Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh


Vị trí của đại trạch rất tốt, xem như một khu dân cư cao cấp tại Khánh An phủ thành, những nhà xung quanh không giàu thì sang, không biết có phải trùng hợp hay không, sát vách chính là quý phủ của Công chúa điện hạ.
Sân viện Lý Dịch được phân lớn nhất, nhưng hắn không vào ở, nơi này cách Như Ý phường cũng chỉ không đến một khắc đi đường, hắn đã quen ở đó, không cần phải chuyển đến dọn đi.
Bọn người lão Phương rõ ràng rất hài lòng đối với khu nhà mới, sau khi nhìn thấy nhà mình, một chút phiền muộn vì rời xa Liễu Diệp trại đã biến mất.

Tuy chênh lệch rất xa so với đại trạch có nhiều kiều thê mỹ thiếp trong tưởng tượng nhưng ít ra đã tiến một bước dài tới gần mục tiêu.

Có tiến bộ là chuyện tốt, một tương lai tươi sáng đang chờ bọn họ, không cần phải lo lắng những đạo tặc Lục Lâm đó đến gây chuyện, mà mấy tên điên không có não cũng không dám đồng thời tụ tập đông người giương oai tại phủ thành, không có nhiều người, gặp phải nhóm người lão Phương sẽ chết rất khó coi.
Đã giao cho Lý Minh Châu cách điều chế thuốc nổ, thứ này không được để ai nhìn thấy, suốt đời hắn cũng sẽ không giao ra, nhưng chuyện đã đến nước này chỉ đành giả vờ hào phóng.

Còn chuyện sau này bọn họ sẽ dùng nó cho mục đích gì, hắn không biết cũng không muốn biết.
Song, không nói trước được bất cứ điều gì, những thứ không lường trước được mãi mãi đều đến bất thình lình, không một ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ngày thứ hai, Lý Dịch vốn đang ở nhà tiếp tục tu dưỡng đột nhiên bị một bộ khoái vội vàng gọi đi, nửa canh giờ sau xuất hiện tại một thôn nào đó lân cận phủ thành.
Lý Minh Châu đã đến trước hắn, lúc này đang đứng dưới bờ tường một sân viện, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
Trên đường đi, bộ khoái đã khái quát sự việc với hắn một lần.


Nơi này gọi Lưu gia thôn, chỗ bọn họ đang đứng là nhà một vị địa chủ trong Lưu gia thôn.
Sáng nay, hạ nhân nhà này đến nha môn báo án, nói trong nhà xảy ra một chuyện kì lạ, mấy bộ khoái theo hạ nhân nọ tới kiểm tra.

Chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhà vị Lưu viên ngoại kia có ba con trâu, đêm qua quỷ dị chết hai con.

Trâu cày đều phải được đệ trình lên quan phủ, nếu giết sẽ ngồi tù, bây giờ liên tiếp chết hai con, nhất định phải có một câu trả lời hợp lý.

Nếu Lý Dịch không xin nghỉ, sáng sớm hôm nay có lẽ hắn sẽ phải mang nha dịch đến xem xét.
- Thế nào, chuyện này có gì kì lạ?
Lý Dịch đi đến trước mặt Lý Minh Châu, có chút nghi hoặc hỏi.
Chết hai con trâu, Lý Minh Châu rảnh rỗi không bận rộn gì có thể sẽ quan tâm, dù sao thì nàng cũng thích xen vào chuyện của người khác, nhưng hôm qua vừa cầm cách điều chế thuốc nổ, hiện tại nàng không có thời gian mới đúng.
- Ngươi nhìn xem, nơi này không phải là....
Nàng nhìn Lý Dịch, chỉ chỉ một đoạn tường viện lụp xụp, có chút kinh nghi.
Lý Dịch nhìn theo tay nàng cũng sững sờ.
Bờ tường cao khoảng một trượng sập xuống một phần, chân tường lõm vào, hiện ra một cái hố to màu đen, Lý Dịch có chút hoảng hốt, bóp một dúm bùn dưới đất đưa lên mũi ngửi một cái, ngửi thấy một mùi gay mũi quen thuộc.
Lần này, ngay cả hắn cũng kinh ngạc, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Hắn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Lý Minh Châu, khẽ gật đầu.
- Không sai.
- Hai vị đại nhân, dù cho tiểu nhân gan lớn bằng trời, tiểu nhân cũng không dám giết trâu đâu! Tiểu dân không biết chúng nó chết thế nào thật mà!
Một người mập mặc đồ Viên ngoại, nước mắt nối tiếp nước mũi khóc lóc kể lể, thật sự làm cho người ta nhìn mà đau lòng, nghe rơi lệ thay.
Lúc này, hắn đương nhiên không có cách nào giữ được bình tĩnh, nếu giải thích chuyện này không rõ, tội đẩy lên đầu, hắn coi như xong.
- Rồi rồi, đừng khóc nữa, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thành thật khai báo.
Lý Dịch nghe gã khóc có chút phiền lòng, phất tay nói.
Vấn đề không chỉ đơn giản là chết hai con trâu nữa.

Không biết kẻ có tài nào làm ra thuốc nổ, nếu chuyện này không thể nói rõ ràng sẽ có không ít người phải xui xẻo.
Thấy Huyện úy đại nhân lên tiếng, viên ngoại mập kia lập tức ngừng khóc.
- Đại nhân, chuyện như thế này, hôm qua tiểu dân vừa cưới tiểu thiếp thứ ba, ban đêm uống thêm mấy chén với khách, khi tỉnh dậy đã qua giờ Tý, tiểu dân cởi quần áo....
- Lướt qua đi....
- Tiểu nhân đang định làm chuyện đó, chợt nghe bên ngoài truyền đến một tiếng vang động trời, tiểu dân lúc ấy hoảng sợ mềm ngay...
- Đoạn này cũng qua đi...

"...."
- Lúc hạ nhân trong phủ đi qua xem thì thấy trong chuồng đã chết hai con trâu, cả tường viện cũng bị nứt ra một lỗ hổng.
Viên ngoại mập lúc này nhớ đến chuyện hôm qua còn có chút sợ hãi.
- Có hạ nhân nói ban đêm đi tiểu nhìn thấy chuồng bò có ánh lửa ngút trời, có một tia chớp từ trên trời giáng xuống, bổ tường viện ra, hai con trâu cũng bị ông trời thu đi…
- Tiểu dân thề, sau này nhất định ăn chay niệm Phật, sửa cầu lót đường, làm việc tốt nhiều hơn cho các hương thân, chỉ cầu ông trời nể tình tiểu dân trên có già dưới có trẻ, làm ơn đừng hạ xuống thần lôi nữa....
Lưu viên ngoại quỳ trong sân, không ngừng dập đầu, chỉ nghĩ đến động tĩnh đêm qua thôi cũng đã làm hắn sợ hãi gần chết, không những thế còn bị hù dọa vào thời điểm xấu hổ kia, cuộc sống hạnh phúc sau này rốt cuộc còn hay không cũng là một vấn đề.
- Không nghi ngờ gì nữa, nhất định là thuốc nổ.
Lý Dịch quay đầu nhìn Lý Minh Châu, nhỏ giọng nói.
Công chúa điện hạ nhăn mày, ánh mắt nhìn về phía Lý Dịch vô cùng phức tạp.
Hôm qua hắn vừa vặn nói, xét theo góc độ "Xác suất học" gì đó, ngắn thì một ngày, nhiều thì mấy chục năm, chắc chắn sẽ có người phát hiện bí ẩn của thuốc nổ -- quả nhiên bị hắn nói trúng, đã thế lại là khả năng xấu nhất.
- Nhìn ta làm gì, có phải ta làm đâu.
Lý Minh Châu liếc hắn một cái, nàng đương nhiên biết không phải Lý Dịch làm, đêm hôm khuya khoắt cổng thành đóng không ai có thể đi ra, hơn nữa hắn dâng cách điều chế lên, còn không oán không cừu với Lưu viên ngoại, không cần thiết phải làm ra chuyện này.
Kế hoạch hôm nay là phải nhanh chóng tìm ra kẻ biết điều chế thuốc nổ kia, ngộ nhỡ bị người có tâm sử dụng, hậu quả không lường trước được.
- Nghĩ kỹ lại chút xem, ngươi ngày thường có cừu oán với ai không, một kẻ cũng không được bỏ sót.
Lý Minh Châu nhìn Lưu viên ngoại, nhíu mày hỏi.
- Không có không có, tiểu dân bình thường một mực an phận thủ thường, thiện chí giúp người, không có cừu nhân.
Vẻ mặt Lưu viên ngoại vô cùng nghi hoặc, lắc đầu đáp.
- Vậy có nghĩa thừa nhận do lỗi của ngươi mà chết hai con trâu?

Sắc mặt Công chúa điện hạ có chút không tốt.
- Trương viên ngoại của Lân thôn, năm ngoái tranh sở hữu một mảnh đất mà từng tranh cãi với tiểu dân, sợ rằng một mực ghi hận trong lòng.
- Lưu Nhị Cẩu, một nông dân trong thôn, có cừu oán với tiểu dân.
- Thật không dám dấu, trước đó vài ngày có tư tình với vợ của tên què Lưu gia sát vách bị hắn bắt gặp, tuy đã bồi thường cho hắn một xâu tiền, nhưng mấy ngày nay luôn cảm thấy ánh mắt hắn nhìn tiểu dân rất quái lạ....
"...."
Bị Lý Minh Châu liếc mắt, chứng mất trí nhớ của Lưu viên ngoại lập tức khỏi hẳn, thao thao bất tuyệt kể.
Bên cạnh đã sớm có người ghi lại hết thảy, một lát sau, Lưu viên ngoại đau khổ than thở.
- Hai vị đại nhân, trừ những việc này, tiểu dân thật không nhớ nổi.
Người đang ghi chép giật giật khóe miệng, trên giấy chằng chịt chữ đã có hơn hai mươi cái tên.
- Lão gia, bắt đầu từ hôm qua Tam phu nhân đã không ăn cơm, vừa rồi đầu bếp nữ mang cơm nước qua, Tam phu nhân vẫn không nhúc nhích, chúng ta khuyên thế nào cũng không được...
Một thị nữ từ ngoài cửa chạy vào, vừa chạy vừa nói, nhìn thấy trong phòng có mấy người mặc trang phục quan gia thì lập tức ngẩn người.
Trong lòng Lý Dịch cảm thấy vị Tam phu nhân này sợ rằng là một người có cố sự.
Có điều ở thời đại này không hề thiếu những chuyện như thế, lệnh của phụ mẫu và lời của bà mai mối là tất cả, xác suất một nữ tử có thể gả cho một lang quân như ý thấp đến độ không cần phải tính.
Lưu viên ngoại cười khan một tiếng, nói.
- Để hai vị đại nhân chê cười, vị Tam phu nhân này của tiểu dân đã quen ở Câu Lan, hôm qua vừa mới vào phủ chắc còn hơi lạ lẫm, sau này tiểu dân sẽ từ từ dạy bảo.
- Câu Lan?
Lý Dịch và Lý Minh Châu nhìn nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận