Hồ Nhạc Nhạc chạy về một mạch như điên.
Khuôn mặt bé nhỏ quả thực trắng bệch không còn chút màu máu, trên người còn có nhiều vết máu, vẻ mặt hoảng sợ như bị quỷ rượt.
Cả người cậu ướt đẫm mồ hôi như thể vừa rớt xuống nước, gần như lộn nhào bò tới trước mặt những người chơi khác.
“CÓ! CÓ QUỶ! THẬT SỰ CÓ QUỶ! THẬT SỰ!”
Hồ Nhạc Nhạc hoảng sợ, mọi người càng hoảng sợ hơn, kẻ mà họ cho rằng sẽ phải chết lại có thể sống sờ sờ chạy về.
Chẳng qua trong đám người, chỉ có Thượng Khả vừa nhìn thấy Hồ Nhạc Nhạc lập tức lui về sau hai bước, vẻ mặt cảnh giác.
Những người khác không nghĩ nhiều, thấy Hồ Nhạc Nhạc lao ra liền xông tới: “Làm sao cậu có thể trở về? Đã xảy ra chuyện gì? Vết thương trên người cậu do quỷ gây ra hay sao?”
Hồ Nhạc Nhạc không quan tâm đến câu hỏi của người khác, trực tiếp nhào về phía Ôn Nhiên: “Cứu mạng! Đại boss xin cứu mạng! Có quỷ, thật sự có quỷ! Hức…”
Ôn Nhiên nhìn thoáng qua đằng sau cậu, cũng không gặp âm hồn nào đuổi theo.
Mà những học sinh khác đi ngang qua dường như không nhìn thấy hành động khác thường của bọn họ, lúc này cậu mới vỗ vai Hồ Nhạc Nhạc: “Cậu cứ từ từ nói, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong văn phòng?”
Có lẽ do thấy được bạn đồng hành, Hồ Nhạc Nhạc mới chậm rãi bình tĩnh.
Tuy giọng cậu không còn vẻ hoảng sợ như trước nhưng dây thanh quản vẫn hơi run run, nói: “Tôi, tôi tới văn phòng, rồi giáo viên chủ nhiệm từng đưa chúng ta vào trường cũng tới, nói rất nhiều thứ như buồn về thành tích của tôi.
Sau đó nói, điểm của tôi như vậy không có tư cách ở lại lớp chuyên, muốn chuyển tôi tới lớp khác.
Tôi nghĩ, mình đã chuẩn bị để chết thì đi chỗ nào cũng như nhau, thế là trả lời sẽ nghe theo sắp xếp của nhà trường.
Rồi giáo viên chủ nhiệm kia hình như rất vừa lòng với thái độ của tôi, không nói gì thêm, chỉ bảo tôi ngồi chờ trong văn phòng và đi ra ngoài.”
Đoán chừng những sự việc xảy ra sau đó khiến Hồ Nhạc Nhạc vẫn còn thấy sợ hãi trong lòng.
Nói tới đây, cậu càng run rẩy dữ dội hơn, nhưng vẫn cố gắng kể tiếp: “Rồi, sau khi chủ nhiệm rời đi, tôi ngồi trong văn phòng hồi lâu vẫn không thấy ai quay lại.
Càng chờ tôi càng sợ hãi, không muốn tiếp tục ngồi đó chờ chết, tôi nghĩ cùng lắm thì chạy ra ngoài vì đằng nào chả chết, không sao cả.
Nhưng bản thân còn chưa kịp cử động, cả văn phòng bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Văn phòng vẫn là cái văn phòng cũ, nhưng phút chốc lại biến thành một cái văn phòng khác, tôi không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào, dù sao cũng giống như đột nhiên thay đổi chiều không gian vậy.
Tôi sợ chết khiếp, xoay người muốn chạy ra ngoài, tuy nhiên tôi bỗng không thể nhúc nhích, như thể đang chịu toàn bộ áp bức từ không gian.
Lúc này không biết từ đâu truyền đến một giọng nói, cứ hỏi tôi tại sao không học giỏi, tại sao lại xếp cuối trong kỳ thi, tại sao lại không có động lực vươn lên như vậy.
Nó cứ liên tục hỏi, mỗi khi hắn hỏi một câu là tôi cảm thấy toàn thân đau buốt như bị người khác đánh.”
Nghe Hồ Nhạc Nhạc nói, những người khác đều sởn tóc gáy một trận, vội hỏi thêm: “Sau đó thì sao? Làm thế nào cậu có thể chạy ra?”
Hồ Nhạc Nhạc trả lời: “Tôi lập tức cảm thấy không làm tốt bài thi là lỗi của mình, do tôi vô dụng, một kẻ vô dụng như tôi không xứng đáng được sống.
Nháy mắt, tôi khao khát cái chết hơn bao giờ hết, thậm chí còn nghĩ chết mới là giải thoát.
Rồi bên tai tôi vang vọng tiếng cười, như thể rất vui vì tôi đã giác ngộ.
Nhưng ngay sau đó, một bên túi của tôi bất ngờ nóng lên, nóng đến mức khiến tôi tỉnh táo lại, tôi cảm thấy nếu tiếp tục ở lại trong phòng thì mình nhất định sẽ bị giết.
Bấy giờ không biết lấy dũng khí từ đâu mà tôi bỗng đẩy cửa lao ra ngoài, chạy đến đây liền thấy mọi người.”
Thượng Khả nói: “Như vậy từ đầu đến cuối cậu vẫn chưa nhìn thấy quỷ, chỉ nghe thấy tiếng, vết thương trên người cậu đều là do những âm thanh kia gây ra?”
Hồ Nhạc Nhạc gật đầu, tuy cậu cảm thấy đau rát toàn thân như thể xương cốt đều bị đánh gãy, nhưng cũng may phước lớn mạng lớn cậu không chết trong văn phòng, mặc dù cậu cũng chẳng biết sau khi trốn thoát sẽ xảy ra chuyện gì.
Có người hỏi: “Cậu nói có thứ gì đó nóng lên, đó là cái gì?” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191
Hồ Nhạc Nhạc sờ vào trong túi, lấy ra vài vụn giấy có dấu tích bị cháy xém, rõ ràng những mảnh giấy ấy là bùa mà Ôn Nhiên vừa bán cho cậu.
Cậu biết bản thân đã bỏ lá bùa trong túi này, khi nó vừa nóng lên cậu liền biết bùa thật sự có tác dụng, cho nên sau khi thoát ra và nhìn thấy mấy người chơi còn lại, cậu trực tiếp lao đến chỗ Ôn Nhiên tìm kiếm sự che chở.
Hồ Nhạc Nhạc vừa nói xong, ánh mắt của cả nhóm đều đổ dồn và Ôn Nhiên, Ôn Nhiên nhún vai: “Tôi đã hết bùa, nhìn tôi cũng vô dụng.”
Điền Mẫn Đạt xếp thứ 2 từ dưới đếm lên nói với vẻ lấy lòng: “Lá bùa kia là do cậu vẽ, cậu có thể vẽ thêm mấy lá được không? Nếu chúng tôi sống sót rời khỏi đây, nhất định sẽ trả lại tiền.”
Ôn Nhiên khẽ cười: “Đây lại chẳng phải thứ tiện tay vẽ là có thể dùng được.
Vẽ một lá bùa không hề đơn giản, có đôi khi vẽ xong một lá tôi chỉ ước có thể nghỉ ngơi cả một tháng.
Hôm qua tôi đã vẽ vội mấy lá đó, hiện tại không còn đủ sức để vẽ tiếp nữa.”
Chung Quân Hào lập tức lui về sau theo bản năng, hôm qua chính cậu đã mua một mạch ba lá.
Quả nhiên, Ôn Nhiên vừa nói xong, ánh mắt của những người khác đều chuyển sang Chung Quân Hào.
Đó chính là thứ có thể cứu mạng, hôm qua bọn họ đúng là có mắt không tròng, hôm nay dù thế nào cũng phải mua một cái mới an tâm.
Chung Quân Hào vội nói trước: “Tôi có ba lá, nhiều nhất chỉ nhường ra hai tấm, mọi người đông như vậy tôi biết nhường cho ai chứ?”
Khi mọi người đang nhìn nhau, Kiều Kiệt vẫn luôn im lặng chợt hé răng nói: “Tôi muốn nói, cậu không cần đưa lá nào cả.”
Mọi người quay đầu cau mày nhìn Kiều Kiệt.
Đây là có ý gì, chẳng lẽ tên này muốn ỷ vào lợi thế thể chất mà tranh đoạt sao?
Kiều Kiệt nói: “Nếu lá bùa này có thể cứu mạng, nên lúc này Hồ Nhạc Nhạc lại chạy khỏi văn phòng mà không bị lệ quỷ đuổi theo, nhờ đó cậu ta mới sống sót.
Vì vậy những người có bùa nên nộp giấy trắng cho đến ngày cuối.
Tổng cộng có 5 lá, hiện tại đã dùng hết một lá và còn thừa bốn lá, cũng có nghĩa là chúng ta đều có thể giữ mạng trong bốn ngày.”
Chung Quân Hào nghe vậy liền cười giễu: “Vì anh đã nói vậy, để tôi tặng anh một lá, chiều nay anh cứ thử làm người nộp giấy trắng đầu tiên, chịu không?”
Kiều Kiệt lạnh lùng nhìn về phía Chung Quân Hào, sắc mặt kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, không tranh cãi với cậu.
Dù sao cuối cùng, nhất định hắn cũng có thể sống sót thoát ra.
Thường Khả phân tích: “Bùa không phải vạn năng, cho dù có thể ngăn cản quỷ một lần nhưng lần thứ 2 chưa chắc may mắn như thế.
Nếu không những người đã tham gia trò chơi này nhiều lần cũng đủ điểm quỷ khí để đổi bùa, đã không phải chết.
Hôm nay trước mắt chúng ta cứ tiếp tục làm bài thi, ngày mai xin nhờ cậu Chung bán lại bùa cho người xếp cuối.
Tuy nhiên chúng ta càng không thể luôn ở thế bị động chờ làm bài thi lẫn điểm thi được, tốt nhất nên mau chóng tìm được ‘hắn’.”
Lương Ba nói: “Có khi nào là chủ nhiệm đã dẫn chúng ta vào ngày hôm đó không? Chính là người đã gọi chúng ta tới văn phòng?”
Thượng Khả nhìn sang Hồ Nhạc Nhạc: “Giọng nói mà cậu nghe thấy có phải là giọng của chủ nhiệm khoa không?”
Hồ Nhạc Nhạc lắc đầu: “Không phải, đó là giọng nam, tông giọng rất khàn và ảm đạm.”
Lúc mọi người đang nói chuyện, tiếng chuông lại vang lên và bắt đầu đến giờ làm kiểm tra buổi chiều.
Nghe thấy tiếng chuông, Hồ Nhạc Nhạc lập tức giật mình, bất ngờ bắt lấy tay Ôn Nhiên: “T-tôi nên làm gì bây giờ?” Hiển nhiên không thể nào bảo cậu ta quay lại lớp chuyên, càng chẳng thể rời khỏi trường học, vì vậy hiện tại cậu phải làm sao, nên đi đâu.
Giờ phút này khắp nơi trong trường đều đầy rẫy nguy hiểm, ở đâu cũng giống nhau, Ôn Nhiên nói: “Hay là cậu về ký túc xá trước.
Dù cậu thoát chết một lần nhưng chưa chắc mọi chuyện đã kết thúc, có lẽ lệ quỷ còn sẽ tấn công lần thứ hai.”
Mặt Hồ Nhạc Nhạc trắng bệch, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Tuy nhiên mọi người đều vội vàng trở về lớp học, lỡ như về lớp chậm, ai biết sẽ lại xảy ra chuyện gì.
Hồ Nhạc Nhạc hết cách, đành trở về ký túc xá trước.
Những người chơi khác lần lượt trở lại phòng học, ngồi vào vị trí và làm bài thi.
Ôn Nhiên nhìn vào bài thi, viết tên của mình xuống rồi dừng bút.
Hành động này không mang ý nghĩa cậu sẽ chịu chết thay cho người khác, mà vụ việc của Hồ Nhạc Nhạc đã chứng minh bùa chú cậu vẽ trong trò chơi có tác dụng, cho nên nếu cậu đụng độ lệ quỷ kia cũng không hoàn toàn rơi vào bị động chờ chết.
Hơn nữa cậu hiểu rõ trò chơi này, kẻ giết người căn bản không phải người sống trong trò chơi mà chính là lệ quỷ, vì vậy ngoài việc đối mặt trực diện thì trước mắt không còn cách nào khác có thể giết ‘hắn’.
Mặc dù Ôn Nhiên bỏ trống bài thi, nhưng cậu không nói với những người khác.
Trước mắt những người chơi có điểm số thuộc tầm trung hoặc cao hơn một chút trả lời câu hỏi trong bài thi vẫn khá ổn, bây giờ biết bùa chú có tác dụng, bản thân không phải là người xếp cuối thì tâm lý vẫn có phần ổn định.
Hôm nay, Điền Mẫn Đạt xếp thứ 2 từ dưới đếm lên hoảng loạn từ đầu đến cuối.
Sau khi nhận được bài thi, anh ta còn run cầm cập đến độ viết tên mình còn không xong, huống chi những đề thi kia quả thật chẳng khác nào sách trời đối với anh ta.
Cuối cùng sau khi thu bài thi xong, Điền Mẫn Đạt hoàn toàn mềm nhũn gục xuống ghế.
Trên thành ghế còn lưu lại một mảng nước, tất cả đều là mồ hôi của anh.
Thấy anh ta như vậy, những người chơi khác đều không đành lòng, Chu Bối Di an ủi: “Nếu ngày mai anh xếp cuối, anh có thể tìm mua một lá bùa ở chỗ cậu Chung, có khi sẽ tránh thoát một kiếp như Hồ Nhạc Nhạc.
Vì vậy chúng ta đừng quá tuyệt vọng trước tình hình hiện tại.”
Cũng chẳng biết Điền Mẫn Đạt có nghe thấy những lời an ủi này hay không, dù sao phải có sự hỗ trợ của người khác anh ta mới về tới ký túc xá.
Sau khi về phòng, mọi người thấy Hồ Nhạc Nhạc vẫn còn sống khỏe mạnh, tức thì thở mạnh một hơi.
Có lẽ thoát khỏi ý định giết người của lệ quỷ trong văn phòng là có thể sống sót.
Chưa kể bây giờ Hồ Nhạc Nhạc không phải ở lớp 1, chẳng khác nào không cần thi cử nữa.
Nếu ngày mai cậu vẫn còn sống, có lẽ sẽ là cơ hội tránh khỏi vị trí hạng chót và nguy cơ bị giết.
Trong lòng mỗi người đều có toan tính riêng, nhưng bùa chỉ còn vài lá, cho nên e rằng cần phải có một kế hoạch khác.
Chỉ mong Hồ Nhạc Nhạc có thể sống đến ngày mai, như vậy bọn họ mới có cơ hội bình an vô sự vượt qua bảy ngày này.
Truyện này được thực hiện bởi Loading9191
──── ∘°°∘ ────
Ngày hôm sau, Hồ Nhạc Nhạc nhắn một tin vào trong nhóm, ý nói mọi thứ đều bình an, khiến trong lòng mọi người hoàn toàn bị lung lay.
Thượng Khả chắc chắn không thể từ bỏ lá bùa trong tay, như vậy hai lá còn lại trong tay Chung Quân Hào chính là cơ hội duy nhất của bọn họ, biết đâu nếu nắm bắt cơ hội trước tiên sẽ tránh thoát cái chết.
Tuy nhiên lần này, khi mọi người đều đang mang tâm trạng khác nhau đi tới xem danh sách điểm thi, liền sửng sốt phát hiện người xếp cuối cùng thế mà lại là Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên nói: “Tôi muốn đi kiểm tra lệ quỷ kia trước.”
Kiều Kiệt đứng ở một bên buột miệng thốt: “Chẳng lẽ cậu còn giữ bùa trong người?”
Ôn Nhiên nhìn về phía hắn: “Cho dù tôi giữ cho bản thân một lá thì có vấn đề gì sao? Chưa kể nếu tôi có thể vẽ bùa, dù trong tay không có bùa chú cũng có cách để giữ mạng.
Hay là anh cảm thấy tôi đây đi kiểm tra lệ quỷ trong văn phòng chính là xen vào việc người khác?”
Mọi người đều sợ Ôn Nhiên đổi ý, phải biết nếu bây giờ có người chủ động đến thăm dò lệ quỷ thì cơ hội sống sót của những người khác đều sẽ nhiều hơn một chút.
Cả bọn lập tức trừng mắt giận dữ nhìn Kiều Kiệt, thậm chí người đàn ông hơi mập mạp tên Đặng Ngôn kiệm lời từ đầu đến cuối cũng không nhịn được nói: “Không biết nói tiếng người thì câm mồm lại.”
Kiều Kiệt rất muốn chửi cho đẹp mặt từng người, nhưng hắn cũng không ngu.
Hắn biết nếu một lần chọc giận nhiều người, bọn họ đều sẽ trực tiếp cô lập hắn, cũng sẽ gây khó dễ cho mình, thế là hắn giận dữ nhịn xuống.
Chỉ là ánh mắt càng hung ác hơn vài phần.
Có điểm 0 của Ôn Nhiên làm đệm, dù Điền Mẫn Đạt chỉ đạt hơn trăm điểm kiểm tra cũng phải thở phào nhẹ nhõm.
Mọi người đều bình tĩnh vượt qua cả buổi sáng, thậm chí còn có hơi trong mong buổi trưa đến.
Đây là do Ôn Nhiên chủ động đi thăm dò, nếu cậu thật sự có thể giải quyết lệ quỷ kia, nói không chừng bọn họ sẽ rời khỏi trò chơi sớm.
Nhưng điều khiến tất cả không ngờ tới nhất là, bọn họ không chờ được bạn học đến lớp gọi Ôn Nhiên lên văn phòng, mà là loa phát thanh.
Trong loa nói, bởi vì ảnh hưởng xấu từ việc Kiều Kiệt gian lận thi cử, cho nên yêu cầu hắn lên văn phòng giáo vụ ngay lập tức.
Ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Kiều Kiệt, Ôn Nhiên thậm chí còn mắng một câu ‘ngu xuẩn’..