Ba tháng trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, Ôn Nhiên vừa xử lý xong chuyện của Lận Dương Huy thì điện thoại đã bắt đầu đếm ngược.
Tuy cậu biết lần này có khả năng sẽ không đi cùng Kỳ Vân Kính, nhưng cả hai vẫn cố gắng thử cùng nhau tiến vào trò chơi.
Ngoài ra, dựa theo kinh nghiệm lần trước của Hàn Sơn, mặc dù có thể mang đồ bên ngoài vào trong một số trường hợp đặc biệt nhưng phải luôn sẵn sàng cho mọi tình huống.
Kỳ Vân Kính chuẩn bị hai balo thức ăn, Ôn Nhiên chuẩn bị một xấp bùa chú, đeo balo lên và đặt bùa trong người.
Nhìn vào những giây đếm ngược cuối cùng trên di động, Ôn Nhiên bèn ôm chặt Kỳ Vân Kính, nói không chừng làm vậy có thể ở bên nhau.
Nhưng kết quả vẫn là, sau khi tất cả người chơi đều xuất hiện trong quỷ vực, Ôn Nhiên hoàn toàn không nhìn thấy Kỳ Vân Kính.
Sờ soạng khắp người, bùa chú cũng không được mang vào chứ đừng nói là balo.
Trong lúc những người bên kia đang ầm ĩ, không hiểu tại sao lại tới một nơi xa lạ, khóc lóc kêu cha gọi mẹ đủ kiểu, Ôn Nhiên đã bắt đầu đánh giá quỷ vực lần này.
Nơi đây là một ngôi trường, bọn họ đang đứng ở cổng, bên ngoài cổng trường là một con đường tấp nập người qua kẻ lại với những quán xá hết sức bình thường.
Nắng nóng, mùi thức ăn và những gánh hàng rong nhỏ khiến người ta khó có thể nhận ra đây là thế giới của ma quỷ.
Có lẽ bởi vì thế giới này quá chân thật, cho nên những người lần đầu tiên tiến vào không cách nào tin được bản thân đã bước vào trò chơi, hơn nữa còn là một trò chơi chết chóc đúng nghĩa.
Lần này trong nhóm cũng có một người chơi cũ, là một cô gái tóc ngắn.
Khi cô định giải thích trò chơi sống còn này với mọi người, lại bị một tên đàn ông lực lưỡng đẩy ra: “Trò chơi cái gì mà trò chơi, đây có phải là trò lừa bịp của cô không? Rốt cuộc là tên nào đã đưa tôi đến đây!”
Chắc hẳn người chơi cũ tóc ngắn kia là người giàu kinh nghiệm, cho nên dù bị đẩy ra mà sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Như những gì tôi vừa nói, tôi khuyên tốt nhất mọi người nên tin vào những lời đó.
Không ai muốn mình tham gia một trò chơi chết chóc thế này, nhưng nếu đã vào thì hãy cố gắng sống sót thoát ra.”
Một cậu trai trạc tuổi Ôn Nhiên có khả năng tiếp thu tương đối cao, đang xem xét di động của mình dựa theo lời cô gái kia nói, nghe vậy liền hỏi: “Có nghĩa là, chúng ta chỉ cần sống ở chỗ này bảy ngày là có thể rời đi sao?”
Cô gái tóc ngắn vẫn chưa xem di động, có điều cô đã chơi trò chơi được hai lần, đây là lần thứ ba.
Trong hai lần trước nhiệm vụ đều là tìm và giết ‘hắn’.
Theo nhiều người chơi trước nói, trò chơi này chỉ yêu cầu qua cửa như thế.
Bây giờ nghe thông tin bảy ngày, cô vội lấy điện thoại ra nhìn thử, mới phát hiện dường như trò chơi đã thay đổi.
Ôn Nhiên cũng tiện tay lấy di động ra, nhiệm vụ trong trò chơi đúng là đã thay đổi.
Lúc này điều kiện qua cửa lại là cố gắng sống sót bảy ngày trong trò chơi.
Nhưng bên dưới còn có một số gợi ý:
1.
‘Hắn’ là chủ nhân nơi này, giết ‘hắn’ có thể kết thúc trò chơi sớm.
2.
Giới hạn trong khuôn viên trường, ra khỏi đây sẽ chết.
3.
Chúc các bạn chơi vui vẻ.
Truyện này được thực hiện bởi Loading9191
Ôn Nhiên khẽ cau mày, quy tắc chơi trong lượt này đã thay đổi, thoạt nhìn hình như đơn giản hơn, không hề nhắc nhở phải đi tìm hắn mà chỉ cần sống sót trong bảy ngày.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, sợ rằng trò chơi đang càng nguy hiểm hơn, thời gian giới hạn tăng lên chứng tỏ có khả năng mức độ nguy hiểm cũng tăng lên.
Nhìn khuôn viên trường rộng lớn như vậy, không biết nguy hiểm sẽ kéo đến từ đâu.
Người đàn ông lực lưỡng cười khẩy: “Cái gì mà ra ngoài sẽ chết, bên ngoài nhiều người như vậy, chẳng lẽ trơ mắt đứng nhìn người khác bị giết sao!”
Cô gái tóc ngắn đáp: “Vậy anh có thể thử.” Loại người này nếu không được tự trải nghiệm sẽ không bao giờ tin.
Đúng lúc có thể cho những người chơi khác xem thử một khi không tuân thủ quy tắc trong trò chơi sẽ có kết cục thế nào, tránh cho một nhóm người lộn xộn sẽ xảy ra chuyện không hay.
Thân là một người chơi cũ, Thượng Khả đã nhận ra điểm khác biệt trong lần chơi này.
Thời gian giới hạn tăng lên, mới nhìn có vẻ chỉ cần cố gắng sống sót qua bảy ngày là được, nhưng rất có thể trong bảy ngày này mọi lúc mọi nơi đều có thể chọc vào sát khí.
Đi cùng một đám người chơi mới không biết cân nhắc, chi bằng chết trước một người để bọn họ biết khó mà đề cao cảnh giác.
Mặc dù tên cơ bắp hơi bốc đồng, nhưng chắc chắn hắn không phải loại người ngốc nghếch, cố ý nổi bật vào lúc này không phải là lựa chọn sáng suốt.
Chưa kể, quả thật một giây trước hắn còn đang trên đường đến phòng tập thể dục, chớp mắt một cái đã tới một địa điểm khác, cho dù là trò chơi khăm thì e rằng cũng chẳng có mấy ai đủ sức để làm.
Tuy hắn không phải người yêu thích thần quái nhưng trong lòng vẫn luôn có phần kính sợ.
Ôn Nhiên nhận thấy, hình như tên đô con kia là người chơi duy nhất đi vào nhầm.
Bởi vì những người khác cho dù chưa từng tham gia trò chơi nhưng có lẽ trước khi vào đây đã làm những việc liên quan đến thần quái.
Cho nên sắc mặt của họ đều hốt hoảng đầy vẻ đề phòng và trông khá tin vào những lời nhắc nhở đối với trò chơi.
Lúc mọi người đánh giá lẫn nhau, một người phụ nữ trông như chủ nhiệm khoa bước tới: “Các cô cậu là học sinh lớp chuyên mới chuyển tới đúng không? Tại sao không đến phòng giáo vụ báo danh?”
Cô gái tóc ngắn tên Thương Khả vội trả lời: “Chúng tôi vừa mới tới, lại không nhìn thấy ai cho nên chẳng biết phải hỏi đường cũng như đến phòng giáo vụ như thế nào.”
Chủ nhiệm nói: “Bây giờ đang là giờ học, các cô cậu đi theo tôi.”
Chủ nhiệm đưa bọn họ đến phòng giáo vụ, đọc tên và ghi thông tin của từng người một.
Người chơi cũ tóc ngắn tên Thượng Khả, người đàn ông cơ bắp tên Kiều Kiệt, cậu thanh niên trạc tuổi Ôn Nhiên tên Hồ Nhạc Nhạc, còn tên của Ôn Nhiên trong tư liệu vẫn là cái tên tiếng Anh Eason mà cậu đã bịa ra lần trước.
Lần này có khá nhiều cô gái trẻ, một cô gái trông mới hai mươi mấy tuổi mặc váy ngắn, sắc mặt lúc nào cũng rất sợ hãi tên là Hứa Ý, còn người phụ nữ hơn ba mươi, có lẽ đã là người mẹ hoặc một bà nội trợ tên Chu Bối Di.
Còn lại là bốn người đàn ông, tên cơ bắp Kiều Kiệt hẳn là người lớn tuổi nhất trong đám.
Trong số đó người ăn mặc loè loẹt nhất, trông giống một phú nhị đại tên Chung Quân Hào, thanh niên tây trang phẳng phiu tên Lương Ba, người mặc đồ ngủ đeo kính tên Điền Mẫn Đạt và cuối cùng người trông hơi mập mạp, có vẻ lầm lì ít nói tên Đặng Ngôn.
Tổng cộng có mười người, Ôn Nhiên đoán có lẽ chỉ có cậu, Hồ Nhạc Nhạc và Hứa Ý vẫn còn đi học, những người khác đều đã đi làm.
Dù như vậy, lúc chủ nhiệm khoa ghi tài liệu đăng ký cho bọn họ cũng không thể hiện có gì bất thường, giống như tất cả đều là học sinh chuyển trường ở các độ tuổi khác nhau.
Chủ nhiệm nói: “Nhà trường đã sắp xếp ký túc xá cho các em, lát nữa tôi sẽ dẫn các em đến đó.
Đồ dùng sinh hoạt nhận ở chỗ của ban quản lý ký túc xá.
Các em không cần tham gia các lớp học buổi sáng, chỉ cần dọn dẹp phòng ngủ một chút, buổi chiều nhớ lên lớp đúng giờ.”
Mọi người im lặng gật đầu.
Chủ nhiệm khoa giao ba cô gái cho quản lý ký túc xá nữ trước, mới dẫn bảy chàng trai còn lại đến ký túc xá nam.
Ôn Nhiên được xếp vào cùng phòng với cậu trai con nhà giàu, ăn mặc loè loẹt Chung Quân Hào.
Một phòng bốn người, bên trong có hai chiếc giường đã để đồ, chủ giường có lẽ đang ở trên lớp.
Chung Quân Hào bước vào ký túc xá, chọn một chiếc giường thấp cạnh cửa sổ.
Ôn Nhiên hờ hững đặt đồ đạc mang theo lên giường tầng trên, sau đó leo lên và dọn dẹp giường ngủ trước.
Chung Quân Hào đứng bên mép giường cậu, hỏi: “Trước khi vào cậu đã làm cái gì?”
Ôn Nhiên nói: “Tôi chơi bút tiên với bạn, còn cậu?”
Chung Quân Hào: “Có một cái giếng hoang nằm ở bên kia Cầu Số 2, bên trên quấn đầy xích sắt.
Tôi nghe nói chỉ cần kéo dây xích ra thì chiếc giếng vốn không có nước sẽ bắt đầu ngập nước, sau đó nếu người kéo xích sắt nhìn xuống giếng là có thể nhìn thấy kiếp trước của mình.
Lúc ấy chúng tôi đang kéo dây xích đi, không ngờ chớp mắt đã tới nơi quỷ quái thế này.”
Ôn Nhiên quả thực chưa từng nghe qua truyền thuyết này: “Cầu Số 2? Cầu Số 2 ở chỗ nào ấy?”
Chung Quân Hào nói: “Cây Cầu Số 2 nằm trên đường Sâm Bắc, cậu không biết sao? Đó là một trong những địa điểm thám hiểm yêu thích nhất của người cuồng thần quái.”
Ôn Nhiên nói: “Tôi là người thành phố Y.”
Chung Quân Hào nhìn Ôn Nhiên một lúc lâu không lên tiếng, hồi sau mới đáp: “Tôi là người thành phố J.” Nói xong cậu ta không khỏi chửi thề một câu: “Mẹ kiếp! Đúng thật là gặp quỷ mà.”
Hai thành phố ở hai tỉnh khác nhau, phải mất hơn 3 tiếng ngồi máy bay mà hiện tại lại có thể bị bắt ở chung với nhau.
Vốn dĩ cậu ta còn hơi hoài nghi về trò chơi này, nhưng bây giờ đã không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là một trò chơi ma quái chết người!
Tuy cậu thích thần quái, cũng thích mấy thứ bí ẩn và thú vị, nhưng không có nghĩa là cậu muốn tự mình trải nghiệm mấy trò linh dị! Nếu có thể quay về, sau này cậu nhất định sẽ cách thật xa bất cứ thứ gì liên quan đến thần quái!
Ôn Nhiên nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu ta, dội một gáo nước lạnh và nói: “Cậu chưa xem kỹ thông tin trò chơi sao? Một khi đã vào trò chơi này, trừ khi hoàn toàn qua hết các cửa ải, bằng không cứ ba tháng một lần sẽ tiếp tục tham gia.”
Chung Quân Hào vội lấy di động ra xem, lập tức rên rỉ thêm một trận.
──── ∘°°∘ ────
Tiếng chuông tan học vang lên, khuôn viên trường vốn im lặng chợt truyền tới những âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Ôn Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, từng tốp từng tốp học sinh ra khỏi lớp học, có nhóm đi về ký túc xá, có nhóm đi về phía căn tin.
Rất nhanh sau đó, hai cậu học sinh khác trong ký túc xá của Ôn Nhiên cũng trở lại.
Nhìn thấy bạn học mới, hai cậu trai kia còn rất nhiệt tình chỉ cho bọn họ vị trí căn tin, chỗ để nạp tiền thẻ ăn và đưa cho bọn họ một bản thời khóa biểu.
Ôn Nhiên nhìn vào thời khóa biểu: “Vậy chiều nay chúng ta có tiết hóa và thể dục đúng không?”
Trong đó một cậu học sinh da ngăm hơn bày ra vẻ mặt u sầu: “Chiều nay không có tiết học mà tất cả đều phải làm bài thi.
Lớp chuyên của chúng ta không giống các lớp khác, mỗi buổi chiều đều sẽ làm bài thi thử, kiểm tra những điểm kiến thức còn thiếu.
Sáng hôm sau giáo viên bộ môn sẽ tập trung sửa những lỗi sai, buổi chiều tiếp tục làm bài thi.
Hiện tại không bao lâu nữa sẽ đến kỳ thi đại học, và hầu như đều đã học hết những kiến thức cần thiết, cho nên chúng ta có tới các lớp học bình thường hay không đều không quan trọng.”
Hai bạn học nói xong liền hỏi họ có muốn cùng nhau xuống căn tin hay không, Ôn Nhiên gật đầu, cậu cũng thấy đói bụng.
Còn Chung Quân Hào dù trông có vẻ ăn mặc hào nhoáng, nhưng cũng khá hòa đồng, và đương nhiên lúc này nên hành động cùng nhau sẽ tốt hơn, thế là cậu ta cũng bèn đi theo.
Trên đường đi, Ôn Nhiên hỏi Chung Quân Hào: “Thành tích của cậu thế nào?”
Chung Quân Hào trả lời: “Tôi đã tốt nghiệp được bốn năm năm, cách cấp ba cũng khoảng bảy tám năm.
Cho dù trước đây thành tích tôi khá tốt thì bây giờ cũng trả hết kiến thức cho thầy cô rồi.
Hơn nữa hồi trước tổng điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học của tôi không vượt quá 300.”
Ôn Nhiên nhướng mày khó hiểu nhìn Chung Quân Hào, còn chưa tới 300 điểm mà sao lại nói với cái giọng điệu tự hào dữ vậy.
Ôn Nhiên nói: “Sống sót trong bảy ngày, chứng tỏ trong bảy ngày này chắc chắn sẽ xảy ra những tình huống cực kỳ nguy hiểm, còn mười người chúng ta lại chuyển tới lớp chuyên.
Cậu cũng nghe rồi đó, chương trình học của lớp chuyên khác với các lớp khác, mỗi ngày đều phải làm bài thi.”
Chung Quân Hào hỏi: “Thì sao chứ?”
Ôn Nhiên: “Cậu chưa xem phim kinh dị bao giờ hả? Hình như tên là kỳ thi tử thần hay đại loại vậy.
Phim kể về một giáo viên biến thái, nhốt rất nhiều học sinh trong khuôn viên trường và bắt họ làm bài thi, ai không trả lời được các câu hỏi sẽ bị giết.”
Tất nhiên Chung Quân Hào từng xem bộ phim kinh dị này, cậu ta há hốc mồm, trừng to hai mắt khó tin nhìn vào Ôn Nhiên: “Ý của cậu là, nếu điểm thi không đạt tiêu chuẩn, có thể sẽ bị giết sao?”
Ôn Nhiên nói: “Căn cứ theo những thông tin chúng ta có hiện nay, kỳ thi chính là tin tức quan trọng nhất, vì vậy tôi mới suy đoán đến khả năng này.”
Sắc mặt Chung Quân Hào trắng bệch: “Tiêu rồi tiêu rồi! Đây là ông trời muốn giết mấy đứa lười học ư? Nhưng hầu hết chúng ta đều đã rời khỏi mái trường nhiều năm, bây giờ bắt làm bài thi cấp 3, làm gì có ai có thể thi đủ tiêu chuẩn chứ? Vậy chẳng phải tất cả đều sẽ chết sao?!”
Ôn Nhiên nói: “Cứ đi từng bước xem sao.” Về phần bài thi cấp 3, đương nhiên không phải là vấn đề với cậu.
Trước khi xuyên đến thế giới này cậu chỉ vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, đến giờ còn chưa tới một năm, hơn nữa trí nhớ của cậu rất tốt, hoàn toàn không lo bản thân thi không đạt tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, lần chơi này có thật sự chỉ đơn giản là cố gắng vượt qua kỳ thi hay không?
Nhưng dù thế nào, bọn họ vẫn phải ăn cơm.
Trong lúc ăn, những người chơi khác cũng lần lượt xuống căn tin.
Sau đó mọi người tụ họp lại với nhau, hiển nhiên cả bọn cũng phản ứng giống hệt Chung Quân Hào khi nhận được tin buổi chiều phải làm bài thi.
Mọi người đều đã vào đời từ lâu, đừng nói là thành tích trước kia bình thường bao nhiêu, thì việc bắt nhóm người vứt hết kiến thức cấp 3 nhiều năm như bọn họ làm bài thi, không nộp giấy trắng đã là an ủi với thầy cô lắm rồi.
Thượng Khả nói: “Hôm nay mới là ngày thứ nhất, mọi người hãy cố gắng hết sức ứng phó bài thi chiều nay.
Còn việc gian lận hay gì đó, tôi khuyên tạm thời đừng làm.
Chúng ta còn chưa biết điểm chết người trong trò chơi là gì, biết đâu là bắt quả tang hành vi gian lận trong kỳ thi thì sao.
Ngày đầu tiên cứ từ từ thăm dò tình hình trước đã.”
Tên đô con Kiều Kiệt là một học sinh yếu toàn diện.
Nếu năm đó thành tích của bản thân tốt hơn một chút thì hắn đã không dốc hết sức kiếm tiền như bây giờ.
Có trời mới biết mấy bà cô béo khó phục vụ ra sao.
Vốn dĩ hắn cũng khá lo lắng về kỳ thi, nhưng thấy những người khác đều trưng ra bộ mặt buồn thảm, trong lòng cảm thấy an ủi không ít.
Ít nhất hắn không phải là người duy nhất thi trượt.
Có điều rất nhanh sau đó hắn đã để mắt tới những người chơi trẻ tuổi hơn.
Mặc nhiên bỏ qua hai cậu học sinh, hắn trực tiếp nhìn về phía cô gái trông đôi mươi như Hứa Ý: “Cô có phải là học sinh không?”
Hứa Ý lắc đầu: “Tôi đã đi làm từ lâu, làm việc được vài năm rồi.”
Rồi, vừa nghe cô ấy là một học sinh kém, hắn mới nhìn sang Ôn Nhiên cùng Hồ Nhạc Nhạc: “Hai người thì sao? Trông cũng không lớn lắm, còn đi học không?”
Ôn Nhiên đáp: “Năm tư, nhưng là Khoa Văn học Dân gian.”
Kiều Kiệt thật sự chưa từng nghe qua khoa này: “Khoa đó học cái gì? Thổi kèn bầu* à?”
(Kèn Bầu – Kèn Taepyeongso: còn có tên gọi là Hojeok (Hồ địch) vì được du nhập vào Hàn Quốc từ Mông Cổ.
Cây kèn này còn được gọi là “Soenap” theo kiểu phát âm của Hàn Quốc, là “Surna” ở vùng Trung Á, là “Shanai” ở vùng Bắc Ấn, và là “Xô-na” ở Trung Quốc.
Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.)
Kèn bầu Taepyeongso
Ôn Nhiên nói: “Là tìm hiểu về các phong tục và tập quán ở nhiều quốc gia khác nhau.
Ví dụ như các loại hình tang lễ, đặc điểm sinh hoạt các thứ.”
Anh chàng mặc quần áo ngủ, đeo mắt kính trong có vẻ tri thức – Điền Mẫn Đạt hỏi xen vào: “Có khoa này sao?”
Ôn Nhiên trả lời: “Có chứ, chẳng qua nó không phổ biến cho lắm.”
Với cái khoa mà ít người biết đến, bản thân bọn họ còn chưa từng nghe tới, sợ rằng điểm số sẽ không được cao, thế là mọi người đều đưa mắt nhìn sang Hồ Nhạc Nhạc.
Hồ Nhạc Nhạc vội nói: “Đừng có nhìn tôi, tôi là sinh viên nghệ thuật, chỉ biết chơi nhạc.”
Nghe mọi người nói, Chung Quân Hào lập tức vui vẻ: “Nghĩ gì mà ném một đám toàn học sinh kém vào chỗ này vậy.
Đối với học sinh dốt chúng ta, không phải kỳ thi này là một kiếp nạn lớn sao.
Nếu có thiên tài ở đây, có lẽ bảy ngày này sẽ trôi qua dễ dàng hơn một chút, nhưng đối với đám học dở thì đúng là kinh khủng mà.”
Mặc dù không biết điểm chết trong bảy ngày này là cái gì, nhưng khả năng cao nhất là có liên quan đến kỳ thi.
Nếu là cái khác, dù phải mạo hiểm xông lên cũng chưa đến mức khiến người ta không thể ứng phó.
Tuy nhiên bây giờ sắp tới giờ thi, dù chưa tới nỗi phải dùng cách đi trộm bài thi trước, chỉ sợ là có trộm được bọn họ cũng không tìm được đáp án.
──── ∘°°∘ ────
Cho dù mọi người có lo lắng thế nào, buổi chiều cũng nhanh chóng đến.
Chuông vào học vang lên, chủ nhiệm lớp chuyên dẫn mười người chơi vào phòng học.
Sau khi sắp xếp chỗ ngồi, liền bắt đầu phát bài thi.
Bàn ghế trong lớp chuyên đều là bàn ghế đơn, có thể là vì kỳ thi nên khoảng cách hơi xa nhau.
Vóc dáng của Ôn Nhiên cũng tính là cao, được xếp ngồi vào hàng sau bên cạnh cửa sổ.
Mà phía trước hay bên cạnh cậu đều là các bạn học cố định trong lớp này, vừa nhận bài thi đã lập tức cúi đầu điền.
Ôn Nhiên liếc nhìn bài thi, đều là dạng câu hỏi quen thuộc.
Cậu viết tên giả của mình trong trò chơi lên giấy thi trước, rồi bắt đầu giải đề.
Bài thi chiều này hoàn toàn dựa theo các môn trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Nhưng khác ở chỗ, mọi người phải hoàn thành tất cả các môn thi chỉ trong một buổi chiều.
Sau mỗi lần làm bài xong, sẽ được nghỉ ngơi mười phút trước khi thi tiếp.
Các học sinh bình thường trong lớp đều vô cùng nghiêm túc trong lúc thi, chỉ có mấy người chơi là nhìn bài thi như nhìn sách trời.
Ngoại trừ một số môn như Ngữ Văn, Toán và Tiếng Anh có thể trả lời vài câu hỏi ra, thì những môn còn lại như Hóa Học Vật Lý gì đó đều mù tịt.
Sau khi thi xong tất cả các môn, Ôn Nhiên liền hỏi bạn học nữ kế bên: “Nếu có người thi không đủ điểm, thì sẽ gặp chuyện gì?”
Bạn học nữ kia ngạc nhiên nhìn Ôn Nhiên: “Thi không đủ điểm? Tại sao lại không đủ điểm? Đề bài đơn giản như vậy không làm được làm sao có thể lọt vào lớp chúng ta?”
Ôn Nhiên đổi cách hỏi: “Ý tớ là, nếu xếp cuối trong kỳ thi sẽ thế nào? Hệ thống bên trường cũ của chúng tớ có hơi khác với trường của các bạn, cho nên tớ mới hỏi trước.”
Cho dù là lớp chuyên cũng sẽ có bảng xếp hạng, không thể nào tất cả đều đạt điểm tối đa, bạn nữ kia nói: “Đương nhiên bạn học đứng cuối sẽ rời khỏi lớp.
Nếu xếp cuối trong kỳ thi, làm sao còn mặt mũi ở lại lớp này.”
Bạn nữ nói xong liền xách cặp rời đi.
Những người chơi khác nghe qua cuộc hội thoại của Ôn Nhiên, không khỏi đưa mắt nhìn nhau hỏi lại: “Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta nếu rời khỏi đây?”
Ngay cả người chơi cũ như Thượng Khả cũng lắc đầu: “Tôi không biết.
Tối nay mọi người cẩn thận một chút, tốt nhất nên ở yên trong phòng ngủ đừng đi lang thang, càng đừng nói bất cứ cái gì với bạn học cùng phòng.
Ngoài ra hãy tạo nhóm chat đi, có việc gì cứ nhắn vào nhóm.” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191
──── ∘°°∘ ────
Điều khiến mọi người bất ngờ nhất chính là, đêm đầu tiên trôi qua vô cùng bình yên, không hề xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không có người chết.
Toàn bộ khuôn viên trường không hề có chút dị thường nào, giống như nơi này thật sự chỉ là một ngôi trường bình thường và bọn họ chỉ là những học sinh mới chuyển đến mà thôi.
Tuy nhiên, hôm sau khi cả nhóm đến lớp đã thấy điểm thi và thứ hạng được dán trên bảng đen.
Mấy người chơi căn bản không cần xem hạng đầu, mà nhìn thẳng từ dưới lên.
Quả nhiên người xếp cuối cùng là một trong những người chơi bọn họ, là cô gái mới hơn 20 tuổi tên Hứa Ý.
Cô chỉ đạt tổng cộng 100 điểm trong tổng số 750 điểm, và người xếp hạng 2 từ dưới đếm lên là Kiều Kiệt, tổng điểm hơn 200.
Tên của những người chơi gần như đều xếp cuối cùng và suýt soát nhau.
Có người không thấy tên Ôn Nhiên mới đi tìm dần lên.
Không ngờ ở giữa bảng xếp hạng, hơn top 20 mới tìm thấy tên Ôn Nhiên, cậu thi được hơn 700 điểm.
Mọi người nhìn thứ hạng rồi nhìn tổng điểm, sau đó há hốc mồm đồng loạt nhìn về phía Ôn Nhiên: “Mọt sách?”
Ôn Nhiên lại nhíu mày: “Hơn 700 điểm mà chỉ nằm trong top 20, cái lớp này thật đáng sợ.”
Thượng Khả nói: “Bây giờ người sợ nhất chính là Hứa Ý, cô ấy là người xếp chót.”
Từ lúc nhìn thấy thứ hạng của mình, Hứa Ý đã hoảng loạn không thôi, mặt mũi tái mét không còn chút máu, tay chân lạnh lẽo cả người phát run: “Tôi, tôi sẽ ra sao?”
Mọi người lắc đầu, bọn họ cũng không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì với người hạng bét.
Có điều phải nói là, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi thấy bản thân không phải người xếp cuối.
Cho dù vẫn không đủ điểm, nhưng cũng không phải có mỗi mình không đạt tiêu chuẩn.
Thậm chí Chung Quân Hào còn trực tiếp chạy đến bên cạnh Ôn Nhiên: “Thiên tài, cầu gánh team!”
Ôn Nhiên đáp: “Gánh không nổi.
Cho dù tôi có thể nắm được một ít cách ra đề, nhưng chỉ với một đêm cũng chẳng thể nhét vào đầu cậu được bao nhiêu.”
Rất nhanh sau đó giáo viên liền bước vào với số bài thi hôm qua.
Phát cho từng người một xong, cũng không nói gì về thứ hàng hay điểm số của mọi người, mà khoanh tròn những câu hỏi nhiều người mắc lỗi nhất và bắt đầu giảng giải.
Ôn Nhiên vừa lơ đãng nghe thầy giảng bài, vừa quan sát xung quanh.
Tuy nhiên không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, mãi cho đến khi thầy giáo bước ra khỏi lớp cũng không nói xử lý học sinh xếp chót như thế nào.
Khi mọi người thả lỏng cảnh giác, chuẩn bị đi xuống căn tin ăn trưa, có một bạn học đi tới gọi Hứa Ý đến văn phòng giáo viên một chuyến.
Lần này dây thần kinh của mọi người đều căng như dây đàn, Hứa Ý càng sợ hãi khóc lóc.
Bảo cô đến văn phòng chẳng khác nào kêu cô vào chỗ chết.
Mặc dù không biết đến đó rồi mình sẽ gặp chuyện gì, nhưng cô vẫn rất sợ hãi.
Hứa Ý chậm chạp hồi lâu không dám đi.
Tới khi bạn học truyền tin hết lần này đến lần khác thúc giục cô, Hứa Ý chỉ có thể ngồi sụp xuống mà khóc, còn bắt lấy tay của cô gái tên Chu Bối Di ở bên cạnh: “Tôi không muốn, tôi không muốn đi, nói không chừng đi sẽ chết mất! Hức… Tôi muốn rời khỏi đây, muốn về nhà…”
Chu Bối Di là một bà nội trợ, sinh được một trai một gái.
Mặc dù từ lúc bước vào trò chơi cô ta vẫn luôn bình tĩnh, nhưng thật ra vẫn luôn kìm nén nỗi sợ trong lòng.
Bây giờ thấy Hứa Ý khóc lóc thành như vậy, cô càng bực bội gạt bàn tay đang nắm chặt lấy mình ra: “Cô khóc lóc với tôi có ích lợi gì, tôi cũng đâu có tạo ra trò chơi này! Cô muốn về nhà còn tôi thì không muốn về nhà chắc!”
Thượng Khả nói: “Như vậy đi, cô cứ tới văn phòng, chúng tôi sẽ đi theo sau và chờ cô ở bên ngoài.”
Hứa Ý không khỏi nghẹn ngào nói: “Nhất định phải đi sao? Nếu tôi không đi sẽ thế nào?”
Thượng Khả lắc đầu: “Tôi cũng không biết sẽ ra sao, có lẽ cô vẫn nên đi thử một phen.”
Bắt cô đi một mình, Hứa Ý chắc chắn không dám, nhưng nếu đi cùng mọi người thì cũng không hẳn là không dám.
Cuối cùng sau khi suy nghĩ mãi, cô vẫn đi.
Có lẽ sẽ giống như những gì bạn học nữ hôm qua đã nói, cùng lắm chỉ chuyển lớp mà thôi.
Mọi người và Hứa Ý đi tới trước văn phòng, nhưng không thể đi vào mà bị giáo viên chặn lại.
Còn cửa sổ văn phòng đều kéo rèm, bọn họ chẳng thể nhìn thấy bên trong, loại tình huống không thể nhìn thấy này mới là đáng sợ nhất.
Có điều mọi người vẫn đứng chờ ở bên ngoài, không rời đi, cho đến khi giáo viên bước ra liếc nhìn cả nhóm một cái: “Sắp đến giờ học rồi, các cô cậu còn đợi ở đây làm gì?”
Thượng Khả hỏi: “Chúng em đang đợi Hứa Ý, bạn ấy chưa thể đi sao ạ?”
Giáo viên kia lắc đầu: “Người đứng hạng cuối trong kỳ thi thử không thể ở lại lớp 1, các cô cậu mau về lớp đi.”
Thượng Khả là người bỏ đi đầu tiên.
Cô biết trong tình huống này nếu tiếp tục không nghe lời NPC này sẽ biến thành lệ quỷ xử lý bọn họ, cho nên hoàn toàn không nghĩ đến việc chống đối.
Thấy cô đi, Chu Bối Di cũng vội vàng đuổi theo.
Nhóm con trai liếc mắt nhìn nhau, cũng quay người đi.
Ôn Nhiên cứ đứng mãi ở cửa văn phòng, chỉ là cậu không nhận thấy bất kỳ luồng khí đặc biệt nào bên trong.
Chung Quân Hào thấy cậu đứng yên, vội kéo tay cậu đi: “Bây giờ đang là ban ngày ban mặt, chắc không có chuyện gì đâu.
Bài thi buổi chiều sắp bắt đầu rồi, à thì, cậu… thôi bỏ đi, tôi với cậu ngồi xa như vậy, dù có ném đáp án cũng chẳng tới.”
Ôn Nhiên nói: “Hôm qua cậu thi được 300 điểm, hôm nay đừng để sai quá nhiều, cố gắng hoàn thành một tờ giấy thi thì có lẽ cậu sẽ không đến mức xếp cuối cùng đâu.”
Chung Quân Hào biết bản thân không tính là một học sinh dốt nát, ít nhất điểm của cậu còn cao hơn tên cơ bắp kia một chút, vì vậy tạm thời không có gì phải gấp gáp.
Có điều cậu vẫn định tối nay sẽ nhờ Ôn Nhiên ôn tập cho mình một phen, dù thế nào đi chăng nữa, cơ hội sống sót đều sẽ tăng lên một chút nếu cậu thăng hạng.
Mọi người đều cho rằng ban ngày sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mặc dù Hứa Ý vẫn chưa quay lại nhưng tất cả đều cho rằng cô đã chuyển đến lớp học khác.
Mãi đến khi buổi thi thứ hai kết thúc, không ít người tụ tập trên hàng lang và chỉ trỏ ra bên ngoài sân thể dục.
Mấy người chơi cũng chạy ra xem tình hình, nhưng những gì bọn họ thấy được chính là Hứa Ý bị treo trên bục kéo cờ.
Tay chân cô bị trói chặt, quần áo rách tươm, người bê bết máu, cùng một sợi dây thừng buộc quanh chiếc cổ mỏng manh của cô.
Đầu Hứa Ý hơi ngửa ra sau, người đã không còn thở, hai mắt trợn trừng lên, cô chết không nhắm mắt..