Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh


Đối với hạ nhân Ninh Vương phủ mà nói, hôm nay là một ngày rất bình thường.
Vương phi mỗi ngày đều đến hoa viên ngồi một lát, lại làm những công việc như một thợ làm vườn, mỗi sáng sớm dùng kéo cắt tỉa hoa cỏ như thường lệ.

Vương Phi thích sạch sẽ, những nơi nàng thường đi mỗi ngày gần như đều sẽ có người không ngừng quét dọn, bọn hạ nhân tự mang trách nhiệm, bận rộn tại vị trí đã được phân công.
Một nam tử áo mũ nghiêm chỉnh, tướng mạo anh tuấn uy vũ đi qua làm những thị nữ trong Vương phủ ghé mắt liên hồi.
- Lâm hộ vệ kìa.
Trên mặt mấy thị nữ lộ ra thần sắc hâm mộ, hai mắt nhìn chằm chằm vào nam tử cho đến khi bóng lưng hắn biến mất, xì xào bàn tán.
- Ầy, các ngươi có phát hiện vừa rồi Lâm hộ vệ đi qua có liếc ta một cái này.
- Thôi thôi thôi, Lâm hộ vệ rõ ràng đang nhìn ta.
- Xùy, hai người các ngươi có biết xấu hổ hay không, ánh mắt Lâm hộ vệ người ta làm gì đến nỗi thế.
Mấy thị nữ nói một hồi bắt đầu xô đẩy nhau bật cười, mấy gia đinh cách đó không xa nhìn mà nuốt nước miếng.
- Không phải chỉ là hộ vệ thủ lĩnh thôi à, cho dù hắn lợi hại đi chăng nữa thì cũng không phải nô tài như chúng ta sao?
Nghĩ đến ánh mắt mấy thị nữ nhìn nam tử vừa rồi, trong lòng bọn họ rất khó chịu, cũng làm hạ nhân như nhau, không phải gã họ Lâm kia chỉ anh tuấn hơn bọn hắn một chút, thân thủ tốt hơn một chút, được Vương gia coi trọng nhiều hơn chút thôi sao?
Có gì đặc biệt hơn người đâu...
Đám nha hoàn chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong thật sự tầm thường, đêm qua một gia đinh đi tiểu còn thấy gã và một đám người hơn nửa đêm đi bên ngoài về, lén lén lút lút, không giống như đang làm chuyện tốt lành.


Có cơ hội nhất định sẽ nhắc nhở đám mê trai kia vài câu, biết người biết mặt không biết lòng, ngàn vạn lần đừng bị gã họ Lâm kia nói dăm ba câu lừa gạt.
Nam tử họ Lâm hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng những thị nữ và gia đinh, nhanh chân tiến về thư phòng Vương gia.
Vương gia yêu sách thành si, chỉ nói thư phòng trong Vương phủ thì đã có hai gian, bên trong trưng bày các loại thư tịch trân quý, nếu mỗi ngày Vương gia không bồi Vương Phi thì có chín thành khả năng ở trong thư phòng.
Lúc đi đến có lão quản gia đi vào thông báo, một lát sau, lão quản gia đi ra gật đầu với hắn, nam tử họ Lâm đẩy cửa đi vào.
- Vương gia.
Cung kính thi lễ với nam tử trung niên đối diện rồi chờ bên cạnh.
- Đêm qua Hiên nhi phân công các ngươi ra ngoài, rốt cuộc vì chuyện gì?
Mấy giây sau, giọng Ninh Vương mới truyền đến.
- Hồi Vương gia, là chuyện....
Đối với Vương gia, hắn đương nhiên không dám giấu diếm, nói hết đầu đuôi mọi chuyện.
- Trước khi chúng ta chạy tới, bên kia đã kết thúc xung đột, người của Công chúa cũng ở đó, bảo chúng ta trở về.

Chỉ nghe nói bọn ngươi Lý Huyện úy lông tóc không thương, những đạo tặc Lục Lâm đều đã đền tội.

Còn đêm qua cụ thể xảy ra chuyện gì, thuộc hạ cũng không biết.
Hôm qua bọn họ còn chưa tới Liễu Diệp trại đã bị người Công chúa yêu cầu trở về gấp, chỉ biết được những chuyện này.
- Cái gì, có việc này?
Ninh Vương nghe vậy hơi sững sờ, lúc này mới nhận ra thì ra hôm qua Lý Dịch đến Vương Phủ cầu kiến hắn là vì chuyện này.
Nếu hiểu rõ tình hình trước đó, hắn sẽ không cản Lý Dịch ở ngoài cửa nhưng lúc này đã muộn.
Cũng may có những cao thủ trong cung do Minh Châu mang tới, mấy tên đạo tặc Lục Lâm không dấy lên nổi sóng gió gì.
Thủ lĩnh thị vệ vốn định nói luôn chuyện thấy tia chớp và tiếng sấm nhưng trên đường trở về có vài huynh đệ nói động đất, mấy người khác lại nói ma quái lộng hành, ngay cả thiên phạt cũng có.

Lúc này hắn cũng thật sự không biết nên mở miệng thế nào, để tránh nói sai, dứt khoát ngậm miệng không nói.
Ninh Vương gọi hắn sang đây chẳng qua chỉ để muốn biết xem Lý Hiên đang làm gì, còn về Lý Dịch, không có chuyện gì đương nhiên là tốt nhất, nếu có chuyện, hắn cũng chỉ tiếc hận một lát, có lẽ ngày mai sẽ quẳng việc này ra sau đầu.
Dù sao, những người bình thường này chỉ là râu ria.
Khoát tay ra hiệu hộ vệ kia có thể ra ngoài.

- Thuộc hạ xin cáo lui.
Nam tử họ Lâm thi lễ rồi lui ra khỏi phòng.
Ninh Vương lắc đầu không để tâm đến việc này nữa, lại đặt sự chú ý lên quyển thư tịch trước mắt.
Trong vòng một ngày, mấy chục hộ dân trong Liễu Diệp trại chỉ còn hơn mười hộ, Lý Dịch thuyết phục bọn họ cũng không phí bao nhiêu công sức, gần như tất cả mọi người đều đồng ý dọn đến phủ thành.
Thậm chí còn chưa nói tới thuyết phục, hắn chỉ nói ra một câu, mọi người đã vui vẻ đồng ý.
Ở đây cả đời đương nhiên có tình cảm nhưng vị trí địa lý của trại thực quá mức hẻo lánh, không tiện cho việc qua lại, những người này gần như đều theo Lý Dịch làm việc ngay từ khi mới bắt đầu, bởi vậy vào thời khắc nguy cấp không bỏ đi, bán băng đường hồ lô và Như Ý Lộ lâu như vậy cũng được chia hoa hồng, tích lũy không ít tiền bạc trong nhà, những suy nghĩ trước kia chưa từng có cũng dần dần trở nên linh hoạt.
Ở lại phủ thành thuận tiện rất nhiều, huống chi dọn nhà cũng không cần ra bạc, tự có người thu xếp giúp cho, chuyện tốt thế này cũng không hay gặp phải.
- Hắc hắc, cô gia, người nói chuyển thì chúng ta chuyển.
Lão Phương lại khôi phục dáng vẻ chất phác, kinh nghiệm mấy tháng nay nói cho hắn biết, nghe cô gia không sai.
Còn những người khác, bọn họ chỉ biết theo bước chân của lão Phương sẽ có cơm ăn, kiếm được tiền và có nhà mới.
Dẫu nơi đây không phải kinh thành nhưng lấy thân phận của Công chúa, thu xếp hơn mười hộ vẫn là một chuyện rất đơn giản, đương nhiên không có khả năng mỗi nhà đều được phân đến đại trạch, song, vị trí cũng xem như ở khu vực hoàng kim, nghe nói trước kia là phủ trạch của một vị thương nhân giàu có, diện tích không nhỏ, bên trong có không ít sân viện riêng, đủ để sắp xếp nhiều người.
Giữa trưa, Lý Minh Châu phái hai người tới đón bọn hắn xuống.
Xế chiều hôm đó, tất cả mọi người đã dọn hành lý xong, trong nhà vốn không có vật gì quý giá, đến lúc đó nếu thiếu gì thì mua trong thành.
- Đến lúc đi rồi sao?
Cửa trại, Nhị thúc công chống quải trượng, nhìn trại trống rỗng, trên khuôn mặt già lộ ra vẻ nhớ nhung.
- Nhị thúc công đừng buồn, nơi ở mới dưới núi của chúng ta chính là một đại trạch đó!
Lão Phương thấy thế an ủi.
Đừng nói Nhị thúc công đã sinh sống ở đây cả một đời người, ngay cả hắn, trong lòng ít nhiều cũng có chút không nỡ.
- Đi thôi, đi thôi...

Lão nhân khoát tay, sau khi nhìn trại một lần nữa thì dẫn đầu tiến về phía trước.
Lão Phương vội vàng đuổi theo.
- Nhị thúc công, đường núi khó đi, có cần ta cõng ngài không?
- Mấy bước đường ngắn này, tay chân lẩm cẩm của ta vẫn đi được...
- Vậy để ta cầm giúp mang bao quần áo...
Trước mặt Nhị thúc công, lão Phương phá lệ ân cần.
- Cô gia, chúng ta đi phủ thành, có trở lại đây nữa không?
Tiểu Hoàn ôm bọc quần áo nhỏ của mình trong lòng, lúc đi ra trại ngẩng đầu nhìn Lý Dịch hỏi.
- Không về....
Lý Dịch xoa đầu nàng, cười nói.
Tiểu nha hoàn gật đầu, quay đầu lại lần nữa, liếc mắt nhìn nơi nàng đã gắn bó từ nhỏ đến lớn, trên mặt lưu luyến không thôi, nhưng rất nhanh thì hóa thành kiên định.
Nàng là nha hoàn, tiểu thư và cô gia ở đâu, nàng ở đó...
Nghĩ vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở nụ cười.
Thất thần một lát, lúc quay đầu lại thì thấy nhóm Lý Dịch đã đi mấy chục bước, nàng ôm chặt bọc quần áo nhỏ trong ngực, vội vàng đuổi theo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận