Tiêu Dao Du


Quách Tĩnh nghe thấy tam sư phụ bảo đảm tiểu hồng mã không bị sao cả, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi :
-Tam sư phụ, sao mồ hôi của nó lại giống máu thế?

Hàn Bảo Câu nói:
- Ta từng nghe tiên sư nói nước Đại Uyển ở Tây Vực có một loại Thiên mã, mồ hôi trên vai chảy ra đỏ như máu, sườn như chắp cánh, ngày đi ngàn dặm, nhưng đó chỉ là truyền thuyết mà thôi chứ chưa ai thấy qua, ta cũng không tin lắm, không ngờ ngươi lại được con ngựa này.

Lý Vân nghe thấy con tiểu hồng mã không phải ngựa phàm tầm thường, liền mừng thay cho Quách Tĩnh. Chu Thông ở bên cạnh đọc nhiều văn thư, nên cũng biết được điển cố, bèn kể lại ọi người nghe. Lý Vân chăm chú lắng nghe, bất quá có vài chỗ không hiểu gì, chàng cũng không quá mức để tâm cho lắm.

Bỗng dưng, bên ngoài lại vang lên tiếng lục lạc réo rắc vui tai, bốn người nữ tử Tây Vực khác, toàn thân áo trắng đi vào trong quán, ngồi chung chỗ với bốn người lúc đầu mới tới. Tám nữ tử này Lý Vân cũng không phải quá xa lạ, trong lòng thầm nhủ :" Không biết hai vị nam tử kia có mệnh hệ gì không ? "

Chu Thông bên cạnh tiếp tục kể tiếp chuyện xưa, tám nữ tử áo trắng nghe tới xuất thần nhập hóa. Vị thất muội chốc chốc lại quay đầu liếc mắt nhìn về phía con tiểu hồng mã, trong mắt không khỏi lóe lên vẻ hưng phấn khó che dấu. Tám người nghe Chu Thông nói thế, trong lòng đều biết con hồng mã này là ngựa quý hiếm. Một cô gái che mặt nói :

- Bây giờ sao chúng ta không động thủ ? Chứ để y lên ngựa rồi làm sao mà đuổi kịp ?!

- Phải đó đại tỷ, theo muội thấy chúng ta tiên hạ thủ vi cường mới là thượng sách ! Vị thất muội nói.

- Nhưng Giang Nam Thất Quái không phải nhân vật dễ chọc vào ! Một cô gái khác lo lắng khuyên can.

Vị đại tỷ hơi hơi nhíu mày lại, trong lòng tuy rằng rất muốn bắt lấy con tiểu hồng mã, nhưng biết đối phương người đông thế mạnh, muốn ra tay sợ rằng không ổn. Nên nàng cũng không dám tự mình quyết định. Vị tam tỷ ngoan độc nói :

- Sợ gì ! Họ mà dám đứng ra thì cứ giết quách cho xong !

Bên này Kha Trấn Ác có đôi tai cực thính, nên nghe rõ những lời thì thầm bàn tán của tám cô gái. Trong lòng thầm nhủ : " Tám người con gái này sao lại độc ác như thế. ". Lúc bấy giờ y không hề động thành sắc, cứ xì xà xì xụp ăn miến.


Lý Vân bên cạnh cũng nhận ra vẻ khác thường của tám người nữ tử nọ, trong lòng thầm hô : " Hỏng bét ! Tám nữ tặc này lẽ nào lại đánh chủ ý lên con tiểu hồng mã của Quách huynh ! Không được ! Ta không để bọn họ đắc ý được ! "

Chàng muốn đi lại khuyên can, nhưng liền nghe Kha Trấn Ác nói :
- Tĩnh nhi, ngươi thấy công phu của tám cô gái kia ra sao?
Quách Tĩnh ngạc nhiên nói:
- Con gái à?
Kha Trấn Ác nói:
- Chứ sao?
Chu Thông nói:
- Họ cải dạng nam trang. Tĩnh nhi chưa từng nhìn thấy, có phải không?
Kha Trấn Ác nói:
- Có ai biết núi Bạch Đà không?.
Lý Vân gật đầu, kính cẩn nói :
- Vãn bối có nghe tỷ tỷ nói qua, bọn họ là người Tây Vực ở Bạch đà sơn trang. Trang chủ là Âu Dương Phong.

Kha Trấn Ác trong lòng đại chấn, thầm nghĩ không ổn rồi ! Năm người bên cạnh ai ai cũng nghe danh Tây độc Âu Dương Phong, người này võ nghệ siêu tuyệt, đứng một trong thiên hạ ngũ tuyệt. Võ công Âu Dương Phong đã đạt cấp bậc đại tông sư. Thủ hạ của y người nào cũng không phải hạng tầm thường dễ chọc cả.

Hàn Tiêu Oanh ở bên cạnh nói :
- Quả đúng vậy, trong đó có hai cô gái mắt xanh mũi cao, chứng tỏ không phải người Trung thổ chúng ta.

Kha Trấn Ác nói :
- Cướp ngựa tuy rằng chuyện nhỏ, nhưng Bạch Đà sơn trang cùng với những cao thủ võ lâm khác tụ tập về Yến Kinh. Trong này không biết có chuyện tình chi đây ? Bất quá một nửa là gây bất lợi cho Đại Tống triều, giết hại hàng vạn thường dân người Hán chúng ta. Chúng ta làm sao trơ mắt làm ngơ cho được !


Toàn Kim Phát bên cạnh cũng lên tiếng :
- Đại ca, nhưng còn kỳ tỷ võ ở Gia Hưng, thời gian cũng gần cận kề rồi, chúng ta không thể chậm trễ được nữa !

Sáu người liền chần chừ một chút, giây lát liền quyết định nào cũng khó khăn cả. Nam Hi Nhân chợt nói :
- Lý công tử cùng với Tĩnh nhi đi với nhau, có được không ?

Mọi người đưa mắt nhìn Lý Vân, tuy rằng bọn họ thấy thiếu niên này hông đeo trường kiếm, nhưng dáng vẻ nho nhã thư sinh, nên cũng không biết công phu thật sự ra sao ? Bất qua thiếu niên này tính tình thuần hậu chất phát. Lý Vân thấy mọi người nhìn mình, cũng có chút ngại ngùng nói :
- Các vị tiền bối, ta cùng Quách huynh đi chung sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu !

Hàn Tiểu Oanh lo lắng cho Quách Tĩnh, nói với Nam Hi Nhân :
- Tứ ca muốn nói là cứ để Tĩnh nhi tới Gia Hưng một mình trước, chúng ta thăm dò rõ chuyện này rồi sẽ tới sau phải không?

Nam Hy Nhân gật gật đầu. Chu Thông nói:
- Không sai. Tĩnh nhi có Lý công tử đây đồng hành, nguy hiểm cũng không đáng lo ngại !

Ách ! Lý Vân khó tin Chu Thông lại nói như thế, chàng đâu biết rằng Chu Thông tuy rằng vẻ ngoài văn sĩ, nhưng ông có đôi mắt sắc bén, đánh giá người khác không bao giờ sai cả . Từ khi bước vào, ông đã thầm quan sát kỹ Lý Vân. Tuy rằng thanh niên này biểu hiện không có võ công, nhưng với ánh mắt tinh tế của mình, Chu Thông biết người này chắc chắn che giấu bản lĩnh thật sự.

Bởi lẽ, Lý Vân dáng người cao gầy, bất quá đôi tay dài hơn so với thường nhân. Nhất là trong lòng bàn tay có vết chai sạn, trên ngón cái ở hai bàn tay đều có một vết thương khá dài. Vết thương này do luyện tập kiếm thuật gây ra. Chứng tỏ người này kiếm thuật cực cao, cả hai tay đều thuận tiện rút kiếm cũng như xuất kiếm. Chu Thông quan sát tinh tế, nên mới phán đoán Lý Vân có khả năng bảo hộ Quách Tĩnh, nên ông mới an tâm giao phó đồ đệ mình cho Lý Vân.

Bất quá, sau này Chu Thông mới hiểu được bản thân mình còn một chuyện chưa biết !

Quách Tĩnh nghe nói phải chia tay với các sư phụ rất không muốn. Kha Trấn Ác trách:

- Đã lớn thế này mà còn như trẻ con.

Hàn Tiểu Oanh an ủi y, nói:
- Ngươi đi trước chờ bọn ta, không đầy một tháng bọn ta cũng sẽ tới mà.
Lý Vân bất tri bất giác nhớ tới Liễu Hàn Yên, cũng không biết khi nào mới gặp lại nàng, trong lòng lại dâng lên niềm thương nhớ .

Chu Thông nói:
- Cái hẹn tỷ võ ở Gia Hưng, trước nay bọn ta chưa từng nói rõ cho ngươi biết. Nhưng nói tóm lại là giờ Ngọ ngày hai mươi bốn tháng ba ngươi phải tới lầu Túy Tiên phủ Gia Hưng, cho dù có chuyện lớn bằng trời cũng không được thất hứa không tới. Rõ chưa ?

Quách Tĩnh vâng dạ đáp ứng. Kha Trấn Ác vừa lòng, nói
- Tám đứa con gái kia muốn cướp ngựa của ngươi, ngươi cùng Lý công tử mau chóng chạy đi. Ngựa chạy nhanh hơn lạc đà, nên hai người các ngươi không cần lo lắng. Lý công tử, mong công tử giúp đỡ Tĩnh nhi nhiều hơn !

Lý Vân khiêm tốn, cười nói :
- Kha đại hiệp cứ yên âm, tiểu tử cùng Quách huynh là huynh đệ mà !
Hàn Bảo Câu nói:
- Nếu đám con gái ấy lớn mật làm ác thì Giang Nam thất quái cũng quyết không thể bỏ qua.

Lý Vân biết Quách Tĩnh còn muốn nói lời từ biệt mới sáu vị sư phụ của y, nên bản thân cũng không tiện ở lại trong này, vì vậy Lý Vân bèn cáo từ đi ra ngoài trước.

Bên kia, tám nữ tử thấy Lý Vân đứng dậy rời đi, có nàng khẽ nói : " Tiểu tử ngốc đó đi rồi cũng tốt ! Chúng ta lại tiện bề hành sự ! "

Vị đại tỷ cười cười gật đầu, cả tám người đứng dậy tính tiền, rồi lên lạc đà rời đi. Lúc đi ngang Lý Vân, vị thất muội còn nghịch ngợm làm mặt quỷ với hắn một cái. Lý Vân ngơ ngác nhìn nàng, cũng không biết nàng làm vậy có ý gì . Vị thất muội thấy hắn vẻ mặt ngu ngu nhìn mình, trong lòng không khỏi vui vẻ cười hi hi, thầm nói : " Tên ngốc ! "

Lý Vân quay người lại, thấy Quách Tĩnh vẻ mặt đau khổ, liền khuyên bảo : " Quách huynh , chúng ta đi thôi ! " Hai người phóng ngựa về phương Nam, được hơn mười dặm thì địa thế bắt đầu trở nên hiểm trở. Hai bên đường vách núi dựng đứng, từng hòn đá gâp ghềnh cản trở lối đi. Lý Vân khẽ nhíu mày, nhìn sang Quách Tĩnh. Quách Tĩnh bên cạnh cũng thầm hoảng sợ, đưa tay giật cương ngựa lại, chầm chậm tiến tới.

Lý Vân cùng Quách Tĩnh sóng vai phi nước đại về trước, đường đi càng lúc càng hẹp dần, sau khi rẽ vào một khúc quanh, chợt thấy phía trướt mặt trắng toát một mảnh. Trước mặt có một nữ tử toàn thân mặc áo trắng, cưỡi lạc đà chặn ngang đường đi. Quách Tĩnh cùng Lý Vân kìm ngựa lại từ xa, trong lòng cả hai thầm biết mục đích của đối phương :

Lý Vân cao giọng nói : " Bốn vị tỷ tỷ, vui lòng nhường đường cho hai chúng tôi đi qua ! Chúng tôi hết sức cảm ơn ! "


Quách Tĩnh cũng gật gật đầu phụ họa. Bốn nữ tử cười khúc khích, một cô tiến lên đằng trước một bước, nói vọng lại :

- Tiểu tử đầu bạc , chúng ta chỉ muốn mượn con hồng mã mà thôi. Ngươi cũng đừng nên xen vào !

-Tiểu tử, ngươi nếu như muốn đi qua thì cứ tự nhiên, còn người kia thì không được !

Lý Vân khẽ nhíu mày, chàng tuy rằng không hiểu rõ lắm đối xử nhân tình thế thái, nhưng chàng biết bốn người này không có hảo ý . Vì vậy nhất thời Lý Vân lâm vào trầm tư , sau đó nhìn Quách Tĩnh nói : " Quách huynh, huynh có tiểu hồng mã chạy nhanh, nên nhanh chóng thoát đi ! Tiểu đệ ở lại giúp huynh cản trở bốn người họ lại ! "

Quách Tĩnh lắc đầu, nói : " Không được ! Ta ở lại, huynh cứ leo lên con hồng mã này mà chạy thoát đi ! "

Lý Vân thấy Quách Tĩnh trượng nghĩa như thế, cũng thầm cảm động, nhưng chàng không thể bỏ mặc huynh đệ của mình được, bèn kiếm cớ nói :
- Huynh đệ đừng lo, tiểu đệ có công phu độc môn, bảo vệ bản thân còn dư sức ! Với lại bốn vị tỷ tỷ nọ cũng là người quen biết với tiểu đệ, nên cũng không làm khó dễ đâu ! Quách huynh mau mau rời đi ngay, kẻo lát nữa bốn người còn lại tiến tới. Hai mặt giáp công thì coi như hai ta khó bề trốn thoát đó !

Quách Tĩnh giật mình, liền gật đầu đồng ý, nói : " Chúng ta hẹn gặp nhau ở Gia Hưng ! Huynh đệ, bảo trọng ! "

Nói rồi Quách Tĩnh phóng người, tay trái giật cương ngựa, miệng hô to " Giá ! Giá ! Ngựa tới đây, mau tránh ra? Ai chạm phải rơi xuống núi thì không phải do ta đâu đấy."

Con ngựa phi rất mau, trong chớp mắt đã phóng tới trước mặt bốn cô gái.

Một cô gái áo trắng nhảy xuống lạc đà, tung người vọt lên vươn tay nắm lấy hàm thiếc của con hồng mã. Con hồng mã hí dài một tiếng, chợt nhảy vọt lên bay qua bốn con lạc đà. Quách Tĩnh trên không thấy như đằng vân giá vụ, vừa rơi tới đất đã ở phía sau bốn cô gái. Không những bốn cô gái giật nảy mình, mà ngay cả Quách Tĩnh cũng thấy bất ngờ.

Chỉ nghe một cô gái tức giận quát lên. Quách Tĩnh quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai ngọn ám khí loang loáng bay tới. Y vừa vào giang hồ, nhớ lời các sư phụ dặn việc gì cũng phải cẩn thận, chỉ sợ ám khí có độc không dám thẳng thắn vươn tay bắt lấy, ngã người về phía sau để hai ngọn ám khí cắm vào mũ, xa xa nghe hai cô gái đồng thanh khen ngợi:
- Hảo công phu!

Lý Vân chứng kiến cảnh này, cũng thầm giật mình, bất quá huynh đệ của mình an toàn không nguy hiểm gì cả, trong lòng chàng lại cảm thấy vui vẻ. Lý Vân nhìn bốn người nữ tử nọ, mở miệng nói :
- Bốn vị tỷ tỷ, nhường đường cho tiểu đệ đi thôi !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận