Câu Lan vốn là nơi dễ tụ dễ tan, những câu chuyện, ca khúc, các loại kỹ nghệ, có rất nhiều đều phải qua Châu này Phủ nọ, băng rừng vượt biển, lưu lạc giang hồ để mà biểu diễn, nơi nào có thể duy trì thì ở được lâu dài, nếu khách nhân đến xem không đủ, vì cuộc sống đành phải đổi đi nơi khác.
Cho dù cùng một bài hát được Câu Lan này biểu diễn, nhưng người hát khác nhau có thể sẽ không bao giờ được nghe lại giọng hát đó.
Tiểu Châu và Uyển Nhược Khanh sinh ra ở Khánh An phủ, tuy sẽ không rời đi nhưng ra khỏi nhóm người này, ngày tháng sau sẽ càng khó khăn.
- Không thu hút được khách thì suy nghĩ biện pháp, lỡ đâu đi đến chỗ khác cũng không tìm được khách thì sao?
Lý Dịch lắc đầu, những người này gặp vấn đề chỉ biết trốn tránh, nếu trốn tránh có thể giải quyết, bọ họ cũng không thê thảm như bây giờ.
- Vậy thì tiếp tục tìm nơi khác nữa.
Thiếu nữ dựa vào đầu tường, nhìn Lý Dịch ngây thơ nói.
Bôn ba khắp nơi để mưu sinh biểu diễn vốn là cuộc sống của nghề này, một câu chuyện, một màn kịch, biểu diễn một nơi nhiều lần, tự nhiên sẽ ngày một ít khách, lúc này đổi sang địa phương khác chưa có người nghe là việc tất nhiên.
Mỗi chỗ Tôn gia gia đều kể câu chuyện Họa Bì vài ngày, đến khi ta cảm thấy phiền thì lại đổi mọt chỗ khác, tốt hơn nhiều so với việc chờ đợi ở chỗ này.
- Không có khách chẳng lẽ không nghĩ biện pháp thu hút khách?
Lý Dịch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, công việc giải trí ở thế giới này còn rất sơ khai, chỉ cần biến tấu một ít đã có nhiều kiểu mới lạ, những thứ chưa mấy người gặp qua có thể thu hút rất nhiều người.
- Huynh cho rằng thu hút khách đến dễ lắm?
Thiếu nữ lườm hắn một cái, cho dù có mời được người, phần lớn cũng không có tiền thưởng, cũng không thu được mấy đồng.
- Nói muội cũng không hiểu, đi đi đi, kêu Nhược Khanh tỷ của muội đến đây.
Bàn chuyện với một tiểu nha đầu đơn giản không phải chuyện dễ, Lý Dịch khoát tay nói.
- Tự huynh muốn gặp Nhược Khanh tỷ tỷ cứ việc nói thẳng, tìm cớ làm gì?
Liếc nhìn Lý Dịch một cái, lại bò xuống tường.
- Nhược Khanh tỷ tỷ, Lý công tử muốn gặp tỷ.
Trong lúc Uyển Nhược Khanh đang trong phòng nghĩ sau này nên gì để sinh sống cùng Ngọc Châu ở phủ thành, ngoài cửa truyền đến tiếng la của tiểu nha đầu.
Nha đầy này hồ ngôn loạn ngữ, nàng cũng không để trong lòng, nhưng hắn tìm mình sợ rằng có chuyện, cho nên lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
- Vũ Đài Kịch?
Trong sân, Uyển Nhược Khanh nhìn Lý Dịch, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc.
- Vũ Đài Kịch là gì?
- Vũ Đài Kịch cũng chỉ là tên gọi, cái này không trọng yếu.
Lý Dịch biết thế giới này chưa có định nghĩ Vũ Đài Kịch, nói thêm chỉ làm nàng khó hiểu.
- Nàng có thể hiểu thành tuồng diễn trong các Câu Lan, nhưng có chỗ khác biệt, không cần soạn câu hát xướng, chỉ cần lời nói dễ hiểu, dựa vào các chuyện xưa thêm chút tình tiết, ta lấy Họa Bì làm ví dụ đi.
Nghe hắn miêu tả, trên mặt Uyển Nhược Khanh dần hiện ra vẻ chợt hiểu.
Không giống hí kịch, chỉ diễn lại các tình tiết trong chuyện xưa, tuy quá khác biệt với trào lưu bây giờ nhưng cũng dễ làm, đáng thử một lần.
Thiếu nữ kia đứng sau lưng Uyển Nhược Khanh, vừa rồi nghe Lý Dịch miêu tả, sau một hồi tưởng tượng trong đầu, thân thể không khỏi có chút phát lạnh.
Chỉ nghe Tôn gia gia kể chuyện nàng đã đủ sợ, nếu đóng hết cửa sổ, trong phòng tối đen, diễn Họa Bì, tưởng tượng một con lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt, chẳng phải muốn hù chết người.
Nhanh chóng xóa bỏ những hình ảnh trong đầu, tròng mắt đảo quanh, nói:
- Thế nhưng vẫn không thể lúc nào cũng diễn Họa Bì, khách nhân xem nhiều sẽ chán.
Lý Dịch nhìn tiểu nha đầu, tuổi con nhỏ mà quá tinh ranh, nói đến đây còn không quay lại điểm ban đầu.
- Những câu chuyện khác và kịch bản, sau này ta sẽ cung cấp cho các nàng.
Lý Dịch vừa nói xong, trên mặt tiểu nha đầu mừng rỡ, nhưng sau đó lại nghe hắn nói.
- Lợi nhuận sau này chia đều ra, đợi bọn họ đồng ý thì lại tới thương lượng tiếp.
Vốn Lý Dịch không định làm những việc này, nhưng nếu mấy người bọn họ rời đi thật, ngày tháng sau này của hắn sẽ rất chán.
Đương nhiên, quan trọng hơn là vì Uyển Nhược Khanh, hiểu rõ tình huống qua lời kể của cô bé, biết nhau đã lâu, Lý Dịch cũng hiểu đôi chút tính cách của nàng, trông có vẻ yếu đuối nhưng rất kiên cường, nếu công khai đến giúp đỡ, nàng chắc chắn sẽ cự tuyệt, hợp tác sẽ không xúc phạm đến tự tôn của nàng.
Ánh mắt Uyển Nhược Khanh hiện ra một tia cảm kích, mở miệng.
- Nếu không phải hoàn toàn bất đắc dĩ, không người nào nguyện ý rời đi, các nàng nhất định sẽ đồng ý.
Sự việc khẩn cấp, Uyển Nhược Khanh và Tiểu Châu không có nán lại, muốn về thương lượng mới có thể cho Lý Dịch câu trả lời chắc chắn.
Thời điểm hai người ra khỏi cửa hàng, có ba thân ảnh đối diện đi tới.
- Tiểu thư, từ sau khi cô gia mua một toàn nhà lớn tại phủ thành, sao không thấy trở về trại nữa?
Trong tay Tiểu Hoàn là các vật dụng mới mua trên đường, nói với Liễu Như Nghi.
Mấy ngày nay ở phủ thành, nàng chính thức hiểu được cái gì gọi là náo nhiệt phồn hoa, có thể nhìn thấy nhiều loại người, muốn mua đồ gì cũng cực kỳ thuận lợi, mỗi ngày theo cô gia đi Câu Lan nghe hát xem kịch, so với bên trong trại thì cuộc sống ở đây có nhiều thú vui hơn.
- Thế nào, không muốn về trại nữa à?
Liễu Như Nghi cười hỏi.
Tiểu Hoàn ngẫm lại, lắc đầu nói:
- Tiểu thư ở nơi nào thì Tiểu Hoàn ở đó.
Dù ở đâu, nàng đều muốn đi theo tiểu thư, nhưng mà nếu cô gia ở phủ thành, tất nhiên tiểu thư cũng phải ở cùng hắn.
Nàng vừa nói vừa bước vào cửa thì thấy hai nữ tử bước ra từ bên trong.
Cửa hàng đã tạm ngừng bán Như Ý Lộ, không thể nào có khách mà gương mặt hai nữ nhân này cũng không xa lạ, một người là tiểu cô nương lần trước dọa nàng sợ, một người là bằng hữu của cô gia, thường gặp ở Câu Lan bên cạnh.
Liễu Như Nghi ngẩng đầu, nhìn nữ tử phía trước, đối phương tựa hồ giật mình một chút, nàng khẽ xoa cằm rồi nhường đường cho nữ tử kia rời đi.
Nàng nhớ nữ tử này từng đến nhà một lần, hình như là bằng hữu của tướng công.
Trong lòng suy nghĩ đôi chút, rất nhanh ném ra sau đầu.
Mặt khác, khi cùng Uyển Nhược Khanh trở về Câu Lan, tiểu Châu nhìn thêm vài lần, nhịn không được nói.
- Cô nương vừa rồi hình như là nương tử của Lý công tử, thật xinh đẹp…
Sau đó như nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn Ủy Nhược Khanh, lại bổ sung thêm một câu.
- Đương nhiên, Nhược Khanh tỷ tỷ cũng rất xinh đẹp, không kém nàng bao nhiêu, không đúng, còn xinh đẹp hơn nương tử của Lý công tử.
Uyển Nhược Khanh chỉ cười, không nói gì thêm, tuy nàng không muốn so sánh mình với nương tử của hắn, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, hai người thật là một đôi trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi!