Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh


- Nhược Khanh tỷ, số lượng khách đến hai ngày qua giảm rất nhiều!
Sau khi Lý Dịch rời đi, tiểu Châu nhìn khách nhân thưa thớt bên trong Câu Lan, thở dài nói.

Độ nóng của Họa Bì giảm xuống, khách đến Câu Lan ngày càng ít, đến giờ đã gần như lúc ban đầu.

Các nàng nghĩ sẽ kéo dài được lâu hơn nhưng sự thực lại không giống.

Chỉ trong thời gian ngắn, chuyện xưa Họa Bì ở Câu Lan đều được truyền ra bên ngoài, tuy các nàng không cam lòng nhưng cũng không thể nói gì.

Cùng là chuyện xưa, Tôn gia gia kể được, người khác tự nhiên cũng kể được, chỉ cần nghe qua một lần đã có thể thuật lại không sai biệt lắm, muốn kiếm lời dài lâu bằng cách này thì không có khả năng.

Thứ nhất, khách hàng bị kéo đi nơi khác, thứ, hai chuyện được kể nhiều lần tự nhiên không còn mới mẻ, khách chưa nghe qua chuyện ngày càng ít, thêm nữa không có chuyện mới để kể, tất nhiên sẽ không ai muốn đến nữa.

Uyển Nhược Khanh nhìn mấy vị đang nghiêm túc biểu diễn trên đài, bên dưới lại không mấy người xem, khẽ thở dài, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Các nàng chỉ sống bằng nghề hát tuồng thấp kém, không giống những người có tiếng tăm, phụ thuộc vào quan to quyền quý, mỗi một lần diễn xuất đều được thưởng không ít, mà chỉ có thể dựa vào công việc nơi này để duy trì cuộc sống.

Nàng xem tình hình, trong đó cũng có một vài người có chút danh tiếng, ca hát không tệ, phối hợp cùng tiểu Châu, miễn cưỡng cũng không đáng ngại.

Nhưng nếu kéo dài thì cũng không phải cách, nói đi nói lại, vẫn là vấn đề sinh tồn.

- Vị Lý công tử kia hình như rất có tiền.

Thiếu nữ nhỏ giọng nói.

Cửa hàng sát vách kia gọi “Như Ý phường”, khá có tiếng tại Khánh An phủ, nghe nói rất nhiều tiểu thư công tử có tiền thường ghé đó mua đồ, hắn chắc chắn có không ít tiền.


Đáng tiếc tới giờ, Nhược Khanh tỷ vẫn không nhận sự giúp đỡ từ những người khác, nếu không, các nàng có thể sẽ tốt hơn.

Nói đến đây, hình Nhược Khanh tỷ đối với vị công tử kia không giống với những người khác, chẳng lẽ?
Thiếu nữa quay đầu nhìn nàng, trên mặt dần lộ ra vẻ chợt hiểu giống như phát hiện ra việc gì đó.

Kết quả tốt nhất cho những ca cơ như các nàng chính là gả cho những công tử trẻ tuổi, tuy không thể làm chính thê nhưng dù làm tiểu thiếp, nhưng nếu được đối phương đối xử tử tế cũng là một kết cục mỹ mãn.

Nhược Khanh tỷ không chỉ hát hay mà làm thơ cũng giỏi, đã có không ít tài tử có ý, có người tên Giang Tử An, luôn theo đuổi nàng không bỏ, không biết sao mà Nhược khách tỷ vẫn không đồng ý, hóa ra đã có người trong lòng.

Vị công tử kia đối xử với mọi người thẳng thắn hiền lành, chắc sẽ không bạc đãi Nhược Khanh tỷ, bất quá phải cẩn thận với nữ tử thích múa kiếm, thời điểm nàng trèo tường quay thấy được cô ta đang luyện kiếm trong sân, đây không phải người dễ trêu.

Nếu Nhược Khanh tỷ nước vào nhà đó, có thể sẽ bị nàng ta khi dễ, nữ tử kia quá lợi hại, coi như nàng và Nhược Khanh tỷ hợp lại cũng không phải đối thủ của nàng ta.

Thiếu nữ bắt đầu cảm thấy lo lắng.

- Đang nghĩ gì thế?
Uyển Nhược Khanh thấy sắc mặt thiếu nữ không ngừng biến hóa, lúc vui lúc buồn, nàng gõ nhẹ đầu nàng ta, hỏi.

- Nếu Nhược Khanh tỷ gả cho Lý công tử, sợ rằng phải cẩn thận nàng ta…
Thiếu nữ vô thức nói ra lo lắng trong lòng.

Lời còn chưa dứt đã bị Uyển Nhược Khanh cắt ngang.

- Không được nói lung tung, Lý công tử là người đã có gia đình, ta và hắn trong sạch.


- Biết rồi, quan hệ nam nữ giữa hai người rất trong sạch.

Thiếu nữ bĩu môi.

Dùng cớ này lừa nàng, nếu như hai người trong sạch, tại sao lần trước hơn nửa đêm được hắn đưa về?
Công tâm mà nói, nàng vẫn cảm thấy, nếu như Nhược Khanh tỷ ở cùng với công tử kia cũng không có gì không tốt.

- Ngọc Châu muội muốn ăn đòn đúng không?
Uyển Nhược Khanh giả bộ giơ tay, thiếu nữ vội vàng đứng dậy, le lưỡi, nói.

- Nếu Nhược Khanh tỷ không có ý kiến, ta có thể làm mai cho hai người, ta thấy hắn cũng thích Nhược Khanh tỷ.

- Còn nói…
Sắc mặt Uyển Nhược Khanh đỏ bừng, vội vàng đuổi theo, thiếu nữ kia hét lên một tiếng, lập tức chạy xa.

- Tốc độ khôi phục của Lý huyện úy tốt hơn so với lão phu dự đoán.

Trần đại phu Hồi Xuân Đường đến khám, xem qua mạch Lý Dịch, sợ hãi thán phục nói.

Trên lý thuyết, nếu bị thương giống hắn, người bình thường phải dưỡng đến mấy tháng mới chuyển biến tốt, cho dù thân thể tráng kiện cũng cần mấy tháng mới có thể khôi phục đến trình độ như hiện tại.

Mà lúc này, cách thời điểm hắn bị thương cũng chỉ mới mười ngày.

Vị Huyện úy đại nhân này nhìn qua thư sinh, tốc độ bình phục nhanh chóng làm người khác lấy lạ.


Thấy ánh mắt lão nhân nhìn mình giống như nhìn kỳ trân dị bảo, không chừng đang muốn mang hắn đi nghiên cứu một phen làm Lý Dịch cảm thấy run rẩy.

Sau khi tiễn Trần đại phu, hắn không tiếp tục nằm mà tản bộ trong sân một lúc, đánh hai lần Thái Cực để hoạt động gân cốt.

Mấy ngày gần đây, hắn cũng chỉ quanh quẩn từ đây đến Câu Lan, ăn nhiều vận động ít, cũng không biết có mập lên mấy cân không!
Lấy tình trạng của hắn bây giờ, làm chút vận động nhẹ cũng có lợi.

Đương nhiên, cũng chỉ thích hợp đi lại tới lui, đánh vài quyền Thái Cực, hoạt động mạnh hơn thì không được.

Như Nghi mang theo Như Ý và Tiểu Hoàn ra ngoài, dù cổ đại hay hiện đại, dạo phố luôn là thiên tính của nữ nhân, đại đa số nữ nhân đều như thế, mà trong nhà cũng không thiếu tiền, Khánh An phủ thành phồn hoa quả thật như thiên đường đối với các nàng.

Khí trời lạnh dần, Như Ý lộ ngừng sản xuất, Như Ý phường tạp thời ngừng kinh doanh, mấy nữ hài tử về lại trại, có Như Nghi và Như Ý ở chỗ này, vẫn đề an toàn không cần lo lắng, Phương lão lâu lâu mới ghé một lần.

Ở Phủ Thành lâu, bản thân không thích ứng sinh hoạt bất tiện trong sơn trại, có lẽ bởi vì một mình trong phòng nhàm chán, vài ngày trước, Như Ý đã chuyển đến cùng Tiểu Hoàn, Như Nghi ngủ chung.

Như vậy tuy có vẻ chật chội nhưng từ bé các nàng đã như vậy, nên cũng không có gì gọi không quen.

Mấy ngày nay, hắn vẫn như trước mỗi ngày ghé Câu Lan một lúc, có khi ngồi cùng Như Nghi phơi nắng trong sân, nhìn Liễn Như Ý luyện tập Thái Cực Kiếm Pháp hắn vừa dạy, thỉnh thoảng chỉnh lại động tác của nàng.

Thời điểm dạy Như Nghi thái cực, nàng chỉ nhìn qua hai lần đã có thể học xong, thiên phú Liễu nhị tiểu thư thấp hơn, vừa lúc Lý Dịch có cơ hội trải nghiệm làm sư phụ.

Bất quá bây giờ các nàng không ở đây, Lý Dich đánh xong hai bộ quyền, vô tình ngước lên, thấy một cái đầu quen thuộc ở bờ tường đối diện.

- Chuyện Anh Ninh còn chưa có kể xong mà.

Thiếu nữ ghé vào đầu tường, nhìn hắn múa những động tác kỳ quái, thấy hắn nhìn sang mới mở miệng.

Vài ngày nay, Lý Dịch không thấy nàng trèo tường, vừa lúc có người giải sầu, chuyện Anh Ninh mấy lần trước đã kể gần xong, chỉ còn lại vài chi tiết nhỏ.


Hôm nay thiếu nữ rõ ràng có chút không quan tâm, chỉ yên lặng nghe, không hỏi nhiều vấn đề nhưtrước.

- Sau ngày mai, nếu công tử muốn nghe hát thì tìm Câu Lan khác đi.

Nghe kể chuyện xong, thiếu nữ thở dài nói.

- Tại sao?
Lý Dịch nghi hoặc.

Mặc dù xung quanh có không ít Câu Lan, nhưng chỗ các nàng là tốt nhất, ngày ngày hắn đều tới, bỗng nhiên bảo đổi chỗ, có chút không quen.

- Bởi vì khách đến ít quá, bọn người Tôn gia gia phải rời đi.

Thiếu nữ lại thở dài nói.

Khách nhân là nguồn sống cơ bản của các nàng, nếu không có khách đến xem, các nàng không thể duy trì sinh ý, nếu nơi này không kiếm được tiền, tự nhiên phải đổi chỗ khác.

Bọn người Tôn gia gia sớm có ý định rời đi, nhưng do chuyện Họa Bì lần trước còn ôm chút hi vọng, nhưng mấy ngày tiêu điều liên tiếp, bọn họ cũng hoàn toàn thất vọng.

Dù nàng có kể truyện Anh Ninh hay nhiều chuyện hơn nữa cho lão thì cũng kéo dài không được mấy ngày.

Huống chi, một câu chuyện cũng không nuôi sống được mấy người.

Tất cả mọi người đều đi, nàng và Nhược Khanh tỷ cũng khổng thể ở chỗ này, ngày tháng sau đó cũng không biết ra sao.

- Rời đi? Đừng nha!
Lý dịch nhìn nàng không giống như nói đùa, vội vàng khuyên nhủ.

Nếu bọn họ đi hết, ngày tháng sau này hắn biết đi đâu giết thời gian?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận