- Chỉ là một tên thư sinh…
Dưới ánh trăng, thấy rõ thân ảnh cầm đầu, một người lập tức bật cười.
- Tên thư sinh kia, ngươi cũng tới giết Liễu Như Nghi à?
Người kia cười vài tiếng, trào phúng.
- Ngươi đọc sách không tốt, đi học mấy thứ chém chém giết giết làm gì, không bằng về nhà đọc sách thêm mấy năm đi!
Hành động tối nay, mọi người đều mang tâm tình thoải mái, giờ phút này nghe có người nói móc thư sinh không biết tự lượng sức mình, lập tức cười rộ lên.
Về phần đối phương nghĩ gì, bọn họ không cần quan tâm.
Đêm đen gió nhẹ, bọn họ xuất hiện ở đây không phải vì nữ tử kia thì vì cái gì?
- Chẳng lẽ chư vị anh hùng đều phải đi lấy tánh mạng nữ tử kia?
Thư sinh kia sững sờ, lấy lại tinh thần, ôm một quyền lên tiếng.
- Hắc hắc, võ công nữ tử kia rất lợi hại, nếu như ngươi sợ, không bằng đi cùng chúng ta, đến lúc bắt được nàng, nhường cho ngươi chém nàng hai đao cho hả giận.
Người kia không để thư sinh trước mặt vào mắt, nhưng ba tên phía sau hắn nhìn rất mạnh, ngược lại đáng để lôi kéo một chút.
Trên mặt thư sinh hiện rẻ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội nói.
- Nếu vậy thật cám ơn vị anh hùng này, nữ tử kia giết chết huynh đệ của ta, ta với nàng không đội trời chung, nếu hôm nay có thể báo được thù thì rất cám ơn các vị anh hùng ở đây!
- Khách khí khách khí.
Người kia cười ha ha một tiếng, giơ tay định đập lên bả vai hắn, thư sinh khẽ động, nhẹ nhàng né tránh.
Trên mặt người nọ lộ ra vẻ kinh ngạc, thấy thư sinh trước mặt yếu nhớt, thế mà thân thủ lại nhanh nhẹn, không giống một thư sinh yếu đuối.
- Có mấy phần ý tứ!
Nghĩ đến mình trước đó xem nhẹ hắn, hán tử tán thưởng một câu, không tin lại chộp tới bả vai hắn, lần này lại thêm mấy phần khí lực.
Thư sinh kia nhẹ cản một chút, hán tử bỗng cảm thấy cổ tay truyện đến lực đạo kỳ dị, ngay lập tức, thư sinh nắm cổ tay hắn, thuận thế kéo một cái, thân thể hắn mất đà ngã nhào về trước.
Thư sinh trẻ tuổi kia rõ ràng nương tay, không dùng mấy phần lực lượng, đại hán vừa ổn định thân mình càng cảm thấy quái dị, ôm quyền nói.
- Không biết các hạ là vị anh hùng nào trong Lục Lâm?
Có được thân thủ như thế, trên giang hồ cũng không phải không có tên tuổi.
- Anh hùng không dám nhận.
Vừa rồi thử sức qua, dường như dùng hết khí lực toàn thân, thư sinh âm thầm lắng lại một hơi, ôm quyền trả lời.
- Bất tài giết qua mấy người, được anh hùng Lục Lâm cất nhắc, đặt cho ngoại hiệu Đoạt Mệnh Thư Sinh.
- Đoạt Mệnh Thư Sinh?
Đại hán trong lúc nhất thời nhớ không ra trong giang hồ có nhận vật này không, mà lúc này, cũng không nghĩ nhiều nữa, ôm quyền nói.
- Nguyên lai các hạ là Đoạt Mệnh Thư Sinh, nghe danh đã lâu.
Thư sinh kia nghe vậy, khóe miệng co quắp, lúc này, chỉ nghe hán tử thúc giục.
- Thời gian không còn sớm, chúng ta mau đi thôi.
- Được!
Thư sinh trẻ tuổi tựa hồ có chút không kịp chờ đợi đối với việc lấy mạng nữ tử, quay đầu chào hỏi với ba tên sau lưng, ba người liếc nhau, gật đầu, cất bước chân.
Mấy người đi theo ngược lại có chút nghi vấn, mọi người chưa từng nghe qua Đoạt Mệnh Thư Sinh nhưng cũng không lạ gì, dù sao, phần lớn mọi người trong Lục Lâm đều đặt tên theo phong cách này, cái gì đòi mạng rồi đoạt mệnh, đồ phu diêm vương, nghe qua không biết bao nhiêu, cũng lười phân chia, gặp thư sinh kia nhẹ nhàng nói đến việc giết người, không giống làm bộ, không bao lâu đã xem hắn như người một nhà.
- Chu huynh đệ nói nữ tử kia hoa nhường nguyệt thẹn, nếu cứ vậy giết chết, không phải quá đáng tiếc, theo ta thấy, đợi lát nữa bắt được nàng, không bằng để cho huynh đệ ta sung sướng trước.
- Hắc hắc, ta cũng muốn kiến thức qua nàng và nữ nhân bình thường có gì khác biệt.
- Vẫn nên cẩn thận một chút, sợ lật thuyền trong mương của quý và mạng nhỏ đều mất.
Thời điểm đàm luận, mọi người không chút che giấu, xung quanh Liễu Diệp trại phía trước không thấy một ngọn đèn, phá lệ tĩnh mịch.
- Kỳ quái, người đã đi nơi nào?
Một bóng người vô thanh vô tức bước nhẹ vào trại, vốn định bắt người hỏi nơi ở của nữ tử kia nhưng liên tục đi qua mấy căn nhà, ngay cả một bóng người cũng không thấy.
- Chẳng lẽ nữ nhân kia sớm bết được tin đồn nên đã trốn? Hay có người nhanh chân hơn chúng ta?
Trên mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, không ít hào kiệt lấy nữ tử kia làm mục tiêu, hắn cho rằng động tác của mình đã rất nhanh, không nghĩ tới vẫn trễ một bước.
Trong lòng nghĩ như vậy, cả người giống như khỉ, đi vào một căn nhà, tiến vào nội viện, thông qua cửa sổ rốt cuộc thấy bên trong có ánh đèn.
- Có người!
Sắc mặt hắn hiện ra vẻ vui mừng, vừa muốn hành động, chỉ nghe được "Kẹt kẹt" một tiếng, cửa phòng mở ra, một bóng người lưng còng bước ra từ bên trong.
Thấy người kia hơi sững sờ, hắn lập tức chạy nhanh tới, dưới ánh trăng, lưỡi đao băng lãnh lấp lóe, âm thanh rét lạnh truyền đến.
- Lão gia hỏa, Liễu Như Nghi ở đâu, thành thật trả lời sẽ tha cho ông một mạng!
"Ầm!"
Một quyền của hán tử gầy gò đánh lui hắc ảnh, trong lúc đối phương đang vung binh khí trong tay, đột nhiên tăng tốc độ, đánh thêm một quyền lên cổ hắn.
Chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, con ngươi người nọ giống như muốn lồi ra từ trong hốc mắt, cổ nghiêng qua một bên, té xuống đất, im hơi lặng tiếng.
- Người thứ năm.
Ném thi thể qua một bên, mấy thân ảnh nằm ngổn ngang trên đất, một tiếng âm trầm vang lên, một đạo hắc ảnh bị ném ra từ trong phòng, thi thể trên mặt đất lại nhiều hơn một cái.
- Người thứ sáu.
Thì thào một câu, người đứng đầu lau máu chảy ra từ cánh tay, lui vào trong tường viện.
Trong sân không ít người, sau khi đi vào nhìn thấy cánh tay hắn, lập tức đỡ hắn qua một bên, băng bó vết thương lại.
- Nhất thời chủ quan, nhất thời chủ quan.
Thời điểm mấy hán tử đi tới, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười xấu hổ, nói.
- Tại sao ngươi lại tới đây?
Nam tử cầm đầu nhìn thấy hắn, nhíu mày hỏi.
- Phía sau đã đủ người trông coi, lại nói Nhị tiểu thư cũng ở đó.
Hán tử kia cười nói.
- Những tên kia muốn tiến vào, chỉ có thể đi cửa trước, ta tới xem một chút.
- Có đại tiểu thư ở đây, không cần lo lắng nơi này của chúng ta.
Biểu hiện trên mặt nam tử có chút nhẹ nhõm, ban ngày, trong lòng khẩn trương đôi chút nhưng vừa mới nhìn đến tình cảnh vừa rồi, lo lắng trong lòng hắn được cởi bỏ.
- Bọn họ tới.
"
Một bóng người đẩy cửa tiến vào, thấp giọng nói một câu.
Mọi người cùng nhìn nhau, cầm binh khí lên, đi ra ngoài, một thân ảnh cầm kiếm đang đi vào trong trại.
- Đến rồi.
Đội ngũ hơn mười người, dừng lại trước cổng trại, một hán tử nhìn trong đám người thấy được người mệnh danh là “Đoạt Mệnh Thư Sinh” thì thở dài một hơi, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp.
- Hắc hắc, không nên gấp gáp, chờ một lát thì có thể báo thù cho huynh đệ ngươi.
Hán tử kia cười một tiếng nói …
Trong bóng đêm phía trước có hơn mười đạo thân ảnh đi tới bên này, cảnh ban đêm rất sáng, thị lực mọi người vô cùng tốt, liếc mắt đã thấy nữ tử trẻ tuổi trước mắt.
- Là ả!
- Cô ta chính là Liễu Như Nghi!
- Các nàng muốn làm gì, chỉ bằng mấy người các nàng có thể chống lại chúng ta sao?
Mọi người nhao nhao mở miệng, ánh mắt "Dịch Cốt Đao" Chúc Đồ Phu, "Quỷ La Sát" Thôi Diêm, tráng hán họ Chu và Tam Nương Tử hiện vẻ nghi ngờ, trên mặt hiện ra vẻ cảnh giác, thuận tay nắm chặt binh khí.
Không ngờ nữ tử kia biết bọn họ, thế mà còn không sợ, trong chuyện này sợ rằng có trá, không thể lơ là.
- Chư vị anh hùng, ta và nữ tử kia có thù không đợi trời chung, nếu không thể tự tay mình giết nàng, sợ rằng sẽ còn canh cánh trong lòng mối thù, trước xin hãy để huynh đệ chúng ta chiếu cố nàng!
Âm thanh truyền tới từ phía sau đám người, mọi người nhìn thấy “Đoạt Mệnh Thư Sinh” gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh phía trước, khuôn mặt vặn vẹo, đầy vẻ cừu hận, mấy hán tử bên cạnh hắn để bao phục trên lưng xuống, bỗng nhiên rút binh khí tiến về phía trước.
Một màn bất ngờ lại khiến mọi người nao nao.
Hắn thế mà không kịp chờ đợi, xem ra, Đoạt Mệnh Thư Sinh có huyết hải thâm thù nào đó với Liễu Như Nghi!
Bọn người xung quanh Chúc Đồ Phu không ai ngăn cản hắn, có người nguyện ý xung phong thử võ công nữ tử kia, bọn họ vui lòng nhường đường, càng cẩn thẩn xem xét xem nữ tử kia có phải có trá.
Mấy người rất nhanh đã vọt tới bên cạnh nữ tử, cũng không nhìn thấy cảnh tượng binh đao đụng vào nhau như bọn họ dự đoán, trong lòng kinh nghi, chợt có một người cả kinh hô.
- Thanh âm gì vậy?
Tư
Một thanh âm yếu ớt như ẩn như hiện vang lên bên tai mọi người.
.