Sau khi nhận được cuộc gọi của Ôn Nhiên, Kỳ Vân Kính lập tức gạt hết mọi việc sang một bên, tức tốc chạy về nhà.
Ôn Nhiên đang đóng gói từng viên thuốc bảo bối của mình, khi thấy Kỳ Vân Kính về còn híp mắt cười với anh: “Anh về nhanh thật.”
Kỳ Vân Kính bước tới, sắc mặt tuy vẫn bình tĩnh song giọng điệu rõ ràng có chút khẩn trương: “Thuốc mà cậu nói, là thứ gì?”
Ôn Nhiên giơ viên thuốc nhỏ trên tay lên: “Chính là cái này, đây là Tái Sinh Đan.
Lần này tôi tới một vùng nông thôn để giúp người ta xử lý minh hôn, kết quả lại phát hiện ra một thứ vô cùng hay ho, chính là thành phần chính của Tái Sinh Đan.
Chẳng phải trước đó tôi đã nhờ anh giúp tôi tìm nhiều loại dược liệu quý hiếm sao, những cái đó chỉ là dược liệu phụ.
Tôi đã tự mình điều chỉnh tỷ lệ rồi nếm thử, sau đó mới phối liều thuốc phù hợp với bà nội, tuy nhiên vẫn chưa bắt tay vào làm.
Dẫu sao anh cũng là người thân duy nhất của bà nội, đương nhiên tôi phải hỏi ý kiến anh trước, nếu anh đồng ý thử tôi mới bắt đầu thực hiện.
Nếu anh không dám thử bài thuốc cổ truyền này thì tôi cũng không lãng phí bảo bối của mình.”
Sống chung một khoảng thời gian, Kỳ Vân Kính biết Ôn Nhiên không phải loại người làm việc không có mục đích, cũng biết cậu là kiểu người tự thân mạo hiểm chứ tuyệt đối không đưa người khác vào nguy hiểm.
Và bởi vì tin vào năng lực của Ôn Nhiên, cho nên khi nghe nói có phương thuốc trị khỏi bệnh cho bà nội, anh đã tức tốc chạy về không chút do dự.
Chỉ là tin thì tin, nhưng người kia là bà nội của anh, là người thân quan trọng nhất với anh, vì vậy anh không thể trực tiếp dứt khoát bảo Ôn Nhiên cho thuốc như vậy được.
Kỳ Vân Kính bình tĩnh nhìn Ôn Nhiên, mới phát hiện dường như cậu có vẻ khang khác.
Không nói đến những thay đổi bên ngoài, mà là đôi mắt vốn đã cho người ta cảm giác trong trẻo nay lại còn càng sáng sủa thuần khiết hơn.
Nhớ Ôn Nhiên từng bảo bản thân đã thử qua, Kỳ Vân Kính hỏi: “Người bình thường có thể uống thứ này không?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Nguyên lý của loại đan dược này cũng tương tự như những thứ có thể lọc tinh rửa tủy trong các câu chuyện thần thoại và tiểu thuyết.
Đương nhiên hiệu quả chắc chắn chẳng thể nào khoa trương như thế, nhưng cũng gần giống nhau, đều là dùng linh khí tẩm bổ và lọc sạch những tế bào không tốt trong cơ thể.
Chỉ là tôi chưa từng thử ở bệnh nhân ung thư, thế nên tôi chỉ phối một liều rất nhỏ rất nhỏ trong thuốc.
Tôi cũng chẳng đảm bảo liệu có thể chữa khỏi hoàn toàn cho bà nội hay không, nhưng cam đoan nó sẽ không gây ảnh hưởng xấu nào đến bà.”
Kỳ Vân Kinh trầm ngâm giây lát: “Vậy tôi cũng có thể thử không?”
Ôn Nhiên biết Kỳ Vân Kính rất thận trọng, cậu cũng hiểu điều đó.
Đổi lại nếu đối phương là cha nuôi của cậu thì làm sao cậu có thể không cẩn thận như thế, cho nên khi đối mặt với Kỳ Vân Kính trông có vẻ do dự không mấy tin tưởng, cậu hoàn toàn có thể cảm thông.
Vì vậy cậu cũng không tức giận mà gật đầu đáp: “Có thể.
Tôi sẽ cho anh một liều lượng phù hợp dựa theo tình trạng thể chất của anh.
Nhưng thứ này không hề rẻ, đương nhiên anh giàu có lắm tiền như vậy, chắc chắn sẽ không thèm để ý chút dược phí nhỏ nhoi kia đâu nhỉ.”
Kỳ Vân Kính nói: “Được, để tôi thử trước, cảm nhận một chút rồi mới để bà nội dùng.”
Ôn Nhiên nói: “Cũng được.
Tuy nhiên vì để đạt được hiệu quả với cơ thể to lớn khỏe mạnh của anh, liều lượng thuốc sẽ cao hơn một chút, do dó sẽ có phản ứng mạnh hơn.
Nhưng loại đưa cho bà nội là liều lượng nhỏ, tương đương với việc bồi bổ bằng thuốc có tính ôn hòa nên anh không cần quá lo lắng.
Để tôi tính thử, anh chỉ cần thử một viên nên tôi chỉ thu của anh ba mươi triệu tệ.
Còn bà nội phải tùy tình huống mà phân liều lượng ít hơn, vậy thì mười triệu một viên, căn cứ theo nhu cầu mà làm, anh thấy thế nào? Có phải giá cả rất công bằng hay không? Tôi đây cũng không có lừa già dối trẻ đâu nha!”
Kỳ Vân Kính nhịn không được lộ ra một tia ý cười: “Ừm, rất công bằng.”
Lần này hành động của anh vô cùng nhanh nhẹn, gần như sau khi thương lượng giá cả xong, tiền đã được chuyển vào tài khoản của Ôn Nhiên.
Đối với anh mà nói, mấy mươi triệu đó cũng không đáng là bao, nếu thật sự có thể chữa khỏi cho bà nội, anh sẵn sàng chi trả nhiều hơn thế.
Nhận được tiền, Ôn Nhiên lập tức có động lực, cậu bảo Kỳ Vân Kính đứng đợi một bên, bản thân nhanh chóng đi chế thuốc.
Khoảng gần tối, một viên thuốc nhỏ nóng hổi ra lò: “Mau mau, uống lúc còn nóng! Uống xong anh liền trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Anh yên tâm, cảm giác căng đau trên người đều là phản ứng bình thường.
À đúng rồi, anh có thể thử vận một vài công pháp tôi đã dạy khi trước, chờ đến khi không cảm thấy gì nữa tức đã hấp thu xong hiệu quả của thuốc.”
Kỳ Vân Kính gật đầu, lập tức cầm viên thuốc nhỏ và thẳng thừng nuốt vào, sau đó trở về phòng.
Kỳ Vân Kính vừa đi, Ôn Nhiên liền bắt đầu đăng nhập tài khoản của mình.
Kiểm tra gia sản của bản thân, cậu mới thấy tuy mình kiếm được không ít nhưng cũng quyên góp ra ngoài khá nhiều.
Bao gồm cả 30 triệu Kỳ Vân Kinh vừa đưa, tổng tài khoản của cậu có gần 32 triệu tệ.
Để bản thân không ‘tiền nhiều dễ mất’, Ôn Nhiên lại gửi thêm 5 triệu vào một số tài khoản từ thiện, lúc này cả người mới cảm thấy yên tâm.
Quả nhiên kiếm tiền chính là điều vui sướng nhất trong cuộc sống.
Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
──── ∘°°∘ ────
Sáng sớm hôm sau, Ôn Nhiên còn chưa dậy đã bị Kỳ Vân Kính dựng đầu dậy.
Nhìn anh giống như vừa nâng cấp vẻ đẹp của mình lên một tầm cao mới, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Ôn Nhiên là, nếu không phải linh thạch quá quý hiếm thì với tác dụng của thuốc như thế này, cậu mà đổi tên thành thuốc Chỉnh Dung, chắc chắn khách sẽ đông như kiến.
Thấy cậu ngồi trên giường với hai mắt còn đang mơ màng buồn ngủ, Kỳ Vẫn Kính không nhịn được bước đến kéo chăn, khiến Ôn Nhiên ôm chặt lấy chăn bông: “Làm gì đấy làm gì đấy? Sao tự dưng lại kéo chăn người ta! Không phải trước đây anh còn chẳng thèm bước vào phòng tôi sao!!”
Kỳ Vân Kính nhìn cậu: “Vậy giờ cậu đã chịu dậy chưa?”
Ôn Nhiên xoay người đi, cậu rất muốn nói chưa dậy, đồng hồ sinh học của dân cá mặn tuyệt đối không thể chạy cùng lúc với đại boss được.
Thấy cậu còn nằm nướng, Kỳ Vân Kính duỗi tay theo bản năng.
Chẳng qua là vốn dĩ anh chỉ định vươn tay kéo cậu dậy không cho cậu tiếp tục nằm trên giường, lại không ngờ Ôn Nhiên thoạt nhìn khá gầy nhưng sức lực không hề nhỏ, ngược lại còn khiến cả người Kỳ Vân Kính ngã theo quán tính, toàn thân đều đè lên trên người Ôn Nhiên.
Sáng sớm tinh mơ, dưới ánh mặt trời, hai mỹ nam ôm nhau nhìn nhau như vậy hẳn sẽ là một bức tranh tuyệt đẹp, có khi còn mang đến một đoạn cảm xúc mông lung tình tứ bắt nguồn từ sự tiếp xúc gần gũi bất ngờ này.
Ngặt nỗi Ôn Nhiên chẳng thấu, lúc bị Kỳ Vân Kính đè trên giường, cậu cũng không vì gần gũi nhan sắc của đại boss mà nhất thời quên cách nói chuyện, ngược lại còn la hét thảm thiết không chút ngập ngừng: “A a a đè chết tôi rồi đè chết tôi rồi! Mới sáng sớm mà anh tính giết người hả! Anh có còn muốn sống tiếp nữa hay không!!”
Đúng lúc bác quản gia đi ngang, bởi vì cửa mở nên bác nghe được rất rõ động tĩnh trong phòng, lập tức mỉm cười và nhẹ nhàng rời đi.
Ôi cuối cùng thì tình yêu của cậu chủ nhà mình cũng chớm nở!
Kỳ Vân Kính xoa xoa chiếc cằm bị đụng đau của mình, có chút câm nín đứng dậy.
Đứa trẻ này trông có vẻ không tới mấy lạng thịt nhưng sức lực quả thực đủ lớn.
Thấy cậu còn đang gào thét, anh trực tiếp lấy di động và chuyển khoản, rồi nhìn về phía cậu: “Tỉnh chưa?”
Vừa nghe thấy mấy tiếng ting ting, tiếng kêu gào thê thảm của Ôn Nhiên lập tức im bặt.
Cậu lấy đi động ra, vừa nhìn thấy hai mươi nghìn tệ liền ngoan ngoãn ngồi dậy: “Tỉnh rồi ~.” Hai mươi nghìn tệ phí dậy sớm, cũng không lỗ.
Kỳ Vân Kính nói: “Vậy khi nào sẽ phối thuốc cho bà nội dùng? Hơn nữa cơ thể của bà nội liệu có thể chịu đựng được không?”
Nói đến công việc, tất nhiên Ôn Nhiên sẽ không đùa giỡn với anh nữa, mà nghiêm túc đáp: “Anh yên tâm, tôi đã nói tôi đặc biệt phối liều lượng tương xứng với bà nội, là bồi bổ, không thể nào có tác dụng mạnh như thuốc anh uống.
Cũng sẽ không căng tức đau nhức khó chịu, cùng lắm thì cơ thể sẽ hơi nóng và đổ mồ hôi một chút thôi.”
Kỳ Vân Kính gật đầu: “Vậy cứ thử xem.
Ôn Nhiên, cho dù cậu có thể chữa khỏi cho bà nội hay không tôi đều rất biết ơn cậu.
Cả đời này của tôi chưa từng cảm thấy may mắn vì bất kỳ điều gì, nhưng bây giờ tôi thực sự thấy mình rất may mắn khi có thể quen biết cậu.”
Ôn Nhiên lập tức ôm chặt chăn, nhìn Kỳ Vân Kính bằng ánh mắt hoảng hốt.
Anh ta sao thế này? Đây là lời mà một người như Kỳ Vân Kính sẽ nói ra sao? Hoặc, là do lực lượng quỷ dị của cốt truyện lôi kéo? Chúng nhận ra cậu đang dần thoát khỏi vận mệnh pháo hôi nên gia tăng mị lực của đại boss lên gấp bội, định khiến cậu yêu anh rồi trở về đúng quỹ đạo pháo hôi sao?!
Kỳ Vân Kính nhìn cậu liền hiểu suy nghĩ của cậu chẳng hay đã bay tới phương trời nao, chỉ đành bất đắc dĩ lên tiếng: “Tôi chỉ hy vọng cậu không mang gánh nặng tâm lý, chứ không có ý gì khác.”.
Truyện Light Novel
Sau đó nhìn thấy Ôn Nhiên trưng ra vẻ mặt ‘anh nói gì cũng đúng’, song ánh mắt lại nói lên ‘anh chắc chắn có suy nghĩ quá phận với tôi’, Kỳ Vân Kính cảm thấy nếu bản thân tiếp tục ở lại đây thì huyết áp của anh nhất định sẽ tăng cao, thế là bèn xoay người rời đi.
Ôn Nhiên cười hì hì ngã phịch xuống giường, cuộc sống ở thế giới khác thật ra cũng rất thú vị.
Bởi vì bà nội nay đã lớn tuổi, càng kéo dài chừng nào thì cơ thể càng chịu đựng chừng đó, thế là Ôn nhiên vừa rời giường liền bắt tay vào điều chế thuốc.
Kỳ Vân Kính hôm nay cũng cố ý ở nhà, dù rằng đã tự mình thử qua nhưng anh vẫn sợ bà nội sẽ xuất hiện phản ứng bài xích, không ở nhà anh cũng chẳng thể nào yên tâm mà làm việc được.
Phản ứng của bà nội còn tốt hơn so với dự đoán của Ôn Nhiên.
Uống thuốc xong bà ngủ một giấc, ngoại trừ giữa chừng cảm thấy hơi nóng muốn bật quạt ấy nhưng lại được quản gia khuyên can ra, thì sau khi cơn nóng qua đi, tắm rửa một lát, thoạt nhìn tinh thần của bà tốt lên rất nhiều.
Ngay sau đó Kỳ Vân Kính lập tức sắp xếp để bà nội kiểm tra toàn diện một lần nữa.
Mặc dù tế bào bệnh không được chữa khỏi hoàn toàn, nhưng thực sự rõ ràng đã thu nhỏ lại.
Điều này đúng là một kỳ tích khó xuất hiện đối với vị bác sĩ chủ trị phụ trách tình trạng cơ thể của bà cụ Kỳ, tế bào đó tuyệt đối không thể nào co lại một cách vô duyên vô cớ như thế.
Lúc trước khi sự lây lan của tế bào ung thư được kiểm soát ông đã cảm thấy rất khó tin, dựa theo tuổi tác của bà cụ Kỳ cùng với kích thước khối ung thư, không thể nào kiểm soát được nó bằng phương pháp trị liệu bình thường được.
Tuy nhiên ông cũng biết Kỳ gia không phải một gia tộc bình thường, có lẽ họ đã tìm được một thứ đồ tốt hoặc một thầy thuốc Đông y lợi hại.
Có một số thứ càng hiểu biết sâu sẽ càng không thể không thừa nhận điểm bí ẩn của nó.
Đông y có thể không được đón nhận rộng rãi như Tây y, đối với một số loại bệnh có lẽ cũng không thể chụp ảnh X-quang giúp người bệnh nhận thức trực quan về bệnh tình của mình như Tây y.
Nhưng cũng không hiếm những người thầy thuốc hàng đầu có thể trị khỏi bệnh ung thư bằng những bài thuốc nam đó.
Chỉ tiếc là loại bác sĩ Đông y tài giỏi như vậy quá ít, hơn nữa còn có nhiều bác sĩ lang băm không có giấy phép chuẩn bệnh bừa bãi cho người dân, khiến danh tiếng nghề Đông y không mấy dễ nghe.
Bác sĩ chủ trị của bà cụ Kỳ âm thầm định hỏi thăm một chút.
Đáng tiếc người nhà họ Kỳ quá kín miệng, ông nghĩ có thể là bên vị bác sĩ kia có ý kín tiếng, thấy Kỳ gia không muốn nói ông cũng đành thôi.
Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
──── ∘°°∘ ────
Nhưng việc này vẫn được lan truyền ra bên ngoài đôi chút, bên Lận gia – không kém Kỳ gia là bao – đã lập tức tới hỏi chuyện.
Người đứng đầu thế hệ hiện tại của Lận gia cùng tuổi với cha của Kỳ Vân Kính.
Lúc trước khi cha anh còn sống, hai ông cũng được coi như bạn từ thuở nhỏ.
Chẳng qua đến thế hệ Kỳ Vân Kính thì hai nhà không còn thường xuyên lui tới như thế hệ trước, nhưng quan hệ cũng không tồi, ít nhất chưa từng trở mặt.
Cho nên lúc gia chủ Lận đến thăm, Kỳ Vân Kính vẫn ra tiếp đón nồng nhiệt.
Lần này Lận Chấn Quốc đến là vì con trai Lận Dương Huy của mình.
Đương nhiên Kỳ Vân Kính cũng biết Lận Dương Huy, lúc nhỏ có từng chơi chung, tuy nhiên khi tuổi tác càng ngày càng lớn, mỗi người có những bước phát triển khác nhau dẫn tới mối quan hệ phai nhạt dần.
Có điều anh từng nghe tin Lận Dương Huy đã ra nước ngoài từ mấy năm trước, đến giờ vẫn chưa có tin trở về nước.
Lận Chấn Quốc nói: “Chuyện này vẫn luôn là bí mật của Lận gia.
Một năm trước, Dương Huy được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, lúc đó vẫn chưa quá muộn, chỉ ở giai đoạn giữa.
Thằng bé từng trải qua vài cuộc phẫu thuật, cũng đã khám ở khắp các bệnh viện lớn trong và ngoài nước, nhưng vẫn không ngăn được tế bào ung thư khuếch tán, bây giờ đã phát triển đến giai đoạn cuối rồi.
Dương Huy nó lại không tình nguyện phối hợp chữa trị, thậm chí không hề có chút ý chí để sống, tâm trạng như thế cũng ảnh hưởng rất lớn đến bệnh tình, trong nhà đã thử qua nhiều biện pháp tuy nhiên tất cả đều vô dụng.
Nhìn thấy sức khỏe Dương Huy ngày một sa sút, sắp phải nếm trải cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, lòng bác thật sự rất đau đớn.”
Kỳ Vân Kính nói: “Bác trai tới đây là muốn hỏi thăm làm thế nào mà tình hình của bà nội cháu lại chuyển biến tốt đẹp đúng không?”
Lận Chấn Quốc đặt một tập tài liệu đấu thầu lên bàn ngay trước mặt Kỳ Vân Kính: “Dựa vào mối quan hệ trước đây giữa hai nhà, bác muốn thỉnh cầu con giới thiệu người đó cho bác.
Cho dù vị bác sĩ kia có đồng ý ra tay hay không, bác đều muốn thử một lần.”
Kỳ Vân Kính biết Lận Chấn Quốc chỉ có một đứa con trai là Lận Dương Huy, đáng tiếc đưa con này đam mê nhiếp ảnh, hoàn toàn không quan tâm đến gia nghiệp.
Từ mấy năm trước Lận Chấn Quốc đã tìm đủ mọi cách muốn Lận Dương Huy trở về tiếp quản công ty nhưng đều vô ích.
Mấy năm qua không biết có phải Lận Chấn Quốc đã nghĩ thông suốt hay không mà ông bắt đầu bồi dưỡng những con cháu khác, cho nên thế hệ hiện tại ở Lận gia đang cạnh tranh vô cùng lợi hại.
Nhưng Kỳ Vân Kính cũng không biết, việc Lận Chấn Quốc từ bỏ là vì bệnh tình của Lận Dương Huy, tin tức này quả thật được giấu rất kỹ.
Tập tài liệu mà Lận Chấn Quốc mang tới là một dự án phát triển của tập đoàn nhà họ Lận.
Vị trí dự án rất tốt, trước đó trong thời gian đấu thầu tập đoàn nhà họ Kỳ cũng có cân nhắc, nhưng không nhất định phải có được miếng đất kia.
Cũng vì vậy nhà họ không tranh đấu thầu với Lận gia, để Lận gia giành được.
Bây giờ Lận Chấn Quốc đưa tài liệu này tới, ý tứ rất rõ ràng, giá trị của nước cờ đệm này thật sự có chút nặng.
Kỳ Vân Kính chỉ liếc nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, sau đó lắc đầu xin lỗi Lận Chấn Quốc: “Không phải cháu không giới thiệu người giúp bác, mà có giới thiệu cũng vô dụng.
Loại thuốc có thể chữa bệnh của bà nội cháu, không cần nói chắc bác cũng có thể tưởng tượng được nó quý giá biết bao nhiêu.
Vị đại sư kia chỉ tình cờ tìm được một ít, đều dùng hết lên người bà nội cháu, cho dù có dẫn người tới gặp bác thì cũng không còn thuốc.”
Nghe được những lời này, tim Lận Chấn Quốc chùng xuống.
Tuy nhiên ông chỉ có mỗi một đứa con trai này, nếu ông từ bỏ không dám thử, chỉ sợ ông đã chẳng kiên trì đến hiện tại: “Nếu không còn thuốc vậy cũng là do số mệnh, nhưng nếu không làm gì bác thật sự không cam lòng.
Vân Kính, con hẳn cũng hiểu nỗi lòng của bác mà.
Khi còn nhỏ con và Dương Huy cũng từng chơi cùng nhau, coi như con giúp bác lần này, giúp đỡ Dương Huy đi được không?”
Kỳ Vân Kính bảo Lận Chấn Quốc ngồi chờ ở phòng khách.
Anh không có cách nào thay Ôn Nhiên quyết định, nếu cậu không muốn vậy Lận gia có nói lời ngon tiếng ngọt gì cũng đều vô dụng.
Anh chỉ đành đi hỏi Ôn Nhiên trước.
Ôn Nhiên đang nằm chơi game trong phòng, nghe được ý đồ của Kỳ Vân Kính, cậu trực tiếp lắc đầu: “Bộ anh nghĩ thuốc chữa bệnh ung thư có thể tùy tiện tìm được trên đường sao.
Đừng nói là mấy chục triệu, cho dù có cả trăm triệu hay thậm chí là mấy tỷ anh cũng không mua được.
Tôi lại không phải bác sĩ có trái tim hướng về thiên hạ, thâm hụt tiền mua bán một lần là quá đủ rồi.
Trên đời có nhiều người mắc bệnh nan y như vậy, không lẽ cứ tìm tới cửa là tôi đều cứu sao.”
Không thân cũng chẳng quen, cậu càng không thần thánh, mấy việc như cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa là điều bất khả thi với cậu.
Kỳ Vân Kính hiểu ý của Ôn Nhiên, nói: “Không sao, chuyện này sẽ chỉ dừng lại ở đây, về sau cũng không lan truyền rộng rãi.
Cậu yên tâm, sau này sẽ không có ai tới làm phiền cậu vì những chuyện như vậy nữa.”
Kỳ Vân Kính chỉ tới hỏi ý tứ của Ôn Nhiên một chút, thấy cậu không muốn đương nhiên anh sẽ không nói thêm.
Chỉ là rời khỏi phòng xong, trong lòng Kỳ Vân Kinh chợt xúc động không thôi.
Anh biết giá trị của thuốc kia tuyệt đối không thấp, là thứ có thể đổi mạng, đừng nói là mấy chục triệu, cho dù là mấy trăm triệu cũng có không ít người vẫy tiền ra mua.
Nhưng Ôn Nhiên chẳng những dùng chúng chữa bệnh cho bà nội mà còn không đòi giá cao ngất trời.
Anh vẫn luôn cảm thấy con người Ôn Nhiên rất mâu thuẫn, cậu vừa yêu tiền lại cư xử đúng mực, bề ngoài trông mềm mại lại cứng rắn hơn bất kỳ ai.
Nói cậu tàn nhẫn, nhưng phần tàn nhẫn kia không làm mất đi phần dịu dàng trong lòng.
Nói cậu nhân hậu, nhưng cậu luôn có thể giữ vững điểm mấu chốt của bản thân.
Chàng trai bí ẩn ấy bắt đầu khiến người ta vô thức không thể rời mắt.
Tất nhiên Lận Chấn Quốc đành phải bất lực quay về, chỉ là lúc gần đi ông không nhịn được mà hỏi tên loại thuốc.
Kỳ Vân Kính gửi tin nhắn hỏi Ôn Nhiên, cậu cũng thẳng thừng báo tên.
Gia tộc họ vừa có tiền vừa có quyền, có thể tìm được thật hay không đều là nhờ vận khí của bọn họ.
Đến khi Lận Chấn Quốc bắt đầu tìm kiếm tin tức về linh thạch ở khắp nơi, ông mới biết thứ này hiếm đến mức nào.
Đó căn bản là đồ vật trong truyền thuyết.
Nếu không phải sức khỏe bà cụ Kỳ không ngừng tốt lên mỗi ngày, ông đã tự hỏi liệu có phải Kỳ gia vì muốn thoái thác mà bịa ra thứ đó hay không.
Ngày hôm đó Ôn Nhiên không đi gặp Lận Chấn Quốc, từ đầu tới cuối Kỳ Vân Kính cũng không nói là ai tới nhà xin thuốc, cho nên khi nhìn thấy Lận Dương Huy cậu cũng không ngờ giữa bọn họ lại có duyên.
Chẳng qua đó không phải là duyên thầy thuốc, mà là Lận Dương Huy đang bị một con quỷ bám theo..