Sau khi khâu vết thương lại đã không có gì trở ngại, Đại Ngưu tạm thời được an trí trong y quán.
Một chưởng của Liễu Như Ý vừa rồi không nhẹ, gần nửa canh giờ trôi qua, hắn còn chưa tỉnh lại.
Dù như thế nào, Đại Ngưu cuối cùng cũng vượt qua giai đoạn nguy hiểm, không đợi Lý Dịch mở miệng hỏi ý kiến, hai mắt bộ khoái có giao hảo với Đại Ngưu như muốn phun lửa hỏi Ngô Nhị.
- Đến cùng là ai thương tổn Đại Ngưu, hung thủ bây giờ ở đâu?
Đại Ngưu bởi vì hắn mà bị thương, hắn tự nhiên không thể không quản.
Trần đại phu bưng tới một chậu nước trong, Lý Dịch bảo Tiểu Hoàn đưa tới một khối xà phòng từ hàng mang, thanh tẩy vết máu trên tay.
Thời điểm Ngô Nhị mở miệng, hắn ngẩng đầu nghe.
- Là “Dịch Cốt Đao" Chúc Đồ Phu.
Ngô Nhị đáp.
- Cái gì Đồ Phu?
Hai tên bộ khoái hiển nhiên chưa từng nghe qua cái tên này, trên mặt hiện ra một tia nghi hoặc.
Hai người cũng không phải người trong giang hồ, không nghe nói Chúc Đồ Phu cũng bình thường, Ngô Nhị giải thích.
- Chúc Đồ Phu là một ác nhân trong Lục Lâm, có hung danh không nhỏ trên giang hồ.
Không dám nói toàn bộ võ lâm, nhưng ở khu vực Khánh An phủ, nhắc đến cái tên "Dịch Cốt Đao" Chúc Đồ Phu, trong giang hồ, sợ rằng không có mấy người không biết.
- Cái gì mà Dịch Cốt Đao Sát Trư Đao, ngoại hiệu này quá khó nghe.
Lý Dịch nghĩ thầm.
Nghe Ngô Nhị nói "Chúc Đồ Phu", khóe miệng Liễu Như Ý nhếch lên vẻ khinh thường.
- Muội và Chúc Đồ Phu kia, người nào lợi hại hơn?
Hắn lau tay, đứng lên hỏi Liễu Như Ý.
Liễu Như Ý dùng nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không mở miệng, tựa hồ khinh thường trả lời.
Lý Dịch nhất thời đã biết đáp án, so sánh với dì nhỏ, Chúc Đồ Phu kia còn kém xa tít tắp.
Bộ khoái vừa mới mở miệng cắn răng nói.
- Bất kể hắn là cái gì Đồ Phu, Đại Ngưu và hắn không oán không cừu, thế mà xuất thủ tàn nhẫn, hắn bây giờ ở đâu, ta lập tức về huyện nha kêu thêm mấy huynh đệ, nhất định phải bắt hắn về quy án!
- Vạn lần không được!
Ngô Nhị nghe vậy, liên tục khoát tay, nói.
- Chúc Đồ Phu chính là cao thủ có tiếng trong Lục Lâm, lần này tới Khánh An phủ vì lấy tính mạng nữ tử Liễu Diệp trại, bên người tụ tập một nhóm lớn cao thủ Lục Lâm, các ngươi ngàn vạn lần không thể xúc động.
Ngô Nhị cũng coi như một nửa người trong giang hồ, biết rõ những người kia tụ tập cùng một chỗ sẽ có lực lượng khủng bố cỡ nào, đừng nói chỉ mấy bộ khoái, cho dù tất cả dân tráng nha dịch ở huyện nha cộng lại cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Mà vị bộ khoái bị thương sở dĩ vẫn còn tính mạng chỉ là vì trong lòng Chúc Đồ Phu có chỗ cố kỵ, không dám giết người ở phủ thành, cho nên mới thu tay, dù như thế, nếu sau khi những người kia rời đi, hắn không may mắn gặp được, vị bộ khoái gọi là Đại Ngưu chắc đã chầu trời vì mất máu quá nhiều.
Ngô Nhị vội vàng ngăn hai tên bộ khoái, cũng không nhìn thấy, ngay khi hắn nói ra lời vừa rồi, sắc mặt của vị tuyệt sắc nữ tử và Huyện úy đại nhân hết sức khó coi.
- Ngươi nói cái gì?
Liễu Như Ý thoắt một cái đã xuất hiện trước mặt Ngô Nhị, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm hắn.
- Nữ tử Liễu Diệp trại gì?
Ngô Nhị trong lúc nhất thời ngây người, có chút không rõ tình huống.
Chẳng lẽ vị cô nương này cũng có thù với nữ tử kia?
Lúc này, hắn không suy nghĩ nhiều, Lý Dịch đã nhanh chân đi tới, trầm mặt hỏi.
- Liên quan tới chuyện này, ngươi biết cái gì, nói hết ra.
- Vâng…
Huyện úy đại nhân có ân tình với mình, trong lòng Ngô Nhị vẫn luôn cảm kích, sau khi ngây người, sửa sang một chút suy nghĩ, kể hết những gì mình biết ra.
- Huyện úy đại nhân nhậm chức không lâu, chắc còn không biết, hai năm qua, có không nhân sĩ Lục Lâm bị truy nã bị bắt vào Khánh An phủ.
"
Trong nhà Ngô Nhị có hai huynh đệ, huynh trưởng có mấy phần võ nghệ cho nên hành tẩu giang hồ, thay người áp hàng áp tiêu, tự nhiên cũng biết mấy chuyện về giang hồ, lần này trở về nói chuyện phiếm với hắn, đề cập đến một ít chuyện.
- Bắt nhiều người Lục Lâm như vậy, nữ tử kia cũng tự nhiên đắc tội với không ít người, Hàn tiền bối là võ lâm danh túc, chỉ có một người con trai độc nhất, bởi vì phạm phải án mạng, nằm trong danh sách truy nã của quan phủ, sau khi chạy trốn tới Khánh An phủ bị nữ tử kia bắt lại giao cho quan phủ, lần này Hàn tiền bối ra mặt, tuyên bố, nếu ai có lấy được thủ cấp của nữ tử kia sẽ được hắn thu làm đồ đệ; còn có Sở Châu Triệu viên ngoại, tuy không biết có cừu oán gì với nữ tử kia, nhưng cũng treo giải thưởng một ngàn lượng bạc…
Nghe Ngô Nhị thuật lại, sắc mặt Liễu Như Ý dần trầm xuống.
Hai năm này, tỷ tỷ làm gì, trong nội tâm nàng hết sức rõ ràng, nếu không bắt những tội phạm triều đình bị truy nã này để đổi lấy một số bạc và lương thực, trong nhà chỉ sợ sớm đã chết đói, cũng không có khả năng chống đỡ đến khi nàng bắt Lý Dịch đến.
Hai năm qua, mỗi lần tỷ tỷ ra ngoài đều mấy ngày mới về, sau khi trở về, trên người ngẫu nhiên cũng có chút vết thương, mang theo mỳ sợi và lương thực quan phủ thưởng về nhà, sau khi lưu lại một chút trong nhà, đại bộ phận đều phân phát cho mọi người trong trại, nếu không như thế, hai năm thiên tai kia không biết sẽ có bao nhiêu người không qua được.
Mà chuyện nàng luôn lo lắng rốt cục đã phát sinh.
- Bọn họ có bao nhiêu người?
Lý Dịch nhìn Ngô Nhị, trầm giọng hỏi.
Ngô Nhị ngẫm lại, đáp.
- Lấy "Dịch Cốt Đao" Chúc Đồ Phu, "Quỷ La Sát" Thôi Diêm cầm đầu, hảo hán Lục Lâm tụ tập cùng một chỗ có chừng hơn ba mươi người, mà tuy Hàn tiền bối và Triệu viên ngoại cũng dẫn động không ít người, nhưng phần lớn là hành động đơn độc, tuy nhân số rất nhiều, nhưng nghe nói nữ tử kia có võ công cực kỳ cao, uy hiếp nhỏ hơn mấy người trước.
Ngô Nhị cũng chỉ nghe nói, huynh trưởng để lộ cho hắn biết chỉ có những điều này.
- Hàn tiền bối, Triệu viên ngoại, cái gì mà là võ lâm hào kiệt…
Lý Dịch thấp giọng nói một câu, lát sau nhìn sang thì Liễu Như Ý không biết đã biến mất lúc nào.
Ngô Nhị hừ lạnh một tiếng, nói.
- Bọn người Chúc Đồ Phu và Thôi Diêm võ công tuy cao, nhưng lại đảm đương không nổi hai chữ hào kiệt, trong mắt những võ lâm hào hiệp chính thức, chẳng qua là một đám cướp lợi hại, tuy Hàn tiền bối thương con sốt ruột nhưng bất phân thiện ác, sau đó sợ rằng sẽ phải bị vô số người chê cười, về phần Triệu viên ngoại, nghe nói hắn vẫn luôn tới lui mật thiết với đám người này, có thể có được gia nghiệp hôm nay, không biết dùng bao nhiêu thủ đoạn người khác không biết.
Sắc mặt Ngô Nhị phẫn hận, lời nói vô cùng khinh thường, bất quá, Lý Dịch cũng không quan tâm những chuyện này.
- Ngụy Cường, làm phiền ngươi đưa vị cô nương này đến huyện nha sắp xếp cẩn thận, an toàn của nàng nhờ ngươi.
Lý Dịch xoay người, vỗ vai bộ khoái kia nói.
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bảo vệ tốt vị cô nương này!
Bộ khoái gọi Ngụy Cường lập tức khom người đáp ứng.
- Cô gia, ta.
Sắc mặt Tiểu Hoàn tái nhợt hô, Lý Dịch sờ đầu nàng, cười nói.
- Ngoan, nghe lời cô gia nói, đợi ở huyện nha đừng chạy lung tung, cô gia làm xong chuyện này sẽ về đón ngươi.
- Xin nhờ.
Lý Dịch lần nữa nhìn bộ khoái kia, quay người đi ra ngoài.
- Cô gia.
Tiểu Hoàn lo lắng muốn đuổi theo nhưng bộ khoái kia đã chặn trước người nàng.
Ngụy bộ khoái sờ mũi một cái, cười khổ mở miệng.
- Vị cô nương này, vẫn nên nghe lời Huyện úy đại nhân nói, cùng ta về huyện nha đi.
- Lão tứ, ngươi cũng không thể chết được, nếu ngươi ra đi như thế, lưu lại hai mẹ con chúng ta phải sống thế nào đây!
Trong Liễu Diệp trại, một người phụ nữ mặc bố y quỳ trên đất, gào khóc.
Trước người nàng, một trung niên nam tử nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, chỗ ngực còn lưu lại vết máu.
Một hài từ khoảng chừng bảy tám tuổi ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết làm sao đối với một màn trước mắt, sau khi bị người phụ nữ kia véo đùi một cái, lập tức miệng méo xẹo, gào khóc.
Người xem xung quanh thấy vậy, hai mặt nhìn nhau, nghe được động tĩnh bọn họ lập tức chạy đến, nhưng còn không biết chuyện gì phát sinh.
- Tứ thẩm nương, Tứ thúc chỉ bị thương nhẹ, không chết đâu.
Liễu Như Nghi nhìn nàng nói.
- Ngươi còn nói, nếu không phải tại ngươi, sao lão tứ bị người đánh thành như vậy?
Liễu Như Nghi không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng, người phụ nữ kia lập tức căm tức nhìn nàng, nói.
- Ngươi đắc tội với những người giang hồ hung ác, hiện tại bọn họ tới giết, lão tứ cũng bị ngươi tai bay vạ gió, những người kia đều là kẻ giết người không chớp mắt, đến lúc đó ngay cả chúng ta cũng phải chôn cùng ngươi, thời gian này làm sao vượt qua được?
Người phụ nữ kia vừa nói xong, chung quanh lập tức xôn xao.
- Vợ của lão tứ nói cái gì?
- Cái gì mà người giang hồ?
- Chém chém giết giết, đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Bà nói rõ ràng chút đi!
Vợ lão tứ nói làm người ta sợ hãi, cái gì "Giết người", "Chôn cùng" để những người không biết nội tình lo sợ, vội vàng thúc giục.
- Các ngươi hỏi nàng đi!
Người phụ nữ kia duỗi ra ngón tay chỉ Liễu Như Nghi, nói.
- Sao cứ nhất định phải đi trêu chọc những kẻ sát nhân kia, bây giờ tốt rồi, kéo theo toàn bộ trại chúng ta đều phải chôn cùng, nếu không phải lão tứ còn có mấy phần công phu, chỉ sợ đã bỏ hai mẹ con chúng ta đi trước, dù sao ta cũng không muốn tiếp tục ở lại trại này nữa, các ngươi người nào thích đợi thì đợi, nhưng cũng đừng trách ta không nhắc nhở trước, đến lúc đó, làm sao chết cũng không biết.
Phụ nhân đỡ nam nhân trung niên từ dưới đất lên, đi về phía nhà mình.
Lúc gần đi còn đá thằng nhóc bên cạnh, nổi giận mắng.
- Còn đứng ngây đó làm gì, về nhà thu dọn đồ đạc đào mệnh!
Vợ lão tứ nói vô cùng đáng sợ, trong lòng mọi người vừa sợ vừa nghi, sau khi nhìn Liễu Như Nghi một chút, vội vàng đuổi theo.
- Vỡ lão tứ, đừng nóng vội, nói rõ ràng đi đã.
- Đúng vậy, ngươi đừng làm chúng ta sợ!
- Đến cùng phát sinh chuyện gì, ngươi nói ra đi, mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp!
- Đại tiểu thư.
Lão Phương nhìn Liễu Như Nghi, muốn nói lại thôi.
Biểu hiện trên mặt Liễu Như Nghi không thay đổi gì, nhìn sang Tứ thẩm nương cách đó không xa đang văng nước miếng tung tóe, dời ánh mắt, nói.
- Phương đại thúc, hôm nay cứ để thím và Trụ Tử xuống núi, tìm một chỗ trông phủ thành nghỉ chân, hai ngày nữa ta sẽ giúp các ngươi an bài chỗ ở trong phủ thành, không cần về trại.
"
- Đại tiểu thư có ý gì!
Lão Phương nhướng mày, nói.
- Không phải chỉ là mấy tên tạp chủng à, tới một người lão Phương giết một người, đến hai tên giết một cặp, sợ cái gì!
- Tỷ!
Lão Phương vừa dứt lời, một bóng trắng từ đằng xa phi tốc bay đến, Liễu Như Ý khuôn mặt phủ đầy sương lạnh, trên thân ẩn ẩn tỏa ra sát ý.
- Như Nghi, ngươi, ngươi nói xem, làm sao ngươi lại trêu chọc phải những người này?
Sau một lát, sau khi tộc nhân Liễu thị biết được chuyện từ trong miệng vợ lão tứ, tất cả đều tụ tập trong tiểu viện, một trung niên nam tử thở dài một hơi, trong lời nói tràn đầy oán khí.
- Vậy phải làm sao bây giờ, làm sao chúng ta đấu lại những Hào Kiệt Lục Lâm đó, Như Nghi, ngươi hại chúng ta thật thảm!
Một phụ nhân trung niên khác sắc mặt tái nhợt, nhìn Liễu Như Nghi nói.
Như Nghi bắt không ít Lục Lâm ngang ngược giao cho quan phủ, nhưng cũng làm những người kia sinh hận, sau này Liễu Diệp trại cũng sẽ bị quấy đến không thể an bình, mấy chục năm an ổn sinh hoạt của bọn họ tự nhiên không có khả năng tiếp tục.
Đương nhiên, phàn nàn thì phàn nàn, nhưng không ai dám nói nặng.
Dù sao, trong lòng bọn họ rõ ràng tính nết hai vị tỷ muội, nếu thật sự nghiêm túc, trong bọn họ không ai có thể đỡ nổi.
- Chúng ta có thể đấu không lại những người kia, bây giờ sợ rằng không ở lại được.
Một nam tử thở dài một hơi, mọi người nhao nhao phụ họa.
Đây là kết quả bọn họ vừa rồi thương lượng qua.
Tuy cả một đời sinh ra ở chỗ này, lớn lên ở chỗ này, nhưng hết thảy cũng không sánh nổi mạng nhỏ của mình, mục tiêu của những người kia chỉ là Như Nghi, bọn họ rời khỏi trại, chắc sẽ không đến nỗi bị đuổi cùng diệt tận.
Huống hồ, trước đó bọn họ không cảm thấy cái gì, nhưng từ khi kinh doanh Băng Đường Hồ Lô có lợi nhuận, thời gian qua chầm chậm cảm thấy ở trong trại thật sự có rất nhiều điều không tiện, không ít người đã sớm muốn dời ra ngoài.
Sự kiện lần này chỉ là một cái kíp nổ, lấy bọn họ hiện tại, tùy tiện ở nơi nào cũng có thể áo cơm không lo, một lần nữa tìm chỗ mới, tiếp tục buôn bán Băng Đường Hồ Lô, lại không phải giao ra phí gia nhập liên minh, so với hiện tại, sinh hoạt đương nhiên tốt hơn nhiều?
Nhưng cứ trực tiếp rời đi, trong lòng mọi người cũng sẽ không cam lòng, một phụ nhân đẩy lão nhân nằm trên ghế xích đu trong sân ra.
- Nhị thúc công, ngài nói một câu đi!
"A?"
Đang chợp mắt, lão nhân bị nàng lay tỉnh dậy, nửa mở mắt, nói.
- Ngươi nói cái gì?
- Nhị thúc công, ngài là trưởng bối cũng nên nói một chút ý kiến của ngài đối với việc này đi.
Phụ nhân lần nữa mở miệng.
"A?"
Trên mặt lão nhân hiện ra mê mang, nói.
- Gọi ta ăn cơm hả, không ăn được không, vừa rồi ta đã ăn nhà lão tam rồi.
Nói xong, lại xoay người lên ghế xích đu, đổi một tư thế dễ chịu, tiếp tục ngủ.
- Cái này…
Phụ nhân kia đang muốn mở miệng đã có một âm thanh truyền tới.
Liễu Như Nghi nhìn bọn hắn, nói.
- Chuyện này, thật do Như Nghi gây phiền phức cho mọi người, nếu có vị thúc bá nào muốn rời khỏi, chỉ cần thông báo một tiếng, có thể lấy mười lượng bạc tiền trợ cấp từ ta.
Tộc nhân Liễu thị tươi cười, bọn họ đợi câu nói này đã thật lâu.
- Cái này thật không có ý tứ…
Tứ thẩm nương mới vừa rồi còn trách cứ nàng lập tức tươi cười.
- Đã như vậy, vậy thì cám ơn Như Nghi.
- Tính ta một người.
- Ai, chúng ta cũng bất đắc dĩ, hi vọng Như Nghi chớ trách chúng ta…
Mọi người lên tiếng, mỗi một hộ muốn rời khỏi đều được nhận mười lượng bạc, mừng khấp khởi về nha thu thập hành lý, dự định sớm chạy trốn.
Mười lượng bạc tiền trợ cấp, không thể nghi ngờ là một khoản tiền khổng lồ đối với bọn hắn, đủ kiếm một chỗ ở bên ngoài phủ thành.
Biểu lộ Liễu Như Ý rất băng lãnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi chuyện, Liễu Như Nghi chỉ mỉm cười nhìn bọn hắn, sau ngày hôm nay, tình cảm với những thúc bá trên danh nghĩa này không còn gì nữa.
.