Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh


- Gia gia, chúng ta đi thật sao?
Ở cửa Câu Lan, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi chốc lát lại nhìn sang Câu Lan trống rỗng, trên mặt hiện ra vẻ lưu luyến.
- Phải đi thôi.
Lão kể chuyện họ Tôn thở dài một hơi, trên khuôn mặt già nua phủ đầy nếp nhăn hiện lên sự bất đắc dĩ, trong đôi mắt già nua vẩn đục cũng có chút không nỡ.
Cả đời này đã đi qua không ít nơi, loại cảm giác ly biệt này cũng không biết đã trải qua bao nhiêu lần nhưng mỗi một lần đều có cảm nhận hoàn toàn không giống với dĩ vãng.
Người không phải cỏ cây, nếu nói không có cảm tình với nơi này tất nhiên là giả nhưng có thể dựa vào cái nghề này mà sống sót mới quan trọng nhất.

Thừa dịp lão còn chưa già, vẫn còn đi đường được, cất giữ chút tiền để đứa cháu tìm được một cái nghề.

Lúc ra đi, ông cũng có thể nhắm mắt.
Bên trong Câu Lan vẫn còn không ít người, phần lớn là linh nhân đang thu dọn đồ đạc.

Sau khi thiếu niên kia nhìn lại một lần thì quay đầu lại, xách bọc hành lí lên.
Tất cả gần như đều là huynh đệ sớm chiều ở chung, về sau sợ rằng không có cơ hội nhìn thấy nữa.
- Đi thôi.
Giọng ông lão hơi trầm, không nhìn vào bên trong nữa, trực tiếp đi về phía trước.
Thiếu niên chăm chú đi theo, ba bước lại quay đầu, cho đi khi đi tới một khu phố khác, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi.
- Tôn…Tôn gia gia, chờ một chút!
Giọng nữ thanh thúy dễ nghe, thiếu niên quay đầu, nhìn thấy thiếu nữ thở hồng hộc đuổi tới, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.

- Tiểu Châu tỷ!
Một lát sau, bao gồm cả ông lão họ Tôn, mười mấy vị linh nhân một lần nữa tụ tập trong Câu Lan, vây quanh Uyển Nhược Khanh và Tiểu Châu.
- Cái gì, hắn đồng ý cung cấp kịch bản kể chuyện cho chúng ta?
Nếp nhăn trên khuôn mặt của ông lão như nở hoa, không còn phiền muộn.
- Không phải miễn phí, người ta đòi thù lao đó.
Tiểu Châu ở một bên nhắc nhở.
- Đấy là tất nhiên, đấy là tất nhiên.
Ông lão gật đầu liên tục nhưng trong lòng lại cảm khái.

Bản thân mình đi cầu vị công tử kia mấy lần đều không được toại nguyện, ông ngẩng đầu nhìn Uyển Nhược Khanh một cái, thầm nói vẫn là Uyển cô nương có bản lĩnh.

Có câu nói “Xưa nay tài tử khó qua ải mĩ nhân”, cổ nhân không sai.
- Lý công tử chỉ nói thế, đi hay ở còn phải xem ý kiến mọi người.
Uyển Nhược Khanh cười nói.
- Ta ở lại.
- Ta cũng ở lại.
- Có kịch bản và câu chuyện hay, chúng ta đương nhiên không đi.


Nguyên nhân trước đó mọi người rời đi đơn giản là vì không hấp dẫn được đủ khách, bất đắc dĩ vì kế sinh nhai bức bách.

Nếu như có thể an ổn, ai nguyện ý lang bạt kỳ hồ, tương lai không biết ra sao, có khả năng còn gian khổ hơn hiện tại.

Tình huống bây giờ, có chuyện và kịch bản hay mới là thứ các nàng cần.

Giống như “Họa bì” vài ngày trước, nếu không ngừng có những câu chuyện giống vậy thì về sau không cần lo lắng nữa.
- Không biết vị công tử kia muốn thù lao bao nhiêu?
Ông lão quay đầu nhìn qua hỏi Uyển Nhược Khanh.
Trong phủ thành, những vở tốt thường sẽ bị người ta tranh đoạt, giá cả cũng không rẻ, lấy tình huống hiện tại của bọn họ, căn bản không dư tiền để trả.
Chuyện này, Lý Dịch với nói với nàng rằng hắn cũng không nói số lượng cụ thể mà sẽ thu thù lao dựa trên phương thức chia lợi nhuận.
Phương thức này, ngược lại càng thêm thích hợp với bọn họ đang không bỏ ra nổi bao nhiêu tiền.

Lúc này, nàng truyền đạt ý của Lý Dịch cho mọi người nghe.
Lý Dịch rất nhanh đã thu được câu trả lời chắc chắn của những linh nhân.


Lợi nhuận biểu diễn thu được, hắn sẽ được 40%, Tiểu Châu vừa ghé lên đầu tường nói cho hắn biết.
Con số này ngược lại nhiều hơn với Lý Dịch dự đoán, hắn lúc đầu chỉ cần hai ba phần là đã đủ nhiều.
Chuyện này chỉ tiện tay làm giúp Nhược Khanh, hắn cũng không nghĩ đến kiếm tiền dựa vào những thứ này.

Sau này lúc đi Câu Lan, hẳn có thể xem nhiều thứ thú vị hơn.
Ý tưởng vũ đài kịch kia hắn đã nói cho Uyển Nhược Khanh, về phương diện này lại phải càng thêm cẩn thận.
Tin chắc các nàng chuyên nghiệp hơn so với mình nhiều nên không cần quan tâm.
Mấy ngày nay nhàn rỗi không có chuyện gì làm, viết mấy câu chuyện Liêu trai ngắn ra.

Câu chuyện cũng không dài, tốn không mấy công sức.
Tuy kiếm được không mấy đồng tiền, dù sao thịt muỗi cũng là thịt, góp gió thành bão, rồi cũng được một góc nhà.
“Họa bì” và “Anh Ninh” bị Tiểu Trư cô nương dùng mấy miếng bánh quế lừa gạt, sau khi viết xong “Thiện Nữ U hồn” đưa qua đầu tường cho nàng, đoán chừng với những thứ này, các nàng sẽ bận rộn hồi lâu.
Phục trang, đạo cụ, lời kịch, còn cả trang điểm đều cần chuẩn bị cẩn thận.
Đương nhiên, còn cả bối cảnh lẫn âm nhạc Lý Dịch đặc biệt nhắc nhở nàng, biểu diễn chay không thú vị.

Tuy do thời đại, rất nhiều điều kiện cần thiết đều không thể thỏa mãn nhưng muốn tạo một bầu không khí khủng bố, nhạc nền cũng không thể thiếu, không dọa bọn họ sợ dục tiên dục tử sao có thể khiến bọn họ sảng khoái móc tiền túi ra.
- Khí sắc vẫn được, xem ra, thân thể ngươi khôi phục không tệ.
Một giọng nói vang lên từ phía sau, Lý Dịch quay đầu, nhìn thấy Lý Minh Châu, Lý bổ đầu lâu không gặp đang đứng trong sân.
Bên cạnh nàng là Lý Hiên cũng mất dạng mấy hôm nay, trên mặt vẫn còn vẻ tiều tụy như lần trước, chắc bị chứng lo nghĩ trước hôn nhân tra tấn không nhẹ.
- Trừ một chút nội thương nho nhỏ thì đã gần khỏi hẳn rồi.
Hiện tại hắn ngoài không thể vận động quá mạnh ra thì mọi phương diện khác gần như không khác biệt với người thường.
- Đã khỏi hẳn thì sớm về huyện nha đi.
Lý Minh Châu nói.
Lý Dịch đứng hình, có còn là người hay không.


Tục ngữ nói, thương gân động cốt một trăm ngày, hắn vừa mới chịu nội thương nghiệm trọng, mới được có nửa tháng, về huyện nha cái khỉ gì!
Sắc mặt khẽ biến, bỗng nhiên che ngực, trên mặt biểu lộ sự đau khổ.
- Không được rồi, ta cảm thấy nội thương hình như tái phát, Tiểu Hoàn, mau đỡ ta về phòng nghỉ ngơi.
- Được được, bớt diễn.
Lý Minh Châu khoát tay, ghét bỏ nhìn hắn.
- Chờ lúc nào ngươi cảm thấy mình khỏi hẳn thì về huyện nha.
Sau khi hắn phân công tất cả công việc cho người dưới, tác dụng của Huyện úy cũng không lớn.

Phụ hoàng vốn muốn ma luyện hắn trên vị trí này nhưng trong lòng Lý Minh Châu hiểu rõ, dù không bị thương đi thì hắn vẫn có các biện pháp khác để lười biếng.
Đề nghị này của Công chúa điện hạ rất tốt, bản thân mình chịu nội thương không nhẹ, đại khái cần nửa năm mới có thể khỏi hẳn.
Quay đầu nhìn Lý Hiên, hỏi.
- Hôm nay sao lại có thời gian ra ngoài, lão đầu kia thả ngươi ra?
Lý Hiên lắc đầu.
- Không, ta đánh cược với lão, hai cục đá lớn nhỏ không đều, cục nào rơi xuống đất trước.
Hắn nói chưa dứt lời, Lý Dịch đã hiểu.
Sau lần cá cược này, chỉ sợ lão nhân gia không có tâm tư nào đi giáo dục Lý Hiên nữa, mà phải suy ngẫm lại nhân sinh của mình a.
Ở cái tuổi tác đã bước một nửa vào quan tài lại còn bị Lý Hiên phá hủy thế giới quan, chỉ thầm mong trong lòng lão nhân gia vẫn mạnh khỏe, ngàn vạn lần phải chịu đựng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận