Lý Dịch không ngờ vị thiếu niên trung nhị Vương Đán này lại là nhi tử của Lạc Xuyên Vương gia, hơn nữa thân phận địa vị còn không thấp.
Tuy hắn ta không phải trưởng tử, nhưng lại là con vợ cả, đệ đệ của Vương Vĩnh - gia chủ tương lai của Vương gia.
Đương nhiên, cũng là em vợ của Lý Hiên.
Em vợ của Lý Hiên lại chơi cùng với đám người của Tần Dư, điều này thật sự khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn, hơn nữa nhìn trạng thái của hai người bọn họ, hình như cậu em vợ này cũng không có phục vị tỷ phu Lý Hiên là mấy.
Người đến dự tiệc tối nay quá nhiều, không chỉ quan viên quyền quý ở kinh đô mà còn bao gồm con cháu của bọn họ.
Sau triều hội, quan viên từ các nơi khác tới cũng vẫn chưa đi, một cung điện tự nhiên chứa không nổi nhiều người, có rất nhiều người không đủ tư cách để được nhập điện.
Bao gồm Tần Dư các tay ăn chơi trác táng khác, bọn họ cũng chỉ có thể ăn uống ngoài điện.
Cho dù Vương gia là đại tộc đứng hàng số một số hai của Cảnh Quốc thì hai tiểu bối cũng chỉ có thể ngồi ở một góc hẻo lánh trong đại điện, nếu lại nhích ra một chút thì sẽ ngồi ngoài điện.
Chỗ ngồi của Lý Hiên tự nhiên ở mấy hàng đầu, tuy Lý Dịch ngày thường không cần vào triều, nhưng chức vị của hắn không thể dùng lẽ thường để cân nhắc, vì thế cũng được xếp ở mấy hàng đầu.
Không biết có phải có người cố tình an bài, chỗ của hắn lại ở ngay bên cạnh Lý Hiên.
Lúc này, chủ vị vẫn chưa có người nào, chính giữa đại điện đang trình diễn một màn vũ đạo cực kỳ đẹp mắt, mọi người một bên đàm tiếu một bên thưởng thức.
Quanh năm suốt tháng, có được thời gian thả lỏng như thế này cũng không nhiều.
Ở một góc hẻo lánh trong điện, Vương Đán bĩu môi, đầy mặt kiêu căng.
- Cảm thấy không phục à?
Vương Vĩnh nhìn đệ đệ hỏi.
Hừ!
Vương Đán hừ lạnh một tiếng, rõ ràng viết hai chữ này lên mặt.
Vương Vĩnh gõ đầu đệ đệ một cái, nói:
- Cho dù phụ thân đại nhân thì cũng cực kỳ coi trọng Lý Bá Tước.
Đệ còn nhỏ tuổi, hiểu được cái gì chứ?
- Hắn ta là người xấu!
Vương Đán nhìn về hướng nào đó trong điện, lạnh lùng nói.
- Người xấu?
Vương Vĩnh thu hồi nụ cười trên mặt, gằn từng câu từng chữ:
- Vương Đán, đệ biết mình là ai sao?
Vương Đán chưa bao giờ thấy đại ca toát ra biểu tình như vậy, cả người hắn hơi có chút run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Vương Vĩnh nhìn đệ đệ, nghiêm túc dò hỏi:
- Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mau chóng nói rõ cho ta biết, không được phép giấu giếm bất kỳ một điều gì!
Vương Đán run rẩy một cái, thành thật nói:
- Là, là nhóm của Tần đại ca ….
...
Sau khi nghe Vương Đán kể hết từ đầu đến đuôi chuyện đã xảy ra, Vương Vĩnh nhìn đệ đệ, trên mặt không nén nổi sự thất vọng.
- Phụ thân và ta đều có kỳ vọng rất lớn vào đệ, không ngờ đệ lại bị phương pháp vụng về như thế kích thích đến choáng váng đầu óc, đệ thực sự khiến ta quá thất vọng rồi!
- Đại ca, Tần đại ca….
Vương Đán vừa mới mở miệng, Vương Vĩnh đã phất phất tay, nói:
- Đừng nói bọn họ bụng dạ khó lường, cho dù thật sự đường đường chính chính thì bọn họ cũng là phe của Thục Vương.
Thục Vương cầu thân tỷ tỷ của đệ thất bại, đã đứng ở mặt đối lập với Vương gia chúng ta.
Đệ là con vợ cả của Vương gia, chẳng lẽ ngay cả những chuyện này mà đệ cũng không nghĩ tới?
Vương Đán bĩu môi.
- Thục Vương có chỗ nào nào kém hơn tên kia chứ, tại sao phụ thân hết lần này tới lần khác lại...
- Câm mồm!
Vương Vĩnh lạnh lùng quát một tiếng, khiến cho ngay cả những người chung quanh cũng nhìn sang, Vương Đán lập tức rụt cổ, không hề nói gì nữa.
- Thế tử điện hạ và Lý Bá Tước chính là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ, tuổi còn trẻ mà đã nổi danh khắp kinh đô, đệ có tư cách gì để nói những lời kia? Không nói Viện toán học và Viện khoa học...
...
Vương Đán nghe đại ca kể hết sự tích này đến sự tích khác của Lý Dịch và Lý Hiên, không bao lâu, trên mặt Vương Đán đã lộ ra vẻ khiếp sợ, vô thức nhìn thoáng qua hướng kia lần nữa.
Tỷ phu tiện nghi mà hắn vẫn luôn xem thường cùng với cái tên vô lý mà hắn gặp lúc nãy thật sự lợi hại đến thế?
- Thế thì sao nào, chờ thêm mấy năm nữa, đệ nhất định sẽ lợi hại hơn cả hai người họ...
Vương Đán bĩu môi nói một câu, giọng điệu cũng đã mềm xuống.
- Mấy năm sau tạm thời không bàn tới….
Vương Vĩnh nhìn hắn.
- Thứ đệ cần lo lắng hiện tại là nửa tháng sau.
- Tại sao?
Vương Đán quay đầu sang nhìn đại ca, nghi hoặc hỏi.
- Trong nhà vận dụng không ít tài nguyên mới có thể để cho đệ không cần kiểm tra mà vẫn có thể tiến vào Viện toán học.
Vương Vĩnh nhìn vương Đán, nói:
- Nửa tháng sau là thời gian nhập học của Viện toán học, mà viện giám của Viện toán học cũng là người mà đệ vừa gọi là “Tên kia”.
Biểu tình trên mặt Vương Đán cứng đờ, hắn xoa xoa bả vai còn tê rần của mình, nhìn về một chỗ trong điện, toàn bộ trái tim rơi xuống vực sâu không đáy…
- Cái này, cái này, nhất định nó ở trong này.
- Không phải, vừa rồi rõ ràng dưới cái bát này không có cái gì nha!
- Có phải tiên sinh biết pháp thuật giống như Tôn Ngộ Không không?
…
Trong điện ca múa mừng cảnh thái bình, một khu vực nhỏ ở phía trước không ngừng truyền đến tiếng hoan hô.
Ngạo kiều loli dẫn mấy cái đệ đệ muội muội tới, bị mấy màn ảo thuật nho nhỏ của Lý Dịch làm cho kinh hãi.
Hắn chỉ đơn giản đặt hạt đậu dưới mấy cái bát để bọn nhỏ đoán, thông qua một số thủ pháp di chuyển hạt đậu, từ không biến thành có, chén không biến ra hạt đậu...!Loại ảo thuật không đòi hỏi kỹ thuật cao này cũng chỉ có thể lừa gạt tiểu hài tử, nếu ở trước mặt Như Nghi và Liễu nhị tiểu thư biểu diễn trò này, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy thất bại.
Mấy vị tiểu hoàng tử tiểu công chúa “Thanh thế to lớn”, mặc dù không thể nói là tiêu điểm của toàn bộ đại điện, nhưng cũng khiến rất nhiều người chú ý tới nơi này.
- Được rồi, hôm nay không biến nữa, mau đi chơi đi.
Lý Dịch bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quái, hắn phất phất tay, dọn chén để sang bên.
Thấy không có pháp thuật để xem, nhóm hoàng tử lập tức giải tán, chỉ còn loli ngạo kiều và Vĩnh Ninh ở lại.
- Tại sao còn chưa bắt đầu nữa?
Lý Dịch quay đầu hỏi Lý Hiên, ngồi không ở nơi này thật sự rất nhàm chán, nếu so sánh với nơi đây thì bên ngoài khẳng định náo nhiệt hơn nhiều.
Loli ngạo kiều chen miệng vào nói:
- Thân thể của phụ hoàng không được thoải mái, bây giờ đang ở sau điện nghỉ ngơi.
Lý Dịch thở dài, hắn vốn dĩ tính toán sau khi yến tiệc ở đây kết thúc thì sẽ cùng Như Nghi đi ra ngoài xem hội đèn lồng.
Hội đèn lồng năm nay hoàn toàn hơn hẳn trước đó, bỏ lỡ thì phải chờ đến tận năm sau.
Cũng không biết bên hoàng hậu nương nương đã kết thúc chưa, nếu không hắn cũng có thể sớm chuồn đi, nhiều người như vậy, trốn một người hai người hẳn sẽ không ai chú ý.
Lý Dịch vừa nghĩ như vậy thì một người thanh niên lạ mặt từ phía đối diện đi tới, chắp tay chào hỏi Lý Hiên:
- Đã lâu không gặp.
Lý Hiên kinh ngạc, sau đó đáp lễ, nói:
- Tề Vương điện hạ, đã lâu không gặp.
Loli ngạo kiều nhìn thấy thanh niên kia, kinh ngạc hô lên:
- Là Tề Vương, Vương huynh sao?
Thanh niên kia cười cười, nói:
- Mấy năm không gặp, Thọ Ninh đã lớn như thế này rồi...
Vị Tề Vương điện hạ kia trò chuyện hai câu với ngạo kiều loli, sau đó ánh mắt của hắn rơi xuống Lý Dịch, hỏi:
- Vị này hẳn là Lý Dịch Lý Bá Tước?
Lý Dịch đứng lên, chắp tay nói:
- Gặp qua Tề Vương điện hạ.
- Lý Bá Tước khách khí rồi.
Tề Vương cười cười, nói:
- Tuy bản vương không ở kinh đô nhưng cũng đã được nghe nói về những sự tích của Lý Bá Tước.
Lý Bá Tước hoàn toàn xứng đáng là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Cảnh Quốc chúng ta, rường cột nước nhà...!Bản vương đã muốn được làm quen từ lâu, bất đắc dĩ bây giờ mới gặp được.
Đồng dạng là Vương gia, nhìn vị Tề Vương này mà xem, yêu thích nói lời thật, ném xa cái tên dối trá Thục Vương kia không biết bao nhiêu con phố, Lý Dịch vừa cười vừa nói.
- Đâu có đâu có, điện hạ quá khen...
Tề Vương đổ một chén rượu, chắp tay nói:
- Lý Bá Tước lập rất nhiều công lao vì Cảnh Quốc chúng ta, bản vương thật sự rất khâm phục, một chén rượu này kính Lý Bá Tước!
Lý Dịch kinh ngạc, sau đó cũng chỉ có thể giơ chén rượu lên.
Cho dù Tề Vương không được sủng ái thì cũng là Thân Vương thật, từ lúc hắn ta đi tới, đã có không ít người cũng đưa tầm mắt sang đây.
Lần này Thục Vương thất thế, bị bệ hạ phái rời khỏi kinh đô, triều hội cũng không thể trở về, muốn nói người được lợi lớn nhất là ai, tất nhiên là những hoàng tử thành niên khác.
Mà rất nhiều hoàng tử thành niên, luận thân phận địa vị bối cảnh cũng được rất nhiều người tôn sùng.
Tề Vương ở trường hợp như thế này, trước mắt bao người lại làm ra hành động như vậy, chẳng lẽ có ý đồ riêng?
Chẳng lẽ hắn muốn mượn sức Lý Bá Tước, người đang được hoàng thượng yêu thích, ý đồ muốn nhúng chàm vị trí Đông Cung?
Chuyện cho tới bây giờ, tất cả văn võ trong triều, không có người nào dám xem nhẹ vị Bá Tước tuổi trẻ này.
Phàm là quan viên theo phe Thục Vương, trong lòng lập tức nhấc lên vài phần cảnh giác.
Tề Vương nói hai câu, sau khi kính rượu xong thì lại ngồi về vị trí của mình.
Có điều, trong lòng Lý Dịch rõ ràng, người này cũng không phải chỉ muốn biểu đạt sự kính trọng như nước sông cuồn cuộn không dứt với hắn…
Đương nhiên kính ngưỡng là nhất định phải kính ngưỡng, sau khi kính ngưỡng thì khẳng định có ý thuận tiện lôi kéo một chút, giúp hắn tranh giành tranh giành hoàng vị….
- Tề Vương muốn mượn sức ngươi.
Lý Hiên cau mày nói.
Lý Dịch liếc nhìn hắn một chút, ngay cả một thằng ngốc cũng có thể nhìn ra tâm tư của Tề Vương.
- Tại sao hắn lại muốn lôi kéo ngươi chứ?
Trên mặt Lý Hiên hiện ra nghi hoặc.
- Ngoại trừ Viện toán học, ngươi ở trong triều một không có thực quyền, hai không có thế lực, giá trị lợi dụng cũng không lớn, tại sao hắn lại muốn mượn sức một người không hề có giá trị gì chứ?
- Người không hề có giá trị....
Lý Dịch cười, rót một chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Chẳng hiểu tại sao, trong mắt của Lý Hiên, nụ cười này của Lý Dịch lại khiến hắn có chút không rét mà run, trong đại điện đèn đuốc sáng trưng lại phảng phất có gió lạnh thổi tới.