Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh


- Cái gì, Trần phu tử cũng muốn chào từ giã?
Trong thư phòng, Ninh Vương nhíu mày, nhìn hoa râm lão giả trước mắt, lập lại lời vừa mới nói.

- Phía sau Thế Tử điện hạ có cao nhân chỉ điểm, toán học còn cao hơn ta một bậc, lão phu đã không thể dạy cho hắn cái gì nữa.

Lão giả ngồi trên ghế, chắp tay một cái, nói.

Sáng sớm giao lưu một phen cùng Thế Tử điện hạ, hắn viện cớ thân thể khó chịu, bảo rằng trì hoãn việc học, thực ra sau khi trở về, một đêm không ngủ, cẩn thận chỉnh lý, xem xét lại những điều hôm qua thế tử nói.

Chữ số Ả rập và các ký hiệu kia viết ra rất thuận tiện, đơn giản, dùng cho tính toán thì không biết nhanh gọn hơn bao nhiêu so với phương pháp thông dụng bây giờ, nếu có thể phổ biến ra, toán học chắc hẳn sẽ được phát triển không nhỏ.

Về phần phương trình gì đó thì càng thêm huyền ảo, Trần phu tử nghiên cứu toán học mấy chục năm, tự nhiên nhìn ra bên trong bất phàm, những gì lão nghe hiểu sợ rằng chỉ là một góc của băng sơn.

Mà các đề mục sau cùng thế tử "Thỉnh giáo", lão trầm tư suy nghĩ một đêm, một vấn đề cũng không có đáp án, hoặc cho ra đáp án nhưng lại không có phương pháp giải thuyết phục.

Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Thế Tử điện hạ bỗng nhiên khai khiếu, vừa lúc thể hiện ra đang thiên phú kinh người trên toán học, để lão phu tử – một người tinh thông đạo này mấy chục năm phải xấu hổ.

Chỉ có một cách giải thích duy nhất, phía sau Thế Tử điện hạ có cao nhân chỉ điểm, về phần vị cao nhân này đến cùng cao bao nhiêu, chí ít cũng đã đến trình độ để lão phải nhìn lên.

Lại nghĩ tới hai ngày trước Ngô phu tử vội vàng chào từ giã, ngay cả chào hỏi cũng không thèm nói, Trần phu tử rất hiếu kỳ nhưng hôm nay cũng đã đoán ra lý do một hai.

Sợ rằng Ngô phu tử cũng gặp chuyện giống y như mình.

Phía sau thế tử có cao nhân như thế, hắn vẫn nên sớm từ giã mới tốt.


- Cao nhân?
Ninh Vương nghe vậy, trên mặt xuất hiện vẻ ngạc nhiên.

Những ngày qua, thế tử vẫn luôn ở trong vương phủ tiếp nhận ba vị phu tử dạy bảo, trừ bọn họ ra, còn có cao nhân nào?
- Chẳng lẽ là Triệu phu tử?
Đang lúc trong đầu hiện ra ý nghĩ này, ngoài cửa có hạ nhân đến báo, Triệu phu tử cầu kiến.

Ninh Vương sững sờ một chút, giống như nghĩ đến cái gì.

Còn chưa nhìn thấy Triệu phu tử nhưng lão đã đoán biết được Triệu phu tử muốn nói gì.

- Lão phu đặc biệt đến chào từ giã với Vương gia.

Triệu phu tử còn chưa ngồi xuống, liếc Trần phu tử một cái, đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý đồ đến đây.

Ngô Trần hai vị phu tử vì một nguyên nhân nào đó không biết tên cùng lúc chào từ giã, chỉ còn lại một người Triệu phu tử, trong lòng tự nhiên lo sợ bất an, sau khi hai người đi, kế tiếp tất nhiên sẽ đến phiên mình, nếu đến lúc đó hoàn toàn bất đắc dĩ, giờ mình rời đi trước, chí ít cũng có thể giữ lại mấy phần thể diện.

Hai vị phu tử quyết tâm muốn đi, Ninh Vương nói vài câu giữ lại không có kết quả liền bỏ đi ý nghĩ này, sau khi sai người chuẩn bị một phần hậu lễ cho hai người rồi không nhiều lời nữa.

Mời những phu tử này dạy bảo thế tử chỉ là muốn mài tính tình của hắn một chút, từ bỏ thói quen lười nhác tùy tính trước đó, tốt nhất có thể dần trở nên trầm ổn cần cù.

Mà bây giờ xem ra, hắn đã đánh giá cao năng lực của bọn họ.

- Toán học một đạo được dùng rất rộng, thiên văn địa lý, kiến trúc, thu thuế, thời điểm giao chiến, lương thảo, đồ quân nhu đều không thể rời bỏ toán học, nếu có thể phổ biến phương pháp tính mới của Thế Tử điện hạ, đây sẽ là chuyện may mắn đối với Cảnh Quốc ta.


Trước khi Trần phu tử rời đi, vẻ mặt nghiêm túc nói với Ninh Vương một câu, cực kỳ tôn sùng đối với phương pháp tính toán kiểu mới của Thế Tử điện hạ, ngôn từ thành khẩn, tình chân ý thiết, nếu không có thân phận và tuổi tác khác biệt, sợ rằng đã quay đầu làm môn hạ của thế tử để học tập toán học càng cao thâm hơn cũng khó nói.

Tuy khoa cử không khảo sát toán học, nhưng bên trong Quốc Tử Giám vẫn giữ lại một môn toán học, cách mỗi mấy năm đều sẽ tuyển nhận một vài nhân tài có thiên phú ở phương diện này.

Trần phu tử tinh thông toán học cả một đời, tự nhiên biết tác dụng của toán học, bao quát rất rộng, người khác không có cách nào tưởng tượng.

Chỉ tiếc, có cực ít người có thể nhận thức đến điểm này, toán học vẫn luôn không được triều đình coi trọng, muốn quảng bá tự nhiên càng thêm khó khăn.

Mà trước mắt, không thể nghi ngờ là một cơ hội khó được để phát triển toán học.

Sau khi hai người rời đi, một vị phụ nhân vẫn còn phong vận đi ra từ sau bình phong trong thư phòng, nghi hoặc hỏi.

- Hai vị phu tử sao lại thế, phía sau Hiên nhi nào cao nhân gì chứ?
Vừa rồi ngồi sau bình phong, nàng cũng nghe nhưng không hiểu ra sao.

Hôm qua Ngô phu tử rời đi đã để nàng ngoài ý muốn, nói cái gì mà không còn gì để dạy cho Hiên nhi, vừa rồi Trần phu tử hình như cũng có ý này.

- Hừ, cao nhân không, kỳ nhân ngược lại có một tên.

Ninh Vương hừ lạnh một tiếng.

- Cái gì mà kỳ nhân?
Vẻ nghi hoặc trên mặt Ninh Vương Phi càng sâu, liếc Ninh Vương một cái, sẵng giọng.


- Có lời gì cứ nói thẳng, còn dấu dấu giếm giếm cái gì trước mặt thiếp thân.

- Phu nhân còn nhớ Lý Dịch kia?
Ninh Vương quay đầu nhìn nàng, hỏi.

- Đương nhiên nhớ kỹ.

Vương Phi lườm hắn nói.

Đối với người trẻ tuổi chữa hết căn bệnh hành hạ nàng nhiều năm, phát minh Như Ý Lộ và nước hoa, lại cứu thánh giá tại Vương Phủ, ấn tượng nàng mười phần khắc sâu.

- Chẳng lẽ là hắn?
Sau đó, trên mặt nàng lại hiện ra vẻ kinh ngạc.

- Vương gia nói, để hai vị phu tử mặc cảm cao nhân là Lý Dịch kia?
- Trừ hắn ra còn có người nào?
Ninh Vương lần nữa hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói hơi có chút bất mãn.

- Xem ra, Hiên nhi đã không thích, thì cứ theo ý con đi.

Vương Phi khoát khoát tay nói.

- Bởi vì hôn sự, Hiên nhi đã tích tụ u sầu hồi lâu, những chuyện này cứ cho nó tự mình làm chủ đi…
- Hôn nhân đại sự, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, huống chi, kết thân Vương gia, là Hoàng huynh…
Ninh Vương nói đến đây thì không nói thêm gì nữa.

- Chỉ có thể ủy khuất Hiên nhi.

Vương Phi thở dài một hơi.


- Không có gì ủy khuất hết.

Ninh Vương mở miệng.

- Luận gia thế, luận tài mạo, Minh Châu Vương gia có chỗ nào không xứng với hắn, sang năm hắn đã đến hai mươi tuổi, hôn sự không thể trì hoãn.

Trong mắt Vương Phi hiện ra một tia thương tiếc, không muốn lại tiếp tục đề tài này, chuyển lời.

- Tuổi Lý Dịch kia và Hiên nhi không sai biệt lắm lại có rất nhiều bản sự, lĩnh vực nào cũng là thường nhân khó có thể với tới, chẳng lẽ trên đời này thật có người sinh ra đã biết tất cả?
Cảnh Quốc đệ nhất tài tử, thơ họa song tuyệt, Như Ý Lộ, nước hoa, liệt tửu, còn có khối xà phòng Hiên nhi đưa cho nàng cũng xuất từ tay hắn.

Đương nhiên, y thuật thần kỳ kia, nàng thậm chí Bệ hạ đều nhận ân tình hắn, luận học thức, Hiên nhi chỉ gặp hắn một lần đã để hai vị phu tử tự nhận tri thức uyên bác thẹn mà chào từ giã, đây hết thảy đều có quan hệ với một người trẻ tuổi chưa đến hai mươi, thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng.

- Trên đời này đến cùng có người vừa sinh ra đã biết hay không, chỉ sợ cũng chỉ có ông trời mới rõ ràng.

Ninh Vương từ tốn nói.

- Bất quá, thân phận của hắn ngược lại thú vị hơn ta tưởng tượng nhiều.

Vương Phi nghe vậy, trong lòng dâng lên mấy phần hiếu kỳ.

- Thân phận của hắn, Vương gia không phải đã điều tra qua à, chẳng lẽ bên trong còn có ẩn tình?
Ninh Vương gật đầu, từ khi hắn và Hoàng huynh có dính líu với nhau, một số việc càng càng cẩn thận, tự nhiên không thể đối đãi giống như trước đó, sai người tiến hành điều tra cẩn thận, lần này thì ngoài ý muốn phát hiện một vài chuyện thú vị.

Bất quá, trong thư phòng, ngoại nhân lại vô duyên nghe được nội dung tiếp theo của câu chuyện mà hai người nói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận