Tiểu Đạo Sĩ - Gom Tiền Gom Luôn Tình


Không ai ngờ được rằng Hứa Ý sẽ chết như vậy.

Mặc dù lần nào trò chơi cũng đều rất nguy hiểm, sẽ chết rất nhiều người, nhưng chưa từng có trường hợp nào người chơi bị gọi đi một mình để bị giết như vậy.

Có lẽ đó là động cơ để lệ quỷ giết người trong lần chơi này, tuy nhiên bọn họ quả thực đã bỏ qua.
Những người chơi còn lại nhìn chằm chằm vào thi thể xiêu vẹo của Hứa Ý, bấy giờ mới chân chính nhận thức được trò chơi này quả thực sẽ chết người.
Rồi nhìn thấy mấy học sinh trong trường vẫn trưng vẻ mặt bình thản, còn chỉ trỏ nói chuyện cười đùa, hoàn toàn không có chút nào hoảng sợ khi nhìn thấy người khác chết.

Cứ như, bọn họ đã quá quen thuộc với tình huống trước mắt, tức khắc gương mặt của mọi người đều xanh mét.
Trong đó có một người đàn ông tên Lương Ba không khỏi căng giọng hỏi: “Chết, chết người rồi, mấy người còn chưa nhìn thấy người ta chết rồi sao?”
Một bạn nữ đang ngậm kẹo mút nhìn Lương Ba với vẻ khó hiểu: “Thấy rồi, thì sao?”
Lương Ba còn định nói thêm gì đó, kết quả bị Thượng Khả bịt miệng kéo sang một bên: “Anh đừng có nói lung tung! Nên biết nếu anh nói gì kích thích đến bọn họ, lúc nào họ cũng có thể biết thành lệ quỷ! Đây là thế giới trong trò chơi, tất cả những người anh gặp trong đây, ngoại trừ người chơi thì đều là quỷ!”
Nghe Thượng Khả nói, sắc mặt của tất cả người chơi đều cực kỳ khó coi, thậm chí tên Lương Ba vừa mới hỏi chuyện càng không khỏi run rẩy: “Tại sao lại có thể, tôi không muốn ở lại chỗ này, tôi muốn rời khỏi đây! Tôi không muốn chết ở nơi này, tôi không chơi nữa, cái trò chơi chó má gì chứ, tôi không chơi nữa có được không…”
Số người chơi mất kiểm soát sau khi đối mặt với cái chết trong trò chơi này nhiều vô số kể.

Thượng Khả càng chẳng phải kiểu đủ kiên nhẫn mà đi an ủi người khác, cô trực tiếp túm lấy cổ áo Lương Ba, thấp giọng cảnh cáo: “Anh muốn nổi điên thì xin mời cách xa một chút, đừng liên lụy đến chúng tôi.

Tôi còn muốn sống sót thoát khỏi đây đấy!”
Cả người Lương Ba mềm nhũn dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống, hai tay ôm đầu.

Anh chưa bao giờ thấy hối hận khi chơi trò chơi kinh dị như lúc này, nhưng hiện tại có hối hận cũng đã muộn.

Những người khác cũng không hơn anh là bao, đặc biệt là cô gái mới chơi duy nhất còn sót lại – Chu Bối Di, toàn thân đều phát run, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.
Các học sinh xung quanh xem náo nhiệt xong cũng rời đi thành từng tốp một, một số bạn còn lại dựa vào lan can cười đùa.

Nếu không phải giờ phút này đang treo một thi thể trong sân thể dục, thì nơi đây quả thật không khác gì trường trung học phổ thông bình thường.

Tuy nhiên, tình huống trước mặt đã hoàn toàn khiến những người chơi cảm nhận được sự kinh hoàng của trò chơi.
Bọn họ vừa thi xong hai môn, tiếp theo còn tận mấy môn nữa.

Mà họ vốn dĩ đều là học sinh kém, bây giờ biết người xếp cuối trong kỳ thi chắc chắn sẽ chết, tâm lý của mọi người hoàn toàn sụp đổ, đừng nói là tiếp tục làm bài thi, ngay cả việc trở lại phòng học cũng là một bóng ma trong lòng họ.
Nhưng dù thế nào vẫn phải tiếp tục thi cử, một khi bước vào trò chơi, bọn họ đã không còn đường lui.
Mặc dù rõ ràng mọi người chơi đều chịu ảnh hưởng, từng người ngồi tại chỗ như đứng đống lửa như ngồi đống than, thậm chí còn định sao chép đáp đán từ bạn học bàn bên.

Nhưng mỗi khi họ cử động, thầy giám thị đều bất ngờ đập lên bục giảng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào họ, không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội gian lận nào.
Tất nhiên Ôn Nhiên cũng bị ảnh hưởng, nhưng cậu không đến mức hoảng loạn giống bọn họ, chỉ là cậu vừa phải giải đề vừa phải phân tích tình hình hiện tại.

Ngày đầu tiên vì vừa mới chuyển trường nên chưa có điểm số, suy ra chưa có người chết, như vậy mỗi ngày tiếp theo sợ rằng đều sẽ chết một người trong nhóm, nếu thành tích tốt một chút nói không chừng còn có thể thoát chết.

Vấn đề là, những người chơi lần này đều là người đi làm, đều có thành tích học tập không được tốt, căn bản chính là bắt bọn họ xếp hàng chờ chết.

Một ngày sẽ mất một người, ít nhất có 6 người ra đi.

Nói cách khác, trong trường hợp tốt nhất, bốn người trong số họ có thể sống sót rời đi.
Nhưng quan trọng là, không có kẻ nào muốn ngồi yên chờ chết.

Một khi đã biết điều kiện giết người, nếu không muốn chết chỉ còn hai con đường có thể đi, một là tìm ra hắn và kết thúc trò chơi càng sớm càng tốt, hai là kéo người khác chết thay.
Thảo nào lần này trò chơi lại đổi điều kiện qua cửa.

Để sống sót sau bảy ngày, e rằng những người chơi sẽ phải giết hại lẫn nhau.
Mà người có thành tích tốt nhất như cậu, có lẽ sẽ trở thành mục tiêu chính của bọn họ.
Cậu đoán không hề sai.

Sau khi môn thi thứ ba kết thúc, Ôn Nhiên liền bị Kiều Kiệt kéo sang một góc: “Kế tiếp phải thi Toán và Tiếng Anh, hai môn này dễ gian lận nhất, đến lúc đó cậu hãy truyền đáp án cho bọn tôi.”
Ôn Nhiên nhìn Kiều Kiệt, phì cười: “Là ai cho anh dũng khí, để anh yêu cầu người khác giúp mình gian lận như một chuyện hiển nhiên vậy?”
Ánh mắt Kiều Kiệt lộ ra một tia hung tợn: “Cậu là người có thành tích tốt nhất trong nhóm, cậu còn không giúp, không lẽ trơ mắt nhìn mọi người chết sao!”
Ôn Nhiên nhìn bàn tay đang nắm cổ áo mình của hắn, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Kiều Kiệt: “Trước giờ tôi là người thích ăn mềm không ăn cứng.

Nếu anh quỳ xuống khóc lóc van xin tôi thì có lẽ tôi sẽ ngẫm lại cách giúp các anh.

Đáng tiếc, anh đã chọn sai phương thức.”
Cậu vừa dứt lời, Kiều Kiệt chợt hét lên một tiếng thảm thiết.

Mà nơi cổ tay hắn bị Ôn Nhiên nhắm chặt hoàn toàn bị lật ngược, rõ ràng thoạt nhìn trông cậu không hề dùng lực nhưng Kiều Kiệt lại chẳng thể tránh thoát.

Hơn nữa cổ tay hắn còn đau nhức dữ dội, như thể sau khi bị người ta bẻ gãy xương cốt còn bị giẫm trên mặt đất và ra sức nghiền nát lần nữa.
Thấy mặt Kiều Kiệt trắng bệch vì đau, Ôn Nhiên mới buông hắn ra, thô bạo đẩy hắn sang một bên.

Một tên cơ bắp cao to như Kiều Kiệt vậy mà lại đi đứng không xong, loạng choạng ngã xuống đất.
Ôn Nhiên nói: “Kẻ đặt ra quy tắc trong trò chơi này không phải tôi, muốn lấy mạng các người cũng không phải tôi.

Thành tích tôi tốt thì sao, có liên quan gì đến các người? Ngưng ngay cái suy nghĩ mà mấy người cho là điều hiển nhiên đi.”
Cậu vừa nói xong, một người phụ nữ liền lao ra, trực tiếp quỳ rạp xuống đất ôm chân Ôn Nhiên van xin: “Xin cậu cứu tôi, tôi còn hai đứa con nhỏ ở nhà, không thể chết ở chỗ này được.

Eason, làm ơn cứu tôi với!”
Người lao tới ôm chân Ôn Nhiên chính là Chu Bối Di, đại khái là nghe thấy những lời vừa rồi của cậu, cô ta không dám ngang ngạnh nữa mà cầu xin bằng cách đặt mình thế của một kẻ yếu toàn diện.

Khi nhìn thấy Hứa Ý chết, cô thật sự đã biết sợ, cô còn có gia đình, còn có con, bản thân cô chưa từng nghĩ mọi việc sẽ thành ra thế này, cô không muốn chết, thật sự không muốn chết!
Ôn Nhiên liếc nhìn cô ta một cái, rồi từ từ kéo cô ra khỏi người mình: “Tôi nhớ không lầm thì tổng điểm của cô hơn 400 điểm, chưa phải là người thấp nhất, cho nên đoán chừng còn hơn vài ngày nữa mới tới lượt cô.

Chỉ cần trong mấy ngày này chúng ta có thể tìm được ‘hắn’ và sớm kết thúc trò chơi, như vậy cô sẽ không phải hy sinh.”
Chu Bối Di nước mắt rơi đầy mặt: “Nhưng ai biết ‘hắn’ là ai, ‘hắn’ ở đâu, căn bản không có chút manh mối nào, chúng ta phải tìm làm sao…”
Ôn Nhiên nói: “Thay vì ở đây cầu xin tôi giúp cô gian lận thì tốt hơn nên nghĩ cách tìm ‘hắn’.

Cho dù tôi đồng ý giúp cô, cũng không thể giúp gian lận đến 700 điểm.

Những người chơi đều xếp dưới chót trong lớp đầy những học sinh chuyên này, ngay cả giúp thì tôi cũng không thể giúp hết tất cả, sẽ luôn luôn có người xếp cuối cùng.

Nếu cô không muốn chết thì mau chóng đi tìm ‘hắn’ đi.”
Kiều Kiệt nén đau đứng lên, mặc dù trên mặt vẫn đầy vẻ hung dữ, nhưng biểu cảm rõ ràng đã co rúm vài phần: “Cậu nói dễ ghê! Cả trường lớn như vậy, chúng ta phải tìm như thế nào?!”
Ôn Nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Vậy thì chờ chết đi.”
Trong số tất cả mọi người, Kiều Kiệt đang làm người khẩn trương nhất, bởi vì trước mắt hắn là người thấp điểm nhất.

Bây giờ chịu ảnh hưởng bởi cái chết của Hứa Ý, hôm nay còn chưa biết có thể đạt được bao nhiêu điểm thi, nhưng xét theo tình trạng tâm lý hoàn toàn suy sụp của mình, đoán chừng điểm của hắn cũng chẳng ra gì.

Vì vậy hắn mới bức thiết yêu cầu Ôn Nhiên truyền đáp án cho mình.
Có lẽ những người còn lại cũng có loại suy nghĩ này, hoặc ít nhiều đều muốn Ôn Nhiên giúp bản thân một tay, nhưng rồi lại sợ cậu sẽ mềm lòng đi giúp Kiều Kiệt.

Điểm của Kiều Kiệt tăng lên, có nghĩa là sẽ có người trong số họ bị đá xuống.

Cho nên dù có đi theo Kiều Kiệt ra ngoài, cũng chẳng có mấy ai thực thực sự không màng tất cả đi cầu xin Ôn Nhiên.
Thây Ôn Nhiên không có vẻ gì mềm lòng, một vài người điểm tốt hơn âm thầm thở phào.

Chỉ cần chưa đến lượt mình và có thể sống sót rời khỏi trò chơi thì ai chết đều không liên quan gì đến bọn họ.
Tiếng chuông lại vang lên lần nữa, Ôn Nhiên trực tiếp đi vào lớp.

Những người khác liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng vội vàng nối đuôi nhau trở về phòng học.

Dù thế nào đi nữa cũng phải làm tốt bài thi hôm nay trước.

Còn Kiều Kiệt đang đi cuối cùng, sau một hồi hoảng sợ, trong mắt hắn chợt lóe lên một tia hung tợn.
Đến khi thi xong tất cả các môn, Kiều Kiệt cũng chưa gây chuyện.

Những người khác đều nước tới chân mới nhảy, đang ôm sách vở gặm, có thể gặm càng nhiều càng tốt.
Ôn Nhiên trả sách lại cho Chung Quân Hào: “Tôi đã khoanh tròn một số kiến thức có khả năng nằm trong bài thi.

Cậu có thể xem qua một vài công thức toán quan trọng và ghi nhớ chúng nếu cậu hiểu kỹ.

Phần còn lại chỉ đành tùy thuộc vào cậu.”
Chu Bối Di và Thượng Khả thấy Ôn Nhiên ghi chú kiến thức thi, vội cầm sách của mình chạy tới: “Có thể cho chúng tôi mượn xem không?”
Kỳ thật Chung Quân Hào không có ý định giấu giếm, dù sao với điểm số của mình, sớm muộn gì cậu cũng nằm trong danh sách tử vong, thế là giao sách ra.
Thượng Khả nói: “Thế này đi, cậu cầm sách còn chúng ta cùng nhau lật xem ghi chú, mọi người vừa đọc vừa ghi nhớ.

Như vậy đôi bên đều sẽ không chậm trễ, càng dễ dàng ghi nhớ nhiều hơn.”
Chẳng qua so với bộ dạng mù tịt mặc dù có được kiến thức trọng tâm của Thượng Khả và Chung Quân Hào, thì Chu Bối Di trông có vẻ thật sự đọc hiểu.
Thượng Khả nhìn cô ta hỏi: “Cô hiểu hết tất cả những thứ này hả?”
Chu Bối Di hơi mấp máy môi: “Không hiểu lắm.

Dù sao cứ ghi lại trước, về phòng từ từ đọc.

Đọc không hiểu thì học vẹt, nói không chừng vẫn có ích.”
Thượng Khả có thể nhìn ra Chung Quân Hào thật sự có cầm đáp án cũng đọc không hiểu, nhưng Chu Bối Di thì khác.

Cô đã tham gia trò chơi vài lần, chưa kể đã gặp qua nhiều loại người, cũng không biết lại có phải là vì tiếp xúc nhiều với mấy chuyện thần quái hay không mà cô trở nên nhạy cảm hơn với một số người cũng như sự vật quanh mình.

Cái người tên Chu Bối Di này, cũng không giống kiểu người phụ nữ nội trợ mà cô đã nghĩ.
Tuy nhiên Thượng Khả không phải kiểu có hứng thú với chuyện của người khác, hiện tại quan trọng nhất là nhanh chóng học thuộc lòng.

Nhớ trước đây cô còn chưa vượt qua kỳ thi tuyển sinh cấp ba, bây giờ lại phải học thuộc những thứ giống như sách trời này.

Nhiều lúc cô không khỏi nghĩ, giá như trước kia mình chăm chỉ hơn cố gắng thi đậu cấp 3 và đại học, thì có lẽ cô đã không trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.
Ba người họ vùi đầu vào ‘khổ tu’, nhanh chóng thu hút những người chơi khác đến gần.

Ngoại trừ Kiều Kiệt đã bỏ về ký túc xá từ sớm thì tất cả đều cố gắng học thuộc lòng các ghi chú của Ôn Nhiên.
Còn Ôn Nhiên cũng về ký túc xá từ lâu và đang luyện vẽ bùa trong phòng ngủ.

Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
──── ∘°°∘ ────
Thật ra trong lần vào trò chơi này, Ôn Nhiên cũng có mang theo được một món đồ.

Khối linh thạch được cậu đặc biệt gia công một lớp cẩm thạch bên ngoài cũng đi vào cùng cậu.
Ôn Nhiên vốn có thói quen đeo đồ trang sức, nhẫn và lắc tay các thứ.

Nhưng lần trước khi vào trò chơi những món phụ kiện đó không được mang theo cùng, mà lần này lại có thể mang linh thạch vào.
Còn một điều nữa, từ lúc vào đây sức mạnh của cậu rõ ràng đã bị áp chế, giống như mười phần sức mạnh của cậu đã bị áp chế ít nhất 5 phần.
Căn cứ vào tình huống này, Ôn Nhiên đoán có thể người tạo ra trò chơi chưa hùng mạnh đến mức hoàn toàn không thể bì kịp, nếu không hắn đã áp chế cậu thành người bình thường.

Và sự việc của linh thạch càng giúp cậu xác định suy nghĩ đó hơn.

Sức mạnh của linh thạch vô cùng lớn, kẻ đứng sau điều khiển trò chơi này không thể áp chế được cho nên cậu mới có thể đem linh thạch vào đây một cách nguyên vẹn.
Phát hiện được điều này, Ôn Nhiên thật sự cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chỉ cần hắn không hùng mạnh đến mức không có đối thủ, như vậy nhất định có để toàn lực đánh một trận được.

Có lẽ chờ đến khi cậu mạnh hơn một chút, thì nói không chừng những lá bùa cậu vẽ có thể phá vỡ việc hạn chế đồ vật được mang vào của trò chơi.
Tuy nhiên hiện tại, cậu cần phải thử vẽ bùa lên những đồ vật hiện có trong thế giới này.

Thật ra vẽ bùa không bắt buộc phải dùng giấy vàng và bột chu sa, mặc dù hai thứ này là vật trung gian quan trọng đến truyền năng lượng, nhưng ở một số thời khắc quan trọng, bùa được vẽ trên không trung cũng mang lại uy lực cực kỳ lớn.

Ngoài ra, cũng có thể sử dụng giấy thường và bút đỏ, có điều uy lực sẽ kém đi khá nhiều.
Dù biết rằng buổi tối không phải thời gian lệ quỷ truy giết người, nhưng đêm nay không có mấy ai có thể bình yên chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau mọi người đều đến lớp từ sớm, chỉ là khi nhìn thấy danh sách dán trên bảng đen lại không dám tiến lên.

Đó không phải là danh sách điểm thi, mà chính là danh sách tử thần.
Cuối cùng, Ôn Nhiên – người chịu áp lực thi cử ít nhất – bước tới trước, có điều khi nhìn thấy người xếp cuối, cậu chợt ngẩn người.

Bởi vì người hạng chót không phải Kiều Kiệt.
Chung Quân Hào là người đầu tiên không nhịn được chạy tới, với vẻ mặt sẵn sàng chịu chết: “Chết sớm hay chết muộn cũng đều là chết!”, Sau đó cậu ta lập tức trợn tròn khi nhìn thấy, vô thức quay đầu nhìn mọi người.
Thượng Khả hỏi: “Là ai vậy?”
Thực tế trong lòng mọi người đều cho rằng đó là Kiều Kiệt.

Thành tích của hắn kém nhất, hôm qua vất vả lắm hắn mới vượt qua 200 điểm, hơn nữa Ôn Nhiên cũng không chịu giúp hắn.

Có điều cái tên được Chung Quân Hào nói ra lại chẳng phải Kiều Kiệt.
“Là Hồ Nhạc Nhạc.”
Mặt Hồ Nhạc Nhạc nháy mắt trắng bệch.

Mọi người đều nhìn sang Hồ Nhạc Nhạc, nghe thấy không phải bản thân mới có can đảm bước tới.

Hiển nhiên, Ôn Nhiên vẫn là đứng nhất trong số tất cả người chơi.

Mặc dù chỉ hơn hạng 20 trong tổng số 50 mấy học sinh cả lớp, nhưng cậu vẫn duy trì số điểm 700, cho nên cuối cùng dù có ai chết cũng không tới lượt cậu.
Còn Kiều Kiệt xếp thứ 3 từ dưới đến lên, người xếp thứ 2 từ dưới đến lên là Điền Mẫn Đạt, người đàn ông mặc đồ ngủ và đeo kính khi mới vào trò chơi.

Nhìn thấy mình xếp áp chót, anh ta trực tiếp không thở nổi, suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

May mà có Chung Quân Hào phản ứng nhanh, trực tiếp nhéo huyệt nhân trung giúp anh tỉnh táo lại, còn có tâm trạng nói: “Trò chơi này cũng hay thật, có thể ấn huyệt nhân trung để cứu người này.”
Mà người xếp thứ ba từ dưới đếm lên, Kiều Kiệt, chỉ cách có 3 điểm, nhưng dù thế nào hôm nay bọn họ sẽ không chết, người chết chính là Hồ Nhạc Nhạc, cậu thiếu niên tầm tuổi Ôn Nhiên.
Từ lúc nghe tên mình, tay chân của Hồ Nhạc Nhạc rén run đến độ hoàn toàn quên phản ứng.

Cậu vốn là một học sinh kém, từ nhỏ đến lớn đều thi không đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn phải bỏ tiền mua điểm nghệ thuật mới thi đậu cấp 3.

Tuy nhiên điều khá tốt là, cậu còn được làm thứ mình thật sự thích, cũng hạnh phúc với khoảng thời gian học âm nhạc.

Hoàn cảnh gia đình cậu bình thường, không quá khá giả nhưng cũng chẳng kém, đủ sức cho cậu theo học một trường âm nhạc.

Từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng cảm thấy sợ hãi và bị kỳ thi chi phối như vậy, bây giờ tính mạng lại sắp gặp nguy hiểm, nếu không phải bản thân còn trẻ thì e rằng cậu cũng đã ngã xuống đất như anh chàng Điền Mẫn Đạt kia.
Ôn Nhiên cau mày, cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng, tuy nhiên không biết nó sai ở chỗ này, chỉ là trực giác mách bảo như vậy.

Điểm của những người còn lại đều xêm xêm nhau, ngay cả người xếp hạng nhất và hạng ba từ dưới đếm lên cũng chỉ hơn thua nhau 10 điểm.

Trong tình huống như ngày hôm qua, thành tích của mọi người giảm mạnh cũng là lẽ đương nhiên.

Vừa thấy người chết, biết được bản thân có khả năng sẽ chết vào ngày hôm sau, không mấy ai có thể giữ vững tâm lý tiếp tục làm bài thi, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy có điều gì đó rất sai trái.
Đến khi cậu quan sát kỹ, mới phát hiện biểu cảm của Kiều Kiệt hoàn toàn không đúng.

Vừa rồi trong mắt hắn lóe lên một chút phấn kích không tên chứ chẳng phải vẻ nhẹ nhõm vì sống sót sau tai nạn.

Ngay lúc Hồ Nhạc Nhạc đang bất lực và tuyệt vọng, Ôn Nhiên liền hỏi cậu: “Điều kiện gia đình cậu thế nào?”
Hồ Nhạc Nhạc lập tức không kịp phản ứng lại: “Cái gì cơ?”
Ôn Nhiên mở cặp sách được nhà trường phát, lấy ra một xấp 5 lá bùa mà cậu đã vất vả vẽ xong vào tối hôm qua: “Ở đây không có giấy vàng nên tôi chỉ có thể làm ra loại bán thành phẩm này, nhưng chắc là dùng được.

Một lá năm mươi nghìn tệ, nếu có thể sống sót thì ra ngoài rồi đưa tiền cho tôi, bằng không thì thôi, cậu có muốn mua không?”
Hồ Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm vào xấp giấy được cắt ngay ngắn trong tay Ôn Nhiên, và rõ ràng trên đó chỉ có các ký tự nguệch ngoạc chẳng rõ hình thù được vẽ bằng bút đỏ, liền tự hỏi có phải người này điên rồi không.
Thật ra Thượng Khả cũng nhìn chằm chằm vào xấp giấy chẳng giống bùa của Ôn Nhiên một lúc, rồi hỏi: “Có thể bán cho tôi được không?” Nếu là trước đây, năm mươi nghìn đúng là một cái giá trên trời với cô, nhưng từ khi tham gia trò chơi, cô kiếm tiền càng dễ dàng hơn.

Nếu lá bùa này thật sự hữu dụng, vậy nó sẽ tiết kiệm nhiều chi phí hơn so với những lá bùa bán trong cửa hàng trò chơi.
Ôn Nhiên gật đầu: “Có thể, tôi chỉ có năm lá, có ai muốn mua nữa không?”
Chung Quân Hào là người đầu tiên giơ tay: “Tôi tôi! Nếu không ai muốn, tôi bao hết!”.

Bùa do thiên tài vẽ, cho dù thật hay giả, có lẽ cũng đều có thể tăng thêm vận may, cho nên nhất định phải có!
Thấy đa số đều không cho rằng đây là chuyện vớ vẩn, Hồ Nhạc Nhạc bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, nhưng để an ủi trong lòng, cậu cũng mua một lá.
Thượng Khả cầm lá bùa Ôn Nhiên vẽ nhìn kỹ hồi lâu: “Cậu là đạo sĩ sao?”
Ôn Nhiên trả lời: “Không phải, là do gốc gia đình.”
Chu Bối Di nói: “Thảo nào thành tích cậu tốt như vậy lại học Văn hóa Dân gian.” Những người khác có thể chưa từng nghe tới Văn hóa Dân gian, nhưng cô thì có.

Lúc trước cô còn cho rằng người này chọn ngành đó vì yêu thích thần quái, bây giờ xem ra là bắt nguồn từ gia đình.
Cuối cùng chỉ có Thượng Khả và Hồ Nhạc Nhạc mỗi người mua một lá, còn lại đều do Chung Quân Hào thầu hết.
Suốt buổi sáng, Hồ Nhạc Nhạc từ đứng ngồi không yên đến mặt mày xám như tro tàn, bình tĩnh chờ chết đến thong thả trôi qua.

Cuối cùng khi có bạn học tới bảo cậu xuống văn phòng, Hồ Nhạc Nhạc mới cười đau khổ với mọi người: “Có phải sau khi chết trong trò chơi, tôi sẽ được sống tiếp ở ngoài ba ngày rồi mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”
Thượng Khả gật đầu.
Hồ Nhạc Nhạc nói: “Như vậy, tôi có thể nhờ mọi người một chuyện không? Nếu có ai sống sót ra ngoài, xin người đó nhất định phải tới tìm tôi.

Bất luận thế nào cũng phải khuyên tôi trở về nhà và ở bên cha mẹ trong ba ngày ấy, có được không?”
Thấy Hồ Nhạc Nhạc như thể đã chấp nhận số phận, trong lòng mọi người đều cảm thấy hơi khó chịu, dù sao rất có thể tiếp theo sẽ là bản thân mình.

Cuối cùng, Thượng Khả và Ôn Nhiên gật đầu với cậu, xem như đồng ý thỉnh cầu của cậu.
Hồ Nhạc Nhạc thở dài, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Từ nhỏ tôi chưa từng cảm nhận qua sự khủng khiếp của thi cử.

Hiện tại, cũng coi như trọn vẹn một đời người.”
Sau khi Hồ Nhạc Nhạc rời đi, Ôn Nhiên liền thả một nhóc người giấy đi theo.

Cậu muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, âm hồn giết người là ai.

Chỉ khi nào nắm thêm nhiều thông tin bọn họ mới có thể tìm được ‘hắn’.

Và trong tình huống này, không ai có thể dễ dàng thu thập tin tức hơn người giấy nhỏ.
Mọi người đều cho rằng, thi thể của Hồ Nhạc Nhạc cũng sẽ xuất hiện ở trên sân thể dục giống như Hứa Ý, chỉ là không ngờ giờ nghỉ trưa còn chưa kết thúc, Hồ Nhạc Nhạc đã chạy về!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui