Lý Dịch thúc giục xa phu tăng thêm tốc, cho nên chỉ dùng một nửa thời gian trước kia đã đuổi đến chân Lục Liễu sơn.
Không hề chậm trễ, một đường bình an vô sự đuổi tới sơn trại, còn chưa đi đến nhà, đối diện đã có mấy người đi tới.
Lý Dịch rất dễ nhận ra đó là một nhà Liễu thất thúc, thời điểm lúc trước muốn chen chân vào việc buôn bán Băng Đường Hồ Lô, hắn là người mở miệng sớm nhất trong đám người.
Giờ phút này, trên thân đám người khiên đầy bao phục to nhỏ, ngay cả hai đứa nhỏ cũng không ngoại lệ.
Nhìn thấy Lý Dịch trước cửa trại, Liễu thất thúc và vợ lặng người một chút, mặt lộ vẻ cổ quái, cũng không có chào hỏi trực tiếp đi qua bên cạnh người Lý Dịch.
Hai đứa nhỏ chạy tới ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng kêu một tiếng "Tiên sinh", sau đó quay người đuổi kịp cha mẹ.
Lý Dịch đứng tại chỗ, nhìn vào trại, lại có mấy người khác cõng hành lý đi về phía này.
Trong những người này, có tộc nhân Liễu thị cũng có hộ nông dân phổ thông, ánh mắt nhìn hắn đều có thể dùng từ Cổ Quái để hình dung, nhiều người đi qua sát bên người hắn, không nói tiếng nào, thỉnh thoảng cũng có một ít người tiến lên, chắp tay nói với hắn một tiếng cám ơn.
Đối với những nhà không có đất đai, mười lượng bạc, nếu tiết kiệm một chút, sau khi mua được một mảnh đất, số còn lại đủ cho cả nhà dùng hơn hai năm.
Tuy Như Nghi chỉ là trại chủ trên danh nghĩa, trong lòng bọn họ cũng chưa từng thừa nhận nàng, nhưng nàng xác thực đối với bọn hắn không tệ, trong lòng những người này không thể nói oán hận, chỉ là sắp rời khỏi địa phương mình sinh sống từ nhỏ tới lớn, dù sao cũng có chút không muốn.
Không biết có phải do ảo giác, lúc đi vào trong trại, Lý Dịch cảm giác trống trải dĩ hơn vãng rất nhiều, thẳng đến khi đi đến trước cửa nhà mới nghe được âm thanh thô kệch truyền ra từ bên trong.
- Đại tiểu thư nói gì thế? Ta không đi, nói cái gì cũng không đi.
Sống hơn nửa đời người mà lại sợ mấy tên giặc cướp à?
Âm thanh của Lão Phương.
Sau đó một âm thanh khác truyền tới.
- Hắc hắc, đại tiểu thư, hai năm qua, chúng ta đều biết lương thực tiểu thư cho chúng ta đều từ nơi đó, nếu như bây giờ rời đi, chúng ta còn là người sao?
Sau khi âm thanh này vang lên, bên trong viện lập tức có mấy âm thanh phụ họa.
- Hảo hán Lục Lâm cái rắm, thật coi chúng ta làm quả hồng mềm, muốn bóp sao bóp?
- Lần này nghe Lão Phương, chúng ta không đi!
Khi Lý Dịch đẩy cửa ra đi vào, tất cả mọi người quay đầu nhìn về bên này.
Liễu Như Nghi khẽ giật mình, sau một khắc cũng nhanh bước đi tới, hỏi.
- Tướng công, sao chàng trở về?
Lý Dịch nhìn nàng, nói.
- Tất cả mọi người cùng ta trở về phủ thành, bọn họ to gan cũng không dám giương oai trong đó.
Trong phủ thành có hơn ngàn thủ quân, chỉ cần những người đó dám xuất hiện quy mô, quan phủ sẽ không mặc kệ, nếu những người kia dám can đảm động thủ trong phủ thành, chắp cánh cũng không trốn thoát, nhưng ở chỗ này, bọn họ sẽ không có nhiều cố kỵ.
- Tướng công đã biết hết rồi?
Liễu Như Nghi nhìn về phía hắn.
Lý Dịch nhìn vào mắt nàng, xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng lẽ nàng còn dự định gạt mình?
Liễu Như Nghi cười cười, nói.
- Nên đến rồi cũng sẽ đến, tướng công yên tâm, thực ra võ công thiếp thân cao hơn những người kia, bọn chúng không đủ gây sự.
Lối làm việc của người trong Lục Lâm, Liễu Như Nghi đều rõ ràng hơn ai khác, nếu như không thể giáo huấn bọn hắn một lần khó quên, về sau sợ rằng phiền phức sẽ không ngừng kéo đến, chỉ có ngàn ngày làm trộm, không có ngàn ngày phòng trộm, chính nàng đương nhiên không sợ, nhưng khó đảm bảo bọn họ sẽ không ra tay ở phương diện khác.
Nàng xoay người, tính cả lão Phương, chỉ mấy người, nói.
- Phương đại thúc, các ngươi cùng cô gia trở về thành trước, nơi này có ta đã đủ.
- Không được…
Tuy Như Nghi lợi hại nhưng song quyền nan địch thủ, không nghe Ngô Nhị nói sao, những người kia không chỉ mười mấy người, Lý Dịch nói cái gì cũng không thể để nàng lưu lại nơi này.
Bất quá, hắn vừa muốn mở miệng phản đối, phía sau cổ bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau đớn, choáng váng và hắc ám lập tức xông tới.
- Tướng công, thật có lỗi.
Hắn nhìn thấy Liễu Như Nghi thu tay lại đỡ mình, thấy nàng áy náy nhìn mình, miệng mở rộng, đã không còn có ý thức nữa.
- Phương đại thúc, giao cô gia cho ông.
Nhìn đại tiểu thư, rồi lại nhìn cô gia bị ngất đi, Lão Phương cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
Thời điểm Lý Dịch tỉnh lại, cảm giác toàn thế giới đều đang lắc lư, mở to mắt ra, đất phía dưới đang nhanh chóng lui lại, tư thế này rất quen thuộc, cảm giác rất quen thuộc, con ngựa càng quen thuộc hơn.
- Ngừng!
Lý Dịch hô to một tiếng, Lão Phương ngồi trước kéo dây cương, con ngựa dần dần dừng lại.
Lão Phương thiện ý nhắc nhở.
- Cô gia, nếu người còn ý nghĩ trở về, đại tiểu thư sẽ lần nữa đánh người ngất xỉu, lần thứ hai sợ rằng không dễ dàng tỉnh lại.
Lão Phương nói rất có đạo lý, nàng bình thường ôn nhu nhưng đã quyết định chuyện gì thì không dễ dàng sửa đổi, tối thiểu nhất là Lý Dịch không sửa đổi được.
Món nợ này, đợi chuyện này đi qua lại tính, còn bây giờ làm sao vượt qua nguy cơ trước mắt mới là trọng yếu, Lý Dịch lập tức ngồi thẳng, thúc giục.
- Đi phủ thành!
Vào phủ thành, Lý Dịch cũng không trở về Như Ý Phường mà cùng Lão Phương trực tiếp hướng về Ninh Vương phủ.
Bây giờ hắn có thể mượn cũng chỉ có lực lượng của Lý Hiên.
Bộ khoái, nha dịch huyện nha trước những người đó không đáng chú ý, mỗi một hộ vệ ở Ninh Vương phủ đều có thân thủ bất phàm, số lượng không ít, nếu có thể mượn được một số, có thể kiềm chế những người kia không nhỏ.
- Công tử ở đây chờ một lát, ta lập tức đi thông báo thế tử.
Hạ nhân Ninh Vương phủ có trí nhớ rất tốt, lần trước ở tiệc mừng thọ Vương Phi, Vương quản gia rất khách khí đối với vị công tử này, hiện tại đương nhiên cũng không dám thất lễ, rất khách khí để Lý Dịch chờ một bên, nhanh chóng chạy vào.
- Cô gia, tên mặt trắng kia thật là Tiểu vương gia?
Lão Phương đã sớm biết được thân phận Lý Hiên, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể xem tên mặt trắng không đáng tin cậy kia chính là thế tử Ninh Vương.
- Không sai.
Lý Dịch gật đầu.
Được Lý Dịch xác định, trong lòng Lão Phương rốt cục buông lỏng.
Hắn không rõ ràng thế lực Vương Phủ cường đại cỡ nào nhưng hắn quen biết cũng có quen biết mấy hộ vệ kia, một thân công phu cũng không phải trưng cho đẹp, nếu nhiều thêm mấy người cũng sẽ nhiều hơn mấy phần nắm chắc đối phó với đám người ô hợp kia.
- Thật có lỗi, Tiểu Vương gia không ở trong Vương Phủ.
Hạ nhân đi vào nhanh, đi ra cũng nhanh, rất áy náy nói với Lý Dịch.
- Không có ở đây?
Lý Dịch cau mày một cái, nói.
- Làm phiền thông báo giúp ta một chút, ta muốn gặp Vương gia.
Lý Dịch và Ninh Vương chưa từng quen biết, nếu như hôm nay không gặp phải tình huống khẩn cấp, sợ rằng cả một đời hắn cũng sẽ không chủ động đi gặp lão, nhưng giờ phút này, căn bản không chú ý nhiều.
Hạ nhân kia vẫn như cũ cười nói.
- Công tử, thật sự có lỗi, Vương gia cũng không ở trong phủ.
Biểu hiện trên mặt Lý Dịch hơi kinh ngạc, sau một hồi tựa hồ như hiểu cái gì, quay đầu nhìn Lão Phương, nói.
- Chúng ta đi.
- Đi đâu?
Lão Phương không hiểu chút, người cần gặp còn chưa nhìn thấy, giờ cô gia lại muốn đi đâu?
- Tiệm thuốc.
- Đi tiệm thuốc làm gì?
Lão Phương càng thêm nghi hoặc.
- Mua chút Thạch Tín, vạn nhất đánh không lại người ta, miễn cho chịu nhục, vẫn nên uống thuốc tự vận.
"! "
Từ xa nhìn thấy thân ảnh Lý Dịch và Lão Phương biến mất, hạ nhân nhìn xung quanh một hồi rồi lại vào Vương Phủ, xuyên qua mấy hành lang, đến trước một căn phòng, nghe được đáp lại, sau đó đẩy cửa đi vào.
- Vương gia, người đã bị đuổi đi.
- Ta biết, ngươi đi xuống trước đi.
Một âm thanh truyền đến, hạ nhân kia cung kính thi lễ, chậm rãi lui ra ngoài.
- Bệ hạ và Công chúa tựa hồ có chút coi trọng người này, Thế tử cũng có quan hệ không ít với hắn, sao Vương gia lại?
Một âm thanh già nua truyền đến từ trong góc, lời còn chưa nói hết đã bị Ninh Vương phất tay cắt ngang.
Nghĩ đến những thay đổi gần đây của Lý Hiên, Ninh Vương nhíu mày, nói.
- Tài thì có một ít nhưng cuối cùng vẫn không phải chính đạo, nếu như Hiên nhi cả ngày ở cùng với hắn, sợ rằng hại nhiều hơn lợi.
Sau khi Ninh Vương mở miệng, góc thư phòng cũng không còn âm thanh truyền đến.