Có một số người không nhắc tới thì thôi, trong đầu Ôn Nhiên vừa mới nghĩ tới Kỳ Vân Kính, thì đã nhận được một cuộc gọi từ anh, nói muốn ăn cơm cùng nhau.
Tính tới bây giờ mỗi lần Kỳ Vân Kính nói muốn ăn cơm cùng cậu đều là ăn ở nhà cả.
Đầu bếp trong nhà anh vốn đã có tay nghề rất cao, hơn nữa nguyên liệu nấu ăn còn tốt hơn cả bên ngoài nhiều, lại có thể ăn cùng bà nội, thế là thanh niên Ôn Nhiên vừa mới về trường chưa tới hai ngày thì đã lập tức thu dọn đồ đạc trở về Kỳ gia.
Thấy Ôn Nhiên về nhà, bà cụ Kỳ cười tít cả mắt: “Bà bảo này, con cứ ở nhà đi, bây giờ trong trường con không có nhiều khóa học nữa, để tài xế đưa đón qua lại cũng không mất quá nhiều thời gian.”
Ôn Nhiên: “Nội ơi, dậy sớm khổ lắm, ít ra thì ở trường con còn có thể ngủ nướng thêm nửa tiếng lận đó!”
Bà cụ Kỳ nhéo nhéo má Ôn Nhiên: “Con đó, hôm nay nhà bếp làm món sườn xào chua ngọt con thích nhất, tối nay nhớ ăn nhiều một chút.
Nhìn con trong khoảng thời gian này xem, da thịt trên mặt gầy guộc hết cả rồi.”
Ôn Nhiên mỉm cười đáp lại.
Bà cụ Kỳ lại hỏi đôi chút về chuyện nhà Diệp Lai, biết được mọi việc đã được xử lý ổn thỏa mới không khỏi thở dài: “Tội lỗi, một đứa trẻ nhỏ như vậy ấy mà lại bị hại chết chỉ vì lòng tham của người khác.”
Bà cụ Kỳ vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về phía cháu trai mới bước vào cửa của mình, rồi nắm tay Ôn Nhiên nói: “Con xem thử trên người Kỳ Vân Kính có mệnh đào hoa sát gì không?” Nói chứ không phải bà khoe khoang nhưng đứa cháu trai này của bà quả thực là tốt nhất, ngoại trừ cái miệng lạnh lùng không biết dỗ dành người khác ra, thì gia thế lẫn ngoại hình thật sự đều có thể trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ôn Nhiên vốn định nói Kỳ Vân Kính như vậy cho nên cả đời này số đào hoa sát hoàn toàn vô duyên với anh.
Thời buổi bây giờ, sát ai thì sát chứ không dám sát anh.
Nhưng nào ngờ vừa nhìn sang, vậy mà cậu lập tức nhìn thấy đuôi mắt Kỳ Vân Kính lóe lên một tia sáng đỏ.
Có điều, tia sáng đỏ đó chỉ lóe lên chớp nhoáng, nếu không phải Ôn Nhiên chắc chắn năng lực bản thân vẫn còn rất ổn thì có lẽ cậu cũng đã cho rằng bản thân hoa mắt.
Thấy Ôn Nhiên nhìn chằm chằm vào cháu trai mình, bà cụ Kỳ vội hỏi: “Thế nào? Thằng nhóc này không có trêu phải đào hoa gì bên ngoài chứ?”
Kỳ Vân Kính đưa áo khoác cho bác quản gia, đồng thời ngồi xuống sô pha sau đó nhìn sang Ôn Nhiên.
Cậu cười giả lả hai tiếng: “Không có, không có, anh ấy rất tốt, vận thế bình an, thuận buồm xuôi gió.
À, còn có chút tài vận, có vẻ gần đây công ty của anh ấy sẽ kiếm được bộn tiền.”
Còn về phần ánh đỏ vừa lóe lên ấy, nếu cậu không nhìn nhầm thì có lẽ đó là một đóa đào hoa chân chính.
Nếu không phải mệnh cách của Kỳ Vân Kính quá mạnh, căn bản chẳng thể dễ dàng tính toán giống như người thường, thì cậu đã nhịn không được tính toán thử cho anh, để xem đào hoa chân chính của anh hiện đang ở phương nào.
Nhưng, không phải thời điểm này qua đúng lúc rồi không? Hợp đồng kết hôn của cậu và Kỳ Vân Kính sắp kết thúc thì đào hoa chân chính của anh tình cờ cũng sắp xuất hiện.
Lần nữa liên tưởng đến cốt truyện, chắc không phải đào hoa chân chính của Kỳ Vân Kính chính là Bạch Nguyệt Quang kia đâu nhỉ? Mà tên của người nọ là gì? Ôn Nhiên cố nhớ lại một lúc cũng không nhớ ra, chỉ nhớ giọng người đó vô cùng dễ nghe và gương mặt rất đỗi xinh đẹp.
Chẳng lẽ tình vận của Kỳ Vân Kính sẽ bắt đầu ngay khi hợp đồng của bọn họ kết thúc?
Ôn Nhiên cẩn thận suy nghĩ, không phải cốt truyện chính thức bắt đầu là lúc hợp đồng kết thúc, pháo hôi cứ dùng dằng không chịu đi sao? Sau đó pháo hôi trở thành chướng ngại vật ngăn cản hai người ở bên nhau, liên tục dùng thân phận bạn đời của Kỳ Vân Kính mà gây nhiều phiền toái cho Bạch Nguyệt Quang, khiến người ta tiếp tục hiểu lầm Kỳ Vân Kính.
Để rồi khi bản thân Bạch Nguyệt Quang đem lòng thích một người khác, ngoảnh mặt ngó lơ người đã lập gia đình như Kỳ Vân Kính, dần mài mòn chút nhẫn nại còn sót lại của anh dành cho pháo hôi.
Cuối cùng, anh ném đối phương tới huyện nhỏ nào đó với hai bàn tay trắng, hoàn toàn cắt đứt mọi khả năng quay lại thành phố Y của pháo hôi.
Ôn Nhiên còn đang tự hỏi sao cuộc sống ngày qua ngày của cậu lại thoải mái như thế, đã có ăn có uống lại còn có thể kiếm tiền, ấy là chưa kể bản thân không bị đại thần cốt truyện dắt mũi,hoá ra tuyến tình cảm trong truyện vẫn còn chưa bắt đầu đâu.
Nghĩ như vậy, đến lúc cậu rời xa Kỳ Vân Kính, tuyệt đối không để cốt truyện dẫn dắt theo kịch bản.
Thấy Ôn Nhiên cau mày như thể gặp phải đại dịch, Kỳ Vân Kính chọc chọc trán cậu: “Cậu đang suy nghĩ gì thế?”
Ôn Nhiên buột miệng đáp: “Nghĩ làm thế nào để cách xa anh một chút.”
Kỳ Vân Kính vừa giữ nguyên tư thế chọc chọc cậu vừa nhướng mày.
Ôn Nhiên mới mỉm cười giả lả với anh, quay đầu thấy bà nội đang đi về phía phòng ăn, người giúp việc liên tục dọn thức ăn thơm ngào ngạt từ nhà bếp sang, liền cảm thấy khá đói bụng.
Kỳ Vân Kính hơi híp mắt, không để ý tới tiếng cười nịnh nọt của cậu mà lập lại lần nữa: “Cách xa tôi một chút?”
Ôn Nhiên khẽ tặc lưỡi, rồi vẫy tay gọi anh: “Anh qua đây.”
Kỳ Vân Kính không nhúc nhích.
Ôn Nhiên bèn kéo anh sang: “Nhanh lên!”
Bấy giờ Kỳ Vân Kính mới hơi khom người xuống.
Ôn Nhiên nhỏ giọng nói với anh: “Tôi vừa nhìn thấy hồng loan tinh động* của anh, vận đào hoa của anh sắp tới rồi.
Để không làm hỏng chuyện tốt của anh, tôi mới tự giác như vậy! Tuyệt đối không thể bởi vì một cuộc hôn nhân hợp đồng này mà hủy hoại nhân duyên của anh, chậc chậc, tôi đúng thật thấu đáo mà!”
(Hồng loan tinh động: được dùng để biểu thị cho quẻ cầu hôn, nghĩa là sắp cưới, nên duyên vợ chồng.Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.)
Kỳ Vân Kính ngồi thẳng người, tiếp tục trưng ra vẻ mặt vô cảm nhìn cậu: “Hồng loan tinh động?”
Ôn Nhiên gật đầu.
Kỳ Vân Kính liếc cậu một cái: “Tôi thấy là cậu học nghệ không tốt.”
Ôn Nhiên lập tức trừng to hai mắt.
Người gì thế này, sao lại có thể nghi ngờ lĩnh vực chuyên môn của cậu?
Bà cụ Kỳ và bác quản gia bước vào phòng ăn, thấy hai người đang xì xầm đấu võ mồm, liền mỉm cười tít mắt, tốt quá tốt quá rồi.
Việc Kỳ Vân Kính gọi cậu về nhà ăn cơm cũng không hoàn toàn là vì bà nội.
Người của anh vừa điều tra được một số thông tin về những người chơi mà trước đó Ôn Nhiên có nhờ anh hỗ trợ tìm hiểu, lúc này mới đúng lúc đưa cho cậu.
Ôn Nhiên lật từng trang một, đầu tiên xem thông tin về những người chơi đã tử vong.
Sau khi trò chơi kết thúc, những người chơi đó đều chết nội trong ba ngày, không phải gặp tai nạn thì cũng là đột ngột phát bệnh, không có ngoại lệ.
Ôn Nhiên đặt tài liệu những người chơi đã mất qua một bên.
Trong hộp đựng tài liệu, chỉ phần tư liệu này đã chiếm hơn vài phần.
Chưa kể, bao gồm những người Kỳ Vân Kính gặp được trong trò chơi, tổng cộng trong cả hai lần chơi của bọn họ, số người tử vong đã đạt hơn 20 người.
Ngoại trừ những người chơi đã qua đời, bên trong còn có tài liệu về những người chơi còn sống sót.
Và giống như cậu đã suy đoán, trò chơi này không hề lựa chọn người chơi một cách mù quáng.
Ngoài một số kẻ xui xẻo vô tình bị kéo vào khi tới mấy địa điểm thần quái ra, thì đa số đều là người yêu thích thần quái, hoặc là chủ động tiếp xúc với những thứ ấy.
Trong đống thông tin của các người trong đợt này, thật ra cậu khá quan tâm tới tập tư liệu về người phụ nữ nội trợ Chu Bối Di.
Cậu từng nhìn thấy trên mặt Chu Bối Di có nét đào hoa sát, đường vợ chồng đứt đoạn, nhưng cậu lại phát hiện dấu vết có kẻ can thiệp.
Rõ ràng đoạn tình cảm này đã đến hồi kết, vậy mà cô ta không muốn buông tay, cố chấp đến cùng, chắc chắn một điều sẽ thiệt cả người lẫn của.
Điều khiến Ôn nhiên chú ý hơn là, Chu Bối Di vốn chẳng phải người yêu thích thần quái, có điều cô ta đã tiếp xúc với những thứ bị nhiễm âm khí nặng.
Thông tin mà Kỳ Vân Kính tìm được cho cậu vô cùng toàn diện, ngoại trừ thông tin cơ bản của những người kia, còn cótrong khoảng thời gian trước khi tiến vào trò chơi họ đã làm cái gì, tiếp xúc những ai, đoán chừng vì Kỳ Vân Kính có quan hệ đặc biệt nên mới có thể điều tra vô cùng cẩn thận.
Trên tài liệu có ghi, cái cô Chu Bối Di này đã mua một lá bùa hòa hợp từ tay Sứ Giả Vong Linh.
Và mới mấy ngày trước, sau khi rời khỏi trò chơi, cô ta lại lập tức mua một miếng gỗ điêu khắc khác từ tay gã đó.
Ôn Nhiên nhìn về phía Kỳ Vân Kính, gương ngón cái tán thưởng anh.
Kỳ Vân Kính nhướng mày khó hiểu.
Cậu tấm tắc khen ngợi: “Chắc chắn anh đã bồi dưỡng được một nhóm thám tử tư cực kỳ tài giỏi, bằng không tại sao mỗi lần điều tra thông tin về người khác anh đều có thể tra một cách toàn diện như vậy.”
Về phần gã Sứ Giả Vong Linh kia, Từ Khiên có nói qua với cậu chính là kẻ đã bán miếng gỗ điêu khắc cho Tống Tĩnh.
Anh ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ra, thậm còn phải tìm đến tổ chuyên điều tra tội phạm mạng để phá án.
Vậy mà cuối cùng lại bị người của Kỳ Vân Kính dễ dàng phát hiện.
Kỳ Vân Kính liếc mắt thoáng qua hồ sơ tên Chu Bối Di: “Cô ta có vấn đề gì sao?”
Ôn Nhiên đáp: “Có lẽ là có một chút.
Không phải vừa rồi anh cũng ở phòng khách có nghe về chuyện của Diệp Lai đó sao, chính cái gã gọi là Sứ Giả Vong Linh ấy đã bán một miếng gỗ điêu khắc có giấu xương tay trẻ sơ sinh bên trong.
Không ngờ, cái cô Chu Bối Di ấy vậy mà cũng mua một miếng gỗ từ chỗ hắn.
Từ Khiên đang điều tra vụ này, tôi phải liên hệ cho anh ấy, biết đâu nhờ hướng đi mới đó mà mọi việc sẽ suôn sẻ hơn nhiều.”
Kỳ Vân Kính vừa lật tài liệu vừa nói: “Cậu và viên cảnh sát kia hợp tác rất tốt nhỉ.”
Ôn Nhiên gật gù: “Quả thật có khá nhiều chuyện rất thuận lợi khi anh có quen biết với cảnh sát thần quái.”
Trước đây mỗi lần cậu và cha nuôi nhận một vụ án, cùng lắm chỉ có thể xử lý chuyện của gia đình đương sự.
Lấy trường hợp của Diệp Lai làm ví dụ, xử lý Tống Tĩnh xong, chuyện này đối với cậu mà nói đã coi như kết thúc.
Muốn cậu tìm ra nguồn gốc của miếng gỗ điêu khắc là điều bất khả thi, tối đa cậu chỉ có thể làm phép thông qua miếng gỗ mà dẫn oán khí phản phệ.
Bằng cách này, nếu đối phương tài nghệ kém, có lẽ sẽ khiến gã bị thương nặng; còn nếu đối phương có đạo hạnh cao, tất nhiên sẽ dễ dàng trốn thoát mà không gặp chuyện gì cả.
Do đó có rất nhiều sự kiện thần quái khó có thể truy tìm và giải quyết căn nguyên.
Đạo sĩ không phải toàn năng, chẳng phải chỉ với chút quỷ khí trong tay là có thể làm được tất cả.
Nhưng nếu quen biết cảnh sát thì sẽ khác, phạm vi bọn họ có thể điều tra rộng hơn đạo sĩ rất nhiều.
Đáng tiếc, ở thế giới ban đầu của cậu, thứ như huyền học đều là mê tín dị đoan, cảnh sát chưa đi tìm bọn họ đã là may, bọn họ mà chủ động tới tìm cảnh sát thì chả khác nào chủ động nhận giáo huấn.
Không như thế giới này, vậy mà còn có một nền tảng chính thức cùng sự hợp tác với phía chính phủ, thậm chí độ chấp nhận của người dân dường như cũng cao hơn.
Thấy cậu vừa nhắc tới viên cảnh sát kia, trên mặt liền trưng ra bộ dạng tươi cười, Kỳ Vân Kính nhướng mày: “Thân thiết như vậy, sao không tìm người ta điều tra giúp cậu đi.”
Ôn Nhiên cho rằng nhất định là Kỳ Vân Kính cảm thấy mình phiền phức, cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh yên tâm, sau khi chúng ta ly hôn tôi sẽ không làm phiền anh nữa, đảm bảo luôn!”
Kỳ Vân Kính nheo mắt, hừ lạnh một tiếng và xoay người bỏ đi.
(Ivy – sao chua vậy kà, có ai làm đổ lu gấm hẻ?)
Ôn Nhiên vừa nhìn bóng lưng anh vừa đần mặt khó hiểu, rốt cuộc cậu đã chọc giận anh chỗ nào chứ?
Nghĩ không ra, Ôn Nhiên đành đặt tài liệu về Chu Bối Di sang một bên trước, rồi lật đến xấp dưới cùng.
Cậu cũng nhờ Kỳ Vân Kính điều tra Thẩm Diệp, có tên có tuổi và thành phố cụ thể thì việc tìm kiếm thông tin ắt hẳn sẽ khá dễ dàng.
Nhưng điều Ôn Nhiên không ngờ tới là, bên phía Kỳ Vân Kính lại tìm được rất ít thông tin về Thẩm Diệp.
Thẩm Diệp sinh ra trong một gia đình đơn thân, cha là công nhân trong một xưởng thép, tuy nhiên đã đột ngột qua đời vào năm Thẩm Diệp chào đời.
Mặc dù xưởng đã bồi thường khá nhiều, nhưng thật ra số tiền ấy vào thời điểm đó cũng không đáng là bao.
Mẹ của Thẩm Diệp phải bôn ba vất vả để nuôi nấng cậu ta, khó khăn lắm mới nuôi dạy Thẩm Diệp tới cấp ba.
Chỉ cần thi đại học xong, cho dù là đậu đại học hay đi làm công thì cuộc sống của gia đình vẫn sẽ dễ thở hơn khá nhiều.
Nhưng nào ngờ, vào năm thứ hai Thẩm Diệp theo học, sau một lần kiểm tra, cậu ta đã trèo lên mái nhà của trường học và nhảy xuống.
Nhưng lý do được viết trong tài liệu về Thẩm Diệp đều là do việc học ở trường quá nặng nề, áp lực thi cử lớn chồng lên gánh nặng cuộc sống đến độ cậu ta chẳng còn thể chống đỡ được nữa nên mới nghĩ quanh nghĩ quẩn.
Ôn Nhiên trầm ngâm suy xét, chắc hẳn mọi chuyện không đơn giản như vậy, rất có khả năng cái chết của Thẩm Diệp chính là một sự khởi đầu, chỉ là những việc phía sau ngay cả Kỳ Vân Kính cũng không có cách nào điều tra được.
Hơn nữa, những thông tin tiếp theo có viết, một năm sau đó trường học bị dỡ bỏ do quy hoạch mở rộng đô thị, nhưng khu vực này đã bị bỏ trống hơn mười năm trước khi xây dựng cầu vượt hình tròn.
Về những thứ Kỳ Vân Kính không điều tra ra, rất có thể đã bị quan chức cấp cao niêm phong.
Ôn Nhiên suy tư một phen, mới liên hệ với người phụ trách công đoàn, nhờ bọn họ giúp đỡ thử xem có tìm hiểu thêm được thứ gì không.
Nếu nó bị niêm phong vậy thì là do không thể cho người ngoài biết.
Mà những thứ như vậy có rất nhiều loại, nhưng kiểu giống thế này, có lẽ có liên quan đến thần quái, một khi đã như vậy thì có lẽ chỉ còn cách liên hệ bên công đoàn.
Mặc dù bên phía công đoàn không biết Ôn Nhiên điều tra về những sự kiện xảy ra từ nhiều thập kỷ trước để làm gì, nhưng những tài liệu không thể cho người ngoài biết lại chẳng là gì đối với người trong công đoàn.
Dẫu sao thành viên công đoàn vốn không phải người bình thường, huống chi Ôn Nhiên đã là một đạo sĩ cấp cao, quyền hạn cao hơn đạo sĩ thông thường nên đương nhiên có thể tìm hiểu.
Rất nhanh Ôn Nhiên đã biết được sự tình phía sau của Thẩm Diệp.
Sau khi Thẩm Diệp qua đời, cái chết của cậu đã được thảo luận sôi nổi trong một khoảng thời gian, vì dù sao cũng là tự tử trong trường học.
Để bình ổn vấn đề này, nhà trường quyết định bồi thường cho gia đình Thẩm Diệp một số tiền.
Tuy nhiên Thẩm Diệp lớn lên trong một gia đình đơn thân, một thân một mình người mẹ tần tảo nuôi cậu ta khôn lớn, kết quả đứa con duy nhất lại ra đi như vậy, thân làm mẹ sao chịu nổi cú sốc này.
Sau khi cúng thất tuần cho người con trai quá cố xong, bà ấy cũng tự sát ở tại nhà.
Kể từ đó, trường học nơi Thẩm Diệp từng học liên tục xảy ra chuyện.
Ban đầu ai cũng nghĩ là tai nạn ngoài ý muốn, chẳng hạn cách một khoảng thời có học sinh trượt chân ngã cầu thang, cuối cùng đập gáy xuống đất tử vong; hoặc là có học sinh uống nước, kết quả bị sặc chết.
Tất cả những hình thức tử vong có vẻ ly kỳ nhưng lại giống như tai nạn, gần như cứ cách một đoạn thời gian là xảy ra một lần.
Nhiều người cảm thấy không an tâm về vấn đề an toàn trong trường học, lũ lượt chuyển trường.
Và khi tai nạn xảy ra nối tiếp nhau, người phụ trách trong trường học cũng bị bắt đi điều tra, có điều vấn đề là dù tìm hiểu thế nào những vụ việc đó đều là tai nạn ngoài ý muốn.
Vốn chẳng ai nghĩ những chuyện này theo phương diện kia.
Về sau, nghe nói vì trong trường xảy ra quá nhiều tai nạn, đành phải chuyển khu.
Nhưng ngay lúc chọn khuôn viên mới, có người phát hiện bốn học sinh và hai giáo viên treo cổ ở trước lớp nơi Thẩm Diệp từng học.
Họ chết vô cùng thê thảm, quần áo đều bị lột sạch, mà trên người còn có dòng chữ được khắc bằng dao.
Trên thân bốn cậu học sinh đều là những dòng chữ mắng chửi thô tục, còn trên người giáo viên có khắc chữ ‘nhất định phải đạt điểm cao, điểm thấp không xứng đáng sống, kẻ xếp cuối nên đi chết đi’ các thứ.
Sáu người này chết quá thảm.
Lúc ấy, vì cái chết đó mà cảnh sát còn thành lập một tổ chuyên án.
Chỉ là không lâu sau đó tổ chuyên án cũng giải tán, trường học cũng chuyển khu và tất cả những chuyện xảy ra trong trường đều được các cấp lãnh đạo che đậy kín mít.
Theo tài liệu từ công đoàn, khi đó bảy nhà sư từ chùa Linh Giác đã làm pháp sự suốt 49 ngày đêm, mới trấn áp được oán khí của ngôi trường xuống.
Và nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Thẩm Diệp chính là vì cậu ta vất vả lắm mới thi được vào lớp chuyên, nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó lại đơn thân, bị mấy đứa Hỗn Thế Ma Vương* trong lớp bắt nạt.
Thành tích lúc đầu vốn khá tốt rồi dần dần bị giảm sút, trước đó cậu ta còn nằm ở top giữa trong các kỳ thi, cuối cùng lại trở thành thành viên của nhóm áp chót.
Quan trọng là giáo viên cũng không quan tâm lắm đến việc cậu ta bị bắt nạt, bởi vì những học sinh kia đều là học sinh giỏi nhất lớp.
Bất cứ khi nào kết quả thi của Thẩm Diệp không đạt yêu cầu, giáo viên đều lên tiếng quở trách, nói nếu như cậu ta còn như vậy chi bằng chuyển sang lớp đội sổ cuối khối đi, cậu ta đếch có tư cách ngồi ở lớp chuyên gì cả mà chỉ tổ kéo điểm trung bình của cả lớp xuống thôi.
(混世魔王: Hỗn Thế Ma Vương, một nhân vật hư cấu trong Thủy Hử, còn dùng để chỉ những kẻ chuyên làm chuyện ác ko khác gì loài ma quỷ.Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.)
Bạn cùng lớp thì bắt nạt, giáo viên thì coi thường, thậm chí còn nói những lời sỉ nhục cậu ta chỉ vì điểm số, cuối cùng dẫn tới cái chết của Thẩm Diệp, hơn nữa còn khiến cậu ta trở thành âm hồn không tan.
Tuy nhiên những học sinh gặp tai nạn qua đời trong trường, đều là người xếp cuối trong kỳ thi.
Nếu thành tích thi cử không tốt, những kẻ xếp cuối đều không đáng được sống, đó chính là chấp niệm sau khi chết của cậu ta.
Cậu ta giết càng nhiều người, lệ khí và sát khí trên thân càng ngày càng nặng.
Đến khi biết trường học muốn di dời, những học sinh và giáo viên kia đều sẽ rời đi, cậu ta mới thôi miên những bạn học và giáo viên từng bắt nạt mình tới trường học.
Chẳng ai biết rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong hồ sơ ghi, lúc ấy các cao tăng của chùa Linh Giác đến làm lễ siêu độ có nói, nơi đây từng có dấu vết của Quỷ Vực.
Khi ấy người trong Huyền môn không biết nhiều về Quỷ vực, càng chưa từng tiếp xúc sâu.
Có điều may mắn thay, sau khi Thẩm Diệp giết người hoàn thành tâm nguyện, cậu ta không còn tiếp tục cố chấp ở lại nơi đây, có lẽ đã vào luân hồi.
Nói chung cuối cùng biến mất không rõ tung tích, cũng chẳng còn tiếp tục hại người khác và loại chuyện này cũng được xếp vào hồ sơ bí mật.
Nhìn lại quá khứ của Thẩm Diệp, Ôn Nhiên không khỏi thở dài.
Đằng sau tất cả những bi kịch, đều là một quá khứ đẫm máu đầy bi thảm chẳng thể xóa nhòa..