Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh


Lý Dịch vừa dứt lời đã bị đánh một phát vào đầu, nhị thúc công không biết lại tìm một cái đùi gà từ đâu, ngồi vào vị trí Lữ Lạc nhường lại, vặn vẹo hai bên rồi lắc đầu nói:
- Vẫn là ghế nhà mình nằm dễ thoải mái...
Lý Dịch xoa xoa đầu, chỉ đạo cô trên đài, lão nhân gia khoát tay,
- Người trẻ tuổi phải kiên nhẫn, nhìn cho kỹ.
- Tông Sư? Vậy để tại hạ thử một lần, rốt cuộc Tông Sư lợi hại thế nào!
Đúng lúc này, phía dưới truyền đến một giọng nói vô cùng hào hùng, một nam tử thân hình cao gầy, tuổi chừng bốn mươi nhảy lên đài, chắp tay nói với đạo cô.
- Lâm Lịch!
- Không ngờ hắn ra sân sớm như vậy, nếu không có Tông Sư tham dự, hôm nay hắn rất có hi vọng sẽ giành được chức vị minh chủ!
- Không biết có phải đạo cô này là Tông Sư không, nếu nàng thật sự đã đến cảnh giới kia, dù Lâm đại hiệp cũng không có chút phần thắng nào.

Cao thủ đỉnh cấp và Tông Sư nhìn như chỉ kém một đường nhưng thật ra lại chênh lệch nhau cả một bầu trời, còn chênh lệch lớn hơn Ngũ Tuyệt và cao thủ hạng nhất được miêu tả trong Xạ Điêu, Thần Điêu nữa.
.......
Nghe lời nghị luận xung quanh, Lý Dịch quay đầu nhìn Lữ Lạc, còn chưa mở miệng đã thấy hắn giải thích.
- Người tên Lâm Lịch trên đài là một con hắc mã lợi hại nhất trong mấy tháng nay, hơn mười cuộc tỷ thí, trừ thua dưới tay nhị tiểu thư thì không hề bại lấy một lần, trước mắt tạm đứng thứ ba Thiên bảng.
Lý Dịch đưa mắt về phía trên đài, nếu thứ ba Thiên bảng, theo lý thuyết sẽ không chênh lệch thực lực quá lớn với Liễu nhị tiểu thư, nhưng nếu vẫn bị đạo cô này miểu sát, vậy dù Liễu nhị tiểu thư lên sân khấu thì kết quả cũng chẳng khác biệt gì.
- Đắc tội!

Dẫu sao cảnh tượng vừa rồi có chút doạ người, Lâm Lịch này đương nhiên không coi thường nàng, sau khi chắp tay làm lễ thì dưới chân chợt giẫm một cái, cả người vút qua phía đối diện.

Đạo cô kia mặt không đổi sắc, nhìn bóng người đang nhanh chóng ép tới gần, ngay cả ánh mắt cũng không có chút dao động, chỉ là ngay khi hắn sắp tới gần, phất trần trong tay đạo cô rốt cục động.
Giờ phút này, dưới đài im bặt tiếng ồn ào, mọi người nín thở ngưng thần sợ bỏ lỡ một chi tiết nào đó, lom lom nhìn vào.
Mỗi mội chiêu của Lâm Lịch thứ ba Thiên bảng đều sắc bén cực kì, chiêu nào cũng lộ ra sát khí, còn đạo cô kia thì nhàn nhã như đang nhẹ nhàng đi bộ, phất trần trong tay ngẫu nhiên vung vẩy hai lần có thể tuỳ tiện hóa giải sát chiêu của hắn.
Đến bây giờ, trong lòng mọi người đã không còn chút hoài nghi về cảnh giới của nàng.
Lý Dịch rất dễ dàng bắt được một vẻ ảo não xẹt qua khuôn mặt Liễu nhị tiểu thư, ngẫm lại cũng đúng, cùng là nữ nhân, đạo cô này cũng quá đả kích người ta rồi...!Nhưng dù sao Liễu nhị tiểu thư vẫn còn trẻ, khi nào đến tuổi đạo cô có đánh được nàng ta không thì chưa nói —— nhưng khẳng định xinh đẹp hơn bà ta.
- Một đám ngu xuẩn...
Người trẻ tuổi bên cạnh hai nam tử mặc áo tím bĩu môi, khinh thường thấp giọng nói một câu.

Vị trí minh chủ võ lâm là thứ Thánh giáo bắt buộc phải có, cô cô đã vì nó mà bố trí chí ít tận nửa năm, sao có thể để người khác nhúng tay?
Tiếng bật thốt đầy rúng động của mọi người truyền đến ngay sau đó, nam tử tên Lâm Lịch xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, thân hình lộn mấy vòng, vững vàng hạ xuống mặt đất.

Trên mặt hắn hiện ra vẻ kính nể, chắp tay nói:
- Đa tạ tiền bối thủ hạ lưu tình!
Đạo cô kia liếc hắn một cái, thu lại phất trần, thản nhiên nói:
- Còn có ai?

Dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, đến Lâm Lịch đứng thứ ba Thiên bảng cũng bại, bại hoàn toàn như thế, còn ai dám lên nữa? Trong trận hôm nay, sợ rằng chỉ có Liễu nữ hiệp cùng là Tông Sư mới có tư cách đứng trên đài với nàng, có điều Liễu nữ hiệp tính tình lạnh nhạt, không có hứng thú với chuyện trong võ lâm, hình như hôm nay cũng không có ý lên đài.
Lúc này, khi mọi người lại nhìn về phía đạo cô trên đài, ánh mắt lập tức xảy ra biến hóa.
Không có chút rung động nào, bình chân như vại, đây mới là phong phạm Tông Sư!
Ngay lúc này, một nam tử mặc áo tím đi đến phía trước, nói:
- Nếu không có ai lên sân khấu, vậy vị trí võ lâm minh chủ...
Như Nghi đứng lên, nhị thúc công ném xương gà trong tay đi, cười nói:
- Không vội.
- Thật không khéo, vị trí võ lâm minh chủ này, lão phu cũng muốn tranh một chuyến!
Mọi người chỉ nghe bên tai vang lên một giọng nói già nua, một khắc sau, trên đài xuất hiện thêm một bóng người.

Không ít người xoa xoa con mắt, trong bụng rất nghi hoặc, lão đầu tử này đi lên từ lúc nào vậy?
- Từ lão quái?
Lữ Lạc đang tò mò trong lòng vị nhân tố không ổn định nhất ấy định đi đâu, giờ phút này mới hiểu được thì ra hôm nay hắn đến đây cũng vì tranh đoạt vị trí võ lâm minh chủ.
Hai vị Tông Sư sao, cứ như vậy, xem như hôm nay có nhiều chuyện vui rồi.
Lý Dịch quay đầu nhìn nhị thúc công, có chút không xác định hỏi:
- Người mình?

Lão nhân gia khoát tay:
- Gà hầm cay, gà luộc, gà ăn mày, gà vui vẻ, gà hấp muối, gà cách thủy, gà om, gà tơ, mỗi ngày phải khác, nếu không làm được, cẩn thận cái mông của ngươi.
Gà tơ tính là gì, giải quyết đạo cô này xong, ngày ngày để nữ đầu bếp làm trứng bé trai cho lão cũng được, Lý Dịch quay đầu, chuẩn bị xem kịch.
Lão giả lôi thôi trên đài ném một tấm bài tử qua, chứng minh thân phận của mình, không ít người đều nhìn thấy trên bài tử viết “Mười tám”.
- Xếp hạng mười tám trên Thiên bảng, không phải Bàng Huy sao, lão đầu này từ đâu chui ra vậy?
- Chẳng lẽ lão đầu tử này đánh bại Bàng Huy, thay thế vị trí của hắn?
- Dù thứ mười tám tại Thiên bảng cũng không phải đối thủ của vị tiền bối kia, biết rõ đối phương là Tông Sư còn muốn lên đài, lão đầu tử này điên hay sao?
......
Lão giả lôi thôi không để ý đến tiếng bàn tán dưới đài, nhìn một hướng dưới đài rồi thu tầm mắt lại, lúc nhìn về phía đạo cô kia, ánh mắt trở nên hung ác tàn nhẫn.
Nhìn lão giả nhếch nhác đối diện, vẻ mặt dửng dưng của đạo cô trung niên rốt cuộc biến mất.
- Mời.
Nàng quơ phất trần, sắc mặt ngưng trọng hơn trước rất nhiều.
Vừa dứt lời, thân ảnh lão giả biến mất tại chỗ.
Đạo cô trung niên nâng một bàn tay lên, nơi lòng bàn tay xuất hiện một nắm đấm, hai người đồng thời lùi lại mấy bước.

Lão giả liếm môi, trên mặt hiện ra vẻ tàn nhẫn, thân hình lại lần nữa nhoáng một cái, trong sân xuất hiện mấy đạo tàn ảnh.
- Lão đầu này, vì sao đến binh khí cũng không có...
Dưới đài, giọng một người đột nhiên im bặt, bầu không khí lại an tĩnh.
Nhãn lực của đại đa số bọn hắn đã còn không thấy rõ thân ảnh của hai người trên đài nữa, không như trong tưởng tượng, lão đầu không biết sống chết ấy không bị thua ngay, mà vị tiền bối Tông Sư kia thì không vân đạm phong khinh như vừa rồi nữa.


Có thể đánh với Tông Sư thành thế này, chỉ có Tông Sư.
Hai vị Tông Sư!
Mọi người lập tức ngồi ngay ngắn người lại, có thể nhìn thấy một vị Tông Sư xuất thủ đã là có phúc ba đời, hai vị cao thủ Tông Sư cùng đài tranh đoạt vị trí võ lâm minh chủ, hỏi các ngươi ai từng thấy?
Nếu chuyện hôm nay bị truyền đi, có lẽ những kẻ không tham gia đại hội anh hùng sẽ hối hận đến xanh ruột.
Mọi người dưới đài ánh mắt lom lom nhìn, mặc dù rất nhiều lúc đều không thấy rõ quá trình hai người giao thủ, nhưng sau này kể với người khác cũng có thể vỗ ngực, giải thích trận đại chiến Tông Sư và Tông Sư tự mình nhìn thấy, quả nhiên là tinh diệu tuyệt luân, không hổ là cao thủ Tông Sư, hai người phất tay hàm ẩn Thiên Đạo, đánh đến khi thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang
Trên lôi đài, đạo cô trung niên lần nữa bức lui lão giả lôi thôi, sắc mặt bình tĩnh, bàn tay đang rúc trong tay áo lại đang run nhè nhẹ.

Nàng nhìn lão giả sắc mặt dữ tợn kia, trong lòng vừa sợ vừa nghi.

Vị Tông Sư đối diện rõ ràng cũng như nàng, tu luyện công phu âm nhu, khó có thể dùng nội lực thủ thắng, mà hắn tuổi già lực suy, hai người đều có cảnh giới ngang hàng, lẽ ra nên dựa vào ưu thế kinh nghiệm mới phải.

Nhưng trong mấy lần giao thủ vừa rồi, đối phương lại hoàn toàn bỏ đi ưu thế này, phóng khoáng rộng mở, mỗi lần đều dùng hết toàn lực, ép nàng không thể không toàn lực đối đãi, chỉ cần sơ xuất một chút, có lẽ sẽ thua dưới tay lão.
Dưới trận thế công cuồng mãnh, giờ phút này, trong cơ thể nàng huyết khí cuồn cuộn, rất khó chịu.

Một lát sau, thấy lão giả nhếch nhác kia vẫn thế công không thay đổi, đạo cô trung niên không chút dấu vết nuốt xuống một ngụm ngọt tanh, sắc mặt cũng dần dần âm trầm.
Tỷ thí thế này, hại người hại mình, chẳng lẽ Tông Sư đối diện là một kẻ điên sao? Vị trí võ lâm minh chủ ấy có sức hấp dẫn to lớn đến thế sao?
- Tuổi cao rồi mà liều ghê...
Ngay cả một người ngoài nghề như Lý Dịch cũng nhìn ra, lão giả kia đích thật đang liều mạng, không khỏi cảm thán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận