Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình


Thuyền trưởng nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của Hạ Dao, nói: “Cho đến khi mặt biển trở về với dáng vẻ yên tĩnh, không còn phát ra bất kỳ tiếng động nào nữa, tôi mới biết, con gái của mình đã ra đi.

Sau đó tôi quay lại sảnh lớn, chém giết hết tất cả bọn chúng, tất cả chúng… Tôi không nhớ khi đó đã xảy ra chuyện gì.

Khi bản thân dần dần tỉnh táo, tôi mới nhận ra mình đã chết.

Cả một con tàu không người cứ lênh đênh trên biển như vậy.

Chẳng biết đã trôi dạt bao lâu, mà chiếc du thuyền vốn xa hoa bậc nhất, nay đã rỉ sét loang lổ, tàn phá nặng nề.”
Ôn Nhiên hỏi: “Chấp niệm của ông là gì?”
Thuyền trưởng cúi đầu nhìn xuống con gái mình: “Tìm thấy Dao Dao và đưa con bé về nhà.”
Ôn Nhiên hỏi tiếp: “Con tàu này vẫn còn đang lênh đênh trên biển sao?”
Thuyền trưởng gật đầu: “Đúng vậy.

Chỉ là mỗi năm, vào thời điểm này, các sự kiện năm đó sẽ được lập lại một lần.

Mỗi lần, đều không thoát khỏi kết cục kia.

Tôi có thể kết thúc tất cả, nhưng tôi không muốn.

Dù chỉ là những ngày ngắn ngủi, nhưng ít nhất trong mấy ngày ấy, Dao Dao có thể quay lại bên cạnh tôi.”
Ôn Nhiên nói: “Chúng tôi muốn rời khỏi nơi này.”
Thuyền trưởng gật đầu.

Thân là một lệ quỷ, đáng lẽ ông phải có oán khí ngút trời.

Nhưng hiện giờ, trông ông vẫn như một người bình thường, thậm chí còn lộ vẻ bình thản.
Ông nhìn Ôn Nhiên và Kỳ Vân Kính, sắc mặt ôn hòa, không có chút tức giận nào: “Cảm ơn hai cậu, đã cứu con gái tôi.”
Kỳ Vân Kính nói: “Nếu ông cần, tôi có thể cho người đưa con thuyền này về nhà.”
Thuyền trưởng lắc đầu: “Không cần, từ lâu đã không thể trở về.”
Ôn Nhiên nhíu mày: “Lúc trước khi mọi người gặp tai nạn trên biển, có thật sự là do màn sương mù dày đặc xuất hiện đột ngột này không?”
Thuyền trưởng trả lời: “Đúng vậy.

Chúng tôi gặp phải vùng biển u linh và bị mắc kẹt ở đó mà không có cách nào rời khỏi, cho đến khi hoàn toàn hòa nhập vào vùng biển ấy.

Thật ra tỷ lệ này cực kỳ thấp, chỉ có một phần tỷ, nhưng vẫn cứ cố tình trúng vào một phần tỷ kia.”
“Vậy căn bệnh truyền nhiễm thì sao?”
Thuyền trưởng nói tiếp: “Bệnh truyền nhiễm trong lịch sử còn tồi tệ hơn những gì được tái diễn.

Tôi buộc phải tự tay đẩy Dao Dao xuống biển, cũng là vì Dao Dao đã cãi cọ xô đẩy với cô bồ nhí.

Cô ta còn cố ý giả vờ yếu đuối ngã xuống đất, nào ngờ bị một miếng sắt cắt qua mặt.

Tên khốn kia liền đẩy Dao Dao vào trong đám người nhiễm bệnh, để bọn họ tùy ý xâm phạm.” Thật sự không ngoa khi nói rằng, lịch sử chân chính là địa ngục trần gian.
Một người cha buộc phải tự tay giết chết con gái của mình, cũng đủ biết khi đó ông đã tuyệt vọng như thế nào.

Lại nhìn vào thực lực của Quỷ Vực nơi đây, tuy rằng có thể nó được ngưng kết bởi một phần lực lượng từ vùng biển u linh, nhưng phần hận ý đủ để duy trì nó e là chẳng hề nhỏ.
Theo sau sự thức tỉnh của thuyền trưởng, là tốc độ đồng hóa của con tàu càng ngày càng nhanh.

Ôn Nhiên cũng không muốn trễ nãi nữa, hy vọng thuyền trưởng có thể đưa bọn họ rời đi.
Chỉ là không cần Ôn Nhiên nhắc nhở, thuyền trưởng cũng sẽ làm như vậy.

Cho dù lịch sử không thể nào thay đổi, nhưng lần này, đã có người giang tay ra giúp họ.
Lúc toàn bộ Quỷ Vực xung quanh dần dần tan biến, dường như Ôn Nhiên đã nhìn thấy chiếc du thuyền xa hoa mục nát dần theo thời gian ấy, lại một lần nữa quay về dáng vẻ của một con thuyền lớn sạch sẽ và lộng lẫy ban đầu.

Tầng tầng lớp lớp ánh đèn bừng sáng, âm nhạc du dương cùng những âm thanh vui nhộn quen tai lại lan tỏa trên con tàu.

Ôn Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, trên boong tàu cao nhất của du thuyền, thuyền trưởng và con gái ông đang tựa vào lan can, vẫy tay với họ.
Khung cảnh xung quanh biến về tòa nhà cũ, Ôn Nhiên nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói, quay đầu nhìn lại liền thấy Kỳ Vân Kính đang ở đấy.
Cậu không khỏi cong môi mỉm cười với anh: “Hì.”
Kỳ Vân Kính nhìn cậu một cái, xoay người đi ra ngoài: “Đi về thôi.”
Ôn Nhiên ‘ò’ một tiếng, vội vàng đuổi theo.
──── ∘°°∘ ────
Trong một khu rừng trên núi, một quả cầu pha lê màu đen được treo trên cây phát ra âm thanh giòn giã.

Gã đàn ông đang ngồi thiền định dưới gốc cây chợt mở mắt, nhìn vào quả cầu pha lê đang từ từ hình thành một vết nứt rồi hoàn toàn vỡ nát, lông mày gã hơi nhíu lại.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, cây cối trong khắp cánh rừng đều khẽ lay động.

Nương theo tầm mắt, có thể thấy vô số những quả cầu pha lê màu đen, đang đung đưa nhè nhẹ trên cây.
──── ∘°°∘ ────
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Ôn Nhiên làm là bảo nhà bếp nấu một nồi lẩu cay siêu to khổng lồ, rồi làm một chén lớn chất đầy đủ loại thịt cùng thức ăn.

Tuy trong khoảng thời gian qua hai người bọn họ không đói bụng lắm, nhưng tất cả đều là thực phẩm khô, thật sự khiến người ta nghẹn muốn chết.
Lúc Ôn Nhiên đang ăn uống thỏa thích, Kỳ Vân Kính lại nhìn vào lòng bàn tay của mình.

Nắm chặt rồi duỗi ra, anh cảm thấy có một nguồn năng lượng xa lạ đang chuyển động trong lòng bàn tay của mình.
Sau khi nghe Kỳ Vân Kính kể lại những cảm nhận này, Ôn Nhiên mới để ý.

Năng lượng kia quá mỏng manh, nhưng có tác dụng gần giống với linh lực của bản thân cậu.

Chỉ cần có thể phát huy phần sức mạnh này, là có thể kích hoạt bùa chú, thậm chí nếu nó càng lớn mạnh hơn nữa, là có thể vẽ bùa ngay giữa không trung giống như cậu.
Ôn Nhiên hỏi: “Chẳng lẽ đây là giá trị quỷ khí sao?”
Kỳ Vân Kính lấy di động ra, trên màn hình hiển thị những người chơi đã vượt qua: “Người chơi Khâu Thiên, Trương Ngưng, Hoàng Thụy Phong, Lại Văn Thao và Eason đã qua cửa thành công.”
Ôn Nhiên lập tức ồ lớn: “Hai người cuối cùng là…” Nói được nửa chừng, cậu mới nhớ ra đó là cái tên giả mà hôm đó cậu thuận miệng bịa ra: “Uầy, không đúng, trò chơi này vậy mà lại nhận tên giả sao?”
Kỳ Vân Kính gật đầu: “Hiện tại trên thanh thông tin trong di động của tôi, có dấu ngoặc đơn (biệt danh) bên cạnh tên thật.”
Ôn Nhiên lập tức tò mò hỏi: “Vậy nếu lần sau tôi muốn đổi biệt danh thì sao, có phải cũng tiếp tục nhận ra biệt danh mới hay không?”
Kỳ Vân Kính: “Cậu có thể thử.”
Ôn Nhiên vừa ăn vừa lướt điện thoại: “Nhưng còn Hứa Luyện, Thôi Đình, và cái người tên Du Sướng, còn người nữa, à Lưu Minh thì sao? Bọn họ đều chết trong trò chơi rồi ư? Mà họ chết như thế nào, không phải chúng ta đã phá được quỷ vực rồi hả?”
Kỳ Vân Kính: “Có khả năng là lúc sau bọn họ đã làm gì đó.

Đây có lẽ là tên thật của họ, tôi sẽ cho người điều tra thử.”
Ôn Nhiên nói: “Anh nhìn lên trên đi, tôi được 10 điểm quỷ khí, còn anh thì sao?”
Kỳ Vân Kính: “Giống cậu.”
Ôn Nhiên cũng không biết 10 điểm này là nhiều hay ít, có điều Kênh Thế Giới đã được mở, nhưng không ai nhắn lên trên đó.

Trung Tâm Mua Sắm cũng được mở.

Ôn Nhiên bấm vào xem, liền thấy một lá bùa đuổi quỷ mà lại tốn tới 5 điểm quỷ khí.

Lá bùa này quả thực đắt quá đi.

May mà cậu đã tu luyện được tới trình độ có thể vẽ bùa giữa không trung, nếu không khi bước vào với một thân không đồ đạc, ắt hẳn sẽ bị chi phối hoàn toàn bởi trò chơi.
Ánh mắt của Kỳ Vân Kính dừng ở Trung Tâm Mua Sắm.

Trên đó có một món gọi là Phá Sinh Đan, trị giá một ngàn điểm quỷ khí, nhưng có thể khiến người ta sống lại.
Kỳ Vân Kính bấm vào thử một chút, tiếc là chỉ hiển thị giá trị quỷ khí không đủ, nên không thể xem được phần giới thiệu chi tiết.
Ôn Nhiên cũng đang để mắt tới Trung Tâm Mua Sắm và nhìn thấy viên Phá Sinh Đan ấy, cau mày nói: “Một ngàn điểm quỷ khí! Cái này thật sự quá đắt so với những gì nhận được sau mỗi trò chơi rồi.

Sống lại? Chẳng lẽ dù là bệnh nan y gì, hay thân thể tàn tật cũng đều có thể chữa khỏi sao? Nếu đúng là như vậy, thì thế lực trong trò chơi này còn mạnh hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều, quả thực rất giống với…”
Kỳ Vân Kính bổ sung: “Năng lực của Thần.”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Tôi không tin Thần.”
Kỳ Vân Kính nhìn cậu.

Một vị đạo sĩ, sẽ không tin Thần ư?
Ôn Nhiên nói: “Sức mạnh của Thần quá phụ thuộc vào con người, phụ thuộc vào tín ngưỡng.

Khi con người không còn tín ngưỡng, Thần tự nhiên cũng sẽ chẳng còn tồn tại.

Nếu là ở thời xa xưa, lúc con người còn thiếu hiểu biết, bọn họ sẽ quy hết tất cả những sự vật hiện tượng bản thân không thể lý giải thành thần thoại và thành tâm tín ngưỡng.

Khi ấy sức mạnh của Thần thậm chí mạnh tới mức có thể thay trời đổi đất.

Nhưng ở hiện tại, anh có thể tìm được bao nhiêu người thờ phụng Thần Linh, tín ngưỡng đủ nhiều để nguyện ý hy sinh chính bản thân? Nếu không có những lực lượng đó, đương nhiên sẽ chẳng còn Thần.”
Kỳ Vân Kính nhìn vào di động: “Thế còn trò chơi này?” Suy cho cùng, những trải nghiệm trước đây đều không phải giả.
Ôn Nhiên giải thích: “Tôi cảm thấy, nó giống với năng lực của tà ma Quỷ Vương hơn.

Có lẽ mỗi khi phá giải một quỷ vực, thì sức mạnh của quỷ vực ấy sẽ nằm trong tay kẻ đứng sau.

Hoặc, hắn đã dùng cách này để phát triển tín đồ.

Anh nghĩ xem, có phải mỗi một lần tham gia trò chơi, anh sẽ càng tin tưởng vào quỷ thần hơn không? Những người có thể tham gia vào trò chơi kia, hầu hết đều là những kẻ tin tưởng hoặc yêu thích thần quái.

Khi bọn họ chắc chắn quỷ thần thật sự tồn tại, không phải sẽ rất cuồng tín sao? Ngoại trừ một số thứ ở Trung Tâm Mua Sắm trông có vẻ nghịch thiên ra, còn có những lực lượng mà người bình thường có thể chậm rãi nắm bắt, cũng giống như Tằng Phàm – người tôi từng gặp lúc trước.

Anh ta vốn chỉ là người thường, nhưng lại giống như anh, có được giá trị quỷ khí trong tay, nắm được thứ mà trước đây chưa từng có.

Lúc nguồn năng lượng ấy càng ngày càng mạnh, quyền lực, của cải, anh nghĩ coi, có gì không thể đánh đổi được? Những người tâm tính không vững cũng từ từ thay đổi, anh nói xem, thế giới này dần dần sẽ ra sao?”
Cho dù Ôn Nhiên không đề cập tới những điều này, Kỳ Vân Kính cũng có thể tự mình suy luận ra.

Nhưng không thể phủ nhận, vừa rồi khi nhìn thấy viên Phá Sinh Đan, quả thật anh đã động tâm trong tích tắc.

Ngay cả anh cũng không thể cưỡng lại sự cám dỗ ấy, vậy còn những người khác thì sao? Nghĩ đến đây, Kỳ Vân Kính không khỏi sởn tóc gáy.
Quốc gia khó khăn lắm mới bài trừ những thứ đó ra bên ngoài.

Nếu một khi phạm vi của trò chơi càng ngày càng lớn, càng có nhiều người tham gia.

Đến lúc đó, e là chẳng thể nào khái quát trong một từ ‘loạn lạc’ được.
Ôn Nhiên nói tiếp: “Lần chơi tiếp theo là vào 3 tháng sau.

Không tham gia sẽ tử vong trong 3 ngày.

Trò chơi này còn không cho người chơi nhắc đến nó với những người không tham gia khác, đề cập tới cũng sẽ chết.

Bảo sao những người kia đều khó nói nên lời.”
Kỳ Vân Kính đặt di động xuống, nhìn Ôn Nhiên: “Cậu dự định làm gì?”
Ôn Nhiên nghe vậy liền mỉm cười: “Phải là anh định làm gì mới đúng.

Lần đầu còn là trùng hợp, chúng ta ở cùng trong một tòa nhà ma, nên mới vào cùng một quỷ vực.

Nhưng lần thứ 2 lại là ngẫu nhiên, trực tiếp vào trò chơi thông qua điện thoại.

Đến lúc đó hai ta sẽ chẳng thể ở cạnh nhau.

Cho nên anh phải làm sao bây giờ? Lỡ như anh chết trong trò chơi, ấy dà, vậy có phải tôi đây liền trở thành người hợp pháp thừa kế hết toàn bộ tài sản trị giá hàng trăm tỷ của anh hay không?”
Kỳ Vân Kính liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi đứng dậy đi lên lầu.

Ôn Nhiên vừa ôm chén cơm vừa nói vọng ra: “Này, anh đi đâu đấy? Lập di chúc hả?”
Đáp lại cậu là bóng lưng tàn nhẫn vô tình của Kỳ Vân Kính.
Sau khi Kỳ Vân Kính bị cậu trêu chọc chạy đi mất, sắc mặt Ôn Nhiên mới trầm xuống, đầu ngón tay gõ từng nhịp nhè nhẹ lên chiếc điện thoại.

Cái thứ độc đoán này thôi cũng đủ khiến cho người ta đau đầu.
──── ∘°°∘ ────
Tốc độ của Kỳ Vân Kính rất nhanh, anh đã nhanh chóng thu thập xong thông tin của những người trong vòng đầu.

Sáng sớm, anh cầm tập tài liệu trợ lý vừa đưa tới gõ cửa phòng của Ôn Nhiên.

Qua một hồi lâu, trong phòng mới truyền ra tiếng trả lời.
Kỳ Vân Kính đẩy cửa ra, thấy Ôn Nhiên vẫn còn đang ăn vạ, nằm nướng trên giường, quấn chăn kín mít.

Anh đã nhìn thấy hình ảnh quen thuộc này vô số lần khi còn ở trên tàu, nên trực tiếp làm ngơ bộ dạng ngủ nướng kia và đưa tập tài liệu cho cậu: “Thông tin của mọi người, bao gồm cả 4 người chơi đã tử vong sau đó.”
Ôn Nhiên lú cái đầu lông xù lộn xộn ra khỏi chăn bông: “Vậy anh có định liên lạc với những người khác không?”
Kỳ Vân Kính lắc đầu: “Tạm thời tôi chưa có kế hoạch này.”
Ôn Nhiên nhìn anh một cái: “Anh không thắc mắc lúc sau bọn họ đã gặp chuyện gì sao, vốn dĩ là đều có thể vượt qua hết mà.” Nói xong, cậu lại tự mình cảm thán: “Quên mất, anh là người hoàn toàn không hề có dây thần kinh tò mò nào.

Tôi cảm thấy cô nàng Trương Ngưng cũng không tồi, so với những người khác thì đúng là có thể thử liên lạc với cô ấy một chút.”
Kỳ Vân Kính: “Trương Ngưng? Tôi còn tưởng cậu sẽ cảm thấy Khâu Thiên khá hơn.” Dẫu sao trong lúc nhiều người chơi hoảng loạn trước mặt mọi người như vậy, Trương Ngưng thì thờ ơ, còn Khâu Thiên lại bình tĩnh hơn.

Có thể giữ lý trí bình tĩnh trong hoàn cảnh như thế, thật sự tốt hơn những người chơi khác rất nhiều.
Ôn Nhiên hỏi lại: “Anh cảm thấy Khâu Thiên là người chơi mới sao?”
Hai mắt Kỳ Vân Kính hơi híp lại.
Ôn Nhiên mỉm cười, bò dậy khỏi giường.

Lúc đang xem tài liệu, thì bác quản gia tới gõ cửa.

Thấy cả hai ở trong phòng, liền cười tủm tỉm.

Trước kia, cậu chủ nhà này kết hôn với cậu Nhiên, đúng là vì bà cụ.

Nhưng xem ra hiện giờ đã có chút cảm tình, mới sáng sớm đã vừa cười vừa nói, vô cùng tốt đẹp.
Ôn Nhiên tươi tắn nhìn bác quản gia: “Bác Úc, chào buổi sáng.

Sáng nay ăn gì thế ạ?”
Bác quản gia cười hiền từ, nói: “Muốn ăn gì đều được, cậu Nhiên đã dậy rồi sao? Để tôi bảo nhà bếp chuẩn bị.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Con muốn ăn hoành thánh nhỏ, nhân tôm tươi.”
Bác quản gia vui vẻ gật đầu, rồi quay sang nói với Kỳ Vân Kính: “Cậu chủ, cậu Mục tới.”
Ôn Nhiên lập tức vểnh lỗ tai.

Cậu Mục? Chẳng lẽ là bạch nguyệt quang Mục Sanh?
Kỳ Vân Kính nhàn nhạt đáp lại: “Tôi sẽ xuống ngay.” Nói xong, nhìn sang cái người còn đang nằm nướng khét nghẹt trên giường: “Cậu xem trước đi, xem xong rồi bàn tiếp.”
──── ∘°°∘ ────
Kỳ Vân Kính bước xuống lầu thì thấy Mục Sanh đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, anh bình tĩnh bước qua.
Vừa bắt gặp Kỳ Vân Kính, Mục Sanh liền đứng dậy mỉm cười với anh.

Mục Sanh lớn lên rất đẹp, là kiểu người đẹp tự nhiên mang khí chất ưu nhã như thần tiên, mặt mày như họa, càng có sức hấp dẫn hơn cả vẻ tinh xảo của Ôn Nhiên.

Nụ cười này, dường như khiến cho cả căn phòng trông bừng sáng hơn vài phần.
Tiếc thay, Kỳ Vân Kính chưa từng nhìn người qua vẻ bề ngoài.

Đối với anh mà nói, nét đẹp của Mục Sanh cũng không có gì khác biệt, vì thế anh nhàn nhạt hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
Đây không phải là ngày đầu tiên Mục Sanh quen biết Kỳ Vân Kính, và cũng khá hiểu rõ tính tình của anh, nên không hề mất vui dưới dáng vẻ lãnh đạm ấy, mà đi thẳng vào vấn đề: “Có hai việc.

Một là đến thăm bà nội.

Có điều, bác Úc vừa nói bà nội đang làm vật lý trị liệu trên lầu, nên em cũng không tiện quấy rầy.

Ngoài ra còn là vì hạng mục Đài Vân Hải.”
Kỳ Vân Kính nói: “Tập đoàn nhà họ Kỳ sẽ từ bỏ hạng mục Đài Vân Hải.”
Mục Sanh sửng sốt, rõ ràng có hơi kinh ngạc: “Tại sao vậy?”
Kỳ Vân Kính: “Điều này nằm trong kế hoạch công ty.”
Mục Sanh: “Mục đích em tới đây vốn là muốn hỏi về khả năng hợp tác giữa hai nhà.

Anh Vân Kính à, thật sự không thể hợp tác sao? Mục gia cũng đã từng tới khảo sát miếng đất kia, đó là một nơi đáng để phát triển.

Công ty trước đình công nhiều năm như thế cũng là do năng lực quản lý yếu kém, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để nắm giữ mảnh đất này.

Nếu chỉ với năng lực của một nhà, có thể sẽ tốn rất nhiều sức lực, nhưng nếu hai nhà chúng ta hợp tác, ắt sẽ thu được phần lợi nhuận lớn nhất với khoản đầu tư nhỏ nhất.”
Kỳ Vân Kính từ xưa đến nay luôn là người nói một là một, hai là hai.

Một khi đã đưa ra quyết định, anh không thích chần chừ do dự mãi.

Cho nên hành động thuyết phục lúc này của Mục Sanh, chính là làm lãng phí thời giờ của anh: “Tập đoàn nhà họ Kỳ đã quyết định chuyện gì sẽ không bao giờ thay đổi, còn có chuyện gì khác không?”
Việc Tập đoàn nhà họ Kỳ từ bỏ hạng mục này thật sự nằm ngoài dự kiến của Mục Sanh.

Trước đó, rõ ràng là Kỳ Vân Kính đã đi khảo sát thực địa, vốn tưởng chắc chắn sẽ hợp tác.

Bây giờ lại bị Kỳ Vân Kính từ chối, những nội dung thảo luận được Mục Sanh chuẩn bị kỹ càng đều gặp gián đoạn.

Nhưng mà, thấy Kỳ Vân Kính thật sự không có ý muốn hợp tác, anh ta cũng chẳng làm phiền thêm, hoặc nói đúng hơn là không dám tiếp tục dây dưa, mà hỏi: “Vậy anh Vân Kính có thể nói cho em biết, tại sao Tập đoàn nhà họ Kỳ không muốn phát triển hạng mục này không? Là do miếng đất đó có vấn đề gì sao?”
Hạng mục mà Mục Sanh nói tới chính là dự án thuộc tòa nhà cũ.

Đúng là dạo trước Kỳ Vân Kính có từng tới khảo sát.

Dưới góc độ thương mại, với môi trường ven sông ở khu vực ấy, thì dù có xây dựng và phát triển khu công nghiệp hay khu dân cư đều đàm bảo sinh lời không lỗ.

Có điều, Kỳ Vân Kính lại vô tình bị kéo vào trò chơi, lúc sau anh còn hỏi Ôn Nhiên đôi chút về phong thủy của vùng ấy, nhưng Ôn Nhiên cũng cảm thấy không mấy khả thi.
Muốn phát triển miếng đất kia, cần phải tiêu tốn khá nhiều công sức.

Kỳ thật cũng chẳng phải là hoàn toàn không đáng, chỉ là nếu không tìm thấy vật trấn áp hợp duyên, thì cho dù có sửa phong thủy thế nào cũng đều dễ gặp phải tai họa.

Mà loại pháp khí hợp duyên ấy, nào có dễ dàng bắt gặp, cho nên, xét về tổng thể, đó là một vùng đất gây hại nhiều hơn sinh lời nếu được khai thác phát triển.
Hỏi đến đó, Ôn Nhiên còn thu mất của anh hai mươi nghìn tệ làm phí tư vấn.

Nhớ đến vẻ mặt nghiêm nghị của cậu, sau khi nói xong liền trực tiếp mở mã QR chuyển khoản ra, không hiểu sao Kỳ Vân Kính lại cảm thấy có chút buồn cười.
Mục Sanh và Kỳ Vân Kính quen biết nhau khá nhiều năm rồi.

Từ lúc cả hai còn rất nhỏ đã gặp nhau, không tính bản thân hiểu biết về đối phương nhiều bao nhiêu, thì ít nhất cũng sâu sắc hơn những người bạn bình thường.

Vì vậy, cho dù biểu cảm của Kỳ Vân Kính không thay đổi quá nhiều nhưng Mục Sanh vẫn nhìn ra, sau khi hỏi về vấn đề này, chẳng biết anh nghĩ đến điều gì mà… mềm mại, đúng vậy, mềm mại đi vài phần.

Điều này khiến Mục Sanh thấy rất ngạc nhiên.
Kỳ Vân Kính nói: “Quả thật có một vài vấn đề với mảnh đất kia, chẳng qua là vấn đề về phong thủy.”
Mục Sanh sửng sốt: “Phong thủy?” Từ khi nào Kỳ Vân Kính bắt đầu tin vào phong thủy vậy? Nếu là khi ông cụ Kỳ còn sống, có lẽ anh sẽ tin.

Nhưng những lời này được thốt ra từ miệng của Kỳ Vân Kính, thật sự có hơi khiến người ta kinh ngạc.
Kỳ Vân Kính nói: “Tin hay không thì tùy mỗi người.

Tôi chỉ muốn nói với cậu là, chuyện Kỳ gia từ bỏ mảnh đất kia, không có nguyên nhân nào khác, đơn giản là vì phong thủy.”
Nói xong, anh liền thấy một nữ giúp việc bước ra từ trong nhà bếp, trên tay còn bưng một chén hoành thánh lớn.

Nhìn lượng thức ăn và món ăn ấy, không cần hỏi cũng biết dành cho ai, anh bèn nói: “Bảo cậu ấy xuống ăn.”
Nữ giúp việc lập tức dừng lại, có hơi khó xử nói: “Cậu Nhiên nói, muốn ăn ở trên lầu ạ.”
Kỳ Vân Kính chau mày.

Thói quen ăn ở trong phòng thực sự không phải là một thói quen tốt.

Nhất là lúc ở trên du thuyền, trên giường trải đầy đồ ăn vặt.

Dù anh ngủ ở sô pha dưới lầu, cũng cảm thấy có chút gai mắt.

Nhưng nghĩ đến cậu nhóc quá lười biếng, đi một bước cũng ngại kia, Kỳ Vân Kính liền xua tay: “Thôi bỏ đi, đem lên đi.”
Nữ giúp việc lập tức lượn đi, như thể vừa được tha tội.
Mục Sanh ở một bên hơi hơi tò mò, cậu Nhiên đó là ai? Chẳng qua, người nọ có thể là khách quý hoặc người thân của Kỳ gia, một người ngoài như anh ta càng không tiện hỏi.

Thấy hạng mục không thành, bản thân cũng chẳng hỏi thêm được gì, thế là đành chào tạm biệt.
Kỳ thật, Ôn Nhiên ở trên lầu rất rất tò mò, muốn xuống ngó một cái.

Nhưng sau khi suy đi nghĩ lại, bảo vệ mạng sống vẫn nên đặt lên hàng đầu.

Hai nhân vật chính đang ở cùng nhau, nếu cậu đi ra ngoài, lỡ như biến thành pháo hôi thì phải làm sao? Đối với người này, cậu phải thật cẩn thận.

Cậu chẳng hề muốn dính líu xíu nào vào cốt truyện lộn xà lộn xộn ấy đâu.

Hiện giờ chỉ có mỗi một trò chơi thôi cũng đủ khiến cậu đau đầu lắm rồi.
──── ∘°°∘ ────
Ôn Nhiên vừa ăn sáng vừa xem tài liệu mà Kỳ Vân Kính đưa tới.

Hôm nay đã là ngày thứ ba, kể từ khi thoát ra khỏi trò chơi.

Có nghĩa là, những người trước đó đã thua trong trò chơi, hiện cũng đã chết.
Lưu Minh là một trạch nam, kiếm tiền bằng cách luyện cấp trong các trò chơi trên mạng cho người khác.

Cũng may cậu ta còn có nhà ở và đang sống cùng bố mẹ, nên chi phí sinh hoạt không quá nhiều, chút tiền từ việc luyện cấp cũng đủ để bản thân tiêu vặt.

Hiện đang theo gia đình về quê cúng tổ tiên.

Nguyên nhân tử vong là do đi tiểu vào ban đêm, dẫm hụt chân, ngã xuống cầu thang, đập đầu và chết ngay tại chỗ.
Hứa Luyện, một nữ công chức, vừa qua đời đột ngột tại nhà riêng vào chiều hôm qua.

Mà lúc cha mẹ biết tin con gái mình chết, cũng vội vã chạy đến, nhưng mục đích cuối cùng chỉ là muốn đòi tiền bồi thường từ công ty của Hứa Luyện.

Trong nhà của cô ấy còn có một người em trai, nhà cô cũng không đến mức trọng nam khinh nữ, nhưng vẫn chẳng chịu nổi việc cha mẹ hút máu từ mình.

Thế là Hứa Luyện từ bỏ công việc của bản thân, tự ra ngoài lập nghiệp.

Nếu không phải biết nguyên nhân thật sự dẫn đến cái chết của cô là trò chơi này, thì dưới lối sống mỗi ngày làm mấy công việc khác nhau, chỉ ngủ có vài tiếng, đoán chừng sớm muộn gì cũng đột tử.
Thôi Đình, một sinh viên còn đang theo học, đồng thời là cô con gái duy nhất trong nhà, vừa bất ngờ phát bệnh tại trường vào tối qua và tử vong sau khi được đưa tới bệnh viện.
Du Sướng, người chơi cũ đã trải qua một vài lần chơi ấy, vốn là huấn luyện viên của trường dạy lái xe, đã nghỉ việc từ nửa năm trước.

Bởi vì hắn đã đi lang thang khắp nơi trong suốt nửa năm qua, thời gian điều tra cũng không đủ, nên chẳng thể biết được hắn đã làm gì trong sáu tháng đó.

Chỉ là cũng vào tối hôm qua, sau khi ăn uống ở bên ngoài xong, trên đường trở về nhà, hắn đột nhiên lên cơn đau tim, mà trước đây Du Sướng không hề có tiền sử bị bệnh tim.
Thời gian tử vong của cả bốn người đều là 3 ngày sau khi rời trò chơi, và chẳng có gì bất thường trước khi chết.

Cứ như thể bọn họ đã hoàn toàn quên mất bản thân chết trong trò chơi, thậm chí còn không nhớ tới trò chơi ấy, tất cả đều sinh hoạt bình thường, sau đó bất ngờ gặp tai nạn.
Xem qua lý lịch của từng người, Ôn Nhiên chợt phát hiện, trong số tất cả những người chơi, lý do khiến Trương Ngưng có ấn tượng tốt nhất đối với cậu là vì anh trai của cô là cảnh sát.

Tuy người thân chỉ là một cảnh sát nhỏ, nhưng cô cũng được coi như xuất thân từ một gia đình cảnh sát.

Thảo nào cậu lại cảm thấy khí chất của cô ấy khá hợp với mình.
Ôn Nhiên kết bạn với Trương Ngưng trên Wechat, chỉ là cô không đồng ý ngay, mà mãi đến chiều mới chấp nhận lời mời kết bạn của cậu.

Ôn Nhiên vẫn dùng biệt danh trong trò chơi, rồi hỏi Trương Ngưng, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì và tại sao mấy người kia đều chết.
Trương Ngưng không trực tiếp trả lời câu hỏi, mà hỏi ngược lại:【Hai người đã tìm được ‘hắn’, và phá giải Quỷ Vực của trò chơi đúng không?】
Ôn Nhiên đáp:【Đúng vậy, ‘hắn’ chính là thuyền trưởng.

Tình hình bên phía các cô lúc đó ra sao?】
Trương Ngưng:【Du Sướng đã lừa Hứa Luyện giết mầm bệnh lây nhiễm.

Sau khi Hứa Luyện chết, chúng tôi nghi ngờ ‘hắn’ là gã râu xồm.

Có điều gã râu xồm khá mạnh, bên cạnh lại có nhiều người.

Vì thế, sau khi chờ gã kéo một cô gái vào trong phòng, mọi người mới đoàn kết lại để giết gã.

Nhưng không ngờ gã râu xồm cũng không phải.

Gần như ngay khoảnh khắc gã hóa thành lệ quỷ, phản ứng đầu tiên của Du Sướng là đẩy Lưu Minh – người đang đứng gần hắn nhất – ra ngoài và quay người bỏ chạy.

Kết quả, Lưu Minh tóm chặt lấy chân hắn.

Bấy giờ, vì để bảo vệ bản thân, Du Sướng liền lấy ra một lá bùa cứu mạng – thứ mà khi trước hắn đã nói với Hứa Luyện, nếu không phải là mầm bệnh thì sẽ dùng nó cứu cả hai.】
Ôn Nhiên:【Lá bùa kia vô dụng sao?】
Trương Ngưng:【Hữu dụng.

Lá bùa ấy đã đánh bay lệ quỷ râu xồm ra ngoài.

Có điều, nó chỉ cho người chơi cơ hội chạy thoát, chứ không giết được quỷ.

Nào ngờ đâu, trong lúc Du Sướng chạy trốn, đã đẩy những du khách khác ra chắn đường.

Trước đó, tuy gã râu xồm đã giết khá nhiều người, nhưng mà những người đó đều trở thành xác chết, không phải hồn quỷ.

Chỉ là lần này, đám du khách bị Du Sướng đẩy ra đều hóa thành quỷ hồn, và tất cả chúng đều đuổi giết người chơi.】
Trương Ngưng:【Là Du Sướng đã chặn đường sống của mọi người.

Khi chúng tôi bị quỷ bủa vây, không ngờ Khâu Thiên cũng là một người chơi lão làng, trong tay còn có bùa.

Nhưng cho dù là như vậy, cũng chẳng thể ngăn cản được ma quỷ của toàn bộ con thuyền.

Ngay cả cơ hội chạy trốn chúng tôi đều không có.

Tuy nhiên, trước khi cả nhóm bị tiêu diệt, Quỷ Vực đã bị phá vỡ.】
Từ những lời của Trương Ngưng, Ôn Nhiên có thể phân tích được, nếu lấy thân phận là người sống trong quỷ vực giết người, thì người bị giết giả kia sẽ chỉ là người chết.

Còn nếu lấy thân phận của lệ quỷ, hoặc là do người chơi trực tiếp ra tay, thì lập tức sẽ hóa thành lệ quỷ.

Về điểm này, tuy chưa được kiểm chứng, nhưng cũng đủ cho thấy mức độ khủng khiếp của trò chơi.
Một lúc sau, Trương Ngưng gửi tới một tin nhắn khác:【Tôi nợ hai người một mạng, sẽ luôn nhớ kỹ.

Có duyên hẹn gặp lại, nếu chúng ta vẫn còn sống đến lúc đó.】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui