Giữa biển người mênh mông, muốn tìm một người quả thật không dễ dàng gì.
Nếu không phải Ôn Nhiên cố tình để lại manh mối, thì có lẽ dù tro cốt của Hà Lỗi thật sự đã nguội lạnh cũng chưa chắc tìm được cậu.
Hà Lỗi một lần nữa quay lại cửa hàng nơi bản thân đã mua bức tranh.
Vừa nghĩ đến những phiền toái mà bức tranh mang lại, hắn hận không thể trực tiếp đập nát cửa hàng này.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy quản lý cửa hàng cũng đang ở đây, hắn ta càng hùng hổ xông lên: “Mày là chủ cửa hàng này?”
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên ngoài ba bốn mươi tuổi, tính tình có vẻ khá đôn hậu, suýt nữa bị Hà Lỗi tóm cổ áo mà ông vẫn không tức giận, còn bình tĩnh dò hỏi nguyên nhân trước sau, rồi trao cho đối phương cái nhìn khó hiểu: “Bức tranh bị quỷ ám? Tôi xin lỗi, nhưng loại chuyện này không nằm trong phạm vi dịch vụ sau khi bán.”
Nhìn thấy biểu cảm như thể gặp phải kẻ cố tình gây rối của ông chủ, Hà Lỗi thật sự muốn nhào qua đánh người, nhưng lại bị Văn Văn đi cùng kéo lại, đẩy bạn trai sang một bên và giải thích ý định của mình.
Ông chủ lại lắc đầu: “Thông tin của khách hàng phải luôn được bảo mật, e là chúng tôi không thể nào tiết lộ.”
(Chỗ này để 顾客的**, tra cứu 3 4 bản raw khác nhau vẫn ko biết chỗ đó ghi gì nên mình chém đại.)
Vừa nghe được những lời này, hai mắt Văn Văn lập tức sáng lên: “Có nghĩa là, sau đó cậu ấy thật sự có mua đồ ở đây?”
Ông chủ không rõ về chuyện này cho lắm, nhưng nhân viên cửa hàng lại biết rất rõ.
Tuy nhiên nhìn thấy bộ dạng có vẻ như muốn đánh người tới nơi của đối phương, nhân viên nào dám tới gần.
Văn Văn nói: “Vậy thì, ông chủ, xin ngài gọi cho vị kia hỏi thử một chút, hiện giờ chúng tôi thật sự đang gặp rắc rối nghiêm trọng.
Cho dù ngài có tin hay không thì bức tranh ấy đúng là có vấn đề, nếu xảy ra án mạng thật, tôi nghĩ không có ai ở đây muốn thấy cả.
Trước mắt xin ngài giúp chúng tôi hỏi vị kia, cậu ấy hẳn đã biết chuyện này.
Ngày đó khi thấy bức tranh, cậu ấy đã từng nói nó không được sạch sẽ.”
Chủ cửa hàng nhìn sang nhân viên, nhân viên gật đầu: “Lúc ấy, vị khách này quả thật đã giành bức tranh từ tay một khách hàng khác, ngay sau đó cậu trai kia thật sự đã nói bức tranh không sạch sẽ.” Tuy nhiên chuyện này cũng quá khó tin, bức tranh đã treo trong cửa hàng của bọn họ gần cả tháng, cũng chưa xảy ra vấn đề gì mà.
Thậm chí nhân viên còn tự hỏi, liệu có phải bởi vì một câu nói ngày hôm đó mà thanh niên này muốn tìm vị khách kia để gây phiền phức hay không.
Chủ cửa hàng trầm ngâm một lát, thấy bọn họ thực sự nôn nóng, bộ dạng có vẻ không được tốt, bèn đi sang một bên bảo nhân viên tìm hiểu thông tin của vị khách hàng ngày đó và gọi điện dò hỏi trước.
Lúc sau Ôn Nhiên có quay lại cửa hàng mua một bức tranh khác, chỉ là vì muốn để lại số điện thoại.
Bây giờ đã gọi tới, cho nên cậu trực tiếp nhắn lại thời gian cùng địa điểm gặp mặt.
Ôn Nhiên có lời muốn nói: Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
──── ∘°°∘ ────
Văn Văn kéo Hà Lỗi đến điểm hẹn sớm một chút.
Nơi Ôn Nhiên hẹn gặp bọn họ là một phòng trà ở gần nhà cậu.
Vừa nhìn thấy Ôn Nhiên, sắc mặt Hà Lỗi vẫn luôn khó coi.
Hắn ta kiêu ngạo cả một đời, làm sao có thể dễ dàng cúi đầu như thế.
Cho dù gặp phải ma quỷ, nhưng sau khi nỗi sợ qua đi, cái loại sức mạnh cố chấp tự tìm đường chết này tự nhiên lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Văn Văn đẩy đẩy bạn trai mình và nói với Ôn Nhiên: “Tôi thành thật xin lỗi về chuyện xảy ra ngày hôm đó…”
Văn Văn còn chưa nói xong, đã bị Ôn Nhiên giơ tay ngăn lại: “Không cần phải nói lời xin lỗi.
Hôm ấy, vừa thấy bức tranh tôi đã lập tức nhìn ra vấn đề, vốn tưởng có thể mua về để tự mình xử lý, nhưng không ngờ, anh đây lại cực kỳ yêu thích, không nghe khuyên bảo mà cứ mua đi mất.”
Văn Văn nói: “Chuyện này đều là lỗi của chúng tôi.
Cậu Ôn, bức tranh kia quả thật không thích hợp, là bạn trai tôi không hiểu chuyện và bốc đồng.
Cậu xem thử, liệu có thể giúp chúng tôi giải quyết được không?”
Ôn Nhiên nhìn thấy từ nãy đến giờ đều là cô gái này nói chuyện, còn tên đàn ông kia vẫn luôn hướng mặt ra cửa sổ, liền nhướng mày: “Được thôi, 10 triệu tệ.”
Hà Lỗi lập tức quay đầu lại: “Mày ăn cướp à? Mười triệu tệ?”
Ôn Nhiên khẽ cười: “Nếu tôi không nhìn lầm, có lẽ anh đã đốt bức tranh ấy một lần rồi.
Vốn dĩ tiểu quỷ chỉ gửi thân vào trong tranh, tôi mang bức tranh đi là xong, bây giờ mọi chuyện lại bị anh làm cho rối tung lên.
Đương nhiên, nếu tính theo giá ra tay bình thường của tôi thì quả thật không đến nỗi, nhưng anh càng không chịu nổi, tôi càng vui vẻ.
Mười triệu, cho anh ba ngày suy nghĩ, nếu đổi ý có thể tới tìm tôi.
Muốn bàn lại giá cả thì miễn, không có giá thứ 2.
Sau ba ngày, cho dù anh có cho tôi một trăm triệu tôi cũng không quan tâm.”
Khi nghe Ôn Nhiên nói hắn đã từng đốt bức tranh, Hà Lỗi lập tức sửng sốt, nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu cúi đầu.
Ôn Nhiên để lại số điện thoại rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Văn Văn còn định đuổi theo nói thêm vài lời tốt, nhưng bị Hà Lỗi kéo lại: “Thằng này chính là quân ăn cướp! Anh nghi ngờ hắn chỉ đang lập mưu với cửa hàng kia lừa gạt chúng ta mà thôi!”
Văn Văn không nhịn nổi nữa mà quay phắt sang Hà Lỗi: “Người ta lập mưu lừa anh mua tranh sao? Là chính anh vội vàng đi tới giành mua nó trước! Hà Lỗi, nếu anh còn không nhận rõ tình hình hiện tại, thì tôi cũng mặc kệ anh! Anh thích làm gì thì làm, cứ đi tìm đường chết đi, đừng có kéo tôi theo!”
Thốt ra một câu nói lạnh lùng xong, Văn Văn liền xoay người rời đi.
Hiện giờ người bị quỷ ám không phải cô, mà mấy hôm nay cô đều chạy đôn chạy đáo đi theo hắn, dẫn hắn đi tìm sư phụ, thậm chí nhận lỗi với người ta cô cũng đã làm, nhưng hắn vẫn tiếp tục muốn đâm đầu vào chỗ chết, mẹ nó bà đây không theo cùng đâu!
Sau khi Văn Văn bỏ đi, Hà Lỗi tức muốn hộc máu, hận không thể đập nát chén trà trên bàn.
Nhưng dằn cơn nóng lại, hắn chắc chắn đây là một trò lừa gạt.
Mười triệu? Cậu ta làm sao dám thét cái giá này!
Đối với Ôn Nhiên mà nói, loại người như Hà Lỗi chính là loại thiếu khuyết sự dạy dỗ từ xã hội.
Mười triệu tệ đã có thể cứu hắn một mạng, đúng là quá lời cho hắn.
Tuy rằng đối với mấy vụ như thế này, nếu là người thường nhiều nhất chỉ lấy vài chục nghìn, giàu có hơn xíu thì lấy gần trăm mấy nghìn tệ mà thôi.
Chuyện này so với những sự kiện linh dị thần quái mà cậu xử lý trước còn dễ dàng hơn rất nhiều, mười triệu đúng là cái giá trên trời.
Nhưng ai bảo hắn khiến người ta thấy chán ghét làm chi, miệng không lưu lại phúc đức, phá nát tài lộc cũng là đáng đời.
Tuy nhiên, với tài vận hiện có của Hà Lỗi, nếu thật sự muốn lấy ra mười triệu thì có lẽ vẫn có thể xoay sở được.
Nhưng phần tài vận ấy, phỏng chừng cũng sẽ gần cạn kiệt.
Người không tích đức thì tài vận cũng sẽ bị hủy hoại.
──── ∘°°∘ ────
Hà Lỗi một mực không tin, chẳng lẽ ngoại trừ tên lừa đảo kia ra, thì không còn ai có thể giải quyết được sao!
Nhưng mà, sự thật là, nếu hắn là một kẻ yêu thích thần quái, rất có thể sẽ tìm được hàng trăm ngàn hoặc hàng triệu người, sẽ có rất rất nhiều đạo sĩ sẵn sàng nhận vụ này.
Thế nhưng hắn không phải, bình thường bản thân cơ bản chẳng để tâm đến phương diện này.
Tạm thời hắn vẫn có thể tìm được người trên mạng, chỉ là không phải mấy kẻ nhảm nhí thì cũng là dân lừa gạt.
Ngày đầu hắn còn có thể trụ được, nhưng sang hôm sau, khi ở trong khách sạn, hắn thật sự chẳng thể chịu nỗi nữa.
Lúc bản thân đang ngon giấc, hắn bỗng cảm thấy quanh mình bùng lên một cơn nóng dữ dội.
Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là chiếc bùa hộ mệnh hắn đặt bên mép giường đang bốc cháy một cách khó hiểu.
Giây tiếp theo, hắn liền cảm thấy trong chăn có thứ gì đó đang động đậy, tựa như một bộ phim ma Nhật Bản mà bản thân đã xem qua từ rất lâu trước đây, chiếc chăn từ từ phồng lên, và rồi một cậu bé chậm rãi chui ra từ bên trong.
Hà Lỗi rất muốn hét lên, và đẩy con quỷ đang bò trên người xuống, chỉ là bản thân hoàn toàn không thể cử động.
Hắn còn nghe thấy rất rõ tiếng tim mình đập từng hồi, thậm chí có thể cảm nhận được tốc độ máu chảy trong cơ thể, nhưng lại chẳng thể nào động đậy, cả người cứng đờ như thể bị hóa đá.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu quỷ tiến lại gần mình từng chút một, từng cái chạm lạnh lẽo kia dường như đóng băng trên ngực hắn, cho đến khi tiểu quỷ bò đến giữa cổ, lộ ra hàm răng bén nhọn và cắn một cái lên cổ hắn.
Hà Lỗi đột nhiên sợ hãi hét lên thành tiếng, phát hiện bản thân đã cử động được, hắn gần như vừa lồm cồm bò ra khỏi phòng, vừa la hét thất thanh cầu cứu mạng, khiến những người khách ở phòng bên cạnh phải chạy ra kiểm tra tình hình.
Rất nhanh sau đó nhân viên khách sạn cũng đuổi đến nơi.
Hà Lỗi ôm lấy tay của một người, không biết là khách ở khách sạn hay là nhân viên phục vụ, chỉ vào trong phòng với vẻ mặt đầy hoảng sợ, không ngừng kêu có quỷ có quỷ.
Chuyện này đối với một khách sạn mà nói sẽ gây ảnh hưởng vô cùng xấu tới danh tiếng, nhân viên vội đưa Hà Lỗi đi tìm bác sĩ, lại vừa trấn an những vị khách khác.
Cơn hoảng hồn vẫn còn chưa dứt, khó khăn lắm Hà Lỗi mới từ từ bình tĩnh lại.
Hắn sờ vào cần cổ mình, thấy một tay dính đầy máu, hắn liên tục nói với mọi người rằng đây là do quỷ cắn, nhưng căn bản không một ai tin, thậm chí mọi người trong khách sạn còn định đưa hắn vào viện tâm thần.
Trằn trọc cho đến hừng đông, tất nhiên Hà Lỗi chẳng thể nào tiếp tục ở trong cái khách sạn này được nữa.
Dưới sự hỗ trợ của các nhân viên, hắn nhanh chóng thu xếp đồ đạc của mình và lập tức rời đi vào sáng sớm.
Tuy nhiên vết thương còn chưa khép miệng trên cổ đã nhắc nhở hắn rằng, tất cả những sự việc xảy ra vào đêm qua đều không phải là mơ, hắn suýt nữa đã bị quỷ cắn chết.
Hà Lỗi bị một hồn quỷ bám theo bên người, bản thân không dám về nhà của chính mình, ở trong khách sạn cũng không khác gì, chỉ có ngoài đường phố đông người qua lại là mang tới cho hắn chút cảm giác an toàn, nhưng cũng chỉ có một chút, hắn chẳng thể nào cứ lang thang bên ngoài mãi được.
Hắn gọi điện cho Văn Văn, có điều khi nhấc máy Văn Văn đã mắng một tràng thẳng vào mặt hắn: “Người ta cho anh ba ngày, anh lại không nghĩ tới ba ngày này là có ý gì sao? Anh cứ ngoan cố đi, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.
Qua hôm nay, anh có lấy một trăm triệu đi mời người ta cũng không đếm xỉa tới anh.
Nếu anh còn bướng bỉnh như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng từng quen nhau một thời gian, sau khi anh chết tôi nhất định sẽ tới đưa tiễn.”
Nói xong, Văn Văn lập tức cúp máy, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng về gã bạn trai này rồi.
Đã sắp chết tới nơi, còn tự tìm đường chết, đừng nói là mười triệu, đổi lại là cô ấy, nếu không có mấy chục triệu, thì bản thân cô cũng chẳng thèm cứu cái loại người này.
Kỳ thật, bản thân Hà Lỗi cũng đã sợ rồi.
Trước đó chỉ là ảo giác hư ảo, ngoài lần rõ ràng bức tranh đã bị hắn đốt thành tro lại một lần nữa xuất hiện trong nhà quá mức kinh hoàng ra, hắn cũng không cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của hồn quỷ này.
Nhưng lần này, hắn thật sự thấy sợ hãi.
Ngày hôm qua, gần như chỉ một chút nữa thôi là hắn đã toi mạng rồi.
Vừa đánh một cuộc điện thoại, Hà Lỗi vừa tính toán tiền bạc trong tay.
Hắn tiêu xài vô cùng phung phí, hết tiền liền xin cha mẹ, cho nên cơ bản không hề có tiền tiết kiệm.
Cũng may, bởi vì lúc trước phải sửa sang nhà cửa nên cha mẹ có cho hắn thêm 1 triệu, vẫn còn chưa dùng đến.
Chiếc xe của hắn nếu bán đi, chắc cũng được khoảng 1 triệu nữa.
Hắn còn đứng tên 2 căn nhà, một chung cư và một căn biệt thự.
Nếu chỉ bán chung cư chắc chắn không đủ, nhưng nếu gộp thêm biệt thự, thì không tới chục triệu cũng nhất định có thể bán được bảy tám triệu.
Cộng gộp tất cả lại, quả thật vừa đủ mười triệu.
Nếu còn thiếu, vậy thì lại gọi điện xin cha mẹ một chút.
Còn việc trực tiếp xin cha mẹ mười triệu đó thì khẳng định không có khả năng.
Chuyện làm ăn trong nhà hắn cũng nắm được khá rõ ràng, lợi nhuận ròng mỗi năm ước tính cũng chỉ vài triệu, vốn lưu động trong nhà đại khái cũng không nhiều và phần lớn tiền đều đặt vào hàng hóa.
Cho nên Hà Lỗi chỉ có thể bán mấy căn nhà trong tay, chứ không thể dùng tiền của cha mẹ.
Mặc dù hắn khá tùy hứng và kiêu ngạo, nhưng vẫn không ngốc đến mức mổ gà lấy trứng.
Chỉ cần công việc kinh doanh của cha mẹ không bị ảnh hưởng, sau này vẫn sẽ có tiền mua lại mấy căn đó.
Trong lòng gần như tính toán kỹ lưỡng xong, Ôn Nhiên ở đầu bên kia cũng bắt máy.
Lúc này đây, Hà Lỗi thật sự không dám làm bộ làm tịch nữa.
Nhưng muốn hắn lập tức ăn nói khép nép, hắn quả thật lại làm không được, có điều ít nhất cũng chẳng còn vẻ không biết lựa lời mà nói: “Mười triệu, cậu giúp tôi xử lý cho xong chuyện hồn quỷ kia.”
Ôn Nhiên nghe thấy giọng hắn rõ ràng là đang sợ muốn chết, mà vẫn không học được cách nhỏ giọng cầu xin người khác, liền bật cười.
Chả sao cả, dù gì đây cũng không phải con mình, cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì, kiếm được tiền là đủ.
──── ∘°°∘ ────
Thỏa thuận thời gian xong, Ôn Nhiên mới đến biệt thự riêng của Hà Lỗi.
Vẻ mặt Hà Lỗi khi nhìn Ôn Nhiên có chút vặn vẹo, có lẽ cảm thấy bản thân thực mất mặt, nhưng quả thật cũng rất sợ hãi.
Hiện giờ Văn Văn không có ở bên cạnh giúp bản thân cứu vãn, hắn đành phải căng da đầu bước tới trước: “Căn nhà này, còn có chiếc xe này, ngoài ra còn một tấm thẻ 1 triệu tệ khác ở đây, thể nào cũng đủ 10 triệu.
Tôi còn chưa kịp rút tiền, nếu cậu đồng ý, có thể đợi được thì tôi sẽ quy đổi hết tất cả thành tiền mặt và đưa cho cậu, nếu không tôi liền trực tiếp sang tên cho cậu.
Ôn Nhiên liếc nhìn hắn một cái: “Đi vào trước đi.”
Hà Lỗi bước lên mở cửa bằng dấu vân tay.
Trong phòng tối đen như mực, hắn ấn công tắc bật đèn lên, đập vào mắt là ánh sáng vàng rực rỡ từ những bông hoa hướng dương kia.
Vốn dĩ đây là màu sắc ấm áp, nhưng hiện giờ trong mắt Hà Lỗi, nó thực sự giống như một con thú dữ với bộ nanh nhọn hoắt, hùng tàn và đáng sợ.
Ôn nhiên tùy ý nhìn lướt qua căn phòng, sau đó nhìn về phía Hà Lỗi: “Nó đã nếm được máu, nó làm anh bị thương rồi sao?”
Hà Lỗi vẫn chưa nói chuyện xảy ra ở khách sạn cho Ôn Nhiên, nhưng lần trước cậu vừa nhìn đã lập tức biết hắn từng đốt bức tranh một lần, bây giờ nhận ra hắn từng đổ máu, Hà Lỗi cũng không lấy làm lạ.
Suy cho cùng những người có thể xử lý chuyện ma quỷ, thể nào cũng có chút bản lĩnh hơn người, cho nên mới gật đầu, kéo cổ áo ra để lộ phần bị thương: “Tối qua lúc tôi ở khách sạn, có một tiểu quỷ, là một đứa trẻ, bất ngờ leo lên giường của tôi và cắn vào đây một cái.”
Ôn Nhiên mở túi cá nhân, lấy ra một miếng bông băng to bằng lòng bàn tay, xé ra rồi đưa cho Hà Lỗi.
Hà Lỗi không nhận: “Không cần.” Nói xong, lại khô khan cảm ơn một câu.
Ôn Nhiên phì cười: “Anh có chắc là không cần không? Bị quỷ cắn sẽ nhiễm phải âm độc, hiện giờ vẫn chưa thấy gì, nhưng không được xử lý, nó sẽ bắt đầu thối rữa từ miệng vết thương của anh, dần dần lan khắp cơ thể.
Thứ này là đồ tốt, nếu không phải đã thu của anh nhiều tiền như vậy, e là tôi còn sẽ bán riêng cho anh.”
Nghe vậy, Hà Lỗi vội vàng chụp lấy gói bông băng của Ôn Nhiên, trái tim lo lắng run lên từng hồi, hắn cứ tưởng đó chỉ là một vết thương nhỏ, tự khép miệng lại là xong, không có việc gì, không ngờ việc bị quỷ cắn lại nghiêm trọng như thế.
Trong lòng hắn càng cảm thấy may mắn vì đã dùng tiền đúng lúc, bằng không, nếu hắn cứ ngoan cố chờ xếp hàng ở Thuần Dương Quán, chưa bàn đến việc hắn có bị quỷ giết chết hay chưa, thì e rằng chất độc đã độc chết hắn luôn rồi.
“Cái này dùng thế nào? Dán lên miệng vết thương là được sao?”
Ôn Nhiên ừ một tiếng: “Anh cứ thế mà dán, lúc đầu miệng vết thương sẽ phát ngứa và nóng lên, chờ cho đến khi hết ngứa hết nóng là được.”
Xử lý xong vết thương của Hà Lỗi, Ôn Nhiên mới thắp một nén nhang dưới bức tranh.
Chỉ một chốc sau, trên lầu truyền đến tiếng bước chân chạy trên sàn nhà của một đứa trẻ.
Tiếng động này khiến Hà Lỗi sởn tóc gáy một trận, vô thức nhích lại gần Ôn Nhiên hơn.
Ôn Nhiên ngẩng đầu nhìn lên trên.
Nơi lan can trên tầng hai, có một đứa trẻ da trắng bệch như người chết, chỉ mặc độc một chiếc quần lót nhỏ, đang ngồi xổm ở chỗ đó nhìn xuống.
Đôi con ngươi dày đặc quỷ khí đang chăm chú nhìn vào nén hương dưới lầu, thỉnh thoảng sẽ há miệng, thè lưỡi ra và liếm láp trong không khí một ngụm.
Ôn Nhiên hỏi: “Tự nhóc xuống đây, hay để anh ra tay đưa nhóc xuống?”
Hà Lỗi ngẩng đầu nhìn theo hướng của Ôn Nhiên, chỉ là không hề thấy bất cứ thứ gì: “Nó… Nó…”
Ôn Nhiên lạnh lùng nói: “Im lặng.”
Trong lòng Hà Lỗi nhen nhóm khó chịu, nhưng cũng không dám tiếp tục lên tiếng, đành phải kiềm chế tính tình, sợ làm hỏng chuyện.
Tiểu quỷ kia thoạt nhìn mới 6, 7 tuổi, e rằng oán khí trước khi chết rất nặng, và đã mất đi ký ức lúc còn sống, chỉ còn bản năng của hồn quỷ, vì vậy mà cực kỳ hung tàn.
Lúc Ôn Nhiên nói chuyện với nhóc ấy, tròng mắt đen thăm thẳm của nó vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu, giống như một con thú nhỏ hung dữ đang ra oai về phía người thợ săn.
Ôn Nhiên nheo mắt lại, tên tiểu quỷ này có tâm lý đề phòng cực cao, cho dù bản thân đang rất thèm khát hương khói, mà lại không hề tới gần dù chỉ một chút.
Cậu biết rõ nhang khói tự chế của mình vô cùng hấp dẫn quỷ, với một hồn quỷ có đạo hạnh thấp hơn một chút, một khi đã ngửi thấy mùi hương sẽ lập tức đánh mất lý trí.
Nhưng tiểu quỷ này mới nhìn trông cũng chưa chết lâu lắm, trên thân càng không có sát khí giết người, lẽ ra sẽ chẳng thể nào giữ được tỉnh táo ở một mức độ nhất định.
Nhưng tài năng giữa người với người đã có sự khác biệt, đương nhiên giữa quỷ với quỷ cũng như thế.
May cho Ôn Nhiên là tiểu quỷ này còn chưa giết người, nếu không một khi nó trở thành lệ quỷ nhưng lại không được phát hiện kịp thời, sợ rằng sẽ là tai họa một phương.
Trong lòng thầm nghĩ như thế, nhưng trên tay Ôn Nhiên lại chẳng hề rảnh rang.
Thấy tiểu quỷ không bị khói hương hấp dẫn, cậu liền lấy trong túi ra một sợi tơ hồng, dùng hai đầu ngón tay vân vê sợi tơ màu hồng rồi vung tay ném lên lầu.
Tiểu quỷ không biết sợi tơ này là thứ gì, nhưng bản năng tự nhiên mách bảo nó rằng thứ này nguy hiểm, thế là bèn quay đầu bỏ chạy.
Nếu qua vài năm nữa, Ôn Nhiên muốn bắt nhóc ấy chỉ sợ là còn phải chiến đấu một trận, nhưng hiện giờ nhóc quỷ vẫn còn là ma mới, chưa tích góp đủ âm khí.
Ngay khi nó quay đầu bỏ chạy, sợi tơ hồng đã bay tới nhanh chóng vây quanh, quấn lấy tiểu quỷ như bó một đòn bánh chưng.
Ôn Nhiên có lời muốn nói: Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
Ôn Nhiên đứng dưới lầu giật một phát giữa khoảng không, kéo nhóc quỷ tới trước mặt.
Tiểu quỷ mất đi tự do đột nhiên phát cuồng, âm khí quanh thân tăng vọt, trong nhà chợt nổi lên một trận gió âm, khiến nhiều đồ đạc không đủ trọng lượng đều bị thổi bay nằm tứ tung trên mặt đất.
Mà tiểu quỷ vẫn đang nhe răng đầy dữ tợn ra oai với Ôn Nhiên, liên tục phát ra những tiếng gầm gừ kỳ quái từ cuống họng.
Vẻ mặt Ôn Nhiên vẫn như cũ, nhìn vào nhóc con, đột nhiên nhớ tới lúc hỏi mua bức tranh ấy, nhân viên đã từng nói đây là vật phẩm từ buổi bán hàng từ thiện của trường khuyết tật.
Có nghĩa là, lúc còn sống tiểu quỷ này có thể là một đứa trẻ câm điếc.
Thấy tiểu quỷ cứ liên tục vùng vẫy, càng giãy giụa thì sợi tơ hồng càng quấn chặt.
Sợi tơ này là vật đặc chế, được ngâm qua không ít những vật chí dương, nên khi quấn quanh thân quỷ, đối với hồn quỷ mà nói sẽ vô cùng khó chịu.
Lúc đang giãy dụa muốn thoát khỏi, dương khí trên sợi tơ sẽ lập tức kích phát, liên tục tiêu tán quỷ khí và gây tổn thương cực kỳ to lớn cho hồn quỷ.
Để ngăn tiểu quỷ khỏi hành vi gần như ‘tự mình hại mình’, Ôn Nhiên bèn bước tới trước, vỗ một phát lên trán nhóc quỷ, vừa tháo sợi tơ hồng rớt xuống, vừa cầm bài gỗ đặc chế của mình thu tiểu quỷ vào.
Ngay khi hồn quỷ được thu phục, trận gió âm trong nhà lập tức dừng lại.
Mà Hà Lỗi – người bị những động tĩnh bất chợt xuất hiện này dọa cho mềm nhũn hai chân – hận không thể dán cả thân dính lên người Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên quay đầu nhìn hắn: “Tôi sẽ mang bức tranh này đi.
Ở đây có bảy nén nhang, mỗi ngày anh cứ thắp một cây.
Hàng ngày ít nhất phải xông hương một giờ để xua tan âm khí, nếu không để quỷ quấn thân dẫn tới nhiễm âm khí, nhẹ sẽ khiến tiền của tiêu tan, nặng sẽ gặp tai họa.
Còn mười triệu, trong vòng bảy ngày sau phải được gửi vào tài khoản tiết kiệm của tôi, trễ một ngày, tôi nghĩ chắc hẳn anh không muốn biết sẽ để lại hậu quả như thế nào đâu.”
Hà Lỗi nhìn Ôn Nhiên với vẻ đầy hoài nghi: “Cứ như vậy là giải quyết xong?” Này chỉ cần tùy tiện thắp một nén nhang, ném một sợi tơ hồng, trong phòng nổi lên một luồng gió, là xong ư? Mười triệu bạc, tốt xấu gì ném xuống sông cũng có thể bắn lên kha khá bọt nước mà.
Ôn Nhiên khẽ phì cười: “Bắt quỷ, đương nhiên sẽ còn xử lý phần sau, tuy nhiên việc sau đó tất nhiên không cần anh nữa.
Chỉ là phần tiếp theo nếu không xử lý đúng cách, nếu không may tiểu quỷ này trốn thoát, sẽ đi báo thù gấp bội với kẻ đã bỏ tiền thuê người bắt nó.
Anh có muốn biết hồn quỷ thường trả thù người sống như thế nào không?”
Hà Lỗi lắc đầu lia lịa: “Không, không muốn! Tôi nhất định sẽ gửi tiền đúng hạn, cậu cứ yên tâm.
Vấn đề kế tiếp, tôi cũng không định quấy rầy, cậu cứ thong thả xử lý.”
Sau khi Ôn Nhiên đưa tiểu quỷ và bức tranh rời đi, Hà Lỗi bỗng cảm thấy bản thân tiêu tiền như rác, không ngừng âm thầm bực mình.
Rốt cuộc là ngày đó hắn đã trúng tà gì mà muốn giành tranh với người ta? Lần giành tranh này, chưa kể suýt nữa đã mất mạng, thậm chí còn mất đi mười triệu tệ mà chẳng được gì.
Mười triệu tệ? Hắn lớn từng tuổi này còn chưa dùng một lần nhiều tiền tới vậy!
──── ∘°°∘ ────
Hiện tại nhà riêng của Ôn Nhiên vẫn còn đang sửa sang, cậu chỉ có thể ở tạm trong ký túc xá.
Tuy nhiên cũng may mà ở một mình, cho nên khi mang tiểu quỷ về cũng không thấy áp lực gì.
Về tới ký túc xá, Ôn Nhiên lấy từ trong ngăn tủ ra một chiếc bình nhỏ mà mình đã đặc chế.
Sau khi ném bài gỗ chứa hồn quỷ vào, liền niêm phong miệng bình.
Trên bình có khắc một trận pháp, trận pháp này vừa có thể nuôi dưỡng hồn quỷ, đồng thời vừa tiêu trừ oán khí và sát khí trên người chúng.
Sau vài ngày nuôi dưỡng, nói không chừng tiểu quỷ ấy có thể khôi phục được một số ký ức khi còn là con người, lúc đó có hỏi gì cũng đều tương đối thuận tiện hơn.
Tạm thời sắp xếp cho tiểu quỷ xong, Ôn Nhiên nhìn sang bức tranh, rồi đánh một cuốc cho Từ Khiên.
Từ Khiên vừa mới bắt được một kẻ tình nghi và giao cho bộ phận thẩm vấn, thì nhận được cuộc gọi của Ôn Nhiên.
Nhìn thấy tên người gọi đến trên màn hình, anh liền bật cười: “Tôi đang thắc mắc, không biết cậu tìm anh đây đi ăn lẩu hay là lại có án mạng nữa đây.”
Nghe vậy, Ôn Nhiên cũng phì cười: “Anh đoán xem?”
Từ Khiên: “Tôi đoán, vừa muốn ăn lẩu, cũng vừa có án mạng.”
Ôn Nhiên: “Thông minh quá ta, vậy anh có rảnh không? Tôi đang ở ký túc xá.”
Từ Khiên nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng nữa.
Cậu muốn ăn gì không, tiện đường tôi mua sang.”
Ôn Nhiên đáp: “Không cần.”
Từ Khiên cúp máy, chào hỏi các đội viên một câu rồi lật đật cầm áo khoác rời đi.
Mặc dù Ôn Nhiên đã nói không cần, nhưng Từ Khiên vẫn ghé qua cửa hàng tiện lợi gần nhất và mua vài món quà vặt.
Anh phát hiện giới trẻ ngày nay đều thích vừa ăn vặt vừa lướt mạng, đặc biệt là mấy món gì mà chân gà, thịt khô, ngay cả tiểu đạo sĩ như Ôn Nhiên cũng không ngoại lệ.
Đến khi tới ký túc xá của Ôn Nhiên, nồi lẩu cũng vừa sôi.
Vừa thấy anh, cậu liền vui vẻ nói: “Anh không có đặt camera theo dõi tôi chứ, canh giờ chuẩn như vậy.”
Từ Khiên liếc nhìn ba chiếc giường khác trong phòng có phần trống trải, hỏi: “Sau này cậu phải ký túc xá một mình sao? Hay trường học sẽ sắp xếp những bạn cùng ký túc xá khác?”
Ôn Nhiên nói: “Bọn họ rời ký túc xá rồi, thỉnh thoảng vẫn sẽ quay lại để đi học.
Nhưng tôi cũng chỉ ở đây thêm một khoảng thời gian, chờ nhà riêng của mình trang trí xong, sẽ lập tức dọn ra ngoài.”
Từ Khiên gật gù: “Ra ngoài sống cũng tốt, đến lúc đó nhớ nhắn cho tôi một tin, tôi tới giúp cậu dọn đồ.”
Ôn Nhiên cũng không khách sáo: “Được luôn.” Ôn Nhiên có lời muốn nói: Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
Từ Khiên vừa ăn vừa hỏi: “Vụ án lần này là gì?”
Ôn Nhiên nhìn thoáng qua bức tranh đang đặt trên đất tựa phần lưng vào tủ: “Bức tranh này là một bức tranh thêu, anh có thể mang về kiểm nghiệm một chút.
Tôi không có nhiều dụng cụ chi tiết như thế, nhưng anh cứ cắt đường thêu ra sẽ biết.
Tôi sẽ gửi địa chỉ mua bức tranh này cho anh sau.
Nạn nhân lần này là một đứa trẻ, tiểu quỷ hiện đã bị tôi bắt, chờ khi tôi hỏi ra thêm được gì sẽ lại tìm anh.”
Vừa nghe tới người bị hại là một đứa trẻ, sắc mặt Từ Khiên lập tức tối sầm.
Vừa trở về cục, chuyện đầu tiên anh làm là tìm người tháo bức tranh ra.
Đường thêu trên tranh cực kỳ tỉnh xảo, chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ làm hỏng phần giấy vẽ, cho nên muốn tháo dỡ tất cả các đường thêu là một công trình không hề nhỏ.
Từ Khiên có lời muốn nói: Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
Đội viên đi theo Từ Khiên quần quật tới nửa đêm, chờ sau khi gỡ sạch từng đường kim mũi chỉ xuống, tất cả đều sững sờ.
Hóa ra dưới lớp giấy vẽ của bức tranh hoa hướng dương vốn rực rỡ bắt mắt ấy, lại là từng mảng từng mảng máu lớn..