Ôn Nhiên mời Kỳ Vân Kính ngồi bên cạnh trước, rồi nhìn sang người được Võ Hiểu Hổ đưa đến: “Đã quyết định xong rồi sao?”
Cảm nhận được bàn tay bị nắm chặt, Kiều Tiêu nhẹ nhàng nắm lại, gật đầu nói: “Vâng, tôi… sẽ từ bỏ việc trả thù.”
Cậu ta lựa chọn cách báo thù như thế này, ngoài việc bản thân căm hận hai nhà Trần Vương đến cùng cực, hơn hết là vì cậu ta chỉ có một mình. Mặc dù có người yêu là Võ Hiểu Hổ, nhưng năm đó bọn họ chỉ mới lớn, còn chưa trưởng thành. Tương lai còn nhiều thay đổi và bấp bênh, cậu ta thật sự không dám đặt hết hy vọng vào đó. Tuy nhiên hiện tại đã khác, Võ Hiểu Hổ dùng cách thức cực đoan nhất để trói buộc mình. Nếu kéo anh chết cùng, cậu không nỡ, lại càng không đáng.
Ôn Nhiên nói tiếp: “Tôi phải cảnh báo trước một điều anh nên biết là, tấm bài gỗ này có một con quỷ núi. Một khi phong ấn quỷ núi thì mối liên hệ giữa anh và bài gỗ sẽ bị cắt đứt, đến lúc đó tất cả những sức mạnh anh có thông qua nó đều sẽ bị lấy lại. Mà mấy năm qua chẳng những sinh lực anh bị thiếu hụt, mà còn bị nhiễm âm khí vào xương tủy, quan trọng nhất là lúc trước anh có thể sống sót cũng nhờ sức mạnh từ quỷ núi này. Bây giờ mất hết tất cả đi, anh sẽ phải trở về trạng thái ban đầu.”
Kiều Tiêu chưa kịp trả lời, đã nghe Võ Hiểu Hổ mơ hồ hỏi: “Có nghĩa là gì? Tại sao lại nói lúc trước có thể sống sót?”
Vốn dĩ cậu ta không định cho Võ Hiểu Hổ biết quá nhiều, nào ngờ tất cả những điều Kiều Tiêu không muốn anh biết đến lại chẳng thể giấu được mảy may chút nào.
Kiều Tiêu đặt tay lên lòng bàn tay Võ Hiểu Hổ để an ủi, giải thích: “Sau khi cha vào tù, em có đi tìm Vương Khiêm. Em nhận ra tên côn đồ cầm ảnh đến đe dọa cha em chính là một trong số những tên hay đi theo Vương Khiêm. Cả chuyện điểm thi đại học của em tình cờ trở thành điểm thi của Vương Khiêm, trên đời làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy. Không ngờ Vương Khiêm còn không thèm che giấu những việc mình làm. Lúc ấy em thậm chí còn có ý định đồng quy vu tận với Vương Khiêm, nhưng một mình em hoàn toàn không đánh lại bọn chúng. Sau khi khiến hắn bị thương, hắn giận dữ đánh đập em một cách dã man, rồi nhét em vào trong cốp xe, chạy lên núi Mạch Lương cũ và đẩy em từ trên núi xuống.”
Võ Hiểu Hổ chợt ngừng thở, hai mắt long lên sòng sọc. Nhưng anh không muốn cảm xúc quá khích của mình ảnh hưởng đến Kiều Tiêu, thế là cố gắng kìm chế lại.
Kiều Tiêu nhìn sang Ôn Nhiên: “Đáng lẽ tôi đã không sống nổi, là tấm bài gỗ này cứu tôi một mạng. Tôi thỏa thuận với nó, nó giúp tôi báo thù còn tôi cũng phải trao hết tất cả những gì mình có cho nó. Nếu bây giờ lấy đi sức mạnh này, có phải tôi sẽ chết ngay luôn không?”
Nếu như vậy thì cậu coi như hôm nay chưa từng tới đây, suy cho cùng cũng phải chết, chi bằng kéo cả hai nhà đó cùng xuống địa ngục.
Ôn Nhiên đáp: “Năm đó nếu không ai cứu anh, để mặc anh nằm dưới chân núi, mất máu quá nhiều chắc chắn sẽ mất mạng. Nhưng hiện tại lại khác, nếu trước kia anh ngã xuống núi đã chết thì cớ gì quỷ núi lại muốn trao đổi và hút sinh lực của anh? Người chết vốn không còn sinh lực. Nếu tôi đã để anh ta dùng Cổ Cộng Sinh với anh, chứng tỏ vẫn có cách cứu anh, bằng không tại sao tôi lại lãng phí thêm một sinh mạng làm gì.”
Kiều Tiêu gật đầu: “Thưa sư phụ, vậy phải làm thế nào?”
Ôn Nhiên cầm tấm bài gỗ lên. Bởi vì nó hấp thu máu của Kiều Tiêu suốt nhiều năm qua nên tấm bài gỗ màu đỏ đã chuyển sang đen. Những thứ như quỷ núi còn có thể gọi là thần núi. Ngày xưa con người kính sợ thiên nhiên, vì tín ngưỡng ấy nên có nhiều vị thần đã ra đời, trong đó có thần núi. Mọi sự tồn tại trên đời đều có hai mặt, có tốt ắt có xấu. Chỉ là cùng với sự phát triển của thời đại mà loại tín ngưỡng này càng ngày càng ít đi. Mà nói không chừng ngay cả một vị thần núi tốt cũng có thể trở thành một tà linh, trở thành quỷ núi để tiếp tục tồn tại.
Thực chất quỷ núi cũng không có nhiều sức mạnh gây hại tới người, thậm chí chúng còn chẳng thể tự rời khỏi ngọn núi. Vì vậy, đôi khi gặp người bị lạc trên núi, chúng sẽ mê hoặc đối phương, thậm chí ký sinh vào người sống để theo họ rời khỏi đó.
Có nhiều cách để quỷ núi có được sức mạnh, chẳng hạn như được con người thờ phụng hoặc thực hiện giao dịch hiến tế sinh lực giống như Kiều Tiêu. Một khi quỷ núi càng ngày càng hùng mạnh, nó sẽ trở thành tà thần, rất khó để thu phục.
Tuy nhiên quỷ núi của Kiều Tiêu vẫn khá yếu ớt, đến mức cần cậu ta nuôi bằng mười mấy năm sinh lực mới đủ sức mạnh để giúp cậu ta báo thù.
Ôn Nhiên đưa tấm bài gỗ cho Kỳ Vân Kính: “Anh thử dùng thuật phong ấn tôi đã dạy anh xem.”
Kỳ Vân Kính nhận lấy tấm bài gỗ, nháy mắt một luồng khí lạnh thấu xương quét qua người anh. Có điều cảm giác này chỉ kéo dài chốc lát, tấm bài gỗ trong tay anh nhanh chóng giống hệt những tấm bài bình thường, không xảy ra hiện tượng gì lạ nữa.
Trong mắt Ôn Nhiên, khoảnh khắc đưa bài gỗ cho Kỳ Vân Kinh, một luồng năng lượng đen tối mạnh mẽ bao phủ cả người anh. Nhưng luồng khí này tồn tại chưa đến một giây đã bị vầng hào quang của Kỳ Vân Kính xua tan sạch sẽ. Quả nhiên vũ khí hình người vô cùng lợi hại.
Có lẽ do cảm nhận được sự chênh lệch về sức mạnh, quỷ núi gửi thân trong tấm bài gỗ lập tức hiện ra. Có điều, ngoài Ôn Nhiên và Kiều Tiêu – người đang dần hòa hợp làm một cùng nó trong nhiều năm qua – có thể nhìn thấy ra, thì những người khác chỉ nghe được một âm thanh cực sắc nhọn và chói tai.
Kiều Tiêu thấy được một luồng khí đen giãy giụa thoát ra khỏi bài gỗ, đồng thời trong phòng cũng vang vọng một tiếng hét the thé quái dị. Lúc cậu ta đang thấy đau đầu choáng váng, đầu ngón tay của Kỳ Vân Kính đã chạm vào tấm bài gỗ. Âm thanh chua chát kia như bị bóp nghẹt, thoáng chốc tan biến, và bóng đen liên tục vùng vẫy muốn thoát khỏi tấm bài cũng vụt trở lại bên trong.
Đầu ngón tay của Kỳ Vân Kính rà soát khắp miếng bài. Mỗi khi gặp trở ngại, ánh sáng vàng trên người anh dường như xung phong đấu với khí đen đang cản trở Kỳ Vân Kính. Toàn bộ quá trình phong ấn quỷ núi trong tấm bài gỗ kéo dài chưa đầy 5 phút, còn anh mặt không hề đỏ hay thở dốc.
Ôn Nhiên âm thầm so sánh, nếu cậu phong ấn quỷ núi này có lẽ mất tới mười phút, chưa kể sợ rằng sẽ gây ra chấn động lớn. Quả nhiên không gì sánh bằng mệnh cách trời sinh.
Lúc tia âm khí cuối cùng bị niêm phong, Kiều Tiêu rên lên một tiếng rồi ngã vào người Võ Hiểu Hổ. Rồi làn da vốn nguyên vẹn chợt xuất hiện nhiều vết bầm tím rõ rệt, thậm chí cậu ta còn phải ôm ngực khó thở.
Ôn Nhiên vội bước tới, nhét một viên thuốc vào miệng Kiều Tiêu: “Đợi khoảng nửa tiếng nữa thuốc phát huy tác dụng rồi mới đưa anh ấy tới bệnh viện. Cú ngã kia khiến phổi anh ấy bị thương, tôi cho uống thuốc để ngăn xuất huyết bên trong, nhưng vẫn cần được chăm sóc tịnh dưỡng thật tốt. Ngoài ra khi nào các anh đi tôi sẽ đưa thêm một lọ thuốc, mỗi ngày uống một viên. Vết thương này bị quỷ núi che giấu nhiều năm như vậy, chỉ với phương pháp chữa bệnh hiện tại có lẽ không thể hồi phục nhanh được, cần phải có thêm sự hỗ trợ từ thuốc của Huyền Môn.”
Nhìn Kiều Tiêu người đầy thương tích, hai tay Võ Hiểu Hổ run rẩy vì đau lòng. Từ đầu anh đã chưa từng có ý định buông tha cho hai nhà kia, giờ phút này ý nghĩ đó lại dâng lên cuồn cuộn trong đầu. Anh thề sẽ bắt chúng trả lại gấp trăm ngàn lần những gì Kiều Tiêu đã phải gánh chịu!
Cả người Kỳ Vân Kính nhẹ bẫng, anh trả lại tấm bài gỗ cho Ôn Nhiên: “Còn phải làm gì nữa không?”
Ôn Nhiên mỉm cười tủm tỉm nói: “Tốt lắm, xong hết rồi. Anh bận gì thì cứ đi trước đi.”
Tuy thấy cậu dùng xong liền vứt, nhưng Kỳ Vân Kính cũng không tính toán. Anh có thể cảm nhận được rất rõ dường như khí tức trong người mình càng ngày càng thông thoáng thuận lợi, quả nhiên đóng cửa tu luyện không hiệu quả bằng áp dụng thực tiễn. Sau khi dặn dò cậu cuối tuần nhớ về nhà ăn cơm, Kỳ Vân Kính lập tức rời đi. Chỉ là anh đã mơ hồ nảy lên ý tưởng muốn đi bắt ma cùng với Ôn Nhiên, có lẽ mình cũng nên phát triển thêm một nghề phụ.
Võ Hiểu Hổ đặt Kiều Tiêu nằm trên sô pha. Giờ phút này cậu ấy chính là một con búp bê sứ mỏng manh trong mắt anh ta, anh không dám chạm vào vì sợ làm tổn thương cậu. Thấy thế Ôn Nhiên bèn giải thích: “Anh không cần phải cẩn thận tới vậy, ngoại trừ nội tạng bị thương cần được chữa trị thì vết thương bên ngoại tuy trông khá khủng khiếp nhưng thật ra không có cảm giác gì.”
Võ Hiểu Hổ quay đầu nhìn về phía Ôn Nhiên: “Nếu tôi chủ động trả thù Vương Khiêm, liệu có ảnh hưởng đến Kiều Tiêu không?”
Ôn Nhiên đáp: “Sẽ không có gì nguy hiểm nếu anh không sử dụng sức mạnh tà ác.”
Võ Hiểu Hổ gật đầu, rồi cầm chiếc túi đặt sang một bên, lấy ra vô số tập tài liệu: “Ba căn nhà này là những căn nhà mà tôi đã đầu tư trước đây. Mua từ lâu cho nên nhà có phần hơi cũ kỹ, có điều vị trí rất tốt. Khi nào đại sư có thời gian, chúng ta sẽ đi xem thử. Về chi phí sang tên tôi sẽ phụ trách hết. Còn vấn đề chuyển nhượng pháp nhân cổ phần công ty có lẽ sẽ mất thêm một chút thời gian, tuy nhiên tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa. Còn đây là căn nhà tôi đang ở, tôi lập tức dọn đi ngay, vì vậy mong đại sư cho tôi thêm vài ngày. À còn khoảng tiết kiệm trong ngân hàng của tôi, nếu đại sư không có thói quen dùng ngân hàng thì có thể lập tức rút tiền. Còn nếu ngài muốn đổi ngân hàng, tôi phải báo trước một tiếng để ngân hàng chuẩn bị, bởi vì số tiền có hơi lớn.”
Nhìn bộ dạng nói chuyện hết sức nghiêm túc của anh, Ôn Nhiên không khỏi bật cười: “Anh đem hết tài sản cho tôi thì cuộc sống sau này của hai người phải làm sao đây? Không phải anh còn muốn báo thù à?”
Võ Hiểu Hổ nói: “Không sao cả, tôi có thể kiếm được một lần thì nhất định sẽ kiếm được lần nữa. Tôi tuyệt đối không để Kiều Tiêu đi theo tôi chịu khổ. Việc báo thù cũng không cần gấp, tên Vương Khiêm kia trong chốc lát vẫn chưa chết được, người nhà hắn càng không thoát khỏi cảnh lao tù, tôi vẫn có thể từ từ tiến hành.”
Ôn Nhiên trả lời: “Anh lấy mấy thứ này về hết đi, chỉ cần 50 triệu nhân dân tệ là đủ.” Cậu sẽ đưa một nửa số 50 triệu kia cho Kỳ Vân Kính, dẫu sao bản thân chưa tốn chút sức lực nào đã kiếm được mấy chục triệu nên cũng chẳng tính là thua lỗ.
Võ Hiểu Hổ vội vàng nói: “Đại sự, từ đầu chúng ta đã thỏa thuận…”
Ôn Nhiên xua tay: “Lúc đầu tôi không có hứa trước với anh. Thôi, trong nghề của chúng tôi đều có giới hạn được và mất, thừa cũng không tốt, nên 50 triệu là đủ rồi.”
Võ Hiểu Hổ suýt chút nữa đã quỳ lạy Ôn Nhiên, với một vị đại sư tài đức như vậy, anh chỉ hận không thể tôn người ta lên thờ phụng.
Ôn Nhiên nhìn thoáng qua tướng mạo Kiều Tiêu, không còn tà khí của quỷ núi che lấp, lần này cậu đã có thể nhìn rõ: “Theo vận mệnh ban đầu của anh ấy, mệnh cách coi như khá tốt, phúc lộc song toàn, mệnh mang phú quý. Nếu lúc trước không bị người khác đánh tráo khí vận thì hiện giờ có lẽ anh ấy đã thành công rực rỡ.”
Võ Hiểu Hổ sửng sốt: “Không lẽ thằng khốn Vương Khiêm đã làm gì đó?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Không phải. Thật ra vận khí là một thứ huyền diệu khó giải thích, càng chẳng phải một thứ bất biến. Ngay cả vận mệnh cũng có thể thay đổi do các yếu tố bên ngoài. Ví dụ như anh tiếp xúc với một người quá xui xẻo sẽ dính lây xui xẻo của họ, còn gặp một người vô cùng may mắn, vận may của anh cũng sẽ chịu ảnh hưởng theo. Mặc dù tỷ lệ này thấp còn hơn trúng số, tuy nhiên vẫn có trường hợp anh cướp đi một lần may mắn của người khác dẫn đến việc vận khí ban đầu của người đó cũng bị cướp đi. Ví dụ đơn giản như bế nhầm con đi, một người đã có số mệnh nghèo khó lại được bế vào một gia đình giàu có, chẳng khác nào lấy đi vận thế vốn giàu sang của đứa trẻ kia một cách trá hình. Điểm thi đại học của Kiều Tiêu có liên quan đến tương lai của anh ấy, bị Vương Khiêm tráo đổi nên vận mệnh của anh ấy cũng thay đổi. Mà Kiều Tiêu đến gặp Vương Khiếm lúc vận mệnh của hắn đang tăng vọt, bị thứ tà ác kia chèn ép nên vận tốt vốn thuộc về anh ấy càng đắp thêm vào người Vương Khiêm. Hiện tại, Kiều Tiêu đã cắt đứt giao ước với quỷ núi, nếu khí thế của Vương Khiêm vẫn mạnh như trước thì hắn rất có thể ngã xuống rồi vực dậy.”
Lần đầu tiên Võ Hiểu Hổ nghe nói tới chuyện như thế, có điều sau khi suy nghĩ cẩn thận anh chợt cảm thấy khá hợp lý, không khỏi lo lắng hỏi: “Nếu khí thế của Vương Khiêm hùng mạnh, vậy chẳng phải tôi căn bản không lay động được hắn sao?”
Ôn Nhiên: “Chỉ cần lấy lại những gì đã mất.” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191/Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
──── ∘°❉°∘ ────
Độ nóng của vụ việc Vương Khiêm đánh người còn chưa qua đi thì phiên điều tra của cha hắn đã kết thúc. Ông ta bị kết tội trốn thuế, hối lộ cùng các vấn đề kinh doanh khác, v.v. Ngoài khoản tiền phạt gần như đào rỗng công ty, ông còn lãnh 7 năm tù giam.
Sau khi tòa tuyên án, mẹ Vương Khiêm lập tức bán hết tất cả những gì có thể để đổi lấy tiền mặt, ước tính lấy lại được vài triệu tệ. Và chắc chắn họ chẳng thể ở lại trong nước được nữa. Điểm thi đại học của Vương Khiêm không còn hợp lệ, mất trắng công ty, nếu còn ở lại đây sẽ không có cơ hội phát triển. Việc tráo điểm thi đại học của người khác sẽ được ghi vào sơ yếu lý lịch của hắn mãi mãi, trừ khi hắn có vốn để Đông Sơn tái khởi trở lại làm ông chủ, bằng không cho dù tìm bất kỳ công việc nào cũng chẳng có ai dám nhận hắn.
Lúc mẹ Vương Khiêm đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi xin người quen giúp bà và con trai ra nước ngoài, Võ Hiểu Hổ đã thuê người lừa sạch toàn bộ số tiền cuối cùng của bọn họ, rồi quyên góp hết tất cả mà không giữ lại khoản nào. Ôn Nhiên có nói, Kiều Tiêu bầu bạn cùng âm khí suốt mười mấy năm, âm khí đã hòa huyện vào xương cốt cậu ấy từ lâu, vận thế sau này của cậu ấy cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, cho nên nếu làm nhiều việc thiện tích góp phúc vận sẽ rất có ích cho Kiều Tiêu.
Không bao lâu sau phiên xét xử Vương Cung cũng đến phiên tòa xét xử nhà họ Trần. Lạm dụng chức quyền để mưu lợi, lén lút nhận hối lộ lên tới hàng triệu nhân dân tệ, bị kết án mười lăm năm tù. Ngoại trừ gia đình ông ta, tất cả những người có liên quan đến vụ án tráo đổi điểm thi đại học năm đó đều bị kết án. Chỉ là nhà họ Trần làm chủ mưu, lại điều tra ra nhận hối lộ nên phải nhận mức án nặng nhất.
Khi nhà họ Trần sụp đổ, thiếu gia Trần Hâm nổi tiếng một thời trở thành kẻ mà ai gặp cũng muốn đánh một trận, đi đến đâu đều bị ghét bỏ. Tuy rằng lúc đó chính gã gây ra chuyện ngu ngốc này, nhưng cũng tại hồi đó anh họ Vương Khiêm của gã đã nói ra chuyện đánh tráo điểm thi đại học cho gã. Hơn nữa, năm ấy Vương Khiêm còn giết người. Một đương sự khác có liên quan đến vụ tráo đổi điểm thi tuyển sinh đại học vẫn chưa xuất hiện, sở dĩ là do mười mấy năm trước người nọ đã bị anh họ gã đẩy xuống núi.
Ban đầu, Trần Hâm định dùng chuyện này xin chút tiền từ anh họ mình. Cha gã làm quan chức nhà nước, bình thường để tránh gây chú ý, gã chi tiêu vô cùng hạn chế, chỉ những khi đi theo anh họ mới có thể tiêu xài sảng khoái. Nhưng hiện tại nhà họ Vương sụp đổ, bản thân chẳng còn bao nhiêu tiền, tên bị Vương Khiêm đánh nhập viện còn đang tống tiền, hắn đã sớm sứt đầu mẻ trán. Sau khi đưa tiền cho Trần Hâm vài lần, đến lúc gã đòi tiếp bọn họ có muốn cũng chẳng lấy ra được.
Nhất là khi con đường trốn ra nước ngoài ban đầu không còn, số tiền vốn bị lừa mất, chẳng khác nào giậu đổ bìm leo. Lúc này Trần Hâm tiếp tục đến vòi tiền, Vương Khiêm lập tức phát điên, tự nhiên sẽ nổ ra một cuộc cãi vã. Trần Hâm không biết lựa lời, nói ra chuyện hắn từng đẩy Kiều Tiêu ngã xuống núi để uy hiếp hắn.
Bị Trần Hâm đe dọa, Vương Khiêm lập tức bình tĩnh lại. Hắn giải thích hiện tại trong nhà đang khó khăn, xin Trần Hâm cho hắn thêm chút thời gian, hắn vẫn luôn nghĩ cách kiếm tiền và để Trần Hâm chờ thêm.
Kết quả, thứ chờ đợi gã chính là ý định giết người của Vương Khiêm.
Trần Hâm bị Vương Khiêm đẩy khỏi sân thượng, ngụy tạo hiện trường tự tử. Gia đình Trần Hâm vốn đang gặp biến cố lớn, lúc này gã nghĩ quẩn nhảy lầu cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa đây không phải lần đầu Vương Khiêm giết người, tâm lý rất ổn định, khi bị cảnh sát tới điều tra hắn còn đưa ra bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Chuyện Trần Hâm nhảy lầu trở thành chủ đề nóng trên mục tìm kiếm, công chúng chẳng hề nghi ngờ gì về việc này. Một đứa con nhà giàu đang yên đang lành lại hại cả nhà chỉ vì sự ngu ngốc của mình nên nghĩ quẩn là chuyện bình thường. Thế là bên trên điều tra chuyện này một cách qua loa cho xong việc. Chỉ là nào ngờ, lúc chính phủ nhận định đây chỉ là một vụ nhảy lầu tự tử thì một đoạn video được lan truyền rộng rãi.
Trong video, có thể thấy rõ mặt của Vương Khiêm lẫn Trần Hâm, cả hai đứng rất gần nhau đang nói chuyện trên sân thượng. Kết quả Vương Khiêm bất ngờ tấn công, đẩy Trần Hâm không hề phòng bị xuống. Lan can trên sân thượng ngày hôm đó không cao lắm, Trần Hâm trở tay không kịp, rơi nửa người ra ngoài. Và Vương Khiêm, hắn có túm được gã em họ một lần, nói điều gì đó với gã rồi lại ra tay đẩy một phen. Bấy giờ Trần Hâm mới rơi tự do.
Lần này, đoạn video nổ ra đã tát thẳng vào mặt quan chức chính phủ. Vừa ra thông cáo tự sát, lại xuất hiện bằng chứng vững như núi, điều này đã gây ra tác động cực kỳ lớn khiến toàn bộ hệ thống công an bị dân chúng công khai lên án. Cũng không biết đã có bao nhiêu vụ điều tra đục nước béo cò, đã có bao nhiêu bản án oan sai sự thật.
Khi mọi người đang tập trung vào sự yếu kém của cảnh sát thì Vương Khiêm bị bắt với tội cố ý giết người vì đoạn video trên. Thậm chí sau khi bị cảnh sát và giới truyền thông thẩm vấn, hắn còn không hề tỏ ra hối hận, gây ảnh hưởng xấu, trực tiếp bị tuyên án tù chung thân.
Bản án chung thân chính là vô thời hạn, nhưng nếu trong quá trình đó hắn có biểu hiện tốt thì vẫn có khả năng được giảm án. Tuy nhiên dù có được giảm án, đến lúc Vương Khiêm ra tù cũng chẳng làm gì nữa.
Cho đến lúc bị bắt giam, điều mà Vương Khiêm hối hận nhất chính là bản thân hấp tấp giết Trần Hâm mà không lên kế hoạch cụ thể. Nếu hắn lên kế hoạch cẩn thận, không nóng lòng đối phó Trần Hâm thì sự việc đã không bị bại lộ.
Suy nghĩ ấy cứ kéo dài cho đến khi có người đến thăm hắn. Nhìn người trông quen mắt lại xa lạ trước mặt, Vương Khiêm nhíu mày không nói gì.
Võ Hiểu Hổ đi cùng Kiều Tiêu lên tiếng: “Mày thấy video thế nào? Không uổng phí người của tao phải ngồi canh ngày đêm. Cũng cảm ơn mày, nhờ có mày lượng truy cập vào truyền thông Tiêu Hổ của tao càng ngày càng nhiều.”
Vương Khiêm đột nhiên chuyển hướng về phía Võ Hiểu Hổ, trong mắt đầy căm hận: “LÀ MÀY! TẠI SAO! TAO VỚI MÀY LÀM GÌ CÓ THÙ OÁN!” Hắn còn tưởng đó chỉ là trùng hợp, tình cờ có người bắt gặp. Không ngờ, vậy mà tất cả đều đã bị người khác theo dõi từ lâu!
Kiều Tiêu cười khẽ: “Không nhớ tao sao? Mày có hài lòng với điểm thi tuyển sinh của tao không?”
Vương Khiêm lập tức trợn tròn hai mắt. Hắn đã nhớ ra, người xa lạ lại trông quen mắt trước mặt chính là Kiều Tiêu! Là Kiều Tiêu hắn đã hại chết từ mười mấy năm trước!
Vương Khiêm không dám tin, hỏi: “MÀY, MÀY VẪN CHƯA CHẾT?”
Kiều Tiêu cong môi cười: “Thất vọng hả? Mày vẫn chưa chết thì làm sao tao có thể chịu thua mà chết trước được. Như vậy cũng tốt, tra tấn mày đến chết cũng chỉ là thú vui nhất thời, mày phải từ từ tận hưởng cuộc sống trong tù đi chứ.” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191/Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.
──── ∘°❉°∘ ────
Chờ cả hai rời đi, Vương Khiêm vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Chưa chết! Kiều Tiêu chưa chết! Vậy mà hắn lại ra tay giết Trần Hâm đang uy hiếp mình chỉ vì một người chưa chết!? Đúng là thật mỉa mai làm sao.
Ra khỏi nhà giam, Kiều Tiêu ngẩng nhìn mặt trời đã lâu không thấy, nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù kết quả khác với những gì cậu mong đợi, cậu còn chưa tự tay tra tấn Vương Khiêm, nhưng điều đó đã không còn quan trọng,bởi vì những gì cậu ta nhận được hiện tại còn nhiều hơn những thứ cậu ta đã bỏ ra.
Thấy Kiều Tiêu đứng thẫn thờ trước cửa, Võ Hiểu Hổ bất đắc dĩ bước tới kéo cậu ta về phía bãi đỗ xe: “Trời nóng như vậy em còn đứng nhìn mặt trời, có phải ở nhà riết ngốc rồi không? Da em vốn trắng, có muốn đen cũng chẳng đen được đâu. Ngược lại nhìn anh xem, nếu bị phơi thành than đen, đứng cạnh em liền giống như dê trắng dê đen. Mà không biết Cổ Cộng Sinh có trung hòa màu da của chúng ta được không ta.”
Kiều Tiêu nhìn người đang nắm chặt tay mình, chậm rãi mỉm cười, đồ ngốc. Tuy nhiên, cuộc đời thật may mắn khi có thể gặp được một chàng ngốc thế này.