Edit: SamSam
Beta: Leia, Lanius, Ivy
──── ∘°❉°∘ ────
Ôn Nhiên vốn nghĩ ba thầy trò này đúng là có năng lực cao hơn so với những người khác, cơ mà cũng không thật sự quá mạnh.
Cậu tính đợi khi nữ quỷ tới gần hơn một chút sẽ ra tay.
Không ngờ dù sư phụ Lỗ không nhìn thấy được gì nhưng vẫn có thể đâm một nhát chuẩn xác vào người nữ quỷ, bằng một thanh kiếm gỗ đào có khắc phù chú chu sa: "Người có phước đức lớn sao có thể để ngươi mưu hại? Ta khuyên ngươi không nên chấp mê bất ngộ.
Nếu ngươi còn tâm nguyện chưa hoàn thành thì cứ nói ra; còn nếu như ngươi cứ cố chấp nhất định phải hại người, vậy thì cũng đừng trách ta không khách khí!"
Ngay khi thanh kiếm gỗ đào đó đâm tới, cho dù nhóm người Kỳ Vân Kính không nhìn thấy lệ quỷ nhưng vẫn có thể cảm nhận được có một cơn gió bất thường đang thổi tới.
Ôn Nhiên ở bên cạnh lại nhìn thấy rất rõ phù chú chu sa được khắc trên thân kiếm đang phát ra một luồng sáng màu đỏ.
Luồng sáng đó không chỉ xua tan một ít âm khí, mà ngay cả nữ quỷ cũng sợ hãi lùi về sau hai bước.
Hai mắt của Ôn Nhiên lập tức sáng lên.
Không ngờ cây kiếm gỗ đào tưởng chừng bình thường này lại là một pháp khí chí dương.
Có pháp khí rồi, thì việc xử lý nữ quỷ đó cũng dễ dàng hơn nhiều.
Bị cản đường, nữ quỷ vốn đang giận dữ vì sự xuất hiện của một đám đạo sĩ lại càng thêm nóng nảy.
Quỷ khí quanh thân dâng lên cuồn cuộn, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh, cái lạnh này không còn là cảm giác lạnh ngoài da nữa, mà nó dường như xuất phát từ tận sâu trong xương tủy của mỗi người.
Ngoài ba vị thầy trò, Nhan Triết được sư phụ Lỗ cho một món pháp bảo để bảo vệ bản thân nên vẫn ổn.
Kỳ Vân Kính thì có kim quang hộ thân, âm khí còn chưa tới gần anh được ba mét đã bị xua tan, anh cũng là người ít bị ảnh hưởng nhất.
Chỉ có bác quản gia, vốn tuổi đã cao, lại còn từng chạm vào đôi giày thêu đó, nên lúc cả phòng ngập tràn quỷ khí như thế này, bác lại là người chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.
Kỳ Vân Kính vẫn luôn chú ý đến phản ứng của mọi người trong phòng.
Thấy sắc mặt bác quản gia trắng bệch, cả người vô thức run rẩy.
Anh nhíu mày, bước tới gần.
Anh nhớ rõ Ôn Nhiên đã từng nói anh có mệnh cách đặc thù, ma quỷ không dám tới gần.
Mặc dù anh không biết lời này của Ôn Nhiên là thật hay giả, nhưng lúc này anh mong mình có thể cản mấy thứ ma quỷ này cho bác quản gia.
Khi Kỳ Vân Kính tới gần, bác quản gia lập tức cảm thấy ấm áp hơn, cái lạnh thấu xương vừa rồi gần như tan biến ngay tức khắc.
Ôn Nhiên vừa định giao kính bát quái cho bác quản gia để phòng thân, thấy vậy cậu lập tức dừng lại.
Kính bát quái cần linh lực của cậu để hoạt động, nằm trong tay người thường nó chỉ dùng để phòng thủ, còn không an toàn bằng đi bên cạnh Kỳ Vân Kính.
Nữ quỷ không thể tới gần Nhan Triết, lại liên tục bị đạo sĩ kia ép lùi lại.
Cơn giận dữ lập tức bùng lên dữ dội, khiến cho quỷ khí quanh người cô ta thay đổi lớn.
Một số đồ đạc không quá rắn chắc trong nhà cũng lập tức nổ tan tành.
Nếu có thể nhìn thấy những thứ này giống như Ôn Nhiên thì còn đỡ.
Người bình thường lại lo lắng không biết nó đến từ đâu, cũng không biết được nó đang làm cái gì, nhưng mọi thứ xung quanh lại thay đổi theo chiều hướng xấu đi.
Cảnh tượng như vậy dĩ nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Không ai biết lúc này nữ quỷ kia đang ở đâu, có phải giây tiếp theo sẽ đến bóp cổ mình hay không.
Thậm chí ngay lúc này đây có phải cô ta đang đứng ở sau lưng và nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt lạnh lùng hay không.
Sự lo lắng thấp thỏm này càng tăng cao khi nhiệt độ trong phòng bất chợt hạ xuống, khiến cho sắc mặt Nhan Triết - người vốn có tâm lý phòng bị yếu nhất - trắng bệch như tờ giấy.
Để bản thân không rơi vào thế bị động, sư phụ Lỗ thủ ấn, sau đó trong miệng nhanh chóng lẩm nhẩm một câu thần chú, khép hai ngón tay lại rồi đặt lên hai mắt, vuốt một cái.
Đến khi mở mắt ra, những cảnh tượng mà những người bình thường trong phòng không nhìn thấy được nhanh chóng đập vào mắt ông ta.
Đồng thời, ông cũng nhìn thấy hình dáng của nữ quỷ, thấy biển máu đỏ thẫm đang lan rộng ra dưới chân cô ta, sắp bao trùm toàn bộ căn nhà này.
Ông gần như hét lên trong sợ hãi: "Nguy rồi!"
Tiếng hét này khiến cho những người vốn đã không nhìn thấy gì lại càng thêm sợ hãi trong lòng.
Khang Thời lập tức lấy ra hai lá bùa và đứng sát vào những người nhà họ Kỳ.
Đạo hạnh của anh ta không đủ, nếu lúc này anh ta còn dùng bùa chú để mở thiên nhãn*, thì đợi lát nữa sẽ rất khó khăn để kích hoạt bùa bảo vệ nếu xảy ra chuyện.
Vì vậy anh ta chỉ có thể cảm nhận vị trí của nữ quỷ nhờ âm khí xung quanh.
Thấy sư phụ đang đối phó nữ quỷ, đương nhiên anh ta phải bảo vệ những người không có khả năng tự vệ trong phòng này.
(Thiên nhãn: mắt của Trời, có thể nhìn được những thứ người thường không thấy.)
Mặc dù sư phụ Lỗ cũng cảm nhận rằng lệ quỷ này chắc chắn rất khó đối phó, nhưng ông vẫn ôm một tia hy vọng mà nói: "Vô duyên vô cớ làm hại đến người thiện lương.
Ngươi đã ở thế gian hơn trăm năm, ắt cũng biết việc này tốt xấu ra sao.
Nếu như ngươi có oan tình gì, còn chấp niệm gì thì cứ nói rõ.
Tuy chúng ta là đạo sĩ, nhưng cũng không phải kẻ không biết phân biệt thiện ác.
Nếu như ngươi cứ hại người vô tội, coi chừng trời đất không tha!"
Đáp lại lời sư phụ Lỗ chỉ có móng tay dần trở nên bén nhọn hơn, cùng mái tóc đang dài ra của nữ quỷ.
Cuồng phong trong phòng càng lúc càng mạnh, thổi bay mái tóc dài đến bất thường của nữ quỷ múa may quay cuồng, lộ ra một biển máu sau lưng, vô cùng quỷ dị.
Sư phụ Lỗ làm nghề này đã nửa đời người, số ma quỷ ông ta thu phục được nhiều đến mức đếm không xuể.
Cho dù là loại quỷ trăm năm như thế này, trong tay ông cũng có kha khá.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông gặp phải loại lệ quỷ hung tàn còn lộ ra vẻ quỷ dị thế này.
Trực giác của đạo sĩ mách bảo ông rằng, tuyệt đối không thể để cho biển máu đó tràn đến mặt đất nơi họ đang đứng.
Nếu không, đừng nói là ông ngay cả người công đức đầy người như Kỳ Vân Kính cũng khó thoát khỏi tai họa.
Thấy có nói cũng vô ích, sư phụ Lỗ vừa vung thanh kiếm gỗ đào trong tay ép nữ quỷ lùi lại, vừa đẩy đại đồ đệ ra ngoài: "Mau dẫn sư đệ cùng mọi người ra ngoài!"
Ngay thời khắc thế này, chỉ có kẻ ngu mới la hét kiểu 'sư phụ không đi đệ tử cũng không đi'.
Khang Thời ngậm miệng ăn tiền, bế sư đệ đang bất tỉnh lên và đẩy nhóm người Nhan Triết chạy ra ngoài: "Đi, đi, đi mau!"
Tuy nhóm người Kỳ Vân Kính không nhìn thấy cảnh tượng đỏ rực quỷ dị trong nhà, nhưng ngay sau đó lại thấy trên người sư phụ Lỗ xuất hiện rất nhiều vết cào rướm máu như bị một vật sắc nhọn nào đó cắt trúng.
Có thể thấy được lệ quỷ đó rất mạnh, bọn họ lại không đủ khả năng để giúp đỡ, nên tất nhiên lúc này không thể khinh thường mà đòi ở lại.
Chỉ là bọn họ mới chạy được hai bước, đột nhiên dưới chân xuất hiện một lực kéo cản Nhan Triết lại.
Nhan Triết sẩy chân, trực tiếp ngã xuống đất.
Không biết có phải do Kỳ Vân Kính dìu bác quản gia đi và lệ quỷ đó cũng có phần sợ hãi anh hay không, mà Kỳ Vân Kính và bác quản gia đi rất thuận lợi.
Thấy Nhan Triết ngã xuống đất anh cũng không dừng lại.
Vì sư phụ Lỗ đã nói trong phòng rất nguy hiểm, anh không muốn để bác quản gia ở lại gánh chịu phần nguy hiểm này.
Đều là do anh quá chủ quan.
Suốt 27 năm trong đời của mình, anh chưa từng gặp phải chuyện phản khoa học thế này.
Vì vậy, dù anh tin trong nhà bị quỷ ám, nhưng cũng chưa từng xem đây là chuyện quan trọng.
Anh chỉ nghĩ có thể Nhan Triết đã vô tình mạo phạm đến người quá cố, nên tìm một đạo sĩ làm người trung gian, xin lỗi và bồi thường là được, tóm lại vẫn sẽ có cách để giải quyết.
Không ngờ lệ quỷ này lại mạnh tới vậy.
Xem ra nó đúng là không lấy được mạng của Nhan Triết thề sẽ không bỏ qua.
Bởi vì phải xử lý chút chuyện ma quỷ trong nhà, nên Kỳ Vân Kính đã cố tình sắp xếp cho những người giúp việc nghỉ, lúc này chỉ còn một bác tài xế đang túc trực.
Bác tài xế ở bên ngoài nhà nên cái gì cũng không biết, chỉ ngạc nhìn thời tiết đột nhiên nổi gió lớn.
Nghe thấy tiếng gọi mới quay đầu lại, thấy ông chủ của mình chật vật chạy ra, bác tài vội vàng chạy tới: "Thiếu gia?"
Kỳ Vân Kính đẩy bác quản gia lên xe, sau đó nhìn Khang Thời: "Có thể gọi thêm người giúp ở đâu?"
Khang Thời vừa đặt Thiện Đan vào trong xe, vừa nói: "Tới Thuần Dương đạo quán! Tôi sợ sư phụ tôi không đối phó nổi lệ quỷ đó, chỉ có thể tìm sư thúc sư bá tới giúp!"
Kỳ Vân Kính nói: "Lái xe ra bên ngoài, đến nơi có tín hiệu thì lập tức gọi điện thoại tới đó."
Thấy anh nói xong liền xoay người lại, Khang Thời vội vàng túm lấy tay anh: "Ngài Kỳ!"
Mắt thấy cánh tay mình bị anh ta nắm lại, Kỳ Vân Kính cau mày nói: "Đừng lãng phí thời gian nữa.
Đi đi."
Nhìn Kỳ Vân Kính bước vào trong nhà mà không thèm quay đầu nhìn lại, Khang Thời khẽ cắn môi.
Anh ta trực tiếp leo lên xe, kéo bác quản gia - người trông thấy Kỳ Vân Kính không lên xe cũng kiên quyết không đi, rồi thúc giục bác tài xế: "Mau lái xe đi! Chạy ra khỏi trang viên, mau lên!"
Khi nhận ra lệ quỷ này không đơn giản, anh ta có thử gọi cho sư môn, đáng tiếc ma khí quá mạnh mẽ đã chặn mất đường truyền tín hiệu.
Anh ta chỉ mong sau khi ra khỏi trang viên có thể mau chóng liên lạc được với bên ngoài.
Quay đầu nhìn lại, căn biệt thự đã bị mây đen bao phủ, Khang Thời sợ hãi cầu nguyện, sư phụ người nhất định phải sống cho đến khi có người tới giúp.
Chờ lúc Kỳ Vân Kính trở vào trong nhà, anh bắt gặp Nhan Triết đang liều mạng bò ra ngoài.
Và chân của anh ấy như bị thứ gì đó kéo lại, bò rất vất vả.
Kỳ Vân Kính vội vàng chạy tới, cố gắng kéo Nhan Triết lên.
Lại không ngờ một người chỉ nặng chừng vài chục ký nay lại giống như bị đổ xi măng vậy.
Anh đã đánh giá sai sức lực của mình, suýt nữa đã loạng choạng ngã theo.
Đúng lúc này, một cánh tay thon dài trắng nõn xinh đẹp đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, cùng anh kéo tay Nhan Triết lên.
Mà vừa rồi người anh ấy như nặng cả ngàn cân, lại lập tức nhẹ nhàng trở lại, giúp họ dễ dàng kéo anh ấy lên.
Nhan Triết lập tức núp ra sau lưng Ôn Nhiên như thể vừa mới thoát chết: "Anh dâu!!".
Từ lúc anh ấy ngã xuống rồi đứng dậy, cũng chỉ mất có mấy giây.
Nhưng vừa rồi, hai chân anh ấy như bị một lực gì đó lạnh như băng trói lại, không thể thoát ra được, anh ấy thật sự đã nghĩ rằng có lẽ hôm nay mình sẽ phải chết ở đây.
Kỳ Vân Kính nhìn Ôn Nhiên, lập tức nhíu mày: "Tại sao cậu không đi?".
Vừa nãy anh hoàn toàn không để ý, nào ngờ Ôn Nhiên không có lên xe rời khỏi nơi này.
Ôn Nhiên không quan tâm tới Kỳ Vân Kính.
Cậu cứ tưởng sư phụ Lỗ có pháp khí trong tay sẽ có thể nhanh chóng thu phục nữ quỷ này.
Lại không ngờ sư phụ Lỗ bị nữ quỷ này đánh lui, thương tích đầy mình.
Mà nữ quỷ này còn rống lên vừa đau thương vừa giận dữ: "Của ta! Chàng là của ta! Không ai có thể mang chàng đi! Trả lại cho ta! Trả chàng lại cho ta!"
Nhìn thấy màu máu trong nhà càng ngày càng nồng nặc, mặc dù Ôn Nhiên không biết đó là tình huống gì, nhưng tốt xấu gì cậu cũng đã theo cha nuôi lăn lộn trong giang hồ nhiều năm, càng biết không thể để cho những cảnh tượng quỷ dị thế này tiếp tục phát sinh.
Đúng lúc này, dường như nữ quỷ đã thích ứng với sức mạnh của lớp chu sa trên thân kiếm thuần dương.
Nói cách khác, khi máu quỷ trong nhà lan càng ngày càng rộng, thì công lực của cô ta cũng càng mạnh mẽ hơn.
Cô ta lập tức phá bỏ lớp bảo vệ của sư phụ Lỗ, đưa năm ngón tay sắc nhọn của mình hung hăng muốn cướp lấy Nhan Triết.
Sư phụ Lỗ bị nữ quỷ đánh ngã lăn ra đất.
Khi ông ta nhìn thấy người vốn nên rời đi cùng đồ đệ mình vẫn còn ở lại trong nhà, lập tức trừng mắt.
Mặc dù công đức trên người Nhan Triết không nhiều như Kỳ Vân Kính, nhưng cũng là người có phước đức.
Nếu như để lệ quỷ cắn nuốt được, ông ta thật sự không dám tưởng tượng lệ quỷ này này sẽ còn đáng sợ hơn thế nào, nói không chừng còn có thể xưng vương ngay tại đây.
Ngay khi sư phụ Lỗ chật vật lao qua, muốn đỡ đòn này thay cho Nhan Triết, thì thế giới quan của ông ta lập tức sập đổ.
Cho dù Nhan Triết và Kỳ Vân Kính không nhìn thấy nữ quỷ, nhưng hai người họ rất nhạy cảm.
Ngay lúc nữ quỷ đang bổ nhào tới đây, họ lập tức nhận ra có nguy hiểm chết người.
Kỳ Vân Kính theo bản năng kéo Nhan Triết ra sau lưng mình.
Cùng lúc đó, Ôn Nhiên cũng ra tay.
Cậu nắm lấy mái tóc dài không tưởng của nữ quỷ rồi cuộn vào ống tay của mình, sau đó ném cô ta qua vai.
Nữ quỷ nặng nề ngã trên mặt đất, đá cẩm thạch cũng lập tức bị vỡ nát thành hình mạng nhện.
Có lẽ nữ quỷ cũng không ngờ, mình lại bị một người còn sống sờ sờ như vậy ném ngang vai như thế, cô ta sững người trong giây lát.
Ôn Nhiên không cho nữ quỷ có thời gian để thở.
Sau khi đập mạnh nữ quỷ xuống mặt đất, cậu một tay nắm lấy tóc của ả, không hề thương hoa tiếc ngọc mà dùng chân đá thẳng vào nữ quỷ.
Thái độ vô cùng mất kiên nhẫn, nói: "Cho ngươi nói chuyện đàng hoàng ngươi không chịu, ngươi không nghe! Bắt người ta đánh ngươi, còn làm mưa làm gió phá nát đồ trong phòng, ngươi đúng là có bản lĩnh!"
Nữ quỷ chỉ kịp rống lên một tiếng đau thương.
Những chiếc móng tay bén nhọn nhanh chóng mọc dài ra, bất ngờ cào về phía Ôn Nhiên.
Nhưng giây tiếp theo, bàn tay khô như bộ xương đó lại bị Ôn Nhiên giẫm đạp lần nữa.
Bộ móng tay vốn dĩ rất cứng rắn nhờ ma khí đó lại gãy thành từng đoạn dưới chân Ôn Nhiên.
Thấy nữ quỷ còn đang giãy dụa không muốn phối hợp, Ôn Nhiên đạp gãy móng tay của ả, rồi bất ngờ kéo tóc ả lên đập thêm một trận.
Cậu đánh đến mức mảng máu đỏ trong nhà mau chóng rút hết, nữ quỷ giương nanh múa vuốt khi nãy chỉ hận không thể trốn vào góc tường khóc thút thít.
Cho đến khi quỷ khí trên người nữ quỷ sắp tiêu tan hết, lúc này Ôn Nhiên mới dừng tay.
cậu vỗ hai tay, mệt mỏi thở dốc và nói: "Bây giờ cô có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa?"
Nữ quỷ: "Hức..."
Thế giới quan vừa sụp đổ của sư phụ Lỗ: "..."
Kỳ Vân Kính nhìn vào khoảng gạch vỡ nát: "..."
Người không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được nguy hiểm đã kết thúc - Nhan Triết nhìn Ôn Nhiên với đôi mắt sáng long lanh: "Anh dâu quá đỉnh!".