Edit: SamSam
Beta: Fungi, Leia, Ivy
──── ∘°❉°∘ ────
Chu Sảng nhìn hai tên vệ sĩ nằm sõng soài trên mặt đất rồi lại nhìn sang Ôn Nhiên đang nói chuyện.
Dường như cô hơi bối rối trước nước đi này nên trong khoảnh khắc không biết phải nói gì.
Ôn Nhiên cũng không khách sáo mà kéo Khang Thời đi thẳng lên nhà trúc.
Còn hai người bảo vệ này tạm thời cứ để nằm trên mặt đất đi, dù sao thì mùa hè nằm đất cũng không sợ lạnh.
Chu Sảng ngầm cho phép bọn họ bước vào nhà.
Chỉ với một mình Ôn Nhiên bình tĩnh đứng im mà có thể hạ gục được hai tên vệ sĩ cường tráng kia thì cơ bản cô không phải là đối thủ của cậu, vì vậy bản thân cần gì phải phản kháng.
Chu Sảng vốn còn nhỏ, cô cũng chỉ tình cờ biết tới cổ trùng chứ không có sư phụ dạy dỗ.
Tất cả mọi việc đều do cô tự mình làm, có thể nuôi được một ít cổ trùng như thế này cũng coi như có bản lĩnh hơn người bình thường.
Nhưng so với đạo sĩ chân chính ở ngay trước mặt thì cô chẳng là gì cả.
Lúc nãy cô chỉ mong có thể kéo dài chút thời gian, không ngờ bọn họ ra tay trước.
Cơ mà tại sao lại xử lý đám vệ sĩ?
Người Miêu giỏi nuôi trùng cũng là vì môi trường sống của họ có rất nhiều loài trùng độc, dần dần người ta cũng phải tìm cách đối phó và sử dụng chúng.
Nhưng những cổ sư chân chính lại rất ít, càng không phải người Miêu nào cũng biết nuôi.
Giống như người nước ngoài hay có những hiểu biết sai lệch về người Trung Quốc khi nghĩ rằng tất cả bọn họ đều biết võ công vậy.
Tình cờ làm sao, trong số ông bà tổ tiên của mẹ cô thật sự có người là cổ sư.
Đáng tiếc là không được truyền lại cho đời sau, lại thêm khoa học kỹ thuật tiên tiến nên có nhiều người rời khỏi vùng đồi núi.
Sống trong môi trường tốt hơn, sinh hoạt thuận lợi hơn thì còn mấy ai muốn quay lại nơi này.
Bây giờ trong làng chỉ còn lại vài người già, mẹ đơn thân và trẻ mồ côi.
Còn những người trẻ tuổi khác cho dù có phải làm phụ hồ ở bên ngoài thì vẫn có thể kiếm đủ tiền nuôi sống bản thân, nên đương nhiên họ sẽ không quay lại vùng quê hẻo lánh này.
Riêng cô quay về đây là vì mẹ mình không muốn đưa người chị vướng tay vướng chân này theo.
Trước khi bà ra nước ngoài đã vứt chị cô lại chỗ này và gửi một ít tiền cho vài người già trong làng.
Chỉ cần họ lo một ngày ba bữa và trông chừng cô bé một chút là được, những thứ khác bà không quan tâm.
Đến khi cô biết được mẹ mình làm vậy, liền trăn trở quay về đây.
Thật ra ban đầu khi được toà phán cho cô theo cha, cuộc sống của Chu Sảng vẫn rất ổn.
Mặc dù phải rời xa mẹ và chị gái, nhưng hai cha con nương tựa lẫn nhau mà sống cũng không quá tệ.
Tuy nhiên chưa được bao lâu, cha của cô đã kết hôn với người phụ nữ khác, họ nhanh chóng có một đứa con.
Nữ chủ nhân của ngôi nhà đó không phải là mẹ cô, cha cô cũng trở thành cha của người khác.
Khi tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào đứa trẻ sơ sinh kia, cô dần dần trở thành một người dư thừa trong nhà.
Lúc biết tin mẹ mình không đưa chị gái ra nước ngoài cùng, Chu Sảng cảm thấy rất vui.
Mẹ không còn là mẹ, cha cũng không còn là cha, chỉ có chị sẽ mãi mãi là chị gái của mình.
Nhưng đợi đến khi cô tìm được ngôi làng này, lại nhìn thấy chị mình biến thành bộ dạng như vậy, Chu Sảng vô cùng đau lòng và bất lực.
Nhất là sau khi cha cô biết được con gái lớn mắc bệnh tự kỷ, không thể tự mình sinh hoạt được, ông ta càng sợ dính tới phiền phức nên đã lạnh lùng từ chối yêu cầu đưa Đại Song về sống cùng.
Ông ta còn nói vì tòa án đã phán cho mẹ nuôi chị ấy nên ông ta sẽ không quan tâm đến nữa.
Sự lạnh lùng của cha vượt ngoài sự tưởng tượng của Chu Sảng.
Họ từng có một cuộc sống rất hạnh phúc, là một cặp chị em song sinh, có người mẹ dịu dàng và người cha yêu thương.
Trong lòng các cô, cha chính là ngọn núi lớn chống đỡ cả bầu trời vì các con, là nơi để các con có thể nương tựa.
Mẹ là người xinh đẹp lại dịu dàng, dành hết tất cả bao dung cho các con.
Vì vậy khi hình tượng sụp đổ, Chu Sảng thật sự không thể nào chấp nhận nổi, cũng vì thế mà cô càng không muốn từ bỏ người chị gái duy nhất của mình.
Vì không biết chị mình đã gặp chuyện gì nên Chu Sảng gọi điện hỏi thăm mẹ.
Mẹ cô không nói gì, chỉ bảo đây là di chứng sau cơn sốt.
Nhưng Chu Sảng không tin, di chứng sau khi sốt cao hoàn toàn khác với bệnh tự kỷ.
Tuy nhiên khi đó Chu Sảng còn chưa tự lo cho bản thân được, một đứa trẻ 12-13 tuổi làm sao có đủ khả năng đưa chị gái mình ra khỏi làng.
Ít ra trong làng còn có mấy người già được mẹ cô cho tiền nhờ chăm sóc chị ấy.
Nếu như đi cùng cô, cho dù cô muốn bỏ học đi làm kiếm tiền nuôi chị thì cô cũng chưa đủ tuổi để tìm việc làm.
Vì vậy, sau đó mỗi khi rảnh rỗi cô đều sẽ chạy tới đây thăm chị, chỉ cần không đưa Đại Song về nhà thì cha cũng không quan tâm đến việc này.
Để cho cuộc sống của chị gái khá hơn một chút, Chu Sảng thường xuyên mang tới một ít thức ăn và quần áo mới, mỗi lần đến đây cô đều sẽ quét dọn sạch sẽ toàn bộ căn nhà trúc một lượt.
Những người già trong làng có thể chăm lo một ngày ba bữa, chỗ ăn chỗ ngủ cho Chu Đại Song đã tốt lắm rồi, Chu Sảng cũng không dám mong bọn họ có thể quét dọn sạch sẽ nơi ở của chị gái.
Còn loài cổ trung đang ngủ say kia cùng quyển sách nói về thuật chế ngự cổ trùng kìa được Chu Sảng tình cờ tìm thấy khi đang dọn dẹp nhà trúc.
Có lẽ vì cô cảm thấy mấy người Ôn Nhiên khác với những gì mình đã nghĩ, cộng thêm việc thực lực đôi bên chênh lệch quá lớn nên Chu Sảng không còn muốn chống cự nữa, mà thoải mái dẫn chị gái của mình ra và nói: "Tên thật của em là Chu Tiểu Song, đây là chị em, Chu Đại Song.
Khi chúng em lên 6 thì cha mẹ ly hôn, mẹ đưa Đại Song đi còn em thì theo cha, sau này đổi tên thành Chu Sảng."
Chu Sảng nắm tay của Chu Đại Song, cô nghiêng đầu nhìn vẻ mặt ngốc nghếch yên tĩnh của chị mình với đôi mắt đỏ hoe: "Từ nhỏ chị của em đã rất hiểu chuyện, rất yêu thương em, cái gì cũng để dành phần cho em.
Sau khi cha mẹ ly hôn, chị ấy còn sợ em sống không được tốt nên mỗi khi dành dụm một ít tiền tiêu vặt và đồ ăn ngon đều sẽ nghĩ tới em.
Mãi cho đến năm em lên 8, khi đó mẹ em ra nước ngoài, em cứ nghĩ mẹ sẽ đưa chị ấy đi cùng và cuộc sống của họ ở bên đó sẽ rất tốt.
Nhưng không ngờ mẹ không đưa chị em theo.
Đến khi em tìm tới được đây lại trông thấy chị mình biến thành bộ dạng như thế này."
Năm đó, cô chỉ vừa mới lên cấp 2.
Ở cái tuổi nhỏ xíu như vậy, có thể hình dung được lúc ấy cô đã hoảng hốt và bất lực như thế nào.
Ôn Nhiên nói: "Cô bé thành ra như vậy, có liên quan đến Dư gia đúng không?"
Chu Sảng 'ừ' một tiếng: "Lúc đầu em cũng không biết.
Nhưng em chắc chắn bệnh của chị em không phải là di chứng thần kinh sau cơn sốt cao.
Chị ấy chỉ bị tự kỷ, em muốn đưa chị rời khỏi đây, đưa chị đi khám bệnh nhưng em lại không có tiền.
Mẹ mặc kệ, cha cũng không quan tâm, có lẽ đợi đến khi em lớn hơn một chút thì có thể đưa chị rời khỏi nơi này.
Vì để cho chị mình có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn mà không bị gò bó như vậy, nên em có tiết kiệm tiền mua một chiếc tivi cũ.
Mỗi lần em tới đây đều sẽ mở một vài bộ phim truyền hình hoặc một vài tin tức cho chị xem.
Và đó cũng là lần đầu tiên chị em phát điên lên.
Lúc ấy thời sự đang đưa tin về bản án dành cho bọn buôn người, còn đăng tải vài bức ảnh chụp của bọn chúng.
Khi vừa nhìn thấy bọn chúng, chị của em mới hóa điên."
"Sau khi bị em tra hỏi, thậm chí em còn nói 'nếu mẹ không cho con biết sự thật, con sẽ chạy qua bên đó gặp tận mặt mẹ để hỏi', lúc này mẹ em mới chịu nói.
Trước kia, chị em từng bị bắt cóc, đến khi tìm được người thì chị đã lâm vào hôn mê.
Ngoài nhiều vết thương lớn nhỏ bên ngoài ra, bên dưới còn bị xé rách rất nghiêm trọng, thậm chí bên trong còn nhét đầy những vật bén nhọn, nguy hiểm đến mức suýt mất mạng.
Cho dù sau đó cứu được rồi nhưng cuộc đời của chị ấy cũng bị hủy hoại hoàn toàn bởi đám rác rưởi đó! Năm đó chị ấy mới có 7 tuổi, làm sao bọn chúng có thể làm ra những chuyện như thế này..."
Nói đến đây, ngay cả giọng nói của Chu Sảng cũng đã run lên, mà Chu Đại Song ngồi bên cạnh cô bé vẫn ngờ nghệch và thờ ơ như cũ, như thể cô bé hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Chỉ là Chu Sảng thật sự không kìm được nước mắt mà che miệng khóc thút thít.
Chu Đại Song từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi thẫn thờ như một con robot lại bất ngờ vươn tay lên, lau nhẹ trên mặt Chu Sảng, miệng nói không rõ lời: "Song Nhi...!không đau..."
Cô bé còn chưa nói được tròn câu, nhưng khi nghe chị mình nói chuyện Chu Sảng càng không kiềm được mà khóc lớn hơn.
Mắt của Khang Thời cũng đỏ hoe, trên mặt đầy vẻ không nỡ.
Ôn Nhiên rũ mắt xuống, dù cậu không biểu lộ quá nhiều cảm xúc nhưng cũng không thúc giục Chu Sảng nói tiếp.
Chờ cô bé bình tĩnh lại rồi tiếp tục nói: "Bệnh của chị em vẫn còn trị được, chị ấy vẫn còn có chút phản ứng lại với thế giới bên ngoài.
Lần đầu tiên khi em trúng độc của cổ trùng, đau đến mức chết đi sống lại, chị ấy chạy tới ôm lấy em mà khóc.
Các anh có biết không, trước đây cho dù em có nói gì hay làm gì với chị ấy, chị đều không có phản ứng.
Vậy mà hôm đó chị lại ôm em khóc nức nở, nói 'Song nhi không đau, Song nhi không đau'.
Ngay khoảnh khắc đó, em cảm thấy mọi đau khổ mình chịu đựng đều rất đáng giá, thật sự rất đáng giá."
Khang Thời nói: "Chuyện này thì có liên quan gì đến Dư Mộng Ly? Theo những gì em nói, nếu em học nuôi cổ trùng là để trả thù nhưng lúc em nhìn thấy thời sự đưa tin, không phải đám buôn người đó đã bị bắt và xét xử rồi sao..."
Chu Sảng lau nước mắt, mỉm cười chế nhạo cắt ngang lời của Khang Thời: "Bị bắt? Anh có biết bọn họ bị phạt bao nhiêu năm không? Là 5 năm! Bọn chúng làm chuyện táng tận lương tâm như vậy mà chỉ bị phán có 5 năm tù! Hơn nữa, họ chỉ bị kết án tội bắt cóc và buôn người.
Còn những nỗi đau mà chị em phải chịu đựng lại không một ai lên tiếng giúp cho chị ấy! Em chưa từng nghĩ tới việc sẽ đọc mấy cuốn sách nói về cổ trùng đó khi tìm thấy chúng.
Nhưng khi nhìn thấy phiên tòa của đám rác rưởi đó, em mới biết là thà dựa vào chính mình còn hơn là trông cậy vào pháp luật!"
Ôn Nhiên ngước lên nhìn cô: "Em đã giết bọn chúng?"
Chu Sảng nhìn Ôn Nhiên với vẻ kiên định, như thể 'cho dù anh có nói gì tôi cũng không hối hận trước những việc mình đã làm': "Đúng vậy, là em đã giết bọn chúng, tất cả có ba người.
Em không rõ là ai đã xâm hại chị mình nên đã giết hết.
Mượn cơ hội đi thăm tù, em đã hạ những con trùng độc mạnh nhất vào người bọn chúng!"
Sắc mặt Chu Sảng tái nhợt, cả người khẽ run rẩy, bàn tay đang nắm lấy tay của Chu Đại Song cũng siết chặt đến mức trắng bệch.
Có thể thấy việc giết người đối với cô không hề nhẹ nhàng như những gì cô biểu hiện.
Nhưng Chu Sảng thật sự không hề hối hận chút nào.
Nếu cho cô cơ hội lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn đi vào con đường này.
Nếu pháp luật không cho cô công bằng thì cô sẽ tự mình giành lấy công lý!
Chu Sảng lại nói: "Em cứ nghĩ việc này đã kết thúc kể từ khi ba thằng khốn đó chết.
Nhưng không ngờ, người em coi là bạn bè, là chị em tốt lại là một trong những thủ phạm của vụ án này."
Khang Thời lập tức cau mày: "Em và Dư Mộng Ly chỉ ngang tuổi nhau.
Nói đúng hơn lúc chị gái em gặp chuyện thì Dư Mộng Ly cũng chỉ có 7 tuổi.
Em có biết mình đang nói gì không hả?"
Chu Sảng hừ một tiếng: "Con nhỏ Dư Mộng Ly này sinh ra đã ở ngay vạch đích, cuộc đời cũng quá suôn sẻ.
Dù là trong trường hợp nào, hoàn cảnh nào, nó cũng là tâm điểm của mọi người, vì vậy nên nó mới kiêu ngạo hợm hĩnh.
Kiểu người nó ghét nhất chính là người tài giỏi, xuất sắc hơn nó.
Loại người như nó bẩm sinh đã biết thảo mai, giả vờ như mình tốt đẹp không chút tì vết, như thể không màng đến chuyện gì trên đời vậy.
May mắn là em quen biết với nó từ trước, nếu như mới biết nhau ít lâu thì sợ là em cũng bị lừa bởi vẻ giả dối bên ngoài của nó!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
2.
Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
3.
Năm Thứ 7 Của Hai Vợ Chồng
4.
Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng
=====================================
Chu Sảng trừng mắt nhìn Ôn Nhiên và Khang Thời: "Các anh có biết nó đã nói gì với em hay không? Nó đem khoe những chuyện xảy ra vào năm đó như chiến tích của bản thân, nó tự hào về điều đó, thậm chí chế giễu và hả hê trên nỗi đau của người khác."
"Con nhỏ đó thật ngu ngốc, tớ bảo nó chạy ra dụ đám buôn người kia mà nó cũng dám đi, tớ nói sẽ gọi người tới cứu nó vậy mà nó cũng dám tin."
"Thấy nó chạy ra ngoài rồi tớ chỉ đổi sang chỗ khác để trốn.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, tụi kia tìm mãi không thấy tớ thì nhất định sẽ nghĩ tớ đã chạy đi rất xa, sẽ chỉ chạy sang chỗ xa hơn để tìm.
Có nó thu hút sự chú ý của bọn chúng là đủ rồi."
"Tớ trốn ở trên núi, nhìn nhỏ đó bị bọn chúng bắt lại, rồi nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết của nó.
Mãi sau này tớ mới biết nó bị xâm hại.
Lúc ấy tớ còn bé nên có hiểu gì đâu, sau này hiểu rồi lại nghe nói nó bị tra tấn rất thê thảm."
"Bởi vậy mới nói, vẻ ngoài xinh đẹp và biết nhảy múa thì sao chứ.
Nếu không có đầu óc thì cũng chỉ bị người ta đùa giỡn mà thôi."
Từ rất lâu trước đây Dư Mộng Ly nói những lời như vậy, từng câu từng chữ đã khắc sâu vào trong tim của Chu Sảng.
Khi đó Chu Sảng chỉ vừa mới biết được sự thật tại sao chị mình lại ra nông nỗi này.
Có thể tưởng tượng được chuyện lúc ấy đã gây ra ảnh hưởng lớn như thế nào đối với cô, và sự hận thù sâu nặng ra sao, thậm chí còn vượt xa nỗi hận dành cho những tên cầm thú kia.
Sau này cô biết được, trước đây chị mình và Dư Mộng Ly từng học chung trường năng khiếu.
Nhưng Dư Mộng Ly học đàn còn chị gái học nhảy, hoàn toàn không học chung.
Bởi vì từ bé chị cô trông rất đáng yêu, ngoan ngoãn và nhảy múa giỏi nên rất được thầy cô yêu quý, cũng có một số bạn học nam nữ lớn hơn một chút cũng chạy tới xem chị ấy nhảy.
Lúc đó Dư Mộng Ly chỉ mới 7 tuổi, mà đã biết ghen tị.
Chu Sảng tức đến phát khóc: "Cô ta chính là loại người như vậy, ghét nhất là nhìn người khác giỏi hơn mình.
Các anh nghĩ tại sao nó lại chơi với em và Âu Lộ? Là vì nó cảm thấy bản thân ưu việt hơn khi ở cùng tụi em.
Và vì điều kiện của chúng em cũng không quá chênh lệch so với nó, đi theo bên cạnh cũng không làm nó thấy mất mặt."
"Chỉ cần cô ta có một chút áy náy, dù chỉ là một xíu xiu, em cũng sẽ không hạ cổ trùng với cô ta.
Nhưng nó chẳng những không biết hối lỗi, còn coi chuyện đó như một chiếc huân chương kinh nghiệm trong đời của mình! Thậm chí em và chị em trông giống nhau như vậy nhưng nó không hề nhận ra, có thể thấy nó chưa bao giờ để tâm đến chuyện này!"
"Mà chị gái của em bị hủy hoại cũng vì nghe lời nó, cũng vì muốn giành lấy cơ hội chạy trốn cho cả hai mà phải mạo hiểm dẫn dụ đám người xấu xa kia! Nếu như lúc đó Dư Mộng Ly thật sự gọi người tới cứu, cho dù họ tới muộn em cũng sẽ không trách cứ cô ta.
Nhưng nó không làm, thậm chí nó còn trốn ở một bên và nghe tiếng khóc la của chị em!"
"HAI NGƯỜI NÓI ĐI, LÀM SAO EM CÓ THỂ KHÔNG HẬN CÔ TA? LÀM SAO KHÔNG TRẢ THÙ CÔ TA?!".