Diệp Thiên đã ở rất gần Lam Tinh Thành, hiện tại cho dù Bá Đao có tập hợp lực lượng công hội đuổi theo cũng không kịp. Với đẳng cấp công hội của bọn hắn, giết người trong tòa thành lớn này không khác gì tự tống mình vào tù. Bị nhốt trong tù không chỉ tốn tiền bạc và thời gian mà còn khiến cấp độ giảm mạnh, đó là chưa kể bọn hắn vừa bị Diệp Thiên giết mất mười phần trăm kinh nghiệm mỗi người.
Tiến vào Lam Tinh Thành, việc đầu tiên Diệp Thiên làm chính là mua lại một cái lò rèn. Lò rèn không cần lớn, Diệp Thiên cũng không có ý định thuê nhiều nhân công hay thợ rèn tay nghề cao, vài tên phụ trợ là được. Huyết Pháp Sư Huyền Thoại vốn không thiếu tiền, số tiền có sẵn bên trong lâu đài thậm chí đủ để Diệp Thiên mua một mảnh đất lớn không kém các công hội hàng đầu. Nhưng việc này không cần thiết, thứ Diệp Thiên cần chính là tài nguyên luyện khí.
Hắn hoàn tất thủ tục mua bán khá nhanh nhờ bỏ ra kha khá tiền. Nếu tiền có thể tiết kiệm thời gian, Diệp Thiên đương nhiên không tiếc. Tiếp đến hắn sai trợ thủ đi mua sắm rất nhiều vật liệu để nâng cao tay nghề. Vật liệu hiếm là thứ có tiền cũng không mua được. Phần lớn boss hoang dã đều bị công hội cấp cao cướp mất, còn nhiệm vụ chính tuyến ra nguyên liệu thì không dễ gặp. Cũng may cấp độ luyện khí trước mắt của Diệp Thiên chưa cao, tạm thời không cần đến vật liệu hiếm.
Lần này Diệp Thiên một mạch đẩy đẳng cấp thợ rèn của mình lên đến cao cấp, đồng thời dùng hai vật liệu hiếm là Bạch Tinh cùng Bích Ngọc luyện lại một cây pháp trượng khác. Pháp trượng mới này cân bằng hơn giữa sát thương vật lý và sát thương pháp thuật. Vì hạn chế của chức nghiệp Huyết Pháp Sư Huyền Thoại, Diệp Thiên vẫn muốn mình có thêm chút sát thương vật lý phòng trường hợp ở một nơi không có xác chết. Sát thương pháp thuật của Huyết Pháp Sư Huyền Thoại quá lớn, giảm bớt một chút cũng không sao. Hắn cần sự cân bằng để có thể ứng phó với mọi tình huống phát sinh bất ngờ. Nếu nhóm của Bá Đao phục kích trong thành, Diệp Thiên phải đi nơi nào tìm xác chết, chẳng lẽ là giết người? Vậy chẳng khác nào biến luôn hắn thành tội phạm. Lính canh Lam Tinh Thành có cấp độ trung bình là sáu mươi, Diệp Thiên căn bản không chạy thoát được.
Hắn không quên giao lưu với các thương hội, đặt cọc một khoảng tiền lớn để mua vật liệu hiếm nếu có. Đáng tiếc trôi qua nhiều ngày vẫn không thu hoạch được gì. Thời gian qua, cấp độ của Diệp Thiên không tăng lên nhưng nghề rèn của hắn đã có sự tiến bộ rõ rệt. Nếu không bị hạn chế bởi cấp độ và nguyên liệu, Diệp Thiên thậm chí có thể rèn ra trang bị cấp bảy mươi. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải có bản vẽ hoặc tự chế ra bản vẽ.
Khi tiếng đồng hồ hẹn giờ của hệ thống vang lên, Diệp Thiên liền đặt một Điểm Dịch Chuyển bên trong lò rèn, bản thân trở lại cung điện. Đây là lãnh địa của riêng hắn, chỉ cần có Quyển Trục Dịch Chuyển thì có thể trở về bất kỳ lúc nào. Cài đặt lại chương trình tự động cày quái, Diệp Thiên rời khỏi trò chơi.
Thời gian hẹn giờ là sáu giờ sáng của ngày họp báo. Buổi họp báo sẽ diễn ra lúc mười giờ, Diệp Thiên tranh thủ rời phòng máy, tắm rửa thay một bộ quần áo sang trọng. Hôm nay Tần Khinh Tuyết cũng trở về nhà từ sớm, vừa trông thấy Diệp Thiên đi xuống liền nói:
- Chơi game cũng nên giữ gìn sức khỏe điều độ. Cho dù thân thể ngươi mạnh mẽ, việc chơi liên tục mà không ăn uống như vậy cũng rất nguy hiểm. Ta có để các ống dinh dưỡng trong buồng máy nhưng mũi kim không xuyên qua được cơ thể của ngươi.
Hệ thống buồng máy của Vùng Đất Thần Thánh có một chỗ đặc biệt để đưa các ống dĩnh dưỡng vào, cung cấp cho những người muốn chơi trong thời gian dài. Đương nhiên đây chỉ là biện pháp tình huống, việc chơi quá lâu vẫn có ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe. Chẳng qua Võ Giả có cường độ thân thể cùng sức khỏe hơn người, Diệp Thiên lại là kẻ mạnh nhất mà Tần Khinh Tuyết từng gặp nên nàng không muốn ngăn cản hắn. Thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiên chơi liên tục trong nhiều ngày, nàng vẫn không nhịn được phải khuyên nhủ vài câu.
Diệp Thiên cười cười, ngẫm lại hắn cũng cảm thấy mình có hơi nghiện game, tất nhiên chỉ một chút mà thôi. Như thế này không tốt, vẫn nên dành nhiều thời gian hơn cho những việc khác.
- Ta biết, về sau sẽ hạn chế.
Tần Khinh Tuyết có hơi bất ngờ khi Diệp Thiên đáp ứng dễ dàng như vậy. Có điều nàng cũng không biểu hiện ra mà chỉ khẽ gật đầu:
- Dùng bữa sáng xong chúng ta cùng nhau đến giải trí Quang Minh.
- Ngươi cũng tham gia?
- Ta là nhà đầu tư đương nhiên phải tham dự.
- Nhà đầu tư? Không phải là giải trí Quang Minh sao?
- Không phải. Lần này bọn ta lấy danh nghĩa tập đoàn Quang Diệu đầu tư tám trăm triệu, cộng thêm hai trăm triệu tiền quảng cáo, tổng cộng là một tỷ. Giải trí Quang Minh tuy lớn nhưng còn chưa đến mức dùng một số tiền khổng lồ như vậy đầu tư cho một bộ phim. Hơn nữa lấy danh nghĩa tập đoàn Quang Diệu sẽ gây được tiếng vang lớn hơn, đồng thời giải thích một phần lý do vì sao bộ phim này lại tập trung nhiều diễn viên hàng đầu như vậy.
Diệp Thiên gật gù, hắn không hiểu lắm về kinh doanh, Tần Khinh Tuyết nói thế nào liền là thế đó. Dùng xong bữa sáng, Tần Khinh Tuyết cùng Diệp Thiên lên đường đến giải trí Quang Minh, tất nhiên là trên hai chiếc xe khác nhau. Đã có rất nhiều lời đồn thổi về mối quan hệ giữa hai người nhưng chưa có chứng cớ xác thực. Sau buổi hòa nhạc, danh tiếng của Diệp Thiên đã tăng vọt, có rất nhiều phóng viên săn đón hắn nên càng phải cẩn thận hơn.
Tần Khinh Tuyết đến trước Diệp Thiên năm phút, đi lên tầng cao nhất của giải trí Quanh Minh bắt đầu cuộc họp, thảo luận các câu hỏi trong buổi họp báo. Diệp Thiên được Vương Lỗi đưa đến phòng riêng, bắt đầu hướng dẫn hắn cách trả lời phỏng vấn. Sau hơn một giờ đồng hồ, Vương Lỗi liền cảm thấy tuyệt vọng:
- Diệp Thiên, ngươi không thể trả lời như vậy.
Diệp Thiên lắc đầu:
- Ta cũng không cướp của giết người hay vi phạm pháp luật, tại sao phải nói dối?
- Nhưng…
- Lỗi ca, ngươi cũng đừng quá lo lắng. Ta cảm thấy vấn đề không lớn.
Vương Lỗi thở ra một hơi, bất đắc dĩ đáp:
- Ài, tùy tiện, ngươi có điểm dừng là được.
Diệp Thiên đã muốn như vậy, hắn còn có thể nói gì? Bộ phim này vì tên này mà có, hắn muốn thế nào đều phải chiều theo, phận làm công như Vương Lỗi làm sao dám có ý kiến. Kể cả bộ phim có thất bại, doanh thu bằng không thì đã thế nào? Có tập đoàn Quang Diệu chống lưng, Diệp Thiên có quay thêm mười, một trăm bộ phim tương tự cũng không có vấn đề gì.
Người khác đóng phim vì tiền bạc, danh tiếng. Diệp Thiên căn bản không cần tiền, danh tiếng hắn cũng không thiếu. Vương Lỗi biết tài năng của Diệp Thiên được cả đại dương cầm gia Zefer công nhận. Nếu muốn nổi tiếng hắn đã sớm nhận lời mời gặp mặt chứ không từ chối.
Kẻ có mục đích mới sợ thất bại, người chỉ muốn tận hưởng quá trình như Diệp Thiên vốn không cần quan tâm kết quả. Vương Lỗi đã sớm nhận ra điều này, ngoài bất đắc dĩ ra hắn còn có thể làm được gì khác?
Diệp Thiên cũng không để ý đến vẻ mặt của Vương Lỗi. Hắn cảm thấy chuyện này thật không quan trọng, cần gì phải nói dối. Diệp Thiên vốn không quan tâm người khác sẽ nghĩ về hắn như thế nào.
Cả hai ngồi trong phòng nghỉ ngơi. Đến đúng chín giờ, Vương Lỗi đưa Diệp Thiên ra nhà xe theo lối cửa sau, dùng một chiếc xe khá bình thường chở hắn đến chỗ họp báo.