- Ngươi nói, đồ vật gọi "Hoả dược" này đã sớm tồn tại?
Lý Minh Châu nhìn hắn, nhíu mày hỏi?
Lý Dịch gật đầu.
- Pháo hoa, pháo cối, hay những tạp kỹ phun lửa bên trong Câu Lan thực ra đều có đạo lý giống vậy.
Cách điều chế hoả dược sớm đã được đạo sĩ nào đó hút lá đu đủ lên cơn làm ra, nhưng phối trộn không đúng, căn bản không đạt được hiệu quả như thuốc súng.
Mà ứng dụng thực ra cũng rất rộng, Lý Dịch từng thấy trong Câu Lan cũng từng gặp những linh nhân nuốt gió thổi mây, đều dùng hoả dược.
- Vậy tại sao bọn họ không có…
Lý Minh Châu mới nói ra một nửa, ý tứ lại rất rõ ràng.
Nếu pháo hoa, pháo cối và linh nhân biểu diễn đều có thể làm ra động tĩnh như đêm qua thì những người kia sớm đã chết hết mới đúng, càng không có khả năng cho tới giờ mới bị ngươi phát hiện.
Lý Dịch giải thích.
- Đây phải nói đến tỉ lệ các thành phần dùng để điều chế, cho dù chênh lệch vô cùng nhỏ bé thì hiệu quả cũng sẽ khác biệt như ngày và đêm.
Ngươi làm thế nào phát hiện bí mật này?
Lý Minh Châu nhìn hắn, nghi hoặc hỏi.
Nàng đã ấp ủ vấn đề này trong lòng thật lâu, dù chuyện viên đá rơi, hay móng ngựa sắt, hoặc loại phương pháp nhìn thấu nhân tâm, cho tới bây giờ là hoả dược, trăm ngàn năm qua, toàn bộ thiên hạ đều không có người nào phát hiện ra huyền bí bên trong.
Sao hết lần này tới lần khác, mỗi lần đều do hắn phát hiện?
Chẳng lẽ hắn thật sự thông minh bằng tất cả mọi người khắp thiên hạ cộng lại?
Trong lòng Lý Dịch thầm nói, còn có thể làm sao phát hiện, đương nhiên dựa vào tri thức mấy trăm, hơn ngàn năm tích lũy và thư viện trong đầu gian lận.
- Lúc trước ta làm pháo cối chơi, trong lúc làm không cẩn thận phát hiện ra.
Lý Dịch nhìn nàng, đáp.
Lý Minh Châu liếc hắn một cái, cảm thấy hắn đến bây giờ còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện cùng nàng, đời trước nhất định tích không ít công đức.
Sau đó nàng lại nghĩ đến một vấn đề.
- Nói như vậy, người khác cũng có thể phát hiện huyền diệu bên trong chuyện này?
Lý Dịch xoa mi tâm, nàng có thể quản được mình nhưng có thể quản được người khác sao?
- Theo góc độ xác suất học mà nói, xác thực như thế.
Lý Dịch nhìn nàng nói.
- Có lẽ là mấy ngày, mấy tháng, mấy năm, thậm chí mấy chục năm, nhưng có lẽ ngày mai sẽ có người thứ hai phát hiện.
- Xác suất học?
Biểu hiện trên mặt Lý Minh Châu lại bắt đầu nghi hoặc.
- Cái gì là xác suất học?
- Cái này không trọng yếu.
Lý Dịch khoát tay, nhìn nàng, nghiêm túc nói.
- Trọng yếu là, sau khi ta giao cách điều chế cho cô, cô định làm như thế nào?
- Bây giờ ngoài biên cảnh, binh sĩ Cảnh Quốc ta đang giao chiến cùng Tề Quốc, nếu hoả dược thật sự có uy lực như ngươi nói, nhất định là một công lao lớn, nếu như có thể lập công trên chiến trường, Phụ hoàng không có khả năng không thưởng cho ngươi, phong quan tấn tước đều có thể.
Lý Minh Châu ngẫm lại, chậm rãi nói.
Vũ khí chiến tranh như thế, nếu bị người bình thường phất hiện, chờ đợi không phải ban thưởng mà chính là tai nạn.
Vì phòng ngừa bí phương bị tiết lộ ra ngoài, hắn rất có thể sẽ bị bí mật xử tử, kết cục tốt nhất cũng là ở tù chung thân, bởi vì bí phương này rất quan trọng, một khi tiết lộ ra ngoài, hậu quả khó mà lường.
Nhưng Lý Dịch không giống, hắn biểu hiện càng xuất sắc, phân lượng trong lòng Phụ hoàng lại càng nặng.
Hắn vốn là nhân tài được Phụ hoàng cực kỳ thưởng thức, sở dĩ còn không điều hắn vào kinh thành mà chỉ làm cho hắn làm một Huyện úy nho nhỏ là muốn hắn ở đây rèn luyện thật tốt hai năm, dù sao, tuy trong lồng ngực hắn ngàn vạn tài năng, nhưng tính tình thật sự quá lười nhác, tính cách như thế, không thích hợp với triều đình.
Thực ra ngay từ lúc bắt đầu, ngay cả chính nàng cũng không biết, tại sao Phụ hoàng lại coi trọng người chỉ mới gặp qua một lần, vẻn vẹn bằng hành động lúc trước của hắn, còn thiếu rất nhiều.
Nhưng sau những chuyện xảy ra sau này lại để cho nàng không thể không thừa nhận, Phụ hoàng vẫn là Phụ hoàng, ánh mắt nhìn người không phải nàng có thể so sánh.
Người trẻ tuổi ngồi đối diện nàng là một người có thể không ngừng sáng tạo kỳ tích.
Sau khi nói xong câu kia, nàng nhìn Lý Dịch, lại phát hiện tâm tình và bộ dáng của hắn không tốt lắm.
- Truy cầu suốt đời của người đọc sách cũng đơn giản là phong quan tấn tước, vậy tại sao ngươi giống như không có hứng thú đối với mấy thứ này.
Nàng rốt cục hỏi ra vấn đề đã nghi hoặc đã lâu.
Lý Dịch nhìn nàng, hỏi ngược lại.
- Nếu lý tưởng của mỗi người đều giống nhau, vậy thì công chúa điện hạ ngài bây giờ không nên ở trong cung à?
Lý Minh Châu nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Sau một lát, nàng lần nữa ngẩng đầu nhìn Lý Dịch.
- Ngươi biết, sinh hoạt thế này không có khả năng kéo dài mãi.
Lý Dịch từ chối cho ý kiến, gật đầu, trải qua sự tình lần này, hắn cũng ý thức được ý nghĩ trước đó ấu trĩ đến cỡ nào, sinh hoạt trong thời đại này, muốn qua thời gian không buồn không lo, tiêu dao tự tại nào có dễ dàng, cho dù Hoàng Đế bệ hạ, ngồi trên cao quyết định hết mọi chuyện, sợ rằng cũng không xứng với hai chữ tiêu dao.
- Quan phủ không có khả năng lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào đám người lục lâm, tuy bọn họ không có uy hiếu gì đối với nương tử ngươi, nhưng thì chung quy vẫn có chút phiền phức đối với những người khác.
Lý Minh Châu nhìn hắn nói.
- Ta đã tìm một nơi ở trong phủ thành, trước tiên cứ an bài bọn họ vào đó.
Đối với Liễu Như Nghi, trước đó nàng còn có một ít tâm tư so sánh, giờ phút này thì không còn ý nghĩ đó nữa.
- Chuyện hoả dược, sau khi chờ ngươi trở lại phủ thành, chúng ta lại nói tiếp.
Lý Minh Châu không tiếp tục truy vấn Lý Dịch cách điều chế hoả dược, đứng dậy vỗ vỗ tay cáo từ.
- Đồ vật hôm qua có thể tạo ra lửa và tiếng vang đó có tên không?
Lúc đi tới cửa, nàng quay đầu lại hỏi một câu.
- Có lẽ nên gọi nó là lựu đạn?
Lý Dịch ngẫm lại nói.
" "
- Vậy gọi nó là "Thiên Phạt" đi.
Sau đó, Lý Minh Châu dứt khoát quay người rời đi.
Lý Dịch ngồi trong sân một hồi, trên mặt hiện ra vẻ suy tư, sau một lát cũng đứng dậy rời đi.
Công chúa điện hạ không trực tiếp lấy đi cách điều chế hoả dược, xác thực vượt quá hắn đoán trước, bất quá hắn cũng rõ ràng, nàng đang truyền đạt một thái độ, thiện ý.
Lý Dịch thở dài, hắn không thể không thừa nhận, công chúa điện hạ rất có bá lực.
Bất quá, loại đồ vật phỏng tay này, nếu như không phải cực kỳ cần thiết thì không thể dùng tiếp.
Khi lần nữa trở lại nhà, Tiểu Hoàn đang đội hai con mắt sưng đỏ phơi quần lót của Lý Dịch đã giặt trước khi đi.
Thời điểm nhìn thấy Lý Dịch, cái miệng nhỏ nhắn méo sẹo, trong hốc mắt lập tức chứa đầy nước mắt.
Đêm qua, một mình nàng lưu tại trong huyện nha, lo lắng suốt cả đêm, đến buổi sáng mới được vị bộ khoái tỷ tỷ kia dẫn tới đây.
- Cô gia.
Sau một khắc, nàng giống chim non bay về tổ bổ nhào vào ngực Lý Dịch, nước mắt cộp cộp rơi xuống.