Lý Dịch rất thất vọng, vô cùng buồn bực.
Mấy tháng trước, hắn qua vẫn là một kẻ ngồi ăn chờ chết, hằng ngày nằm trong sân phơi nắng, lúc rảnh rỗi trêu đùa tiểu nha hoàn, kể chuyện xưa cho mấy đứa nhóc nghe, lúc ăn cơm thì vì một khối thịt gà mà đấu trí đấu dũng cùng Liễu nhị tiểu thư, cuộc sống nhàn nhã biết bao.
Không biết từ lúc nào, tất cả mọi chuyện đều thay đổi.
Kiếm tiền ngày càng nhiều, người quen biết ngày càng tôn quý, tiền bạc trong nhà chồng chất như núi, cả ngày trò chuyện vui vẻ cùng công chúa và thế tử, đời sống không biết từ lúc nào bị kéo lệch sang một hướng khác, không thể trở lại.
Cứ nghĩ rằng kiếm chút tiền làm một tiể trọc phú hưởng thụ sinh hoạt – vừa mới bị người bắt cóc kém chút ném cái mạng nhỏ, lần này bị mấy chục người giết đến tận cửa, hai đời chưa từng trải qua chuyện kích thích như thế.
Phát minh ra hoả dược, phiền phức mới theo nhau mà tới, tuy không biết Hoàng Đế coi trọng thứ này đến trình độ nào, nhưng mặc kệ kết quả ra sao, chắc hắn không còn sống được cuộc sống như trước nữa.
Huống hồ, chuyện hôm nay cũng làm cho hắn tỉnh táo hơn.
Cho dù hợp tác cùng Ninh Vương phủ, hay giao tình với Lý Hiên, thực ra rất hư vô mờ mịt, nếu dùng để làm át chủ bài, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày chết rất thê thảm.
Trước đó quen biếng nhác, suy nghĩ và thói quen đơn giản, hiện tại xem ra, quả thật ngây thơ.
Trên bàn, ngọn đèn cháy như một hoa đăng, Lý Dịch xoa mi tâm, vị trí đã từng thụ thương trên bụng lại bắt đầu hơi đau.
Thương thế của hắn dù sao vẫn chưa triệt để khỏi hẳn, không thích hợp hoạt động mạnh, vậy mà hôm nay bất đắc dĩ bôn ba, vì gấp gáp làm ra hoả dược, ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn, giờ phút này vết thương cũ có dấu hiệu tái phát, trong bụng cũng bắt đầu thấy đói, gáy cũng có cảm giác đau đớn.
Lý Dịch sờ sau đầu, trên mặt hiện ra một tia xấu hổ.
Hôm nay, ngay trước mặt nhiều người, thế mà bị Như Nghi đánh ngất xỉu, quả thực vô cùng nhục nhã.
Nếu như không thể trọng chấn phu cương, sau này hắn cũng không cần lăn lộn trong nhà nữa.
Đương nhiên, đánh ngất xỉu hắn không phải trọng điểm, trọng điểm biểu hiện của nàng thật khiến người ta nổi nóng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Liễu Như Nghi cầm một cái khay trong tay đi vào, đặt một bát cháo còn đang bốc hơi nóng lên bàn, ôn nhu nói.
- Phương đại thúc nói tướng công cả ngày chưa ăn cơm, thiếp thân vừa nấu chút cháo, tướng công ăn lúc còn nóng đi.
Lý Dịch ngẩng đầu nhìn nàng, không nói gì cũng không có bất kỳ động tác gì.
Liễu Như Nghi biết trong lòng hắn đang tức giận, nghĩ đến vừa rồi hắn nói "Một hồi lại tính sổ với nàng", ánh mắt có chút trốn tránh, nói nhanh.
- Tướng công nhớ ăn cháo cho nóng, thiếp thân đi trước.
Nàng muốn mở cửa chạy đi thì một cánh tay vươn ra từ phía sau, chống trên cửa, có chút bối rối xoay người, cơ hồ đụng vào chóp mũi Lý Dịch.
- Nàng không có gì muốn nói với ta sao?
Lúc này, đèn đuốc trong phòng chập chờn, tư thái của nam nữ trẻ tuổi cực giống với động tác "Đè lên tường" ở hậu thế, xét vào tình cảnh lúc này, xưng "Đè lên cửa" thì thích hợp hơn.
Lý Dịch biểu hiện rất nghiêm túc, không có bộ dáng bất cần đời, câu trả lời của Liễu Như Nghi mười phần quan trọng đối với hắn.
- Đã khuya rồi, tướng công, tướng công nghỉ sớm một chút đi.
Trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Nghi càng thêm bối rối, muốn trốn từ một bên khác, thì một cánh tay khác của Lý Dịch theo tới.
Bàn tay vốn nên đặt trên cửa nhưng vì nàng bỗng nhiên di động nên vừa vặn đặt vào trước ngực nàng.
Thân thể Liễu Như Nghi cứng đờ, khẽ giật mình, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ như máu, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, âm thanh run rẩy muốn khóc.
- Tướng, tướng công?
Lúc này, nàng chỉ là một cô gái phổ thông e lệ, nơi nào có bộ dáng của một đại Tông Sư?
Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lý Dịch, bên trong ánh mắt kia rất thâm thúy.
Nhìn thấy một số chuyện khác với lúc trước.
Trong mắt Lý Dịch ẩn tàng lại hết thâm tình, chỉ có nghiêm nghị, làm cho thân thể nàng chấn động, sắc mặt từ đỏ bừng dần trở nên tái nhợt.
Hình như, có đồ vật gì đó cực kỳ quan trọng đối với nàng đang muốn bỏ nàng mà đi.
- Thiếp thân!
Nàng cắn chặt môi dưới, cuối đầu xuống, nói.
- Thiếp thân biết sai rồi.
Lý Dịch buông lỏng một hơi, đáy lòng hình như cũng có một cái gì đó vừa rơi xuống.
Nhìn nàng hỏi.
- Nói, sai ở chỗ nào?
Sau khi nói xong, phát hiện xúc cảm từ bàn tay truyền lại có chút không đúng, cúi đầu nhìn lại không khỏi khẽ giật mình.
Khó trách cảm giác trên tay mềm mại.
- Thiếp thân không nên đánh ngất xỉu tướng công.
Nàng cúi thấp đầu còn không dám ngước lên, nói nhỏ.
- Còn gì nữa?
Lúc này, hắn tuyệt đối không thể lùi bước, Lý Dịch giả bộ như không phát hiện một bàn tay của mình đang đặt lên một chỗ không nên đặt, tiếp tục hỏi.
Tuy nàng không nên đánh ngất xỉu mình, nhưng đây chỉ là nguyên nhân bên ngoài, tục ngữ nói, phu thê vốn là chim liền cảnh, đại nạn lâm đầu mỗi người phi một nơi!
Phu thê vốn là một thể, có khó khăn gì thì mọi người cùng nhau thương lượng giải quyết, chủ nghĩa đại nữ nhân không được, đánh ngất xỉu chồng mình rồi sai người đưa xuống núi nói rõ trong lòng nàng chưa từng đối đãi với mình như tướng công?
- Còn có…
Liễu Như Nghi ngẫm lại, nói.
- Thiếp thân không nên tự ý làm chủ, đưa cho mỗi hộ rời đi mười lượng bạc tiền trợ cấp.
Lý Dịch trừng mắt.
- Mười lượng bạc tiền trợ cấp?
Hắn thầm tính một chút số lượng tộc nhân Liễu thị và những hộ gia đình kia, nếu như mỗi hộ mười lượng bạc, chẳng phải cả ngày hôm nay tiêu xài gần ba trăm lạng bạc?
Đàn bà phá của, ba trăm lạng bạc, hắn phải lừa gạt Lý Hiên mấy lần mới có thể kiếm về?
Xong, tòa nhà lớn, hậu hoa viên còn rất xa a.
Trong lòng Lý Dịch vô cùng đau đớn.
- Bất kể nói thế nào, bọn họ đều bị thiếp thân liên lụy…
Liễu Như Nghi thở dài một hơi.
- Thôi được rồi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.
Ba trăm lạng bạc thì ba trăm lạng bạc đi, bạc không thì có thể kiếm lại, những người kia đi sau này càng thanh tĩnh.
Liễu Như Nghi cúi đầu, Lý Dịch để tay trước ngực nàng, hai người đều không nói thêm gì nữa, bầu không khí dần trở nên lúng túng.
Cái bụng kêu hai tiếng, Lý Dịch giả bộ như vô ý, lấy tay ra khỏi ngực nàng, Liễu Như Nghi buông lỏng một hơi, vội nói.
- Tướng công mau húp cháo đi, để một lát nữa nguội mất.
Lý Dịch gật đầu, hiện tại hắn đói đến không chịu nổi, tràng diện vừa rồi đã bắt đầu nhạt dần khỏi đầu, cho nên ăn uống không còn khó chịu nữa.
Rất nhanh đã ăn hết cháo, sờ cái bụng, chân mày hơi nhíu.
- Vết thương lại bắt đầu đau phải không?
Liễu Như Nghi ở bên cạnh lo lắng hỏi.
- Có một chút.
Lý Dịch đáp.
- Tướng công nằm lên giường đi, thiếp thân dùng chân khí xoa dịu giúp tướng công.
Liễu Như Nghi thu thập bát đũa, nói.
Mỗi khi Như Nghi giúp hắn xoa dịu kinh mạch là thời gian Lý Dịch thoải mái nhất, tay nàng phảng phất như có được một ma lực nào đó, có thể giảm nhẹ đau đớn đến mức thấp nhất.
Lý Dịch nằm trên giường, nhắm mắt lại, trong lòng bắt đầu hưởng thụ, bôn ba cả ngày, cảm giác mệt mỏi cũng dần truyền tới.
Khi Liễu Như Nghi thu tay lại, nhìn hắn đã phát ra tiếng hít thở đều đều, yên lặng ngủ mất, sau khi giật mình, trên gương mặt xinh đẹp bỗng nhiên hiện ra một tia đỏ ửng, quay đầu nhìn xung quanh vài lần, cởi giày thêu ra, co hai chân thon dài của mình lại leo lên giường, hai tay khoanh trước ngực, yên tĩnh nhìn kỹ gương mặt của hắn.
Trên gương mặt xinh đẹp khi thì ngượng ngùng, khi thì mờ mịt, cứ như thế không biết qua bao lâu, nàng như ăn trộm nhìn xem ngoài cửa, rồi mới nằm xuống bên cạnh Lý Dịch, để áo mà ngủ, nghiêng đầu nhìn hắn một chút, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này, thiếu nữ ngồi trong viện kinh ngạc nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, thỉnh thoảng liếc về cửa phòng cách đó không xa, thẳng đến khi đèn trong phòng bị dập tắt, cũng không có người đi ra, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra vẻ kinh ngạc, đôi mắt đẹp đột nhiên trừng lớn.
.