Ôn Nhiên chạm mặt Lận Dương Huy ở bệnh viện.
Viên Tái Sinh Đan đầu tiên quả thực mang lại hiệu quả rất tốt cho bà nội, nhưng bởi vì lượng linh thạch cho vào quá ít, liều lượng dược liệu cũng giảm gần một nửa, cho nên không thể một bước đến đích ngay.
Sau khi hấp thu gần như hoàn toàn tác dụng của viên Tái Sinh Đan đầu tiên, Ôn Nhiên mới đưa thêm viên thứ hai rồi cùng bà nội đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lần nữa.
Trong lúc bà nội đang làm kiểm tra, cậu đã gặp được Lận Dương Huy trên hành lang bệnh viện.
Bấy giờ Lận Dương Huy đã không còn đi lại bình thường.
Anh ngồi trên chiếc xe lăn, dõi theo từng tia nắng vàng cùng thảm cỏ xanh bên ngoài qua lớp cửa kính sát đất dọc hành lang.
Trong đôi mắt của anh không hề mang vẻ sợ hãi bệnh tật, càng không tuyệt vọng hay chết lặng trước cái chết, mà ngược lại trong sáng như một thiếu niên, thậm chí còn ẩn hiện một tia hy vọng.
Có điều Ôn Nhiên có thể nhìn ra được, người này đã không còn cách cứu chữa, tử khí trên người anh quá nồng đậm.
Chẳng cần nhìn khí tức, chỉ với sắc mặt anh cũng đã mang điềm báo chết chóc.
Có lẽ là do ánh mắt của Ôn Nhiên quá trực tiếp khiến Lận Dương Huy quay đầu nhìn lại.
Vừa trông thấy cậu, ánh mắt Lận Dương Huy lóe lên một tia ngạc nhiên trước người đẹp, sau đó chậm rãi cười nói: “Xin chào.”
Lận Dương Huy thực sự trông không tồi, mặc dù vì bệnh trạng nên anh nhợt nhạt và gầy ốm quá đỗi song đường nét trên gương mặt ấy vẫn rất đẹp, có thể tưởng tượng được khi khỏe mạnh anh cũng là một anh chàng tuấn tú và đẹp trai.
Ôn Nhiên trời sinh thích người đẹp, thấy Lận Dương Huy bắt chuyện với mình liền bước qua: “Sao anh lại ngồi đây một mình? Có cần giúp gì không?”
Lận Dương Huy lắc đầu, từ khóe mắt đến lông mày đều lộ ra vẻ dịu dàng: “Tôi cố ý bảo họ đẩy mình đến đây.
Thời tiết tốt như vậy mà không thể ra ngoài tắm nắng, thật sự quá đáng tiếc, vì vậy mới ngồi đây ngắm cảnh, còn cậu? Tới cùng người nhà sao?”
Ôn Nhiên đáp: “Tôi đưa bà nội đến làm kiểm tra.” Nói rồi cậu lơ đãng nhìn thoáng qua hồn quỷ bên cạnh Lận Dương Huy, ánh mắt có hơi tò mò.
Bệnh viện mà bà cụ Kỳ đến khám là một viện tư nhân.
Không nói đến những người khám bệnh tại nơi này trên cơ bản đều là kẻ không giàu cũng quý, mà khí vận còn làm cho môi trường tổng thể trong lành hơn hẳn so với các bệnh viện thông thường.
Chính là dựa theo nền móng đặt bệnh viện cùng kết cấu kiến trúc, rõ ràng ngay từ đầu đã thỉnh đại sư đến xem phong thủy.
Phong thủy của bệnh viện đương nhiên không phải loại tiền vô như nước, mà là bố cục siêu độ.
Bố cục này có thể tinh lọc oán khí sau khi chết của một bộ phận người đã khuất, không để linh hồn họ còn chấp niệm tồn tại lại dương gian.
Cho nên Ôn Nhiên mới không bài xích việc cùng bà nội đến đây làm kiểm tra, bởi vì chỗ này không thể nhìn thấy những âm hồn còn quá nhiều chấp niệm không chịu tan biến.
Cậu đã đến nơi này cùng bà nội không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một hồn quỷ ngay trong bệnh viện này.
Tuy rằng quỷ hồn này đi theo người khác nhưng phong thủy trong bệnh viện vẫn gây ra tổn thương không nhỏ đối với loại âm hồn mang chấp niệm mà bỏ lỡ luân hồi kia.
Dẫu sao tổng thể phong thủy cũng là không ngừng thanh lọc quỷ khí, nếu tiếp tục ở đây quỷ hồn ấy sẽ ngày một suy yếu.
Mặc dù hồn quỷ này bám theo con người như vậy, nhưng Ôn Nhiên nhìn thấy tướng mạo cũng xuất thân từ gia đình giàu có, tuy rằng không có tướng trường thọ nhưng khí tức thuần khiết, không phải loại người tàn ác.
Tuy rằng đối phương chỉ là một ảo ảnh, lại nhìn ra có lẽ cũng trạc tuổi người ngồi trên xe lăn, ngay cả hơi thở cũng cho người ta cảm giác qua đời chưa bao lâu, ắt hẳn không thể nào là người lớn trong nhà, vậy chẳng lẽ là người yêu?
Nghĩ tới đây Ôn Nhiên không khỏi liếc nhìn hồn quỷ kia thêm một cái.
Lận Dương Huy vẫn luôn quan sát Ôn Nhiên, chú ý tới ánh mắt của cậu, anh cũng nhìn sang bên cạnh mình: “Bên cạnh tôi có gì sao?”
Ôn nhiên mỉm cười với anh: “Nếu tôi nói bên người anh có một hồn quỷ, anh có cho rằng tôi là kẻ lừa đảo không?”
Lận Dương Huy khẽ cười theo, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu, tôi tin rằng linh hồn thật sự có tồn tại trên đời.
Từ nhỏ cậu đã có thể nhìn thấy những thứ này sao?”
Ôn Nhiên gật đầu: “Anh không sợ hả? Có quỷ bám theo bên cạnh anh đó.”
Lận Dương Huy nói: “Tôi cũng sắp chết rồi, còn sợ cái gì được nữa.”
Ôn Nhiên thấy khi anh nhắc tới cái chết, nụ cười trên mặt hình như càng dịu dàng hơn.
Cậu lại nhìn bóng quỷ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh có muốn mua bùa không?”
Hình như Lận Dương Huy hơi ngạc nhiên, anh ngẩn người giây lát mới đáp: “Là bùa Đuổi Quỷ sao?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Là bùa Dưỡng Quỷ.
Trong bệnh viện tồn tại một loại pháp khí có thể siêu độ âm hồn, quỷ hồn kia đi theo anh sẽ bị suy yếu bởi khí tức nơi này.” Nói xong cậu bổ sung thêm: “Tuy anh ấy đang rất yếu, nhưng tôi cảm nhận được anh ấy không có ác ý gì với anh.”
Mặc dù ngay từ đầu Lận Dương Huy không cảm thấy Ôn Nhiên đang trêu đùa quanh mình có quỷ, nhưng anh thật sự cũng không để tâm lắm.
Thân là người sắp chết, có lẽ là một quỷ sai đang chờ bắt hồn của anh.
Bây giờ nghe Ôn Nhiên nói vậy, một ý nghĩ khó tin đột nhiên hiện lên trong đầu, tim Lận Dương Huy đập nhanh mất kiểm soát, thậm chí bàn tay đặt trên đùi đã bắt đầu phát run: “Hồn quỷ ấy… trông như thế nào?”
Ôn Nhiên lại lắc đầu: “Anh ấy quá yếu, chỉ còn lại một bóng đen, cho nên tôi chẳng nhìn rõ mặt.
Có điều vẫn nhìn ra được là một chàng trai tầm tuổi với anh.”
Nhìn thấy quỷ hồn còn đeo một thứ gì đó, Ôn Nhiên đưa mắt nhìn kỹ nói: “Trên cổ tay anh ấy có đeo một khối khấu bình an* làm bằng cẩm thạch.” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
Lận Dương Huy siết chặt thảm lông trên đùi, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Anh dáo dác nhìn quanh, nhưng lại chẳng thấy gì.
Anh gần như nhìn về phía Ôn Nhiên một cách vô cùng khẩn thiết, thậm chí còn cố gắng ngồi thẳng dậy như muốn đến gần cậu hơn: “Em ấy đang rất yếu sao? Em thấy sẽ thế nào? Sẽ tan biến ư? Cậu có cách nào giúp tôi nhìn thấy em ấy không?”
Ôn Nhiên trả lời: “Anh có thể dùng bùa và thắp hương nuôi dưỡng, để anh ấy mau chóng hồi phục, đến lúc đó sẽ nhìn thấy.” Rồi cậu nhìn thoáng qua lửa trên người đối phương: “Dương thọ anh sắp hết, trên người gần như không còn dương khí.
Nếu anh ấy bằng lòng để anh nhìn thấy, chờ đối phương hồi phục là anh liền nhìn thấy ngay.”
Lận Dương Huy vội hỏi: “Nếu tôi chết, có phải cũng sẽ trở thành quỷ hồn không?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Con người khi chết đi đều hóa thành linh hồn, nhưng cũng không nhất định còn lý trí và ký ức lúc còn sống.
Chỉ trong thất đầu, mới có thể tạm nhớ hết mọi thứ và đến nơi mà bản thân lưu luyến nhất.
Qua thất đầu sẽ trực tiếp vào luân hồi.
Còn có thể trở thành quỷ hồn hay không đều phải xem cơ duyên.
Nếu không mỗi người sau khi chết đều trở thành âm hồn lưu luyến dương gian không chịu đầu thai, vậy thì thế giới này đã hỗn loạn từ lâu.”
Sắc mặt Lận Dương Huy tái nhợt, tia hy vọng trong mắt cũng ảm đạm vài phần, nhưng rất nhanh anh lại nói với Ôn Nhiên: “Tôi muốn mua bùa cùng nhang mà cậu nói, thậm chí là tất cả những thứ có thể giúp em ấy không suy yếu nữa!”
Tất nhiên là Ôn Nhiên sẽ không thường xuyên mang theo bùa Dưỡng Quỷ bên mình.
Tuy rằng trên người cậu còn có bài gỗ, có thể thu phục và nuôi dưỡng linh hồn nhưng Lận Dương Huy chắc chắn sẽ không tình nguyện để cậu thu hồn.
Cậu ghi lại địa chỉ mà Lận Dương Huy đưa, hứa sẽ giao đồ trước khi mặt trời lặn.
Đúng lúc này bà nội đã kiểm tra xong một phần, phần còn lại thì phải lên lầu, vì vậy sau khi trao đổi phương thức liên lạc với anh ta, cậu liền đưa bà nội rời đi.
Lận Dương Huy ngạc nhiên khi nhận ra người đi cùng Ôn Nhiên là bà cụ Kỳ.
Anh có quen biết người nhà Kỳ gia, nhưng anh lại chưa từng gặp qua cậu trai họ Ôn này.
Lận Dương Huy chỉ nghi hoặc chốc lát rồi chẳng mảy may nghĩ gì thêm, sau đó quay về hướng mà Ôn Nhiên đã nói lúc nãy, hỏi thử: “Tiểu Bắc, là em đúng không? Em có thể cho anh cảm nhận được sự hiện diện của em không?”
Qua một hồi lâu, bên cạnh anh vẫn yên tĩnh như cũ, toàn bộ hành lang dài chỉ còn lẻ bóng một mình anh.
Lận Dương Huy rũ mắt, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài nhỏ xuống chăn.
Trong hành lang tĩnh lặng, truyền đến một hơi thở dài nhè nhẹ như có như không.
Ở nơi Lận Dương Huy không nhìn thấy, có một bóng tay màu đen dịu dàng vuốt ve đầu anh.
──── ∘°°∘ ────
Một số báo cáo kiểm tra của bà cụ Kỳ không hoàn thành nhanh như vậy, nhưng các kết quả kiểm tra đều cho thấy tiến triển rất tốt.
Cho dù không xem kết quả kiểm tra, bà cụ Kỳ vẫn cảm nhận được cơ thể mình ngày một tốt hơn, mà tất cả những chuyển biến này đều là nhờ Ôn Nhiên.
Nghĩ đến đây, bà cụ Kỳ nắm tay Ôn Nhiên lòng đầy cảm thán: “Ông nội con nói không sai, con chính là phúc tinh của nhà chúng ta.
Chẳng trách ông nội con dù đã ra đi nhưng vẫn chấp nhất báo mộng cho bà, để bà nhất định phải thực hiện hôn ước năm đó.”
Ôn Nhiên mỉm cười không đáp, bà cụ Kỳ lại khẽ thở dài: “Bà cũng biết để con và Vân Kính ở bên nhau, để hai người hoàn toàn không quen biết mù quáng kết hôn với nhau, là điều không công bằng với con.
Mặc dù từ lúc kết hôn đến giờ con chưa từng tỏ ra bài xích với Kỳ Vân Kính, thậm chí còn cố gắng làm vừa lòng vì để bà già này an tâm.
Nhưng có thích một người hay không, chỉ cần một ánh mắt bà cũng có thể nhìn ra.”
Nghe bà nói vậy, Ôn Nhiên cười trừ rồi thân mật kéo tay bà cụ Kỳ: “Nội yên tâm, tình cảm phải từ từ bồi dưỡng, chuyện của sau này không ai có thể nói trước được đâu.”
Bà cụ Kỳ xoa đầu Ôn Nhiên: “Nội hy vọng con có thể thật lòng mở rộng tâm mình kết thân với Vân Kính một chút, bắt đầu làm bạn của nhau.
Về sau hai đứa thật sự có thể bồi dưỡng được tình cảm, người làm bà đây đương nhiên sẽ rất vui, nhưng cho dù không thể nảy sinh tình cảm cũng không sao.
Tiểu Nhiên à, cháu sẽ mãi luôn là đứa cháu cưng của bà.”
Ôn Nhiên nói: “Con biết mà nội, sau này chúng con đều sẽ yêu thương thật tốt.” Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
──── ∘°°∘ ────
Người lớn nhà bên này ra sức mai mối, còn người lớn nhà bên kia lại liều chết đánh tan.
Lận Chấn Quốc vừa về đến nhà, vốn dĩ ông rất vui khi biết hình như hôm nay tinh thần của con trai mình tốt lên không ít, còn xuất viện về nhà, nhưng vừa nghe người giúp việc nói Dương Huy đang đốt giấy tiền và thắp hương trong phòng, ông lập tức giận sôi máu.
Ông ta đùng đùng đi lên lầu, không thèm gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy cả căn phòng tràn ngập mùi nhang thờ cúng, còn có một chiếc lư hương nhỏ không biết lấy từ đâu ra, Lận Chấn Quốc tức khắc nổi trận lôi đình, xông lên đạp đồ bàn hương án nhỏ đang bày biện đủ thứ kia: “Mày lại làm cái quái gì vậy! Đã qua nhiều năm như vậy, mày còn muốn chọc tao tức chết phải không!!”
Thứ được đốt không phải là giấy tiền thông thường, mà là bùa anh mua từ chỗ Ôn Nhiên, mười nghìn tệ một lá.
Nếu không phải bên phía cậu không trữ quá nhiều hàng, bằng không anh đã mua mấy trăm hoặc mấy nghìn lá, nói không chừng chỉ cần thành tâm đốt cho người trong lòng, đối phương ngửi thấy cỗ hương khói này là có thể bồi bổ hồn thể.
Còn nén nhang kia, nghe nói là nhang Dưỡng Hồn, chỉ cần thắp một nén, quỷ hồn bên cạnh anh ngửi được là cũng có thể nuôi hồn dưỡng phách.
Nhìn người cha tức giận và đống bừa bộn khắp sàn nhà, Lận Dương Huy cũng không tức giận.
Mấy thứ này chỉ cần có tiền là anh có thể tìm Ôn Nhiên mua lại.
Hơn nữa vừa rồi anh đã đốt kha khá, nếu Tiểu Bắc thật sự đi theo bên cạnh thì cậu ấy cũng đã hấp thu được một ít.
Mấy thứ này có bị phá hay không anh đều chẳng để tâm, anh đốt chúng cho Tiểu Bắc chỉ vì Ôn Nhiên đã nói do Tiểu Bắc thường xuyên đi theo anh ra vào bệnh viện nên hồn thể cậu mới yếu đi rất nhiều.
Anh mong rằng linh hồn của Tiểu Bắc có thể mạnh mẽ hơn một chút, như vậy mới duy trì lâu hơn.
Không cần quá lâu chỉ cần chờ đến khi anh chết đi, hai người có thể gặp lại nhau một lần là đủ.
Vì vậy, đối mặt với cơn thịnh nộ của cha mình, sắc mặt Lận Dương Huy vẫn hờ hững, anh thật sự không cảm thấy gì, bản thân cũng sắp chết rồi, có gì đáng phải tức giận chứ.
Điều mà Lận Chấn Quốc ghét nhất chính là bộ dạng không còn ý chí để sống, một bộ dạng chẳng còn gì đáng để lưu luyến nữa kia, quả thật khiến lòng ông đau như cắt.
Nghĩ đến việc trước đó mình đến Kỳ gia tìm thầy chữa bệnh nhưng không thành, lại nhớ tới cho dù ông bỏ bao nhiêu công sức tìm kiếm cái thứ gọi là linh thạch kia cũng chẳng thu hoạch được gì, ông chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như bây giờ.
Bắt gặp vẻ mặt đờ đẫn của con trai, Lận Chấn Quốc đè nén cơn tức trong lòng, mệt mỏi nhìn Lận Dương Huy: “Rốt cuộc mày muốn thế nào? Muốn dùng cái chết để trả thù tao sao?!”
Lận Dương Huy nhìn về phía Lận Chấn Quốc, nhìn người cha áp bức mình cả đời này mà nhẹ nhàng mỉm cười: “Con chưa từng nghĩ đến việc trả thù bất kỳ ai, việc bị bệnh cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của con.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, chết sớm là có thể giải thoát sớm một chút.”
Lận Chấn Quốc tức giận đến ứa gân xanh: “Mày thì giải thoát rồi! Nhưng mày có bao giờ nghĩ tới người thân của mình hay không! Mày không cần cha mày cũng không cần mẹ mày sao?! Lận Dương Huy, sao mày có thể ích kỷ như vậy! Mày lại làm tất cả những người yêu thương mày phải đau thấu tim gan!”
Lận Dương Huy nhìn thẳng vào Lận Chấn Quốc: “Ông bà chỉ biết dùng cái danh nghĩa yêu thương tôi để làm tổn thương tôi đến chết.
Nếu có kiếp sau tôi thà làm một đứa mồ côi không nơi nương tựa, cũng chẳng ham muốn gì cái tình yêu thương của các người.
Cái mà ông bà gọi là yêu tôi, cái mà ông bà gọi là thương tôi, suy cho cùng cũng chỉ là yêu chính bản thân mình, yêu cái thể diện của ông bà, yêu cái thanh danh của ông bà.”
Lận Chấn Quốc vung tay, hận không thể tát vào mặt anh một cái.
Nhưng hiện tại, đừng nói là một cái tát, cho dù chỉ là một cái đẩy nhẹ e rằng Lận Dương Huy cũng chịu không nổi.
Lận Chấn Quốc đành kìm nén cơn tức giận của bản thân.
Cả đời này ông chỉ có một đứa con trai, ông không hiểu rõ ràng mình chỉ muốn tốt cho nó, mà tại sao đứa con này lại không chịu hiểu cho ông!
Thấy Lận Chấn Quốc giơ tay, Lận Dương Huy nhếch môi cười: “Đánh đi, ông dừng lại làm gì.
Lận Chấn Quốc, mặc dù mạng tôi là do các người cho nhưng cuộc đời tôi là của chính tôi.
Ông bà đã tước đoạt hết tất cả những gì tôi có, cho đến chết tôi cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho các người, vĩnh viễn không bao giờ! Tôi có ngày hôm nay đều là do các người hại, là tình yêu của ông bà đã bức tôi thành cái dáng vẻ như này!”
Lận Chấn Quốc đau khổ nhìn con trai: “Mày nhất định phải nói ra mấy lời độc ác như vậy sao?”
Lận Dương Huy bình tĩnh đến mức vô cảm: “Mới vậy thôi mà độc ác gì chứ? Lúc trước khi ông bà đâm tôi một nhát, có bao giờ hỏi xem tôi có đau hay không chưa?”
Tiếng động trong phòng lớn đến mức nhanh chóng truyền đến tai bà chủ của gia đình.
Bà Lận nhìn đống lộn xộn trong phòng, lại nhìn sang đứa con trai bệnh tật, trước kia còn đau lòng nhưng giờ đây trong lòng chỉ đầy phiền chán: “Thời gian của Tiểu Huy cũng không còn được bao nhiêu, ông có thể để con mình hoàn thành tâm nguyện cuối cùng được không hả?”
Lận Dương Huy cúi đầu, trong mắt đầy trào phúng.
Anh biết người mẹ này của anh đã bắt đầu tìm người đẻ thuê.
Bà đã lớn tuổi không thể sinh con nhưng vẫn còn trứng, đến lúc đó cứ mượn bụng sinh con, Lận gia cũng sẽ không bao giờ tuyệt hậu.
Bọn họ từ lâu đã không còn cần đứa con trai khiến bản thân thấy xấu hổ này nữa.
Mà cha anh lo lắng tốn nhiều công sức để chữa bệnh cho anh như vậy cũng chỉ vì ông không biết mình có thể chờ thêm 20 năm nữa để bồi dưỡng ra người thừa kế hay không.
Đám sói con ở Lận gia đều đã trưởng thành, mà Lận Chấn Quốc cũng đã già rồi.
Cho nên từ đầu đến cuối, bọn họ thật sự chỉ nghĩ cho bản thân hoàn toàn không nghĩ cho anh, bọn họ quả thật đến chết cũng không buông tha cho anh.
Lận Dương Huy đã như vậy, Lận Chấn Quốc có tức giận cũng vô ích, cuối cùng ông chỉ đành mắt không thấy tâm không phiền, dứt khoát phất tay áo bỏ đi.
Mà bà Lận cũng chỉ giả mù sa mưa khẽ thở dài một tiếng rồi gọi người giúp việc tới dọn dẹp, chứ bản thân bà không hề muốn ở lại căn phòng tràn ngập mùi bệnh cùng chết chóc này thêm một giây nào nữa.
Chờ căn phòng yên tĩnh trở lại, Lận Dương Huy chăm chú nhìn lòng bàn tay mình, khóe miệng nở một nụ cười tự giễu: “Tiểu Bắc em xem, đây chính là người thân cùng huyết thống với anh.
Bây giờ ngay cả em cũng không cần anh, làm sao anh có thể giữ đúng lời hứa sống một cuộc sống thật tốt với em nữa đây.”
Hồn phách của Diêm Bắc đã ngưng tụ được vài phần, cậu lẳng lặng ngồi bên mép giường của Lận Dương Huy, vươn tay siết chặt các ngón tay với anh.
Nhưng đáng tiếc Lận Dương Huy không thể nhìn thấy..