Lão phu tử đánh cược với Lý Hiên đến cùng có sụp đổ thế giới quan, đến mức hoài nghi nhân sinh, khiến chức người già si ngốc sớm phát tác hay không cũng không phải vấn đề Lý Dịch cần lo lắng.
Qua buổi trưa ấm áp khoảng một canh giờ, đứng trong sân bị gió lạnh thổi, tay chân không khỏi rét lạnh, về phòng, mở lò sưởi, cảm giác mới dễ chịu hơn một chút.
Lý Hiên ngồi bên cạnh lò sưởi, ánh mắt tan rã, cũng không nói chuyện, bộ dáng hồn lìa khỏi xác.
Lý Dịch rất thường gặp được bộ dáng này của hắn, khi biết định nghĩa trọng lực và đất đai dưới chân là một quả cầu lớn, hắn đã bảo trì trạng thái này vài ngày.
Như vậy, không phải thiên tài cũng là người điên, dù là loại nào đều không nên quấy rầy trong lúc hắn đang suy nghĩ.
Dòng suy nghĩ của thiên tài bị đánh gãy, hắn có khả năng sẽ liều mạng với ngươi, người điên bị đánh gãy mạch suy nghĩ, nhất định cũng sẽ tìm ngươi liều mạng.
Lý Hiên hồn lìa khỏi xác, bên cạnh có một ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm.
Lý Dịch nhìn qua gương đồng trong phòng, không phát hiện mặt mình có dính thứ gì bẩn thiểu, lại nhìn Lý Minh Châu, hỏi:
- Cô nhìn ta làm gì?
Từ sau khi vào phòng, Lý Dịch phát hiện nàng cứ ngồi nhìn mình.
Tuy nói được một mỹ nữ thân phận tôn quý nhìn chăm chú, khó tránh khỏi thỏa mãn hư vinh nhưng thân phận vị này quá tôn quý a.
Vạn nhất nếu nhìn lâu, cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt thật sự ngọc thụ lâm phong, tiêu sái đẹp trai, tài hoa bộc lộ, muốn chiêu hắn làm phò mã thì làm sao?
Dù triều đại nào, phò mã đều không phải một nghề nghiệp tốt, chưa nói đến không thể tam thê tứ thiếp, mà muốn đi đâu cũng bị lão bà mình trông coi, nam nhân bình thường cũng không nguyện ý chịu tội này.
Huống chi, loại phụ nữ bạo lực như nàng, người nào cưới nàng thì người đó không may!
Suy nghĩ trong lòng bắt đầu đi chệch, thấy Lý Minh Châu vươn tay ra.
Nhìn thì nhìn đi, còn muốn sờ?
Như Nghi và Tiểu Hoàn các nàng còn đang ở nhà nha, Lý Dịch nghiêm mặt, đang muốn ngăn lại, đột nhiên nhìn thấy cổ tay nàng nâng lên, chộp về mặt hắn.
Không phải chứ, không chiếm được đồ vật lại muốn hủy diệt?
Hắn cũng chỉ hỏi một câu "Cô nhìn ta làm gì?" thôi, chẳng lẽ, lão Lý gia ở Đông Bắc chỉ vì một câu "Ngươi nhìn ta làm gì" mà có thể phát động một trận ác chiến?
Trong lòng Lý Dịch giật mình, thân thể vô thức làm ra động tác đề phòng, một tay bắt lấy cổ tay nàng, một tay kia dùng Thái Cực Thôi Thủ đẩy trở về.
Phản kháng dễ dàng, nói rõ vừa rồi nàng cũng không dùng lực, trong lòng Lý Dịch đang nghi hoặc thì Lý Minh Châu có chút kinh dị nhìn hắn, hỏi.
- Đây là công phu gì?
Lần thứ nhất nhìn thấy Lý Dịch xuất ra công phu này, trong lòng nàng thực đã chôn xuống hạt giống hiếu kỳ, sau này vợ hắn tung chiêu bức lui Ma Ma, hình như cũng dùng loại công phu này, nàng đã xem qua sách vở võ học Hoàng gia cất giữ nhưng không nhớ có loại công phu này, tựa hồ rất khác biệt với phần còn lại.
- Cái này gọi Thái Cực, thế nào, có phải rất lợi hại phải không?
Lý Dịch giờ mới biết nàng đánh chủ ý lên Thái Cực, nhìn nàng nói.
- Muốn học không, kêu một tiếng sư phụ, ta sẽ dạy cô.
Nếu mình không có cơ hội trở thành cao thủ võ lâm, vậy thì nhận một đệ tử lợi hại cũng không tệ, vốn Như Ý là nhân tuyển tốt nhất, nhưng lần trước Lý Dịch mịt mờ nói một lúc, sau đó bị nàng cưỡng ép kéo đi luận bàn, ngày thứ hai kém chút không xuống giường được, về sau hắn không dám đề cập đến chuyện này nữa.
Nhận một cô công chúa làm đồ đệ có vẻ như cũng không tệ, thân phận tôn quý, võ công lại cao, dáng vẻ cũng xinh đẹp, nói ra có mặt mũi, trong lúc vô hình ôm vào bắp đùi Hoàng gia, quả thực là một mũi tên trúng mấy chim.
Lý Minh Châu không nói gì, ánh mắt cũng biểu hiện sự ghét bỏ.
Lấy trình độ võ học hiện tại của nàng, có thể làm sư phụ nàng cũng chỉ có cao thủ Tông Sư.
Liếc Lý Dịch một cái, chỉ bằng bộ dáng yếu đuối này của hắn, thu hắn làm đồ đệ còn cảm thấy tư chất hắn quá kém đây.
Không bái thì không bái, hắn chả cần dạy, Lý Dịch bĩu môi, trong lòng thầm nói sao bọn họ còn chưa đi, nhìn sắc trời cũng đã sắp đến giờ ăn cơm, không lẽ định một hồi nữa lưu lại đây ăn chùa, trong nhà hôm nay cũng không có nấu thừa đồ ăn đâu.
Sao giờ này Tiểu Hoàn còn chưa vào, nên bưng trà tiễn khách.
- Ha Ha, ta biết rồi, trên có 35 đầu, dưới có 94 chân, vậy kết qua là có 12 con thỏ, 23 con gà!
Đúng lúc này, trong mắt Lý Hiên vẫn luôn ở vào trạng thái hồn lìa khỏi xác bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, bật dậy khỏi ghế, cười to.
- Lão thất phu, vọng tưởng dùng cái này đề làm khó bản Thế Tử, quả thật nằm mơ!
Không biết nếu như lão thất phu trong miệng Lý Hiên nghe được câu này sẽ có cảm tưởng thế nào đây a.
Còn đang suy nghĩ dùng lý do gì uyển chuyển mời bọn họ rời đi, Lý Hiên bỗng nhiên nhảy dựng lên, hoa chân múa tay, trong miệng lẩm bẩm, giống như bị điên, xém chút đá bay lò sưởi dưới đất.
- Thế này là thế nào, động kinh hả?
Dưới sự kinh hãi, hắn cũng đứng lên.
Nếu như Thế Tử điện hạ bị động kinh ở chỗ này, về sau biến thành ngốc nghếch, Ninh Vương có thể chặt hắn làm sủi cảo không?
Trên mặt Lý Minh Châu cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nàng cũng tưởng Lý Hiên động kinh, dùng tay bóp miệng hắn.
- Đau, đau! Mau buông tay ra!
Lý Hiên rốt cục không phải động kinh, che đôi môi bị Lý Minh Châu bóp đỏ, không ngừng hít thở.
Lý Dịch liếc nhìn Lý Minh Châu, lúc này mới thả lỏng.
- Thế nào, nghĩ ra biện pháp cự hôn rồi hả?
Lý Dịch nhìn hắn, nghi hoặc hỏi.
Nhìn bộ dáng kích động không thể tự kiềm chế của hắn vừa rồi, Lý Dịch thực sự nghĩ không ra, còn có chuyện gì làm cho hắn cao hứng như thế.
- Không, không đề cập tới chuyện này.
Lý Hiên khoát tay, nhìn Lý Dịch, chờ mong hỏi:
- Ngươi là Cảnh Quốc đệ nhất tài tử, ta ra một đề kiểm tra, xem ngươi giải thế nào?
- Không rảnh.
Chỉ cần Lý Hiên không phải động kinh là tốt, còn về giải đề gì đó, sắp tới giờ ăn cơm, người nào rảnh rỗi.
Mà Cảnh Quốc đệ nhất tài tử cái gì, làm “tài tử” cũng không được phát bạc, người nào thích làm thì làm đi.
Biểu lộ chờ mong trên mặt Lý Hiên ngưng trệ, không biết nên nói gì.
- Ngươi sợ?
Lý Hiên nhìn hắn hỏi.
- Đúng, ta sợ.
Kế khích tướng trẻ con chẳng có tác dụng đối với Lý Dịch.
- Cá cược mười lượng bạc.
- Không cá.
- Một trăm lượng.
- Thành giao!
Sau một một phen trả giá, dưới sự chứng kiến của Công chúa điện hạ, hai người rất nhanh đạt thành đổ ước, đánh cược Lý Dịch có thể giải được nan đề của Lý Hiên hay không, tiền đặt cược là một trăm lượng, ước định thời gian là một nén nhang.
Sau khi vỗ tay thề, Lý Hiên nhìn Lý Dịch, vẻ mặt đắc ý.
Đề bài này chính là nan đề hôm qua lão thất phu kia giao cho hắn, hắn tốn một ngày mới nghĩ thông suốt, một trăm lạng bạc ròng với hắn mà nói không tính là gì, làm cho Lý Dịch khó chịu một chút, cảm thụ tư vị vắt hết óc, hắn đã vừa lòng thỏa ý.
Trước kia bị tra tấn nhiều lần, báo thù rửa hận, rửa sạch nhục nhã ngay hôm nay!
Sau một phen so sánh trình độ IQ của thời đại này với mình, Lý Dịch cảm thấy nan đề mà Lý Hiên nói chưa chắc đã khó, vừa rồi còn mơ hồ nghe hắn nói cái gì đầu, chân, gà, thỏ gì đó, sẽ không phải vấn đề gà thỏ cùng lồng chứ?
- Có một đám gà và thỏ bị nhốt trong một cái lồng, phía trên có 35 cái đầu, phía dưới có 94 chân, hỏi trong lồng có bao nhiêu con gà, bao nhiêu con thỏ?
Lý Hiên khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý, bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay.
- Ngươi có thời gian một nén nhang để cân nhắc.
Lý Minh Châu nghe vậy nhíu mày lại, nàng cũng từng nghe qua nan đề toán học này, cũng biết đáp án, nhưng trên sách cũng không ghi chép phương pháp giải đề cụ thể, chắc là trong quá trình lưu truyền bị rơi mất.
Ngay cả Tàng Thư Các trong Hoàng cung cũng không ghi chép, khả năng tồn tại ở dân gian càng nhỏ.
Lý Dịch thở dài một hơi, nếu như mỗi lần kiếm tiền đều dễ dàng như thế, hắn còn phải phí hết tâm tư nghiên cứu nước hoa, xà phòng làm gì.
Về sau có cơ hội, phải tạo thật nhiều quan hệ với mấy thế tử, hoàng tử, từng đống lớn bạc chủ động đưa tới, sinh hoạt như vậy tốt đẹp nhường nào?
- Không cần một nén nhang.
Lý Hiên vừa dứt lời, Lý Dịch đã nhìn hắn, nói.
- Mười hai con thỏ, hai mươi ba con gà, đúng không?
Vẻ mặt Lý Hiên cứng đờ.
.