điểm mờ ám, “Đừng vội. Ta xem ra không cần thu tiền nữa .”

“Vì cái gì?” Mộ Chi Kì sửng sốt.


“Đã có người đến tìm ngươi rồi kìa .” Thủy Oa Nhi hất hất cằm.

“Cái gì?” Mộ Chi Kì quay đầu nhìn lại, ngây ngốc tại chỗ.”Nhiếp Vô Tung?!”

Hắn. . . . . . Hắn như thế nào biết nàng ở đây?”

“Thủy Oa Nhi!” Là nàng bán đứng ta có phải không?

Mộ Chi Kì quay đầu lại, nhưng Thủy Oa Nhi đã sớm biến mất.

Thân thể ấm áp lại quen thuộc kia lập tức tiến sát nàng, gắt gao đem nàng kéo vào trong lòng ngực.

“Nàng thật đáng chết, nàng làm cho ta thật hết sức tức giận mà. . . . . .” Nhiếp Vô Tung dùng sức ôm Mộ Chi Kì, ở nàng bên tai gầm nhẹ.

Mộ Chi Kì hốc mắt đỏ lên, cắn môi, thấp giọng nói: “Ta. . . . . . Ta cũng không muốn như vậy đâu! Chính là người trong nhà nói chuyện với nhau bị Thiên Mân công chúa biết được, nàng uy hiếp ta, ta có thể làm sao bây giờ? Trơ mắt để cho các người vì ta mà chết như vậy sao? Ta làm không được a!”

Rời đi khỏi hắn, nàng cũng rất thống khổ mà! Chính là nàng có thể làm được gì bây giờ?

“Ngu ngốc! Nàng nên nói hết sự thật cho ta biết!” Hắn tức giận gào thét: “Nàng như vậy, cái gì cũng không nói liền bỏ đi, nàng có biết hay không ta tìm nàng tìm đến nổi thực phát điên rồi? Ta lục lọi nhiều lần cả toàn thành, vẫn là tìm không thấy nàng, nàng có biết ta sợ hãi đến thế nào không?”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn cảm nhận được sự sợ hãi, chỉ sợ mất đi nàng, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện, ý chí kiên cường, vì sợ hãi mà trở nên run rẩy.

Loại cảm giác sợ hãi này, hắn nghĩ sẽ không bao giờ được tái diễn lại lần nữa.

“Lần này, ta dứt khoát ngay lập tức sẽ nhanh bắt lấy nàng, không cho nàng lại chạy thoát! Nàng đừng nghĩ sẽ chạy trốn được lần nào nữa!” Nhiếp Vô Tung khàn giọng vừa nói, bàn tay to vừa gắt gao ôm nàng.

Hai người thân thể dán chặt nhau, giống như cả hai là trời sinh là thuộc về nhau, như vậy hợp lại, không có bất kỳ một tia khe hở.

“Không được. . . . . . Thiên Mân công chúa. . . . . .” Mộ Chi Kì không ngừng lắc đầu, nước mắt bởi vì lời nói của hắn mà rơi xuống, khước từ ôm ấp tham luyến của hắn, mà luyến tiếc đẩy hắn ra.

“Yên tâm, ta đã giải quyết xong hết mọi việc .” Hắn cúi đầu cắn mút môi của nàng, thấp giọng nói: “Nàng ta sẽ không thể uy hiếp nàng được nữa, còn có thân phận của nàng, cũng không còn vấn đề gì hết .”

“Thật sự ư? !” Chi Kì kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được nhìn hắn chằm chằm. “Chàng. . . . . . Chàng là nói. . . . . . Ta có thể gả cho chàng ?

Nàng có thể danh chính ngôn thuận theo sát hắn cùng một chỗ như vậy sao?

“Đúng vậy!” Nhiếp Vô Tung hôn lấy nàng thật sâu, “Về sau, nàng sẽ thật sự là vợ của ta, vĩnh viễn đi theo bên người ta, mãi mãi không rời.”

Lời nói của hắn làm cho nước mắt của nàng rơi càng nhiều, lại không ngừng được bên môi nở ý cười, đôi tay gắt gao ôm lấy hắn, chủ động đón nhận chiếc lưỡi mềm.

“Là vợ của chàng? Vĩnh viễn không rời? Dù đi đâu cũng đều mang theo ta? Sẽ không đem ta bỏ lại?” Cùng hắn mút lưỡi, nàng như tìm kiếm sự đồng thuận.

“Sẽ không . . . . . . Cho dù có ra chiến trường, ta cũng muốn đem nàng mang theo bên người, sẽ không để nàng ở lại.” Nhiếp Vô Tung khàn giọng đồng ý hứa hẹn.

Mộ Chi Kì vui vẻ nở nụ cười, gắt gao ôm chặt lấy hắn, kêu khẽ giống con mèo nhỏ ngoan ngoãn, gắt gao quấn quít lấy hắn không rời. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận